Lửa vẫn đang thiêu đốt đống đổ nát đã từng là một thị trấn nhỏ. Tiếng hí, tiếng vó ngựa, tiếng người, tạm thời mang hơi thở của sự sống trở về với nơi này.
Binh sĩ dùng chảo sắt hoặc rửa sạch mũ giáp làm đồ nấu cháo trên đống lửa, cũng có người nướng bánh màn thầu trên ngọn lửa, hoặc "sang" hơn một chút là nướng thịt. Các binh sĩ bị thương nhẹ ngồi bên đống lửa trò chuyện. Một bên khu đóng quân, những tù binh được cứu về, quần áo tả tơi tụm năm tụm ba nằm co quắp cùng một chỗ.
- Đây, chăn đây, cầm đi
Ninh Nghị đi giữa họ, cùng với người đi bên cạnh phát những chiếc chăn giữ ấm cho họ. Bị giam trong doanh trại quân Nữ Chân mấy tháng trời, phần lớn những người này đều có thương tích, đều từng bị ngược đãi, dáng vẻ của họ còn thảm hại hơn so với những hình tượng ăn mày thê thảm nhất trên điện ảnh và truyền hình đời sau, khiến ai nhìn thấy cũng không đành lòng. Họa hoằn cũng có vài người hơi sạch sẽ một chút, nhưng phần lớn đều là phụ nữ, mặc dù y phục có màu sắc rực rỡ, nhưng vẻ mặt đều rụt rẻ sợ hãi và không lanh lẹ. Phụ nữ hơi ăn diện một chút mà rơi vào tay quân Nữ Chân, sẽ bị đối xử như thế nào, có thể dễ dàng tưởng tượng ra được.
Trên thực tế, bất cứ phụ nữ nào rơi vào tay giặc, nhất định sẽ chúng dày vò, chỉ là những phụ nữ này bị hành hạ hơi lâu, cho nên dáng vẻ thảm hại, khiến ai nhìn thấy cũng bất nhẫn, họ sống sót được là vì quân Nữ Chân cũng lười ra tay giết chết, bỏ mặc cho họ tự sinh tự diệt.
Trong đó có vài người thấy Ninh Nghị đưa đồ tới, còn theo bản năng có người lui lại, có lẽ họ còn nhớ trước đó không lâu, Ninh Nghị đã bất chấp ý kiến của họ, xua mọi người thoát khỏi nơi giam giữ, bởi vậy sau đó đã có rất nhiều người chết.
Giữa lúc hỗn loạn, khi người Nữ Chân đánh tới, có nhiều tù binh theo bản năng chỉ muốn quỳ xuống đầu hàng. Người của Ninh Nghị trà trộn trong số họ, tấn công quân Nữ Chân, sau đó bị chúng tàn sát. Trong tình huống đó, họ như là những tấm chắn thịt, che chở cho hơn một trăm người kia tấn công, ám sát và đốt lương thực của quân Nữ Chân. Thế cho nên không ít người trong số họ vẫn còn sợ hãi đối với hành động "máu lạnh" của đám Ninh Nghị.
Tuy nhiên, ngoại trừ một số người trọng thương, đang chết dần chết mòn trong tiết trời giá lạnh, đối với những người còn lại, có thể sống sót được đương nhiên là điều đáng để vui mừng. Cho dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, họ cũng không trách mắng Ninh Nghị vào lúc này, mà Ninh Nghị cũng không biện bạch.
Không lâu sau đó, lại có người bắt đầu mang cháo loãng và bánh màn thầu đã hâm nóng tới. Vì không đủ chén bát,họ đành phải rửa sạch những miếng ngói, miếng sành sứ bị vỡ để dùng tạm thay chén.
Có được mấy món ăn làm ấm bụng, dưới ánh lửa trại chiếu rọi, cảnh vật trên đống đổ nát của tiểu trấn ngày nào, dường như cũng toát ra một chút an bình.
Lúc này cũng có một số người đang bố trí chướng ngại vật ở rìa thôn trấn, dựa vào địa hình để bắt đầu xây dựng công sự. Mặc dù vừa thắng lợi, hàng loạt thám báo được huấn luyện tốt vẫn hoạt động ở xung quanh, luôn theo dõi động tĩnh của quân Nữ Chân, đề phòng chúng tập kích bất ngờ.
