Mấy người này đã nói đúng, Trương Hiểu Vũ thi triển đúng là Nhiếp Hồn Đại Pháp đã thất truyền ngàn năm, từng là một trong tam đại bí pháp của giới sát thủ. Về phần làm sao có được, phải nói là nhờ vận khí, bởi vì Nhiếp Hồn Đại Pháp này đặt trong một cái rương, mà cái rương kia là một trong rất nhiều những rương hoàng kim ở Hoàng Kim Đảo.

Nhiếp Hồn Đại Pháp chỉ có thể sử dụng đối với người có hồn lực thấp hơn, thi triển ra sẽ có một đoàn hồn lực trải qua xếp đặt xông vào tâm thần đối phương, từ đó bao trùm một khối lớn trí nhớ, mà trí nhớ mới nhất đương nhiên nằm ở bên ngoài. Chỉ trong một thời gian ngắn, Trương Hiểu Vũ đã có được kết quả mình muốn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Người chết biết rõ đáp án cũng là lãng phí."

Tìm được thứ mình muốn, Trương Hiểu Vũ đi ra khỏi phòng tra tấn, căn dặn mấy người canh giác bên ngoài một chút rồi rời khỏi địa lao.

Đại sảnh Huyền Âm Môn.

Ba ngày sau, một tin tức rung động truyền ra, Tứ Đại Tham Tinh Tham Lang Môn ám sát Trương Hiểu Vũ lại bị giết ngược, sau đó cứ điểm Tham Lang Môn trọng yếu nhất ở Thiên La Quốc bị Huyền Âm Môn tiêu diệt, trong đó Phúc Xà địa vị gần với môn chủ Tham Lang Môn nhất cũng vẫn lạc tại chỗ. Còn lại sát thủ Bạch Ngân vẫn lạc hơn ba mươi người, sát thủ Thanh Đồng vẫn lạc hơn hai trăm người, sát thủ Hắc Thiết mấy ngàn. Có thể nói, thế lực Tham Lang Môn ở Thiên La Quốc trên cơ bản đã bị phá hủy một nửa, nguyên khí đại thương, muốn khôi phục thế lực nơi này một lần nữa, không có năm sáu năm là không thể nào.

"Môn chủ, từ cứ điểm Tham Lang Môn tổng cộng lục soát được bốn triệu lượng hoàng kim." Người phụ trách điều tra bẩm báo.

Trương Hiểu Vũ không có kinh ngạc, lần này ám sát hắn, giá cả nhất định sẽ không thấp, cho nên mới có nhiều hoàng kim trong này như vậy, đáng tiếc bọn họ không thể ngờ được mình lại có Nhiếp Hồn Đại Pháp, rất dễ dàng cũng tìm được tin tức.

Bất quá Tham Lang Môn cũng không dễ tốt diệt trừ như vậy, Trương Hiểu Vũ dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp với những sát thủ thân phận tương đối cao, nhưng đều không có tin tức về tổng bộ Tham Lang Môn cùng với môn chủ Tham Lang Môn. Chắc hẳn bái kiến môn chủ Tham Lang Môn chỉ có một mình Phúc Xà, bất quá tu vi của hắn đã là Võ Hùng đỉnh phong, Nhiếp Hồn Đại Pháp của Trương Hiểu Vũ đối với hắn không có tác dụng, chỉ có thể giết.

Lạc Thi Thi cảm khái nói: "Hôm nay Huyền Âm Môn thống nhất Thương Dương Quận Thành, được cho là đại phái đệ nhất Thiên La Quốc, nhưng lợi nhuận hàng năm cũng bất quá năm trăm ngàn lượng hoàng kim, tổ chức sát thủ lại có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy trong một thời gian ngắn, thật đúng là tổ chức đoạt tiền."

