Một thôn trang nho nhỏ gần huyện Kỷ, phía đông Biện Lương, gần đây bỗng trở nên náo nhiệt.
Phần lớn cư dân vốn ở tại vùng phụ cận, đã chuyển đi, nguyên nhân nơi này trở nên náo nhiệt là vì các lộ quân đội Cần Vương lần lượt kéo đến, trước tiên là Võ Thụy doanh, đã tập trung ở phụ cận huyện Kỷ hơn sáu vạn quân.
Một đội quân có quân số quá vạn người, là một hệ thống sinh thái hoàn chỉnh, | khi lên tới mấy vạn người, thì việc thống lĩnh, quản lý nó là một thử thách rất lớn.
Hôm nay đại quân của người Nữ Chân hãm thành, chiến sự hết sức căng thẳng, đương nhiên quân đội càng được quản lý nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều. Thế nhưng mấy đội quân lớn tập hợp ở khu vực này, ngoài ba doanh Võ Uy, Võ Thắng và Võ Thụy cùng ba vạn quân của doanh Võ Thụy đến từ phía tây, vùng phụ cận kinh thành ngoài mấy đội cấm quân có phiên hiệu độc lập như Phủng Nhật, Thiên Võ, Long Võ...đã rút lui về kinh thành, còn có lực lượng vũ trang với quy mô nhỏ của triều đình, cộng với các đội quân Cần Vương từ bốn phương tám hướng, đều tập trung ở đây, mỗi ngày chỉ riêng vấn đề ai nghe lệnh ai, ai lo việc hậu cần, nghỉ ngơi ở đâu, cũng đều trở nên hỗn loạn không ngừng.
Biên chế quân đội Vũ triều vốn hơi lộn xộn, lần này đại quân tề tựu, các Kinh lược An phủ sứ của mỗi đội quân thật sự là đều cùng cấp, khi tập trung một chỗ, không có cách nào tiết chế lẫn nhau. Tuy mấy quan lớn đứng đầu như Hà Thừa Trung thuộc phe Đồng Quán, Lương Trung Thư phe Thái Kinh ở Võ Uy doanh, Hoắc Tước phe Hữu tướng (tức Hữu thừa tướng) ở Võ Thụy doanh, ngày nào cũng bàn bạc kế tiếp nên đánh như thế nào, nhưng không ai dám tùy tiện phát động tấn công đối với quân Nữ Chân, khi mấy đội quân tiếp cận nhau, chỉ là vì vấn đề hậu cần mà thôi, đã có vô số xung đột xảy ra.
Ở kinh thành, người có uy danh và năng lực lãnh đạo lần đại chiến này, là Đồng Quán, cho dù người đời sau đánh giá ông ta không cao, nhưng lúc này, ông ta vẫn là vị quan có chức vị cao nhất của quân đội Vũ triều. Thế nhưng quân Nữ Chân đánh xuống phương nam, ở kinh thành có những biến chuyển phức tạp, việc Đồng Quán chạy khỏi Thái Nguyên, đã để lại một vết nhơ, lúc ông ta trở lại kinh thành, ít nhiều trong lòng Chu Triết có điều khúc mắc, bởi vậy Đồng Quán cũng thiếu tự tin.
Cũng bởi vì thế, khi chọn quan lại có chức vị cao để thống lĩnh quân đội đánh trận chiến này, chỉ có Tả tướng Lý Cương, người trời sinh cương trực đứng ra. Triều đình đen tối, võ tướng vô năng, Lý Cương rất oán giận, có người nói trong triều đình không ai dám đứng ra, lão tể tướng đành phải bước ra nói:
- Nếu Thánh thượng không sợ quan văn lo việc quân sự, thần nguyện đứng ra gánh vác trọng trách.
Hành động của ông chẳng khác nào cho đám Đồng Quán một cái tát, tuy nhiên, Vũ triều vốn dùng quan văn quản lý quân sự. Đồng Quán cúi đầu không nói lời nào, Chu Triết mừng rỡ, hết sức phấn khởi vì có thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay cho người khác.
