Cưỡi Đạp Sa Thú đuổi tới chỗ Trát Phổ, sắc mặt Hách Liên nhị tiểu thư trầm xuống, hỏi: "Tháp mộc, xảy ra chuyện gì."
Thì ra thanh niên hộ vệ tên là tháp mộc xấu hổ nói: "Tiểu thư, tiểu tử kia vừa rồi đã tới, hắn đả thương ta, giết Trát Phổ, sau đó đem nội đan hoá thạch ném cho ta, lại nói ngài không cần phải đi theo hắn như chó hoang."
Chó hoang, Hách Liên nhị tiểu thư cuồng nộ, cắn hàm răng tiếp tục dò hỏi: "Hắn chỉ là tứ cấp Võ giả, làm sao có thể đả thương ngươi."
Tháp Mộc phỏng đoán nói: "Ta nghĩ hắn nhất định tìm được đồ tốt, nếu không không có khả năng thoáng cái tấn cấp đến Võ Sư cấp hai, lại còn đem trả lại nội đan hoá thạch quý trọng."
Trong con mắt Hách Liên nhị tiểu thư tràn ngập sát khí, sau đó lại hiện ra một vòng tham lam, có thể làm cho người thoáng cái tấn cấp đến Võ Sư cấp hai, trên người tiểu tử kia khẳng định còn có bảo bối khác, nếu không làm sao có thể đem nội đan hoá thạch hữu dụng với hắn để lại, tuyệt đối không thể buông tha hắn.
"Hai người các ngươi giúp đỡ hắn, chúng ta trở lại Mạc Tháp Thành!"
Cầm lấy bản đồ sa mạc Đôn Hoàng giá ba lượng bạc mua được ở Lâu Lan trấn, rất nhanh Trương Hiểu Vũ đã tìm được một thôn trấn ở gần nhất: Thợ Săn Trấn, ước chừng có ba mươi mấy dặm đường.
Xem ra buổi tối hôm nay phải ngủ trong sa mạc, Trương Hiểu Vũ nhìn sắc trời không còn sớm, lắc đầu thầm nghĩ.
Ngao!
Một con sói màu vàng cao hơn nửa thước ở chỗ rất xa chứng kiến Trương Hiểu Vũ, ngửa đầu tru lên một tiếng, rồi mở rộng bước chân lao đến.
Hoang thú cấp hai: Sa Mạc Bạo Lang!
Khóe miệng Trương Hiểu Vũ hiện ra một đường vòng cung, tay phải hiện ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, không lùi mà tiến tới, đón đầu Sa Mạc Bạo Lang.
Rất nhanh Sa Mạc Bạo Lang chỉ còn cách Trương Hiểu Vũ vài mét, hung dữ theo dõi hắn, trong miệng rộng có chút dữ tợn thỉnh thoảng toát ra một ngọn lửa màu đỏ.
Hoang thú và nhân loại giống nhau, sau khi đến cấp hai có thể sơ bộ khống chế năng lượng trong cơ thể, phụ trợ công kích, đầu Sa Mạc Bạo Lang này đúng là hoang thú hỏa thuộc tính, có thể phụt ra một ngọn lửa từ trong miệng thiêu cháy địch nhân, lực công kích tương đương với Võ Sư ba bốn cấp, còn là rất có uy hiếp.
Có khả năng Sa Mạc Bạo Lang cảm giác được người trước mắt sẽ không thể tạo thành thương tổn với nó, thoáng do dự một chút rồi đánh tới, trong miệng tựa như có lắp một khẩu súng phun lửa, ngọn lửa cực nóng phụt ra.
Cảm thụ được ngọn lửa nhiệt độ có vẻ không kém, thân hình Trương Hiểu Vũ thiểm lược, tay phải trực tiếp xuyên qua ngọn lửa thoáng cái nắm lấy cổ Sa Mạc Bạo Lang, sau đó dùng bóp mạnh.
Tạp sát, thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên, Sa Mạc Bạo Lang quẩy người một cái rồi mềm nhũng.
Hắc Ma Thủ không giống với vũ kỹ khác, tác dụng của nó là cường hóa cánh tay, có thể làm cho bộ vị vận kình cứng rắn như sắt, hơn nữa có một tầng quyền kình dán bên ngoài da thịt, tự nhiên sẽ không e ngại ngọn lửa hoặc là hàn băng bình thường.... Đương nhiên cũng bởi vì như thế, khi thi triển Hắc Ma Thủ, năng lượng lôi điện của Trương Hiểu Vũ sẽ không xuất hiện ở trên bàn tay, mà là bị trói buộc trong người.
Tùy tiện quẳng thân thể Sa Mạc Bạo Lang đi, Trương Hiểu Vũ cảm thán một tiếng: Rốt cục hết khổ, dựa vào Hắc Ma Thủ đệ nhất sát này, cũng có được tư cách sinh tồn nhỏ nhoi ở cái thế giới này đi!