"Cầu phú quý trong nguy hiểm, đây là quy luật của sát thủ, mà chúng ta là đại môn phái, thứ chúng ta cần là quyền lực, chỉ cần có quyền lực, tiền bạc cũng không còn quá trọng yếu." Trương Hiểu Vũ nói những lời nói này trên người hắn có một cỗ phong phạm chưởng môn, hắn đã càng ngày càng thích ứng với cuộc sống đứng trên vạn người.

"Không sai, làm sát thủ là không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

Trong mắt Trương Hiểu Vũ lóe ánh sáng trí tuệ, cười nói: "Bạc sát thủ thu hoạch được cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên tất nhiên sẽ có một thân phận ngoài ánh sáng, hơn nữa hẳn là một đại nhân vật."

Lạc Thi Thi nói: "Ngươi là nói trong Tham Lang Môn có người là đại nhân vật ở bên ngoài, phụ trách tiêu hóa bạc trong tổ chức không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

"Ta chỉ đoán thôi, bên ngoài hẳn có một cái tổ chức lớn, có con đường kiếm tiền của mình, có thể dùng tiền kiếm được từ giết người để vào trong tổ chức bên ngoài, sau đó lại dùng những số tiền này phát triển tai mắt, thuận tiện cho sát thủ hành động."

Lạc Thi Thi thấy Trương Hiểu Vũ nói vô cùng kì diệu, hỏi: "Có phải chàng đã có đáp án rồi không?"

Trương Hiểu Vũ nói: "Tạm thời còn không có, nhưng đã ở trong khống chế của ta."

Thiên La Quốc Mạc Bắc Quận Thành, Tuyết Lang Đường là một nhị lưu môn phái ở nơi này, Đường chủ là một trung niên béo phệ, trên mặt thời thời khắc khắc đều có một nụ cười giả tạo ngụy trang.

Bờ sông phụ cận Tuyết Lang Đường, cỏ lau nhẹ nhàng chập chờn rung chuyển dưới gió.

"Đường chủ, bọn họ thất bại rồi, không có một người nào chạy ra." Nói chuyện là một hán tử bình thường, đứng ở sau lưng đường chủ Tuyết Lang Đường nói.

Đường chủ Tuyết Lang Đường gọi là Hứa Mạc: "Là chúng ta quá coi thường hắn, khó trách Tu La Môn không tiếp nhận nhiệm vụ lần này."

"Trương Hiểu Vũ người này thật đáng sợ, tựa như chuyện gì cũng biết, người của chúng ta căn bản là một chút thời gian phản ứng cũng không có, đã bị bọn họ vây chặt như nêm cối."

Hứa Mạc cười lạnh nói: "Giết nhiều người của chúng ta như vậy, ngày sau nhất định trả cho hắn gấp mười."

"Đường chủ nói đúng, chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, cho dù giết không được Trương Hiểu Vũ, cũng phải đem những thủ hạ đắc lực và nữ nhân giết chết toàn bộ, đắc tội Tham Lang Môn chúng ta chính là kết cục này."

"Ngươi phái vài cái tử sĩ lẫn vào Huyền Âm Môn, sau đó đầu độc vào đồ ăn của chúng, cái này xem như bước phản kích đầu tiên." Con mắt Hứa Mạc nheo lại, hắn là môn chủ Tham Lang Môn chuyện này chỉ có ba người biết rõ, một là hắn, hai là thuộc hạ đi theo hắn vài chục năm, cuối cùng là phụ thân hắn, thượng nhiệm môn chủ Tham Lang Môn, có điều đã chết rồi.

Tham Lang Môn là một trong hai đại tổ chức sát thủ ở Thiên La Quốc, thậm chí ở cả giới sát thủ của Nam Vực cũng thuộc hàng đầu, so sánh hai bên với nhau thì Tuyết Lang Đường chỉ là nhị lưu thế lực nhỏ của Mạc Bắc Quận Thành. Ai cũng không đoán ra được hai thế lực này lại liên quan với nhau. Đương nhiên, đây cũng là chỗ khôn ngoan của Hứa Mạc, bằng tu vi của hắn cộng thêm vô số hoàng kim của Tham Lang Môn, Tuyết Lang Đường phát triển thành môn phái số một số hai Thiên La Quốc cũng không phải không có khả năng. Nhưng dạng phát triển mạnh này chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người chú ý, nhất cử nhất động đều có vô số ánh mắt chằm chằm vào, sự tình sớm muộn gì cũng bại lộ.