- Lúc đó ấy à, ta từ trên mình ngựa ngã xuống, thật sự là hơi lúng túng, nhưng mấy tên chó Kim đã xông tới. Trên người ta vẫn mang khôi giáp mà, một tên đâm ta một nhát, "Choang", không sao. Mẹ nó, ta lao tới giết nó, nó còn dám chống lại nữa chứ...
Trên mảnh đất phủ đầy tuyết sau chướng ngại vật, hơn mười người vừa đào hầm, vừa trò chuyện.
Trên khắp khu đóng quân, lúc này đều là cảnh tượng như vậy. Những binh sĩ bàn luận về trận chiến, tuy giọng nói không to lắm, nhưng từ trên xuống dưới, cả doanh địa đều tràn đầy một không khí tự tin, đi trong đó, người ta không khỏi có cảm giác kiên định.
Ninh Nghị, Hồng Đề, Tần Thiệu Khiêm cũng đi giữa mọi người, xem xét sự sắp xếp công việc, cũng có người tới gặp bọn họ để hỏi ý kiến về những việc lặt vặt. Lúc này, bầu trời vẫn u ám, đến khi mọi việc đều đã đâu vào đấy, có người mang rượu tới. Mặc dù chưa bắt đầu phát rượu, nhưng nghe được mùi rượu, bầu không khí càng thêm sôi nổi. Giọng Ninh Nghị vang lên trước khu đóng quân:
- Ta có mấy lời muốn nói.
Sắc trời trước lúc bình minh là tốt nhất, cũng là tĩnh lặng nhất, gió tuyết dữ đội cũng đã ngừng. Sau khi Ninh Nghị lên tiếng, mấy nghìn người liền nhanh chóng im lặng, tự giác nhìn về theo bóng lưng hắn đang đi lên đống đổ nát.
Khuôn mặt của Ninh Nghị lộ vẻ tươi cười.
- Mọi người phấn khởi lắm phải không? Ta cũng vậy. Lúc xuất phát, trong lòng ta cũng không đủ tự tin, trận chiến ngày hôm nay, rốt cuộc là đi chịu chết hay là thật sự có thể làm được chút gì đó. Kết quả là chúng ta đã làm được! Đội quân kia được gọi là mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, trong mấy tháng qua ở ngoài thành Biện Lương, chúng đã tiêu diệt của chúng ta tổng cộng hơn ba mươi vạn người. Hôm nay, lần đầu tiên chúng ta chính thức xuất kích, cho chúng một bài học! Tiêu diệt một vạn người của chúng! Đốt kho lương của chúng ngay trước mặt chúng! Chúng ta đã cho chúng một cái tát mạnh mẽ, đó là việc không ai có thể làm được!
Ninh Nghị cười, vung tay lên:
- Trong lòng ta thầm nhủ, chúng ta mới là vô địch!
Mọi người mỉm cười.
- Cho nên sau khi bình tĩnh lại, ta rất vui mừng, tin tức đã truyền đi khắp nơi, khi truyền tới Biện Lương nhất định họ sẽ rất phấn khởi. Sẽ có mấy mươi vạn người vui mừng vì chúng ta. Vừa rồi có người hỏi ta có muốn ăn mừng một chút hay không, thực sự là ta đã chuẩn bị sẵn rượu, hơn nữa đều là rượu ngon, đủ cho các ngươi uống, nhưng hai thùng rượu này không phải để các ngươi uống mừng.
Mặt Ninh Nghị hơi nghiêm nghị, dừng lại một chút, các binh sĩ phía dưới cũng theo tiềm thức thắng người lên. Những người này phần nhiều đến từ Lữ Lương Sơn, Độc Long Cương, đối với họ, uy tín của Ninh Nghị là điều không thể nghi ngờ, khi hắn nói, không ai dám khinh thường hoặc không lắng nghe.
- Đối thủ của chúng ta là quân Nữ Chân xưa nay vô địch, năm vạn quân của chúng đang tấn công thành Biện Lương, có hơn ba vạn quân dưới trướng Quách Dược Sư, cũng là đội quân hùng mạnh, đang tìm Tây quân của Chủng Sư Đạo tính sổ. Ngày hôm nay ở Mưu Đà Cương có hơn vạn quân giặc, nếu không vì chúng bất kể hậu quả để bảo vệ lương thực, thì chúng ta đã không có cách nào toàn thân trở ra. So sánh với phẩm chất của những quân đội khác, các ngươi sẽ nghĩ, mình như vậy là đã rất lợi hại, rất đáng để khoe khoang, nhưng nếu chỉ là như thế, các ngươi đều đã phải chết ở nơi này rồi!
