Địa lao tầng thứ ba vô cùng rộng rãi, nó được xây dựng theo hình chữ T. Tốn thời gian một chén trà, Trương Hiểu Vũ rốt cục tìm được Lạc Thi Thi và sư phụ nàng ở phía bên trái của chữ T.
"Hắc hắc, Lạc tiểu thư quả nhiên là quốc sắc thiên hương." Đứng ở bên ngoài thiết lao, Trương Hiểu Vũ âm hiểm cười.
Lạc Thi Thi ngoại trừ thần sắc có chút mỏi mệt, thì tất cả cũng khá tốt, khinh thường nói: "Cẩu tặc, ta sẽ không nói cho các ngươi biết nguyên thạch ở chỗ nào."
Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên, lại lập tức giật mình, Ô Lương Vũ muốn bắt Lạc Thi Thi thì ra là vì nguyên thạch, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, chỉ có những thứ như nguyên thạch mới có thể làm cho Ô Lương Vũ để bụng, nếu không thì Lạc Thi Thi sao có thể sống đến bây giờ.
"Phải biết rằng Khổ đại sư ta từ khi ra tay đến nay vẫn chưa thất thủ bao giờ, các ngươi nghe nói tới huyễn kỹ chưa! Ha ha" Lạc Thi Thi và sư phụ nàng là nhân vật Ô Lương Vũ coi trọng, mỗi thời mỗi khắc đều có người gác ở nơi này, Trương Hiểu Vũ phải tỏ ra hết sức kiêu ngạo.
Trung niên phu nhân một mực trầm mặc, thì lúc này mở miệng nói: "Ngươi là đệ tử huyễn môn?"
Trương Hiểu Vũ chưa từng thấy qua sư phụ Lạc Thi Thi, bây giờ nhìn nàng chừng bốn năm mươi tuổi, vì tu vi cao thâm nên dáng người không hề biến dạng, vẫn còn phong vận như cũ.
"Các ngươi lui xuống trước đi, ta muốn thi triển huyễn kỹ, miễn cho đến lúc đó trúng chiêu." Trương Hiểu Vũ bằng khẩu khí lệnh, lạnh lùng nói với bốn hán tử mặt lạnh ở ngoài cửa lao.
Bốn người thoáng trầm mặc một chút, rồi ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Chờ bọn hắn đi xa, Trương Hiểu Vũ biến sắc, nói khẽ: "Thi Thi, là ta."
Lạc Thi Thi có chút kinh nghi, nàng chắc chắn chưa từng gặp lão nhân bỉ ổi trước mắt này.
Đem mặt nạ da người gỡ ra, Trương Hiểu Vũ lộ ra chân dung.
"Hiểu Vũ! Là ngươi, sao ngươi lại tới đây." Hốc mắt Lạc Thi Thi đỏ lên, nước mắt óng ánh hàm chứa ở bên trong.
Trương Hiểu Vũ nói với sư phụ Lạc Thi Thi: "Ngươi là sư phụ Thi Thi! Ta là bạn trai nàng, lần này tới cứu các ngươi đi ra ngoài."
Lạc Thi Thi ổn định lại tâm tình, "Sư phụ, hắn chính là Trương Hiểu Vũ ta nói với ngươi."
Trung niên phu nhân quan sát Trương Hiểu Vũ bằng ánh mắt thẩm định, khẽ gật đầu nói: "Võ Vương cấp năm, không tệ, từ nay về sau Thi Thi theo ngươi chắc hẳn sẽ không phải khổ cực."
"Có cách nào cứu các ngươi đi ra ngoài không?" Trương Hiểu Vũ nhìn thoáng qua mọi nơi cảnh giới, dò hỏi.
Trung niên phu nhân tỉnh táo nói: "Chìa khóa ở trong tay Quỷ Hổ, ngươi lấy chìa khóa trước, đem huyền thiết xiềng xích trên người chúng ta mở ra."
Huyền thiết xiềng xích, Võ Tông cường giả bình thường cũng không thể chém ra được, đây là kim loại chỉ có dưới biển sâu hoặc thiên thạch. Mặc dù Huyền Âm Môn là một đại phái, nhưng chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tài liệu, tuy nhiên chế tạo hai cái xiềng xích đã là dư dả rồi.
"Khặc khặc, huyễn kỹ của Khổ đại sư xem ra cũng không có gì đặc biệt!" Thanh âm khủng bố đột ngột truyền tới.
Là Quỷ Hổ, Trương Hiểu Vũ nhanh chóng mang mặt nạ da người lên, khóe miệng nổi lên sự cười lạnh, Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại vào, để ta chấm dứt cả đời đầy tội ác của ngươi!
"Sao hả, ngươi có hứng thú với huyễn kỹ của ta?" Trương Hiểu Vũ nhìn xéo qua Quỷ Hổ thân cao chừng hai thước, bày ra một bộ dáng khó chịu.
Quỷ Hổ thấy thái độ của Trương Hiểu Vũ, trong lòng giận dữ nhưng cũng không dám làm càn, đừng nói Khổ đại sư là do Ô Lương Vũ mời. Chỉ bằng thế lực sau lưng hắn - Huyễn môn, thì đã là thứ hắn không thể đắc tội được.