"Đường chủ, Triệu chưởng môn tìm ngài có việc thương lượng." Đệ tử Tuyết Lang Đường đi tới nói.

Hứa Mạc nói: "Tốt, ta lập tức đi qua."

Chờ đệ tử Tuyết Lang Đường rời đi, Hứa Mạc đi theo, ngừng một chút nói: "Ngươi đi làm việc đi! Nhớ kỹ, tất cả cẩn thận." Cứ điểm bị người ta tập kích, rất rõ ràng có người phản bội, Hứa Mạc không hy vọng lần này lại thất bại như trước.

"Vâng." Thân phận của hắn vốn là người của bộ phận tình báo, cả ngày thần thần bí bí cũng sẽ không bị người khác hoài nghi.

Đại sảnh Tuyết Lang Đường một, trung niên mặc trường bào màu xám đi tới đi lui, nhìn thấy Hứa Mạc đi vào, nói: "Từ sau khi Tham Lang Môn ám sát thất bại, tựa như Huyền Âm Môn bị chọc giận, lập tức bắt đầu khuếch trương thế lực, hiện tại đã có ba bốn môn phái quy hàng, còn có một cái bị diệt môn. Mạc Bắc quận thành chúng ta nằm gần Thương Dương Quận Thành, chỉ sợ không tới mấy tháng nữa sẽ đến phiên chúng ta phải lựa chọn."

Hứa Mạc nói: "Triệu chưởng môn, không cần phải gấp, mấy tháng có thể làm được rất nhiều chuyện. Tham Lang Môn tổn thất nhiều sát thủ như vậy, tất nhiên sẽ phản kích, đến lúc đó Huyền Âm Môn ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng nhất định buông tha việc khuếch trương." Triệu chưởng môn là chưởng môn Tùng Hoa Phái của Mạc Bắc Quận Thành, quan hệ với Tuyết Lang Đường gần đây rất tốt.

Triệu chưởng môn nghe vậy cảm thấy an tâm một chút: "Cũng đúng, Tham Lang Môn ăn thiệt thòi lớn như vậy không có khả năng không phản kích, xem ra ba triệu lượng hoàng kim của chúng ta cũng không phí phạm. Nói không chừng còn khiến cho Tham Lang Môn và Huyền Âm Môn toàn diện chiến đấu." Hội nghị ở Hoàng Thành có hơn trăm môn phái tham gia, đến cuối cùng mặc dù không có phương án thống nhất cụ thể. Nhưng có hơn phân nửa môn phái nhất trí quyết định mời sát thủ ám sát Trương Hiểu Vũ, mà sát thủ tự nhiên là mời Tu La Môn và Tham Lang Môn, làm cho họ có chút thất vọng là Tu La Môn cự tuyệt nhiệm vụ lần này, Tham Lang Môn thì sảng khoái tiếp nhận.

"Thế lực Huyền Âm Môn quá cường đại, cũng bị người ta ghi hận." Đối với sát thủ mà nói, cục diện càng loạn, càng phức tạp càng tốt, Huyền Âm Môn cường thế quật khởi không thể nghi ngờ không phù hợp tôn chỉ của bọn họ, lúc này không tiêu diệt hắn, từ nay về sau sẽ càng khó hơn, đây cũng là lý do vì sao Hứa Mạc biết hi vọng rất nhỏ mà cũng kiên quyết tiếp nhận nhiệm vụ này.

"Ngươi muốn đi đâu?" Một âm thanh đột ngột truyền vào mảnh không gian này.