- Các ngươi đã đủ mạnh chưa? Chưa! Chiến tích của các ngươi đã đủ huy hoàng chưa? Chưa! Đây chỉ là một trận chiến nho nhỏ như tập dợt mà thôi, so với những điều mà sắp tới các ngươi phải đối mặt, nó chẳng có gì đáng nói. Ngày hôm nay chúng ta đốt lương thảo của chúng, cho chúng một bạt tai đích đáng, ngày mai bọn chúng sẽ càng hung ác tàn nhẫn quay lại, vồ vào những nơi mà các ngươi không nhìn thấy. Lũ sói bị thương đó đang chờ để moi gan móc ruột các ngươi!
Ninh Nghị giang hai tay ra:
- Trước mặt các ngươi là một vũ đài mà những nhân tài xuất sắc nhất trong thiên hạ đang bước lên. Một trận chiến sinh tử! Một mất một còn! Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Nếu các ngươi vẫn còn có thể mạnh mẽ hơn chút nữa, thế thì nhất định các ngươi sẽ kém kẻ thù, bởi vì kẻ thù của các ngươi, chính là những người lợi hại nhất, tàn nhẫn nhất! Mục đích duy nhất của chúng là bất kể dùng biện pháp gì, phải lấy được mạng của các ngươi! Dùng quyền, cước, đao thương, dùng cả răng cắn chết các ngươi!
- Hùng mạnh là gì? Khi bản thân các ngươi bị trọng thương, chỉ cần còn chút hơi sức, các người sẽ cắn răng mà đứng tiếp tục nhiệm vụ. Có thể chịu đựng thêm một bước, là các ngươi đã mạnh hơn một chút. Khi các ngươi thắng trận trong đầu các ngươi không thể có một chút lơi lỏng nào, ngươi không để kẻ địch của mình thấy được nhược điểm nào, bất cứ lúc nào cũng không để lộ nhược điểm, là các ngươi mạnh thêm một chút nữa! Khi các ngươi mệt mỏi, sức chịu đựng của cơ thể càng phải dẻo dai hơn kẻ địch, lúc đau đớn, cắn răng lại mà chịu đựng kiên trì hơn kẻ địch! Người có thể sử dụng tất cả tiềm lực mà mình có được, mới là người lợi hại nhất, bởi vì trên thế giới này, các ngươi phải biết rằng, điều các ngươi có thể làm được, thì nhất định trong số những kẻ địch của các ngươi, cũng có kẻ làm được!
- Trước đây có người làm việc với ta, nói con người của ta khó ở chung, bởi vì ta quá nghiêm khắc và nghiệt ngã với bản thân, thậm chí ta đưa ra những tiêu chuẩn yêu cầu không có tác dụng đối với bọn họ. Thế nhưng, làm gì có chuyện kẻ yếu đặt ra tiêu chuẩn? Làm gì có chuyện kẻ yếu dám hùng hồn oán trách kẻ mạnh! Ta có thể hiểu được khuyết điểm của mọi người, như ham hưởng lạc, ham ăn biếng làm, bè phái xu nịnh, trong một thế giới thanh bình, ta cũng thích được như vậy. Nhưng trước mắt, chúng ta không có con đường để lựa chọn, nếu có ai còn chưa rõ, hãy nhìn những người được chúng ta cứu được ngày hôm nay, những đồng bào của chúng ta!
- Ta không muốn lại khơi lên vết thương của người khác, nhưng nếu sắp tới chúng ta thất bại, sẽ không còn có gì để mà nói! Một khi thất bại, cha mẹ, vợ con của các ngươi sẽ gặp phải những điều như thế đó, lũ giặc kia sẽ coi họ không bằng con chó, xem họ như kỹ nữ, con cái các ngươi sẽ bị ném vào lửa đỏ! Các ngươi mắng chửi chúng, các ngươi khóc, các ngươi cho rằng chúng không phải là con người, cũng chẳng có tác dụng gì? Làm gì có đạo lý để mà nói chứ! Điều duy nhất các ngươi có thể làm, đó là làm cho các ngươi trở nên mạnh hơn một chút rồi lại lại mạnh hơn chút nữa! Các ngươi cũng đừng nói quân Nữ Chân có năm vạn, mười vạn, cho dù chúng có trăm vạn, nghìn vạn, thì lối thoát duy nhất cũng vẫn là phải đánh bại chúng! Bằng không, kết quả đều là như nhau! Khi các ngươi quên mất kết cục có thể xảy ra của mình, hãy nhìn những người kia!
