Vừa dứt lời, Thần Ma Chân Lực như là mãnh thú ngửi được vị thịt, từ trong cơ thể bắn ra ngoài, tất cả hướng về huyết thạch trong tay Trương Hiểu Vũ.
Choảng, lực lượng thần bí trong huyết thạch bị Thần Ma Chân Lực thôn phệ, màu sắc lập tức ảm đạm xuống, nghiền nát thành bốn cánh hoa, tựa như một đóa hóa bốn cánh.
"Chiến Giả cũng có thể hấp thu, cái này chẳng phải tương đương với Tu La tinh huyết." Trương Hiểu Vũ nhãn tình sáng lên, mơ hồ phát giác được chân lực cùng thân thể cường độ đều tăng trưởng một tia, mặc dù rất nhỏ bé.
Không chút do dự đem những cái thùng chồng chất như núi toàn bộ bỏ vào trong nguyên giới, Trương Hiểu Vũ thân hình chui vào trong hư không, xuất hiện lần nữa lại nhớ tới chỗ chiến đấu lúc trước.
Thần Ma Nhãn thấu thị qua núi đá lộn xộn, Trương Hiểu Vũ cẩn thận quét qua khu vực gần trăm dặm, rất nhanh, liền ở trong tầng hầm ngầm một chỗ bí ẩn phát hiện ra thứ mình muốn tìm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trong mật thất, Trương Hiểu Vũ cảm thấy mỹ mãn thầm nói: "Cực phẩm huyết thạch có mười một rương, thượng phẩm huyết thạch vượt qua chín trăm rương, trung phẩm huyết thạch cùng hạ phẩm huyết thạch không cách nào ước lượng, mỗi rương phân biệt có một vạn khối, lợi nhuận thật lớn, đi Huyết Vương Tinh quả nhiên không uổng công." Huyết Vương Tinh mặc dù so với Nguyên Tinh nhỏ đến đáng thương, nhưng mà trước mắt huyết thạch cả Huyết Vương Tinh tập trung ở cùng một chỗ cũng vô cùng nhiều, tựu giống với nguyên thạch trên Nguyên Tinh nếu tập trung ở cùng một chỗ, tuyệt đối có thể làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
May mắn nguyên giới trên ngón tay Trương Hiểu Vũ là cực phẩm nguyên giới, mà bên trong nguyên giới còn có thật nhiều nguyên giới, nếu không muốn đem nhưng cái rương tính bằng đơn vị hàng nghìn này toàn bộ cất vào nguyên giới đúng là có chút vấn đề, tối thiểu sẽ vô cùng chật chội.
Một ngày sau, Trảm Ma Kiếm rốt cục cũng hấp thu đủ Tu La máu tươi, thành công giải trừ tầng phong ấn thứ hai, nhưng mà sau khi giải phong Trảm Ma Kiếm lại không phải trung giai thần khí, mà là -- cao giai thần khí.
"Chẳng lẽ sau cao giai thần khí còn có đỉnh giai thần khí?" Trương Hiểu Vũ khóe miệng co quắp không động, không thể tưởng tượng nói.
Hiện tại Trảm Ma Kiếm cùng lúc trước không hề giống nhau, chẳng những trên thân kiếm đường vân càng thêm rõ ràng, mà trước mắt sau khi Thần Ma Chân Lực quán chú trong đó, trong đường vân sẽ có vầng sáng màu vàng lưu động, có vẻ vô cùng xa hoa khí phách, vừa xem liền biết không phải là phàm phẩm.
Cẩn thận đánh giá Trảm Ma Kiếm trong tay, Trương Hiểu Vũ khà khà, chợt cả người đột nhiên vọt tới trên không cao vạn thước, hai tay nắm lấy Trảm Ma Kiếm hung hăng chém xuống.
"Vô Thanh Ba Động Trảm!" .
Vô hình chấn động kịch liệt khuếch tán đến cả vùng đất huyết sắc, đại địa phạm vi hơn ngàn dặm, sơn mạch đột nhiên chấn động một hồi, rồi sau đó toàn bộ hóa thành mị phấn, chìm xuống sâu mấy ngàn thước.
"Quả nhiên rất mạnh, Trảm Ma Kiếm liền làm sát thủ giản đi! Bình thường dùng Đồ Ma Thủ Sáo không sai biệt lắm." Trương Hiểu Vũ cười tủm tỉm thu hồi Trảm Ma Kiếm, thân hình chợt lóe, người liền đi tới trong tinh không.
Không có lập tức trở về Nguyên Tinh, Trương Hiểu Vũ ngồi trên một thiên thạch, lợi dụng huyết thạch cùng Tu La tinh huyết bắt đầu khôi phục thực lực bị hao tổn.
"Xem đó không phải nhân loại sao? Lúc nào nhân loại dám chạy ra khỏi Nguyên Tinh." .
"Rống rống, chúng ta đi qua thôn phệ huyết nhục của hắn." .
Ngoài mấy trăm dặm, hơn mười đầu ma thú cấp bảy toàn thân đen kịt hướng về Trương Hiểu Vũ phóng tới, một đầu ma thú lớn nhất so với thiên thạch bên dưới Trương Hiểu Vũ còn muốn lớn hơn mấy chục lần.
Khi mấy con ma thú tới gần Trương Hiểu Vũ mười dặm, Trương Hiểu Vũ vẫn như cũ nhắm mắt lại, nhưng mà tay phải lại là hư không trảm kích ra.
"Thật sự là phiền toái, tu luyện cũng có người quấy rầy." .
Phập, phập. . .
Ma thú khổng lồ như núi hóa thành mị phấn, tiêu tán ở trong chân không.