Hán tử bình thường từ trong Tuyết Lang Đường đi ra cảm thấy cả kinh, dưới chân phát lực, thân hình lập tức bắn ngược ra, muốn trốn thoát.

Một thân ảnh tựa như trống rỗng xuất hiện trước người hắn, sau đó một tay phất lên, làm hắn té xuống mặt đất.

"Ngươi là ai." Hán tử mồ hôi lạnh bốc lên.

Người này là một thanh niên có gương mặt tuấn tú: "Ta là người các ngươi muốn giết, Trương Hiểu Vũ."

"Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu." Hán tử này hồ đồ nói.

Trương Hiểu Vũ lắc đầu, "Mặc dù trong trí nhớ bọn họ không có ấn tượng về môn chủ Tham Lang Môn, nhưng ấn tượng về ngươi lại có, ngươi là Khuê Xà!"

Lạc Thi Thi từ rừng rậm bên cạnh đi ra, theo sau nàng còn có đệ tử Huyền Âm Môn đông đảo như một đàn kiến, nàng cười nói: "Hiểu Vũ, chiêu này của chàng quả nhiên hữu hiệu, rốt cuộc đã biết được môn chủ Tham Lang Môn là ai." .

"Cái này gọi là buông dây dài câu con cá lớn." Nhất cử nhất động của Khuê Xà đều bị Trương Hiểu Vũ khống chế, vì tìm ra môn chủ Tham Lang Môn thần bí nhất, Trương Hiểu Vũ vẫn một mực không bắt hắn.

Hán tử đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân: "Các ngươi như thế nào biết cái gì cũng biết." Đây là chỗ để cho hắn sợ hãi nhất.

Trương Hiểu Vũ nói khẽ: "Đây chính là một trong tam đại bí pháp của giới sát thủ các ngươi: Nhiếp Hồn Đại Pháp nói xong, hàn khí trên tay thả ra, trong nháy mắt đóng băng thân thể đối phương lại.

Nhìn về phía Tuyết Lang Đường, Trương Hiểu Vũ ra lệnh: "Bao vây Tuyết Lang Đường."

"Vâng!" Đệ tử Huyền Âm Môn phân tán ra như thủy triều, từ các phương hướng tiến đến Tuyết Lang Đường, nhân số có đến mấy vạn.

Lạc Thi Thi bội phục nói: "Ta cảm thấy cho chàng làm sát thủ lợi hại hơn bọn hắn nhiều."

Trương Hiểu Vũ cười nói: "Sát thủ không câu nệ hình thức, có thể là người thường, có thể là thương nhân, cũng có thể là quan, cũng có thể là chưởng môn một phái, đây mới là cảnh giới cao nhất của sát thủ." .

"May mắn chàng cũng không phải là sát thủ."

"Đường chủ, không tốt, Tuyết Lang Đường đã bị bao vây." Đệ tử Tuyết Lang Đường mặt không có chút máu.

Hứa Mạc nhíu mày, hắn có dự cảm không tốt, nói: "Đừng hoảng hốt, ta đi xem."

Triệu chưởng môn nói: "Ta với ngươi cùng đi."

Tuyết Lang Đường tọa lạc trên một dải đất bình nguyên, lớn hơn trăm mẫu, lúc này bốn phía lại bị một đám người rậm rạp chằng chịt vây quanh, nhân số chỉ sợ không dưới hai ba vạn, nguyên một đám cầm vũ khí, khí thế giống như lang hổ.

Ánh mắt Hứa Mạc nhìn lướt qua một người trẻ tuổi, lập tức thân hình run lên, chợt che dấu rất nhanh, cao giọng nói: "Không biết các hạ là ai, Tuyết Lang Đường ta có chỗ nào đắc tội các hạ."