Gượng cười hai tiếng, Quỷ Hổ khà khà nhìn chằm chằm vào thầy trò Lạc Thi Thi, liếm liếm môi nói: "Khổ đại sư, ngươi thấy thầy trò này như thế nào."
Trương Hiểu Vũ im lặng trong chốc lát, rồi mới chậm rãi gật đầu, "Không tệ, đồ đệ diễm lệ vô song, sư phụ cũng vẫn còn phong vận."
Sắc mặt Lạc Thi Thi không động, sắc mặt phụ nữ trung niên đỏ lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Hiểu Vũ.
Quỷ Hổ cười khặc khặc, đề nghị nói: "Chờ đại sư hỏi ra thứ môn chủ muốn, không bằng chúng ta hoan lạc cùng một chỗ đi." Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Phụ nữ trung niên giận dữ, quát: "Muốn chết!"
Quỷ Hổ âm tàn nhìn thoáng qua, "Đã lâu không đùa bỡn nữ nhân lớn tuổi, Khổ đại sư ngươi chơi nhỏ, ta chơi lớn, người thấy thế nào? Trương Hiểu Vũ chần chờ nói: "Chuyện này không tốt lắm đâu! Môn chủ..."
Quỷ Hổ thấy Trương Hiểu Vũ có chút tâm động, "Yên tâm, môn chủ chưa bao giờ để ý chuyện ở địa lao."
"Vậy được! Ta thi triển huyễn kỹ trước."
Trương Hiểu Vũ bay ra bộ dáng không thể chờ đợi được, làm cho Quỷ Hổ cười thầm trong nội tâm, quả nhiên là càng già càng háo sắc.
Hừ hừ, chờ chịu chết đi! Trương Hiểu Vũ vận chuyển nguyên lực, toàn bộ hội tụ đến bàn tay, hơn nữa theo nguyên lực tăng dần, quyền kình dần dần xoay tròn.
Quỷ Hổ nhướng mày, hình như huyễn kỹ đều thi triển một cách nhẹ nhàng, , như sao huyễn kỹ của vị Khổ đại sư này có chút không thích hợp, giống như là dấu hiệu động thủ với người ta, không đúng! da đầu Quỷ Hổ tê dại một hồi, vội vàng tránh né.
Hắc hắc! Đã muộn. Trương Hiểu Vũ tung ra một quyền như sét đánh, khí kình xoắn ốc mãnh liệt giống như một mũi nhọn loé sáng ra.
"Khổ đại sư ngươi muốn làm gì!" Quỷ Hổ tức giận hét lớn.
Tạp sát, cả cánh tay trái của Quỷ Hổ bị nát bấy thành cặn bã, nương theo kình đạo xoắn ốc khủng bố đánh lên lao tù bằng ô kim, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Bốn gã đại hán mặt lạnh nhìn thấy Trương Hiểu Vũ muốn giết Quỷ Hổ, trong nội tâm cả kinh, chuẩn bị lui ra ngoài báo cáo môn chủ Ô Lương Vũ.
Muốn đi à, không có cửa đâu! Ngón giữa trên nắm tay Trương Hiểu Vũ hơi nhô lên, một quyền như thiểm điện đánh về phía bốn người.
"Thất Thương Quyền đệ ngũ sát: Cực Quang Sát!"
Một quyền kình xuyên thủng thân thể bốn người trong nháy mắt, giống như Cực Quang giết người ở ngoài ngàn dặm vậy, tràn ngập bạo lực mỹ học.
Tốc độ Trương Hiểu Vũ giết bốn người quá nhanh, nhanh đến mức Quỷ Hổ chỉ vừa nháy mắt một cái, chuẩn bị đợi bốn đại hắn thông tri lính gác bên ngoài thì tất cả đều kết thúc.
"Ngươi không phải Khổ đại sư?" Quỷ Hổ che chỗ cánh tay trái đứt gãy, sắc mặt tái nhợt nói.
Trương Hiểu Vũ gỡ mặt nạ da người ra, cười nói: "Không sai, ta xác thực không phải Khổ đại sư, Khổ đại sư chính thức đã bị ta giết."
Quỷ Hổ nghe vậy nở nụ cười ha ha, "Ngươi rước lấy phiền phức rồi, biết không?"
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói: "Cái này ta lại không biết, ta chỉ biết là ngươi nhất định phải chết." Nói xong một cái Phách Không Quyền đập đi ra ngoài.
Chi két, nhìn thiết lao chế tạo bằng ô kim bóp méo một khối, Quỷ Hổ biến sắc, nói ngoài miệng: "Khổ đại sư là đệ tử Huyễn Môn, ngươi giết hắn, Huyễn Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ha ha, thì như thế nào." Trương Hiểu Vũ chỉ biết một cái đạo lý, là mạnh được yếu thua, khi ngươi còn yếu, dù không đắc tội người khác, người khác vũng vẫn khi phụ ngươi. Khi ngươi mạnh mẽ, cho dù ngươi khi dễ người khác, cũng không có ai dám nói gì. Tuy Huyễn Môn rất cường đại, nhưng Trương Hiểu Vũ cũng không quá kiêng kị, chỉ biết liều mạng tăng mạnh thực lực của chính mình.