Sau khi Lý Cương nhận chức, có lẽ cũng có một chút căm phẫn, để lấp sông, ông đã dỡ cả hoa viên của Thái Kinh gia. Thật ra, tuy ông ta nắm giữ chức vụ Tả tướng mấy năm, nhưng rất nhiều việc vẫn bị người có liên quan kìm chế, quyền lực cao nhất của triều đình, luôn nằm trong tay đám Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ, Lương Sư Thành. Lão Tể tướng tính tình cương trực và nóng nảy, không mềm dẻo như Hữu tướng Tần Tự Nguyên, nhưng hiện giờ sự an nguy của triều đại dồn hết lên vai của một người, ông trút giận một phen, làm Thái Kinh mất mặt, cũng không có ai dám nói gì.
Đương nhiên, việc này những người ở cấp cao nhất trong kinh thành ngầm hiểu trong lòng mà thôi. Tuy hôm nay Lý Cương là chỉ huy tối cao, đã ra lệnh phòng thủ kinh thành một cách nghiêm ngặt, nhưng đối với mấy đội đại quân ở bên ngoài thành, cũng không dễ dàng chỉ huy như ý muốn. Trong tình thế như vậy, khi ngoài thành có nhiều loại binh lính Cần Vương lẻ tẻ, rời rạc, kể cả một số sơn tặc được chiêu an, mỗi đội năm ba trăm người, thì vấn đề ai nghe lệnh ai, vấn đề ăn uống, cũng trở thành chuyện phiền phức.
Cũng vì như vậy, khi một tướng lĩnh còn trẻ là Nhạc Phi dẫn theo hơn ba trăm binh sĩ dưới trướng đến huyện Kỷ, tìm được Ninh Nghị trong một tiểu viện ở thôn trang phụ cận, tình thế đã rơi vào hỗn loạn như thế đó.
Bên ngoài nơi đại quân đóng quân, có đủ loại doanh trại nhỏ đóng lộn xộn, tiếng cười nói nhao nhao ồn ào, thỉnh thoảng lại xảy ra xung đột, bởi vì chuyện vật tư, quân lương mà ngày nào cũng xảy ra tranh cãi, lại thêm các loại chiến báo, thương binh tập hợp tới đây. Thật ra, biên chế quân đội cũng không phải là không cần những người này, chỉ có điều hiệu suất làm việc rất thấp, quy chế quân sự phức tạp, chuyện này còn chưa tới lúc có thể "Mọi việc tòng quyền", vì vậy lúc này tình trạng trở nên căng thẳng và hỗn độn.
Ba trăm người do Nhạc Phi chỉ huy, vốn đóng quân ở gần quê nhà Thang Âm, người Nữ Chân thẳng tiến về phía nam, mặc dù Thang Âm chưa bị tấn công, nhưng các hệ thống chỉ huy ở phía bắc Hoàng Hà đều đã bị rối loạn. Nhạc Phi biết tin sư phụ mất, dẫn hơn ba trăm người chạy đến đây, sau khi đến vùng gần Biện Lương, thì không biết nên nhập vào đội quân nào.
Cũng may, tuy tính cách Nhạc Phi trung trực, nhưng không phải là người vô mưu, sau khi nhập quân, liền âm thầm hỏi thăm, biết mình được dùng là nhờ Tần Thiệu Khiêm gián tiếp ra lệnh. Trước kia Nhạc Phi chưa từng gặp quan to bực này của triều đình, nhưng sau khi đến vùng phụ cận huyện Kỷ, gặp được người của Trúc Ký, liền đi tìm Ninh Nghị.
Trúc Ký tập hợp chừng hai trăm người ở bên cạnh, chiếm một sân rộng gần Võ Thụy doanh. Nhạc Phi nghỉ một lát rồi đi thăm dò tình hình. Những binh lính tập trung quanh đây chỉ biết là trong những sân viện này, mỗi ngày người đến, người đi vô cùng náo nhiệt, có đôi khi còn có một số quan viên ra vào, nhưng không ai biết bên trong đang làm cái gì. Có người đoán họ phụ trách giúp triều đình vận chuyển hậu cần, lương thảo.
Khi Nhạc Phi vừa thông báo vào cửa, chợt nghe có tiếng người nào đó đang chửi ầm lên.