"Ta là Triệu Nhâm Trác chưởng môn Tùng Hoa Phái, nếu như Tuyết Lang Đường có chỗ nào đắc tội, ta trước thay mặt bọn họ nói lời xin lỗi, mọi người có việc gì cứ bình tĩnh nói, cần gì phải động binh đao." Triệu chưởng môn chưa từng gặp qua Trương Hiểu Vũ, lúc này nhìn thấy đối phương người đông thế mạnh, không biết là môn phái nào.

Trương Hiểu Vũ cười nói: "Ta là Trương Hiểu Vũ."

Một tiếng này vừa ra, sắc mặt Triệu chưởng môn ra trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch.

Sắc mặt Hứa Mạc 'hoảng sợ' nói: "Trương môn chủ, chuyện này thật sự không trách được ta, ta và Triệu chưởng môn cũng là bị ép."

Triệu chưởng môn phục hồi tinh thần lại, cuống quít nói: "Bọn họ mời sát thủ đến giết ngươi, chúng ta lúc đầu cũng không đồng ý."

Trương Hiểu Vũ cười tủm tỉm nói với Hứa Mạc: "Ngươi biểu diễn rất đặc sắc, môn chủ Tham Lang Môn."

"Chuyện gì vậy, hắn không phải môn chủ Tham Lang Môn, hắn là Đường chủ Tuyết Lang Đường!" Triệu chưởng môn có chút hồ đồ.

Hứa Mạc nói: "Trương môn chủ, ngươi nói giỡn cái này cũng quá vô lý."

Trương Hiểu Vũ nói: "Khi ngươi nhìn thấy ta, thân thể cũng chỉ thoáng run rẩy một chút, bất quá bị che dấu rất nhanh, ta thấy ngươi hẳn là sớm biết được tướng mạo của ta, cho nên mới phải giật mình như thế."

Hứa Mạc nói: "Ngươi người đông thế mạnh, ta đương nhiên sẽ sợ hãi, đây là chuyện thường tình của con người."

"Ta cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi với ngươi, hôm nay dù ngươi không phải là môn chủ Tham Lang Môn cũng đừng hòng chạy đi." Loại chuyện suy luận này, Trương Hiểu Vũ cũng chẳng muốn nói nhiều, dù sao chỉ cần hắn cho là môn chủ Tham Lang Môn thì đó chính là môn chủ Tham Lang Môn.

Hứa Mạc nói: " Huyền Âm Môn ngươi quá kiêu ngạo, muốn Tuyết Lang Đường của ta thì nói thẳng là được, làm gì còn muốn đội một cái mũ cho ta." Đệ tử Tuyết Lang Đường nghe Đường chủ nói như vậy, đều tức giận trừng mắt nhìn Trương Hiểu Vũ.

Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Miệng còn rất cứng, có phải là môn chủ Tham Lang Môn hay không, ta thấy thử một chút là biết ngay." Trương Hiểu Vũ đơn giản đạp xuống mặt đất, thân hình như thuấn di xuất hiện trước mặt Hứa Mạc, vươn tay ra, muốn chế trụ bả vai hắn.

"Ngươi khinh người quá đáng." Hứa Mạc động, thân hình lùi về sau, một đạo ảo ảnh tách ra từ trong người, phảng phất như biến thành hai Hứa Mạc, sau đó biến thành ba người, bốn người, năm người, mười người.

Trương Hiểu Vũ một chiêu thất thủ, không có tiếp tục nữa, lạnh nhạt nói: "Một chưởng môn nhị lưu môn phái nho nhỏ cũng là Võ Tông cao thủ, lời này nói ra chỉ sợ không ai tin."

Giật mình nhất chính là Triệu chưởng môn, trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Hứa Mạc khí chất hoàn toàn bất đồng với lúc trước.

Bàn chân Hứa Mạc dẫm nát nóc nhà cao nhất của Tuyết Lang Đường, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ, nói: "Cho dù biết rõ ta là Tham Lang Môn môn chủ thì như thế nào, ta muốn đi, ở đây còn không ai có thể ngăn được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play