Trong chân không tuế nguyệt, không biết đi qua thời gian bao lâu, Trương Hiểu Vũ chậm rãi mở to mắt, chợt thân thể chui vào trong chân không.
Đồ Vân Sơn, Huyền Âm Môn.
"Hiểu Vũ, ngươi đã trở lại, việc lớn không tốt, có người hướng ngươi khiêu chiến." Lạc Thi Thi đem bốn phần chiến thư đặt tới trên tay Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Là Võ Đế thủ hộ?" .
"Ân, bốn phần chiến thư trước sau truyền tới Huyền Âm Môn, sớm nhất là Nam Cực Tiên Đảo thủ hộ Võ Đế Ngô Kiều, muốn ở một tháng sau cùng ngươi chiến đấu, hy vọng ngươi chuẩn bị sẵn sàng." .
"Yên tâm, trước khi đi Huyết Vương Tinh ta còn không có nắm chắc tất thắng, nhưng mà hiện tại không giống với lúc trước, ta nắm chắc chiến thắng bọn họ." .
Thấy Trương Hiểu Vũ tự tin như vậy, Lạc Thi Thi trong lòng biết sẽ không có vấn đề gì, dù sao Trương Hiểu Vũ cũng không chiến mà không có nắm chắc.
"Nam Cực Tiên Đảo chỗ thú vị như vậy, ngược lại là có thể thỏa mãn tâm nguyện của rất nhiều người, Thi Thi, ta đi ra ngoài đã." Trương Hiểu Vũ chợt nhớ tới không ít người cùng hắn có giao tình.
Đông Vực Phù Vân Sơn Mạch.
"Hiểu Vũ, ngươi thật không có suy nghĩ, mấy chục năm qua cũng không tới gặp chúng ta." Vũ Đại Vũ Nhị nén giận ồn ào.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Ta không phải đã đến đây sao? Hơn nữa là thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi." .
"Tâm nguyện gì?" .
"Vân Linh Nhi, ngươi có gì tâm nguyện lớn nhất." Trương Hiểu Vũ hướng về phía Vân Linh Nhi đã làm mẹ nói.
Vân Linh Nhi con mắt nhìn Trương Hiểu Vũ, đem rung động trong nội tâm che dấu đến chỗ sâu nhất, nét mặt tươi cười nói: "Ân, ta và các ngươi đã nói qua, ta muốn đi Nam Cực Tiên Đảo." .
"Mụ mụ, ta cũng muốn đi." tiểu cô nương bên cạnh Vân Linh Nhi trong ánh mắt tỏa ra ánh sao.
"Nam Cực Tiên Đảo thủ hộ Võ Đế một tháng sau cùng ta quyết thắng thua, các ngươi có muốn tới đó không." Trương Hiểu Vũ ngón tay miết miết khuôn mặt đang yêu của tiểu cô nương.
Vũ Đại Vũ Nhị phục hồi tinh thần lại, không thể tưởng tượng nói: "Thật ư, Hiểu Vũ!" .
"Đương nhiên là thật." .
"Thật tốt quá, thật sự có thể đi Nam Cực Tiên Đảo, không biết nơi đó trông như thế nào nữa." .
Cách đó không xa đi tới một thanh niên anh tuấn chừng ba mươi tuổi, có chút ghen nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, nhẹ giọng hướng về Vân Linh Nhi nói: "Linh nhi, hắn là ai ." .
Vân Linh Nhi cười nói: "Hắn chính là Trương Hiểu Vũ ta đã nói cùng ngươi, bây giờ người ta chính là Chiến Đế, một tháng sau muốn tới Nam Cực Tiên Đảo đi, Hiểu Vũ, ta muốn mang cục cưng cùng đi, có thể chứ?" .
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể, đây là phu quân ngươi đi! Nếu như hắn không ngại thì, cũng có thể cùng đi."
"Đa tạ." Thanh niên anh tuấn biết rõ thanh niên hơn hai mươi tuổi trước mắt này dĩ nhiên là Trương Hiểu Vũ, lập tức ngưỡng mộ, hiện tại trên cả Nguyên Tinh còn ai không biết đại danh Trương Hiểu Vũ, vị Chiến Đế duy nhất trong mấy chục vạn năm, dù cho vào thời viễn cổ cũng là thiên tài đệ nhất.
"Hạc nhi, người nọ chính là Trương Hiểu Vũ sao?" Trên Phù Vân Phong, bên cạnh Vân Trung Hạc ngồi bốn vị lão giả thâm bất khả trắc, một vị cường đại nhất rõ ràng đã là Thiên Tôn cao thủ.
Vân Trung Hạc cười nói: "Tổ gia gia, người nọ chính là Trương Hiểu Vũ, từng cùng ta và mấy người Linh nhi có một đoạn giao tình, có hắn mang theo, cực kỳ an toàn." .
Lão giả cười nói: "Cái này ta tự nhiên biết rõ, Chiến Đế duy nhất trong mấy chục vạn năm của Nguyên Tinh, ở bên cạnh hắn gặp nguy hiểm mới là lạ." .
"Các vị, mời vào!" Trương Hiểu Vũ lấy Dao Quang Thanh Toa Thuyền ra, mở cửa hướng về chúng nhân nói.
. . .
Cùng một thời gian, Trương Hiểu Vũ còn mời Bắc Vực Dực Nhân Tộc Vụ Phượng, Chiến Sơn cùng với Hạo Vũ Yên, về phần mấy người Cự Nhân Tộc quên đi, lấy hình thể bọn họ, Dao Quang Thanh Toa Thuyền căn bản chứa không nổi.
Nam Vực còn có bọn người Dạ Trường Phong, Tiêu Linh, Lý Dục, Lý Đức.