- Mồm còn hối sữa, chẳng biết chừng mực, đây là đại sự liên quan đến sự sống còn của bao nhiêu người, nào phải là nơi người thừa cơ phô trương quyền lực! Trên sườn núi Thành Hoàng đã chết bao nhiêu người, một vùng Nguyên Cương, đã có biết bao người hy sinh? Bổn quan sẽ không đưa dân chúng dưới quyền quản lý của mình đi chịu chết! Họ ở lại trong thành, dựa vào tường thành mà phòng thủ, ít ra còn có một đường sống...
Nghe tiếng mắng đầy chính khí, Nhạc Phi không biết rốt cuộc là chuyện gì, lại nghe có tiếng đáp lại:
- Dư đại nhân, ta đã nói, ngài hiểu lầm rồi, người của Trúc Ký chỉ vì quen thuộc đường đi nước bước, mang danh nghĩa triều đình mà sắp xếp việc rút lui, người của ta giúp ngài sắp đặt thời cơ và đường lối, làm hay không làm, tại hạ chỉ là dân thường, làm sao có thể ép buộc ngài được...
- Ngươi nói láo!
Người kia quát lên, cắt ngang lời nói của đối phương:
- Ninh Lập Hằng, đừng tưởng rằng ta không biết, Dư Văn Phong này tuy chỉ là có chức quan nhỏ là Huyện lệnh, nhưng cũng không phải là người không có hậu thuẫn, phía sau lưng Trúc Ký của ngươi có phủ Hữu tướng làm chỗ dựa, lần này tất cả việc bên ngoài, đều là bọn người làm trung gian phối hợp. Người của Trúc Ký các ngươi tuy đã đi khỏi, nhưng ta vừa trả lời không đáp ứng, ngay buổi chiều công văn liền tới, ngươi tưởng Dự mỗ không biết chuyện gì hay sao? Đại chiến sắp diễn ra, các ngươi lại ở quanh đây làm chuyện xằng bậy, dù gì ngươi cũng là người đọc nhiều thi thư, không sợ người dưới cửu tuyến không buông tha ngươi sao!
- Người đâu, tiễn Dư đại nhân đi. Dư đại nhân, ngài lầm rồi, ngài không muốn rút lui, vậy thì không rút lui. Phía tiểu nhân còn có rất nhiều việc, đều là công vụ gấp rút, chờ nơi này xong chuyện, tại hạ sẽ tự mình đến cửa phân trần tạ tội...
- Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất. Ninh Lập Hằng ngươi dám làm không dám nhận sao? Ngươi không dám đối chất với ta sao?
Trong tiếng ồn ào, có thể nghe được tiếng tiền khách thô bạo, viên quan kia bị người đẩy ra. Lúc này, trong sân nhiều người lui tới ra vào. Ninh Nghị cũng từ cửa bên kia đi ra, có vài người đi theo. Nhạc Phi đang định đi tới, chợt có tiếng vó ngựa dừng lại bên ngoài sân, rồi một người dùng khinh công chạy vào, tới trước mặt Ninh Nghị, thấp giọng nói gì đó. Nhạc Phi võ nghệ cao cường, nghe được mấy tiếng "ba nghìn người". Ninh Nghị nhíu mày, thấp giọng nói:
- Đội quân ở vùng phụ cận biên chế rời rạc, mời Văn Nhân huynh đệ đi cần có thủ lệnh. Dũng ca, việc này phiền huynh đi, miễn là có lương thực, phải đi...
Người hắn gọi là Dũng ca đứng bên cạnh, chính là Tác Hồn Thương Tề Tân Dũng, trước kia Nhạc Phi cũng từng gặp một lần ở Giang Ninh, gặp nhau chắp tay chào rồi lập tức rời khỏi. Cuối cùng Ninh Nghị mới bước nhanh về phía Nhạc Phi:
- Nhạc huynh đệ, đã lâu không gặp, ngươi cũng đến rồi.
Nhạc Phi đứng nghiêm, chắp tay chào. Giao tình giữa Nhạc Phi và Ninh Nghị không đến mức sâu đậm, trước kia ở Giang Ninh, Nhạc Phi từng ra sức cứu Tô gia, sau đó từng có mấy lần gặp mặt nói chuyện phiếm, Ninh Nghị xem Nhạc Phi là ân nhân, nhưng từ nhỏ Nhạc Phi được sự giáo dục của Chu Đồng, lúc đó chẳng qua là vì truy đuổi bọn phỉ, cũng không cho rằng đó chuyện to lớn gì. Lần này tới cửa, Nhạc Phi không muốn để Ninh Nghị nghĩ là trước kia mình thi ân, giờ muốn hắn báo đáp.
Hơn nữa trước kia ở Giang Ninh, mặc dù hai người từng kề vai chiến đấu một thời gian ngắn, nhưng về sau, Nhạc Phi lại biết gã thư sinh này tâm tính tàn nhẫn, sau sự kiện Tô gia bị diệt môn, đã đuổi giết tới tận Lương Sơn, giết hết một nửa người trên Lương Sơn, rốt cuộc bị người trên giang hồ đánh giá là nửa chính nửa tà. Nhạc Phi lại vừa nghe Dư huyện lệnh mắng chửi, lúc này liền theo tiềm thức giữ khoảng cách với Ninh Nghị.
Thấy Nhạc Phi tìm tới, đương nhiên Ninh Nghị biết lý do, ngay sau đó liền cho người mời Tần Thiệu Khiêm tới, giới thiệu với y. Lúc này, Nhạc Phi chưa nổi danh, Tần Thiệu Khiêm cũng là đại tướng, từng đánh úp quân Nữ Chân ở huyện Thọ Trương, bị chột mất một mắt, trông rất có khí phách và sát khí. Nhạc Phi chỉ cho rằng Ninh Nghị cố gắng xây dựng quan hệ cho mình, Ninh Nghị nói với Tần Thiệu Khiêm, vị tiểu tượng này rất giỏi chiến trận, Tần Thiệu Khiêm cũng chỉ nghĩ rằng hắn khen xã giao thế thôi. Sau đó, Tần Thiệu Khiêm sai người thu nhận hơn ba trăm thuộc hạ của Nhạc Phi vào đại quân, cung cấp lương thực, sau đó bố trí họ vào chung một chỗ với người của Trúc Ký, tạm thời nghe Ninh Nghị chỉ huy điều động.
Lúc trước Ninh Nghị đề bạt Nhạc Phi, là tạo mối quan hệ, lần này hắn lại nhiệt tình như thế, theo Tần Thiệu Khiêm thấy, là muốn báo đáp ân nghĩa lúc ở Giang Ninh, hoặc là thấy vị tiểu tượng này thật sự có tiềm lực, muốn tạo quan hệ tốt rồi nhận làm tay chân. Lúc này phần nhiều quân nhân bị xem thường, tuy bản thân Tần Thiệu Khiêm là võ tướng, nhưng theo đánh giá của y, một võ quan nhỏ chỉ huy ba trăm biến quân như Nhạc Phi, thì làm thủ hạ phụ tá trong phủ của Ninh Nghị, cũng không có gì là thua thiệt. Hơn nữa, tuy rằng lúc này mọi người không hiểu rõ những việc Ninh Nghị đang làm, nhưng việc điều động hàng triệu người dân ở vùng phụ cận, quả thật là cần rất nhiều nhân thủ.
Một trong những lý do khiến Nhạc Phi xuôi nam, là vì sự hy sinh của sư phụ Chu Đồng, ai ngờ giờ đây bản thân lại bị bố trí đi hộ vệ cho một thương nhân đang làm gì không ai biết, khiến Nhạc Phi ít nhiều có phần phẫn uất. Tuy nhiên tòng quân đã mấy năm, Nhạc Phi cũng hiểu rõ đôi chút về chuyện trong quân đội và quan trường, đương nhiên sẽ không làm điều gì vượt quá giới hạn. Hơn nữa, trong thời gian trước mắt, hơn mười vạn người tập trung, đây chỉ là một chút xung đột nhỏ, tất cả mọi người án binh bất động, tình hình trong đó khiến một võ quan cấp thấp như Nhạc Phi hơi ngạc nhiên và hoang mang.
Lẽ ra, người Nữ Chân đã đánh tới kinh thành, hơn mười vạn quân tập trung ở đây, hơn nữa trong thành còn có gần mười vạn người, ai cũng muốn nhanh chóng tống cổ người Nữ Chân đi mới phải, sao mọi người lại cứ ồn ào tranh cãi ở chỗ này.
Mặc dù Nhạc Phi không hiểu rõ Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng không muốn thất lễ với Nhạc Phi, những ngày kế tiếp tuy bận rộn, nhưng ngày nào hắn cũng tới bắt chuyện và trò chuyện với Nhạc Phi một lúc. Khi Nhạc Phi nêu nghi vấn, Ninh Nghị cũng biết trong thời gian này trong ngoài kinh thành không yên ổn, nhưng suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói một câu: "Đang bận đàm phán."
Lúc này, trong ngoài kinh đúng là đang bận rộn đàm phán.
Trong thành Biện Lương, sau khi trải qua một lượt tấn công mãnh liệt, người Nữ Chân phái người đưa điều kiện hòa đàm, điều kiện hòa đàm có bốn điều.
Một, bồi thường chiến phí cho quân Kim, gồm năm triệu lượng vàng, năm chục triệu lượng bạc, trâu ngựa vạn con, tơ lụa triệu xấp.
Hai, Chu Triết tôn Ngô Khất Mãi làm bá phụ.
Ba, cắt nhường Trung Sơn, Thái Nguyên, Hà Gian cho Nữ Chân.
Bốn, dùng thân vương, Tể tướng làm con tin, hộ tống đại quân Nữ Chân tiến lên phía bắc, trở về nước.
Về lý thuyết mà nói, còn chưa đánh nhau, mà đưa ra bốn điều kiện như trên đối với một quốc gia, thật sự là không có gì để có thể đàm phán, nhưng theo tin tình báo của Ninh Nghị, lúc này trong kinh thành, một mặt Chu Triết dùng Lý Cương quyết đoán, phòng thủ kinh thành nghiêm ngặt, một mặt đúng là mọi người đang thương nghị cầu hòa, nghe nói đã phải người đi hai lượt, đến quân doanh của Nữ Chân, tiến hành bàn bạc hòa đàm.
Trong kinh thành, nghe nói mọi người đang bàn tán xôn xao.
Lúc mặt trời ngả về tây, Ninh Nghị đứng nhìn nơi đóng quân rộng lớn đang bận rộn hối hả, thở dài nói Nhạc Phi. Hắn cũng không thể nói nhiều, ở kinh thành, hoàng thượng giao trách nhiệm phòng thủ và chủ chiến cho Lý Cương, trong chớp mắt lại chuyển sang nghị hòa, Lý Cương đã mấy lần trách mắng ở điện Kim Loan, như là: "Như thế là quân ta đau đớn, còn kẻ thù thì vui sướng.", "Như thế thì làm sao chiến sĩ ở tiền phương có thể anh dũng chiến đấu?", mà đối với chủ đề cấm kỵ này, phần lớn mọi người đều né tránh không đề cập tới.
Chu Triết cũng không đề cập tới vấn đề đó, chỉ trấn an Lý Cương:
- Trẫm muốn đánh, nước nhà như vậy, tội lỗi là do trẫm, nhưng Tể tướng à, vì xã tắc mà tính, tướng sĩ chỉ cần lo chiến đấu anh dũng, trẫm không thể không xét đến cả hai hướng cùng lúc.
Tranh luận không xong, Lý Cương cũng từng yêu cầu, để ông ta đứng ra đàm phán với người Nữ Chân, nhưng Chu Triết quá hiểu tính cách của ông ta, vẫn không đồng ý, cuối cùng phải một người tương đối biết có biết duỗi là Lý Chuyết đi.
Trong chuyện này, Tần Tự Nguyên không lên tiếng.
Tần Thiệu Hòa đóng ở Thái Nguyên đã được một tháng, hiện giờ tin tức hai phía bị gián đoạn, y không biết tình huống gần đây. Tuy rằng Tần Tự Nguyên sẽ tuyệt đối không viện lý do con trai đang tác chiến ở tiền phương để gọi về triều phân rõ phải trái, nhưng đó là điều cấm kỵ mà tất cả mọi người đều không được phép nhắc tới.
Suy cho cùng, hậu phương phải gắng sức, lúc này ở tiền phương, tướng sĩ đang hăng hái chiến đấu, chưa biết sống chết ra sao...
Mấy ngày sau, chiếu chỉ ban ra, Tần Tự Nguyên bị bãi chức...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT