Ngày hôm sau, một hịch văn do hoàng thất tuyên bố được truyền khắp Tinh Lam thành, nội dung hịch văn chủ yếu liên quan đến vấn đề triệu tập Thương Khung Hội Chiến một năm sau, quy định phàm là quân nhân trong công quốc đủ mười sáu tuổi, thực lực ngũ tinh trở lên đều có thể tham gia.

Bất luận quý tộc bình dân, không phân thân phận cao thấp.

Hịch văn này công bố lập tức gây nên sóng to gió lớn, vô luận là tửu quán hay những địa điểm tụ tập đầu đường cuối hẻm, mọi người đều nghị luận về bản hịch văn này, người hưng phấn có, phẫn nộ cũng có, mà người thuần túy chỉ xem trò vui cũng có. Nếu như không phải cuối bản hịch văn còn có con dấu của Hoàng Phủ Lập cùng với Kiều Sâm Đặc, bọn họ hầu như muốn hoài nghi độ chân thực của nó.

Trong Sư Tâm học viện.

Sau khi Kiều Sâm Đặc bạo nộ gào thét đuổi hết đám bộ hạ cũ tới tố khổ, bất đắc dĩ bóp bóp trán nói:

- Tiểu tử thối, dám tùy tiện phân phó một tiếng, lão nhân gia ta liền phải đi theo sau mông ngươi giải quyết hậu quả, thực sự là... Ài!

Trong lời nói mặc dù có chút oán giận, nhưng nhìn thần tình của hắn thì hưng phấn lại chiếm đa số.

"Phá vỡ lệ cũ của Thương Khung Hội Chiến, những người tham gia chỉ có thể là người trẻ tuổi có xuất thân quý tộc, đây đối với công quốc là việc có lợi hay có hại?"

Kiều Sâm Đặc âm thầm suy nghĩ, Thương Khung Hội Chiến những năm trước, người tham gia hoàn toàn là con cháu của tân quý tộc hay cựu quý tộc. Thế nhưng một bản hịch văn của Lăng Phong lại trực tiếp phá tan quy củ này, trong bản hịch văn nói vô cùng rõ ràng: Không kể xuất thân, không kể thân phận, chỉ cần năng lực của ngươi xuất chúng, thì ngươi có tư cách tham gia!

Cách làm chỉ hỏi năng lực không hỏi xuất thân này đã nhận được hảo cảm cực lớn của Kiều Sâm Đặc, năm xưa ở trong công quốc, bởi vì quý tộc có thân phận hiển hách nên đã chiếm lấy quá nhiều cơ hội, bình dân bách tính dù muốn xuất đầu cũng vô cùng khó. Mà đám con cháu quý tộc quy rằng chiếm được những tài nguyên tốt nhất của công quốc, nhưng bản thân lại không chịu phấn đấu, nếu như lâu dài để phát triển như vậy, đám người nối nghiệp của công quốc thời gian tới đời sau càng không bằng đời trước.

Ngày trước, Hoàng Phủ Lập cùng với Kiều Sâm Đặc không phải không nghĩ tới giải quyết vấn đề này, nhưng loại cải cách như vậy sẽ liên lụy đến rất nhiều người, rất nhiều vướng mắc lợi ích trong đó, cho nên không tùy tiện hành động được. Không nghĩ tới lần này bởi vì quan hệ tới Lăng Phong mà đã bẻ gãy được một mắt xích trong sợi dây xích lợi ích này, khiến cho nó bắt đầu lỏng ra.

Nghĩ tới đây, Kiều Sâm Đặc lộ ra vẻ tươi cười, loại chuyện này để cho Lăng Phong xử lý là thích hợp nhất, dù sao người nguyện ý làm chỗ dựa cho tiểu tử này đều không phải là những nhân vật quyền thế đứng đầu vương quốc sao! Bất kỳ kẻ nào chỉ cần hơi suy nghĩ đến hậu quả khi làm thế lực đằng sau Lăng Phong tức giận đều vô cùng sợ hãi, bất quá bọn họ không có lá gan trực tiếp đi quát tháo Lăng Phong, nhưng lại chạy tới trước mặt nguyên soái để trút oán giận.

Nghiêm khắc mà nói, bản thân đường đường là nhân vật đại nguyên soái của quân sự một quốc gia hiện tại lại phải đi chùi đít giải quyết hậu quả cho Lăng tiểu tử, thật đúng là dở khóc dở cười.

Kiều Sâm Đặc trong lòng vừa vui vừa giận, cảm giác trăm lại tư vị đan xen

...

Trong Nguyên Lực Tháp.

Vẻ mặt Lăng Phong nghiêm túc đứng đó, trường kiếm trong tay chậm rãi đâm ra. Động tác của hắn rất chậm, mũi của Tinh Thiết kiếm vừa đâm ra vừa khong ngừng rung động, phảng phất như thứ nó đâm qua không phải là không khí mà là sắc thép! Gân nhục trên cánh tay Lăng Phong như những sợi dây thép gồ lên, nếu như lúc này xắn tay áo lên sẽ phát hiện gân nhục trên cánh tay hắn lúc này đã xoắn lại cùng một chỗ, cứng rắn đến mức cơ hồ không thể bị mài mòn! Lăng Phong bây giờ, dù cho để cường giả bình thường dùng chân lực quán chú vào đao kiếm chém lên cánh tay hắn, nhiều lắm cũng chỉ lưu lại một vài vệt trắng chứ không thể nào khiến cho hắn tổn thương được!

Mũi kiếm hơi rung động, mỗi một lần rung động nhìn qua không hề có quy luật, nhưng trên thực tế đều hình thành nên một vòng tròn. Một điểm chân lực nổ tung, không khí rung động mơ hồ hình thành nên rất nhiều gợn sóng hình tròn!

Tròn, bao hàm những biến ảo huyền bí nhất trên thế gian, chính là ý nghĩa sâu xa nhất sự sinh diệt của vũ trụ!

"Vẫn không đúng!"

Lăng Phong nhẹ nhàng thu hồi trường kiếm, trong ánh mắt có một tia nghi hoặc, từ khi bị hai tên Mông Đại truy sát rồi quỷ dị tiến nhập vào cảnh giới "Thiên Nhân Hợp Nhất", kiếm thuật của Lăng Phong ở trong ý thức đã đề thăng rất lớn. Sau đó lại tìm hiểu "Thác Bộ" rồi đại chiến cùng Tần Chính, loại kiếm thuật ý thức này đã được cường hóa rất nhiều, nhưng hiện tại nếu như muốn hoàn chỉnh tiến nhập vào cảnh giới thần bí này thì vẫn phi thường trắc trở.

Đem toàn bộ lực lượng quán chú vào Tinh Thiết kiếm, Lăng Phong có một loại ảo giác quán chú... toàn bộ bản thân mình phảng phất như sẽ bay ra theo một kiếm này!

- Nhất kiếm ký xuất, thân kiêm câu vẫn!

(một kiếm xuất ra, cả người và kiếm đều chết)

Trước mắt Lăng Phong tựa hồ xuất hiện một màn này: Điều khiển một kiếm toàn lực, thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh, phóng ra quang mang rực rỡ không gì sánh được, quang mang một kiếm này hầu như có thể đẹp sánh ngang nhật nguyệt, lực lượng đủ để phiên giang đảo hải! Thế nhưng sau một kiếm đó, ngay cả bản thân cũng đều bị thiêu đốt thành tro bụi!

Trong lòng mơ hồ hiểu rõ một chút gì đó, Lăng Phong lại lấy ra bản "Lang Nguyệt Kiếm Quyết" do Diệp Lạc tặng, tỉ mỉ nghiền ngẫm, trên đó mặc dù không ghi chép phương pháp thế nào để tiến vào cảnh giới "dùng thần ngự kiếm", nhưng cũng có những miêu tả ngắn gọn về cảnh giới này: "Người dùng thần ngự kiếm, trước tiên tất phải nhân kiếm hợp nhất, dùng thân làm kiếm, lấy kiếm làm thân, tích súc tinh hoa khí huyết toàn thân vào trong một kiếm, ngự kiếm mà đâm!

Nhẹ nhàng khép lại kiếm quyết, Lăng Phong khẽ nhắm hai mắt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những lời này. Nhân kiếm hợp nhất, loại cảm giác thiêu tốt toàn thân vào một kiếm mà mình cảm nhận được chính là cảnh giới nhân kiếm hợp nhất sao? Bất quá loại nhân kiếm hợp nhất này thì nhân bị kiếm chế ngự, không thể coi là chính đạo. Bản thân mình đến khi có thể khống chế được uy lực của một kiếm kia, không biết có thể chân chính coi như bước vào cánh cửa "dùng thần ngự kiếm" hay không?

Trong đôi mắt Lăng Phong tràn ngập khát vọng khiêu chiến! Lúc này hắn vô cùng nhớ mong Sang Sư, không có lý do gì khác, bởi vì hắn cảm giác rằng Sang Sư phi thường hiểu về sự huyền bí của "dùng thần ngự kiếm", đáng tiếc lần trước thời gian Sang Sư thức tỉnh quá ngắn, bản thân mình căn bản không kịp thỉnh giáo.

Bỗng dưng, Lăng Phong giật mình, nhẹ nhàng đem Tinh Thiết kiếm đút vào vỏ. Lập tức, Cảnh Vân gõ cửa phòng gọi:

- Lão Lục, có vào được không?

- Nhị sư huynh, Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, các huynh vào đi.

Ba người Cảnh Vân lần lượt đi vào gian phòng của Lăng Phong, Lô Sâm cười nói:

- Tu vi của Lão Lục lại càng thêm tinh thâm, vừa rồi khi bước lên lầu ta đã cố tình thả nhẹ cước bộ, không nghĩ tới vẫn bị đệ nghe thấy!

Lăng Phong cười cười, vị nhị sư huynh này thật đúng là tâm tính trẻ con. Hắn hướng về phía Cảnh Vân hỏi:

- Tứ sư huynh, nguyên trận mà ta cần đã nghiên cứu ra được chưa?

Đĩnh đạc vỗ vỗ bộ ngực, Cảnh Vân nói:

- Tứ sư huynh đã làm việc, ngươi còn chưa yên tâm sao? Vừa rồi ta đã đem bí văn cụ thể cấu tạo của nguyên trận bố trí xong, toàn bộ đám tiểu tử của Nguyên Lực Tháp đã bị ta sai đi tới Sư Tâm học viện, hiện tại chắc khí thế làm việc đã sôi sục ngất trời rồi. À, đại sư tỷ sau khi biết việc này, cũng đã phân phó không ít người từ Nguyên Lực học viện qua đó hỗ trợ.

Trong lòng Lăng Phong dâng lên cảm giác ôn nhu nhè nhẹ. Từ trên gương mặt khí phách hào hứng của Cảnh Vân hắn đã nhìn ra được một tia mệt mỏi, có thể thấy vì sự tình mình nhờ vả mà hắn đã thức suốt đêm làm việc. Bản thân mình cũng khong thỉnh cầu Tô Lam sư tỷ bên kia, nhưng nàng cũng chủ động đưa ra viện thủ hỗ trợ, phần cảm tình sợ rằng chỉ có người một nhà mới có thể làm được như vậy!

Đây là cảm giác ôn nhu khi có gia đình!

- Lão Lục, bản hịch văn hôm nay ngươi tuyên bố thật đúng là... hắc hắc, đám tiểu tử bị sai đi lao động kia cũng hỏi ta có phải thật vậy hay không!

Cảnh Vân cười nói:

- Ngay cả ta thấy vậy cũng có chút động tâm rồi đó!

- Đương nhiên là thực, sư huynh có thể nói cho bọn họ biết, chỉ cần nguyện ý là bọn họ có thể tham gia lần tuyển chọn này, bất quá công việc chế tạo nguyên trận không được làm cho có lệ!

Lăng Phong mỉm cười nói:

- Mặt khác, sư huynh nếu như muốn tham gia Thương Khung Hội Chiến cần gì phải đi tham gia cuộc tuyển chọn đó!

- A?

Cảnh Vân nhìn Lô Sâm cùng với Tang Phi cười ha ha, nói:

- Thấy chưa, ta đã nói lão Lục không phải là người tuyệt tình như vậy, biết rõ vì sư huynh mà lưu lại một cửa sau, hắc hắc!

Tang Phi nhíu mày, biểu tình có chút do dự nói:

- Lăng sư đệ, danh ngạch Thương Khung Hội Chiến hàng năm đều rất nhiều người tranh đoạt, cho dù có quan hệ với sư tôn đi chăng nữa, chúng ta nếu như cứ dễ dàng gia nhập như vậy, một khi người khác biết được sợ rằng ảnh hưởng không được tốt cho lắm!

- Này này này, họ Tang kia, ngươi đừng có làm việc mất hứng như thế được không?

- Không sao!

Lăng Phong ngăn Cảnh Vân không nên đại náo, cười nói:

- Nhị sư huynh vô cùng hiểu biết về việc rèn vũ khí, Tứ sư huynh thực lực mạnh mẽ, Ngũ sư huynh sở trường về nguyên trận, đến lúc đó sau khi ta lựa chọn ra nhân tuyển thích hợp, các huynh đều có thể giúp đỡ ta được rất nhiều! Đến lúc đó, cho các huynh đeo danh hiệu "giáo quan" chắc hẳn sẽ không ai phản đối!

- Ha ha, ân tình thật lớn, bất quá giáo quan thì một mình lão Lục đệ là đủ, ba người chúng ta làm "phó giáo quan" vui đùa một chút thôi! Nguồn tại http://Truyện FULL

Lô Sâm cười to nói, hiển nhiên rất vui vẻ.

Huynh đệ mấy người nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười vang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play