Một đường đi qua, không ít hoang thú cấp hai tập kích hắn, tất cả đều có chung kết quả bị Trương Hiểu Vũ bóp nát xương cốt, chết thảm tại chỗ, mặc dù làm cho Trương Hiểu Vũ có chút phiền toái, nhưng Hắc Ma Thủ càng ngày càng thuần thục, tốc độ tu luyện rất nhanh làm cho hắn mất đi tâm tình khó chịu.
Bóng đêm bắt đầu buông xuống, thời tiết cũng đột nhiên lạnh lên, giẫm lên cát vàng dày đặc, ánh mắt Trương Hiểu Vũ chú ý tới một mảnh trướng bồng nhỏ ở xa xa sau gò núi, bên trong ẩn ẩn có tia sáng đèn dầu.
Có thể là một đội thợ săn! Bước chân Trương Hiểu Vũ nhanh hơn, chuẩn bị đi tới xin tá túc một đêm.
"Cứu mạng!"
Một cái bóng đen thật nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh gò núi bên cạnh, chật vật chạy thục mạng, đi theo phía sau hắn còn có hai người, thỉnh thoảng huy động vũ khí chuẩn bị đưa hắn chém giết tại chỗ.
Bóng người tránh né thì một cái, trực tiếp lăn từ xuống vách núi, cuối cùng lăn đến vị trí cách Trương Hiểu Vũ không xa.
Khẽ cau mày, Trương Hiểu Vũ đối với việc chém giết này không cảm thấy hứng thú, trong sa mạc mỗi ngày đều có người chết, huống chi trong bọn họ ai đúng ai sai còn chưa hiểu, mạo muội tiến lên không thể nghi ngờ là dẫn phiền toái đến cho mình.
Bóng người chú ý tới sự tồn tại của Trương Hiểu Vũ, phảng phất như người chết đuối bắt được phao, liều mạng bò lại chỗ Trương Hiểu Vũ.
"Cứu, cứu ta!"
Bóng người là một thanh niên da ngăm đen ước chừng 30 tuổi, bộ dáng cũng coi như tuấn tú, giờ phút này khàn giọng cầu cứu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trương Hiểu Vũ sắc mặt hờ hững, thản nhiên nói: "Thật có lỗi, ta không có thời gian."
Hắn không phải chúa cứu thế, trang phục của người này hẳn là thợ săn, nếu là thợ săn, thì phải có giác ngộ tử vong bất cứ lúc nào.
"Hắc hắc, nhìn ngươi còn chạy trốn nơi đâu, hiện tại ai cũng không thể cứu được ngươi!" Hai người đuổi theo sau lưng cũng là thợ săn, thần sắc âm tàn độc ác, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.
"Van cầu ngươi, giúp đỡ ta đi! Ta là thiếu đoàn trưởng của thợ săn đoàn trấn Hắc Sa, ta sẽ cho ngươi một số bạc lớn làm thù lao." Đối mặt với sự uy hiếp của tử vong, thanh niên sắc mặt trắng bệch, cầu khẩn nhìn qua "cái phao" duy nhất trước mắt.
Hai gã thợ săn đuổi giết thanh niên hung ác nói: "Tiểu tử, nơi này không có chuyện của ngươi, tốt nhất có là cút ra xa."
Con mắt liếc qua hai gã thợ săn, Trương Hiểu Vũ cảm thấy căm tức: Mẹ kiếp, lão Tử không muốn nhúng tay vào chuyện này, các ngươi không nên chửi mắng ta, mẹ kiếp.
"Không cút đi thì như thế nào!" Trương Hiểu Vũ xoay người, nhìn chằm chằm vào hai người cười lạnh nói.
Hai gã nhìn nhau, cười lên ha hả: "Không cút đi? Vậy ngươi sẽ chờ chết đi." Trương Hiểu Vũ bộ dáng bất quá mười sáu mười bảy tuổi, độ tuổi này có thể có được bao nhiêu tu vi, tối đa là Võ Giả ba bốn cấp, hai người bọn họ đều là Võ giả cấp sáu.
Tay áo của một vị thợ săn trong đó cuồn cuộn nổi lên, nắm lấy một thanh đại khảm đao xông đến, khí thế hung hãn làm cho hắn trông giống như một con gấu đội lốt người, khi cách Trương Hiểu Vũ hơn hai thước thì đột nhiên nhảy lên, hai tay giơ khảm đao lên cao đánh xuống.
Trương Hiểu Vũ khẽ lắc đầu, khi khảm đao tới trước người hắn thò tay ra, ngạnh sanh chụp lấy lưỡi đao, ma sát với kim loại tạo ra tiếng ken két.
Khảm đao bị hắn nắm chặt, lực đạo của thợ săn cũng chưa ra hết, hắn vẫn nắm chặt lấy chuôi đạo, thân thể cũng bị nâng giữa không trung.
"Đây là thực lực của ngươi? Ta dùng một tay cũng có thể bóp chết ngươi!" Trương Hiểu Vũ cười khẽ nhìn qua thợ săn đỏ bừng cả khuôn mặt còn đang giãy dụa.
Thanh niên bên cạnh và một thợ săn khác há to mồm, kinh ngạc nhìn qua bàn tay chụp lấy lưỡi đao, thật khó tưởng tượng một thiếu niên tuổi không lớn lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.