- Bọn họ sẽ nói rằng ta đâm vào vết thương chưa lành của bọn họ, rằng ta không có tính người, những người phụ nữ kia đang khóc lóc...
Ninh Nghị nhìn về phía hơn nghìn người được cứu khỏi tay quân Nữ Chân, đưa tay chỉ chỉ, bên đó có không ít người đang khóc:
- Thế nhưng ở nơi đây, ta không muốn thể hiện nhân tính của mình, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, chuyện các ngươi đang đối mặt là gì. Đúng vậy, rất nhiều người trong các ngươi đã bị đối xử một cách nghiêm khắc! Các ngươi uất ức, các ngươi muốn khóc, muốn có người an ủi các ngươi! Ta hiểu cả, nhưng ta không cho các ngươi những điều đó! Ta nói cho các ngươi biết, các người bị đối xử một cách tàn bạo, bị đánh, bị chửi, bị đao chém, bị lửa thiêu, nhưng chuyện này không phải đã kết thúc! Một khi chúng ta thất bại, các ngươi sẽ lại phải trải qua những điều kinh khủng ấy một lần nữa! Thậm chí, quân Nữ Chân còn có thể hung bạo tàn ác hơn thế nữa! Khóc có ích sao? Lúc đó, sau khi chúng ta đi, các ngươi có biết kết cục của những người sống sót là thế nào không? Tất cả những người không dám phản kháng, hoặc là những người chậm chân chạy trốn, đều bị Thuật Liệt Tốc thiêu sống hết!
- Trong số các ngươi, rất nhiều người là phụ nữ, thậm chí có cả trẻ con, có người bị chặt tay, có người bị đánh gãy xương, hiện giờ thân thể suy yếu. Các ngươi vừa mệt vừa đói, ngay cả đứng dậy bước đi cũng khó. Các ngươi gặp phải nhiều chuyện như vậy, có người hiện giờ nghe ta nói thế này, nhất định nghĩ đến cái chết, chết được có khi lại tốt. Thế nhưng không còn cách nào khác, nếu như ngươi không thể chết, điều duy nhất ngươi có thể làm được là gì? Hãy cầm đao lên, hãy dùng đao của các ngươi mà chém, dùng miệng của các ngươi mà cắn, mà ăn tươi nuốt sống lũ Nữ Chân kia cho ta! Ở nơi này, thậm chí cái câu "Ta đã làm hết sức rồi!" cũng mau mau vứt bỏ cho ta! Nó không có ý nghĩ gì cả! Bởi vì sắp tới, chỉ có hai điều: Hoặc là các ngươi chết, hoặc là kẻ địch của các ngươi chết!
Ninh Nghị ngừng lời một chút, trong sắc trời đen kịt, giọng hắn vẫn còn vang vọng.
- Thế nhưng ta nói cho các ngươi biết, quân Nữ Chân không lợi hại đến mức như vậy. Hôm nay, các ngươi đã có thể đánh bại chúng, điều các ngươi cần làm rất đơn giản, đó là mỗi một lần đều sẽ đánh bại chúng! Đừng nên cho rằng mình là kẻ yếu, đừng nên nói đã tận lực, đừng nên nói có bấy nhiêu lợi hại là đủ rồi, cái mà sắp tới các ngươi phải đối mặt, chính là địa ngục! Ở nơi này, bất luận suy nghĩ mềm yếu nào sẽ không được chấp nhận! Ngày hôm nay có người nói, chúng ta đốt lương thảo của quân Nữ Chân, chúng sẽ càng công thành mãnh liệt hơn, nhưng chẳng lẽ chúng càng tấn công mãnh liệt hơn cho nên chúng ta không đi đốt lương thực của chúng?!
- Chúng ta đốt lương thảo của chúng, chúng càng liều mạng công thành, thì quân thủ thành phải bảo vệ thành, chứ không còn điều gì để nói! Trước mặt các ngươi là hàng trăm hố sâu, chỉ cần không qua được một hố, sẽ chết! Thắng lợi chính là một điều nghiệt ngã như thế đó! Nhưng nếu chúng ta đã có trận đầu thắng lợi, chúng ta đã thử sức với chúng, quân Nữ Chân cũng không phải là một thứ quái vật bất khả chiến bại. Chúng đã không phải là quái vật, nhưng chúng ta lại có thể luyện thành một thứ quái vật mà chúng không sao tưởng tượng ra nổi!
- Lương thảo của bọn chúng đã bị đốt rất nhiều, nói không chừng, hiện giờ chúng đang phải khóc lóc vì điều đó.
Ninh Nghệ thuận tay chỉ chỉ, nói một câu khôi hài. Nếu vào lúc bình thường, nhất định mọi người đã cười rộ lên, nhưng vào lúc này, tất cả mọi người chỉ nhìn hắn, không cười.
- Dù chúng không khóc, nhưng kẻ thất bại thì chán nản, đó là điều thường tình của con người. Người thắng lợi mà ăn mừng, hình như cũng là điều thường tình. Nói thật với các ngươi, ta có rất nhiều tiền, tương lai có một ngày, các ngươi muốn ăn mừng như thế nào cũng được, gái đẹp nhất, rượu thịt ngon nhất, cái gì cũng có. Nhưng ta tin rằng, đến khi các ngươi có tư cách hưởng thụ những thứ đó, thì xác chết của lũ giặc kia, mới là thứ tặng phẩm tốt nhất mà các ngươi nhận được. Đến lúc đó, các ngươi có thể dùng đầu lâu của chúng mà uống rượu! Đương nhiên, ta sẽ không cho phép các ngươi làm như vậy, điều đó quá kinh tởm...
- Ngày hôm nay sẽ không ăn mừng.
Ninh Nghị nói.
- Rượu, mỗi người chỉ được uống một chén, để làm ấm cơ thể của các ngươi, rồi nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng sự cảnh giác thì các ngươi không được lơ là một khắc nào! Khi các ngươi ngủ dậy, sẽ càng khỏe hơn bây giờ! Sau đó, các ngươi sẽ làm kẻ địch run sợ, để cho chúng tìm lấy cái chết, còn các ngươi thì sống sót.
- Ta nói xong rồi.
Ninh Nghị kết thúc.
Trong doanh địa đầy trang nghiêm và yên tĩnh, có người đứng lên, rồi hầu như tất cả chiến sĩ đều đứng lên, ánh mắt cháy rực, cũng không biết vì xúc động hay vì bị kích động.
- Vâng!
Phía trước, có binh sĩ Lữ Lương Sơn hô to lên, gân xanh trên trán nổi rõ. Một lúc sau, âm thanh đó ầm ầm vang dậy như thủy triều, đó như như câu trả lời cho lới phát biểu của Ninh Nghị, nhưng có lẽ chính xác hơn, đó là làn sóng giận dữ tràn ra từ cõi lòng đã kìm nén từ lâu của mọi người, trong thoáng chốc, từ đống hoang tàn của thị trấn nhỏ, âm thanh đó vang động khắp núi đồi, còn uy nghiêm đáng sợ hơn so với sát khí. Trên cây, tuyết đọng rơi ào ào xuống, những thám báo không tên ghìm cương trong bóng tối, hoang mang và căng thẳng nhìn quanh, không biết bên kia đang xảy ra chuyện gì.
Ninh Nghị ra khỏi đoàn người, Chúc Bưu, Điền Đông Hán, Trần Đà Tử theo sau. Đêm nay, có thể trong lòng mọi người đều khó bình tĩnh, nhưng đó là một cảm giác dâng trào mà không gấp gáp, một cảm giác mạnh mẽ và ngưng trọng khó diễn tả thành lời. Ninh Nghị đi thu dọn căn phòng nhỏ. Chỉ chốc lát sau, Hồng Đề cũng tới, hắn ôm lấy nàng, nằm ngủ trên tấm thảm trải trên mặt đất.
Ngoại trừ người phụ trách tuần tra canh gác, những người khác cũng đi ngủ. Mà phía đông, trời ánh lên một màu trắng bạc.
Khi ngủ dậy, họ sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
***
Ở kinh thành. Với sự bày mưu đặt kế của Tần Tự Nguyên, thuộc hạ của ông ta đã tuyên truyền xong đợt thứ nhất, không ít người trong số các nhân sĩ, đã biết về trận chiến đêm qua ở Mưu Đà Cương, có một số người còn dựa vào nguồn thông tin riêng của mình để xác nhận tin đó.
Ở đại đường của tinh bộ, sau một đêm bận rộn, lúc này Tần Tự Nguyên mới thu dọn qua loa, chuẩn bị nghỉ ngơi. Cạnh ông ta, sau khi vội vã đến hàn huyên một lát với Tần Tự Nguyên, Lý Cương cũng lộ vẻ mệt mỏi.
- Lúc hừng đông, sẽ càng khó khăn.
Tần Tự Nguyên chắp tay:
- Lý tướng, cố gắng nghỉ ngơi một chút đi.
- Vâng, đúng là ta cũng phải ngủ một hai canh giờ. Nên nghỉ ngơi một lúc, mới có thể so chiêu với lũ chó Kim kia tốt hơn.
Ông ta nói, lại nở nụ cười. Sau khi nhận được tin này, ông ta hết sức vui mừng, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều. Bộ binh ở hậu phương đã chuẩn bị sẵn cho hai người một gian phòng, hai người đến, đương nhiên có người hầu hầu hạ. Tần Tự Nguyên vừa ngả lưng xuống là ngủ. Lý Cương châm đen, đẩy cửa sổ ra. Nhìn bầu trượi tối đen bên ngoài, ông ta mỉm cười, bất chợt nước mắt từ khóe mắt đầy nếp nhăn trào ra.
Bản tính trung trực và tàn nhẫn, tới được vị trí ngày hôm nay, Lý Cương chưa từng nhận biết mùi vị của nước mắt. Năng lực của ông ta thế nào, đương nhiên bên ngoài có rất nhiều cách kiến giải. Nhưng trái tim hừng hực ngọn lửa ái quốc của ông thì không có gì sánh được. Mấy năm qua ông ta thúc đẩy mọi việc, mỗi lần bị cản trở, triều đình hỗn loạn, chiến sự hỏng bét, ông ta muốn chấn chỉnh nhưng có thể làm được bao nhiêu? Lúc này đây, quân Nữ Chân công thành, ông ta tổ chức phòng thủ kiên quyết, thậm chí chuẩn bị thà hy sinh thân mình, nhưng sự hùng mạnh của quân Nữ Chân, như Thái Sơn đè xuống, ông ta chết không tiếc, nhưng ông ta không thỏa lòng vì chưa từng nhìn thấy niềm hy vọng.
Vào thời khắc này, chợt ông ta nghĩ, áp lực mấy ngày liên tục vừa qua, tiêu hao rất nhiều sinh mạng và máu huyết, rốt cuộc đã có thể thấy được một chút tia sáng và hy vọng.
Ông ta hít một hơi, đi tới đi lui trong phòng mấy vòng, rồi nhanh chóng lên giường nằm ngủ.
Ông ta phải tranh thủ nghỉ ngơi, nếu không nghỉ ngơi đi, làm sao có thể khẳng khái chịu chết cho được
Trong doanh địa quân Nữ Chân, lửa trại cháy rực, Tông Vọng chắp hai tay sau lưng, nhìn tòa thành cao lớn trước mắt.
Lưu Ngạn Tông ở phía sau, cũng đang nhìn tòa thành này
Chiến sự phát triển đến tình hình như hiện nay, đêm qua lại bị đối phương đột ngột đánh vào đại doanh, thật sự là điều rất bất ngờ. Tuy nhiên, đối với những đại tướng Nữ Chân từng trải qua bao trận chiến này, đó không phải là chuyện gì to tát.
- Ngạn Tông, nếu không thể phá được thành này, chúng ta còn mặt mũi nào trở về.
Về mặt nào đó mà nói, thất bại đó chỉ càng làm tăng thêm quyết tâm phá thành của Tông Vọng mà thôi.
Ánh mắt Lưu Ngạn Tông lạnh lùng, trong lòng y cũng có ý nghĩ tương tự như vậy.
Trước khi đến đây, bọn họ nghĩ chắc là người của Vũ triều sẽ biết một chút tình hình, cho nên có phần dè dặt. Sau đó dễ dàng đại phá quân đội Vũ triều, họ cho rằng người Vũ triều chỉ là con thỏ nhát gan, không có sức chiến đấu. Hôm nay, rốt cuộc lại bị thỏ cào rồi.
Phải càng giết thật nhiều những nhân tài của Vũ triều! Giết sạch bọn người dám phản kháng!
Tiếng gà gáy đã vang lên. Trong căn phòng ấm áp phía sau Phàn Lâu.
Sư Sư nằm trên giường, đắp chăn, đang ngủ say. Phía dưới chân, lộ ra đôi mắt cá chân nhỏ nhắn trắng nõn pha chút hồng hào của nàng.
Khi mở mắt ra, nàng cảm nhận được ngoài phòng, có một xao động kỳ lạ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT