Từ trong trạng thái nhập định vừa mở mắt ra, gã nhìn thấy một bóng người hiện lên trong bóng tối, vẻ mặt lập tức trở nên hung bạo đầy sát khí.
Đêm khuya, ngoài phòng mưa to.
"Liệt Vân Thủ" Sa Vạn Thạch là tên thuộc hạ võ nghệ cao cường nhất dưới trướng Đổng Bàng Nhi, những năm gần đây, gã khiêu chiến cao thủ khắp phương bắc, thanh danh vang dội, dưới sự tuyên truyền của mọi người, dần dần có danh hiệu "đánh khắp Trung Nguyên vô địch thủ".
Chuyện trên giang hồ, tất đều là một vòng luẩn quẩn. Chu Đồng trở thành "Thiên hạ đệ nhất", trước hết là bởi lực lượng nhiều năm rèn luyện, sau đó là bởi lão tại Ngự Quyền quán nhậm chức Thiên tự giáo đầu, kết quả là bị khắp nơi khiêu chiến. Ngoài ra, trên giang hồ còn có những cái tên như Hà Sóc đệ nhất, Giang Nam kiếm vương, Hà Bắc thương bổng đệ nhất... chỉ cần duy trì một thời gian ngắn, bình thường mà nói cũng có thực lực nhất định.
Danh tiếng của Sa Vạn Thạch lớn dần, một phần là bởi vì gã có bối cảnh quân đội: người giang hồ thường nói là dụng võ loạn cấm, trên thực tế vẫn rất kiêng kỵ quan phủ, quân đội. Gã ở trong quân đội được xưng danh đệ nhất thiên hạ, nên cũng không có nhiều người giang hồ dám tìm đến tận tận cửa để luận bàn. Nhưng đương nhiên, bản lĩnh của gã cũng không hề tầm thường.
Lần này gã theo sứ giả của Đổng Bàng Nhi đi vào Thanh Mộc trại, mục đích là nếu không nói chuyện được thì sẽ khiêu chiến Huyết Bồ Tát, chỉ cần đánh bại nàng, kìm lại dáng vẻ bệ vệ của Thanh Mộc trại, những chuyện còn lại đều dễ nói. Chỉ là đến Thanh Mộc trại mấy ngày nay rồi, còn chưa nhìn thấy Huyết Bồ Tát đâu thì lại gặp phải kẻ ám sát.
Trong đêm tối, đối với người đột nhiên đi vào phòng, gã cũng không nhìn rõ lắm, nhưng trong khoảnh khắc đó, lại sinh ra hàn ý giống như biển máu ngập trời. Đối phương đến không một tiếng động, Sa Vạn Thạch cũng đang ở trạng thái đỉnh cao khi luyện công, hai chưởng một trước một sau, liền bổ nhào ra ngoài.
Ầm một tiếng, trong bóng tối, không khí chấn động.
Biển máu tách ra, sát khí như linh xà, ép lấy người gã. Một chưởng của Sa Vạn Thạch bổ ngang như vung giáo.
Rầm! Xoạt! Phanhhh!
Gã nhảy xuống giường, thành giường phía sau vỡ vụn, trước giường, tiếng bước chân kịch liệt, ầm ầm tiến về phía trước, khiến cho mặt đất đầy bùn ở giữa phòng bị giẫm đến lún xuống. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gã bước sải ba bước, vung năm quyền. Âm thanh xé gió ầm vang trong căn phòng, sau đó, rốt cuộc gã cũng đánh tới đối phương.
Gã ra một quyền mạnh mẽ, người nọ liền đón đỡ, sau đó đè ép lại. Lực lượng đó không phải là sức mạnh thuần túy, mà sau khi kết hợp với nhu lực liền trở nên cương mãnh, làm cho Sa Vạn Thạch lâm vào kinh hãi. Ngay sau đó, một chưởng trong vô thanh ấn vào dưới xương sườn gã, đánh cho gã lui hai bước.
Bóng dáng kia đẩy cửa đi ra, Sa Vạn Thạch đuổi theo, gã xông ra ngoài phòng, tiếng xé gió bén nhọn ở trong màn mưa đánh úp lại, đá lên tâm khảm, đánh bật gã trở về, lúc gã lại lao ra cửa, bên ngoài gió to mưa lớn, kẻ đánh lén đã sớm biến mất ở trong màn mưa.
Đời trước của ta trôi qua thật bình thường, đời này đầu thai ta muốn tìm một nhà có quyền có thế!
Ta muốn trở thành một cái bại gia tử! Một cái bại gia tử có tiền tài, c...
Xa xa, bóng dáng thích khách bổ phá màn mưa, bay vút lên vách núi cao chót vót trong màn đêm.
...
Trời mưa suốt đêm, tới buổi sáng rốt cục đã ngừng. Do đang là mùa hè, dấu vết mưa to cũng không để lại trên mặt đất lâu lắm, khi sắc trời sáng lên, trong sơn cốc lại là một cảnh tượng bận rộn rồi.
Buổi sáng, Lâu Thư Uyển đi đến bên ngoài Thanh Mộc trại, gặp một tiểu đầu mục ở ngọn núi phụ cận để tìm hiểu tin tức. Sau khi nghe kỹ càng tình huống Lữ Lương, nàng còn viết riêng một phong thư, bảo đối phương mang vào trong trại, cũng xác định dù đối phương có thể bị trại chủ dọa cho sợ hãi đến ngây ngốc, thì phong thư kia cũng có thể rơi vào trong tay người có tri thức trong trại.
Trên lý luận mà nói, nếu như đối phương tới sơn trại không phải nhân vật lợi hại, loại thủ đoạn thuyết phục này không hề có hiệu quả. Nếu thời gian đầy đủ, nàng sẽ tự mình đi vào trong Lữ Lương sơn, hiệu quả có lẽ mới là tốt nhất, thậm chí còn ngay lập tức có thể làm cho người ta lôi binh mã đến, cưỡng bức Thanh Mộc trại. Tuy nhiên, tới gần giữa trưa, người trong trại liền truyền đến tin tức: trại chủ đã trở về núi, có thể tại xế chiều gặp quý khách ở ngoài núi vào rồi.
- ... Nói ra, vị Huyết Bồ Tát này cũng coi như là có nhiều kinh nghiệm, lý lịch bối cảnh của mọi người đều đã dò la gần hết rồi. Có Hà viên ngoại Hà Thụ Nguyên, lão ở Hà Đông lộ và Hà Bắc lộ, chính là nhân vật hô phong hoán vũ, luôn dòm ngó Lữ Lương, vì trong nhà kinh doanh cả muối, sắt, lá trà, nên lão muốn chen chân nơi này, không đi Nhạn Môn quan. Thế lực của lão vốn chính là lớn nhất, cho nên ta cảm thấy được, ngược lại rất không có khả năng bàn bạc thành công việc này.
Giữa trưa, Lâu Thư Uyển liền cùng đám người Điền Thực, Vu Ngọc Lân hội hợp cùng một chỗ, mang theo vài tên trợ thủ phụ tá, phân tích toàn bộ tình thế nảy sinh.
- ... Thiên tướng Tiêu Thành bên Võ Thắng quân tới, nhắc đến, y xem như đến phá bĩnh đấy, Võ Thắng quân quản là Nhạn Môn Quan, Thanh Mộc trại cướp thịt từ trong miệng hổ, hai bên vốn dĩ không có gì đáng nói cả. Nhưng hiện tại có chiếu chiêu an, cũng khó nói là trong Võ Thắng quân có nội chiến, muốn hợp nhất Lữ Lương, bởi vì lúc trước nghe nói, Nhạn Môn quan này thế lực quá mức phức tạp...
- Võ Thắng quân trấn giữ Nhạn Môn quan, chủ yếu liên quan tới biên thuế.
Nghe Lâu Thư Uyển nói lên việc này, Vu Ngọc Lân gật gật đầu:
- Biên thuế nơi này liên quan đến toàn bộ Vũ triều, nhúng tay vào cũng không chỉ riêng gì quân đội, còn có Thái Kinh văn quan, Đồng Quán võ tướng ở kinh thành, rồi cả Hộ bộ, nội khố Hoàng đế cũng đều có nhân sự trong đó, thoạt nhìn bề ngoài coi như hòa khí, trên thực tế, những năm gần đây tất cả đều đã rối loạn. Nếu trong đó, một chi muốn lôi kéo Lữ Lương, từ giữa mưu một ít lợi, cũng không phải việc lạ.
- Nói như thế, bọn họ ngược lại có chút cơ hội.
Lâu Thư Uyển gật đầu, trên quyển vở nhỏ bên người vẽ vẽ lấy nét bên cái tên Tiêu Thành.
- Sau đó là Đổng Bàng Nhi, bọn họ cũng là chịu chiêu an đấy, giang hồ khí trọng, người đến cũng giống chúng ta, căn bản là cùng đám người Thanh Mộc trại xưng huynh gọi đệ. Trong đó có một vị nghe nói võ nghệ rất cao đấy, Vu tướng quân, ngươi có biết hắn không?
- "Liệt Vân Thủ" Sa Vạn Thạch, biết một chút.
Vu Ngọc Lân nói.
- Hắn võ nghệ không tệ, hẳn là còn cao hơn ta nữa, lần này đến đây, xem ra là muốn khiêu chiến Huyết Bồ Tát. Tuy nhiên nha... a, khả năng hẳn là không lớn. Thân thủ của Huyết Bồ Tát đã là cảnh giới cấp tông sư rồi, không phải người như "Thiết Tí Bàng" Chu Đồng, sợ là rất khó đánh một trận với nàng ta.
- ... Nàng ta chỉ là một nữ nhân, mà lại lợi hại như vậy...
Lâu Thư Uyển ngẫm nghĩ một chút, theo sau cũng chỉ cười, thấp giọng nói:
- Đám người Đổng Bàng Nhi kia trước hết cứ mặc kệ. Quan trọng hàng đầu là Tâm Ma và chúng ta.
- Nhưng đã nhiều ngày cũng không thấy Tâm Ma có động tĩnh, thậm chí người cũng không có xuất hiện.
Điền Thực nói.
- Đúng vậy a...
Lâu Thư Uyển cau mày. Than một câu, trong phòng liền an tĩnh lại.
Chỉ có điều trôi qua sau một lát, một vị phụ tá mở miệng nói:
- Có lẽ nào, lưu người ở chỗ này cũng là nghi binh? Bản thân của hắn đi địa phương khác, hay là... Giống như chúng ta, định đấu não với người ở núi khác?
Lâu Thư Uyển mắt sáng rực lên, lập tức lại lắc đầu:
- Bọn hắn lên núi, bản thân đúng là muốn tìm quan hệ với Huyết Bồ tát, Huyết Bồ Tát còn vì Tiểu Hưởng Mã mạo phạm họ, mà đã đích thân ra tay xử lý. Cho dù vì ích lợi, phải trở mặt cũng không trở thành nhanh như vậy.
- Nhưng hắn lại có danh tiếng Tâm Ma, bản thân khó mà đo lường theo lẽ thường được. Nói không chừng hắn đang tính kế với Huyết Bồ Tát...
- Đủ rồi.
Lâu Thư Uyển ngắt đoạn nói chuyện.
- Chúng ta vào núi, muốn cùng Thanh Mộc trại hợp tác, bức những ngọn núi lân cận thoái vị, làm như vậy là vì ích lợi. Chỉ cần đàm thoả, tức là bằng hữu. Tâm Ma đi là tìm quan hệ với Huyết Bồ Tát. Kết quả lại bày kế với nàng ta, tức là đã phản bội nàng ta rồi, đến lúc đó nói chuyện cũng chưa được nói, chỉ có thể đấu võ, hắn lẽ nào lại ngu xuẩn như thế!
Mọi người cùng nhau lên núi, Lâu Thư Uyển đã nhiều ngày bôn ba, ở sâu trong nội tâm vẫn coi Ninh Nghị với tư cách là quân xanh đấy, nhưng mà đối phương án binh bất động, thậm chí ngay cả người cũng không biết ở đâu, làm cho trong lòng nàng vô cùng buồn bực. Ngay lúc trong phòng đang bàn bạc thảo luận, ở ngoài viện lại có một vài tình huống đang phát sinh.
Trong Thanh Mộc trại, sau khi mọi người tới vẫn được sơn trại an bài chung với những người từ bên ngoài đến này, đặc biệt bố trí những nhân vật trọng yếu trong những người đó ở tại khu tiểu viện mới xây trên sườn núi, mấy ngày nay, mọi người đi ra đi vào đều gặp nhau, sau khi hiểu rõ quan hệ thù địch, giữa họ ngẫu nhiên cũng sẽ nảy sinh một ít ma sát, nhưng hôm nay, chút va chạm nhỏ đó dường như sắp sửa có khuynh hướng náo lớn.
Phía tây, đám người Đổng Bàng Nhi được bố trí tại cửa viện, từng đạo bóng người ra ra vào vào. Một gã nam tử mặc trang phục giáo ủy đang định đi ra, rồi đột nhiên bị đụng phải một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Gã há mồm mắng, nhưng khi nhìn rõ người trước mắt thì vẻ mặt càng trở nên hung bạo hơn.
- Con mẹ nó, dám kiếm chuyện a...
Ngay trước mắt, một thanh niên mình trần đứng ở cửa, xem ra vừa mới rèn luyện, cả người đều là mồ hôi. Hai tay của y cầm thương, buông xuống trước người, cứ như vậy đứng ở cửa ra vào, lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, rõ ràng là người trẻ tuổi kiêu ngạo nhất trong đám người sống ở viện tử đối diện. Hai bên lên núi cũng là để nói chuyện làm ăn, ngày thường cũng chỉ tỏ vẻ không vừa mắt nhau, nhưng lần này nhưng lại đã tìm tới cửa rồi.
Lúc này người trẻ tuổi kia cầm thanh thương thép ngăn ở cửa, người còn lại cũng tiến tới bên này, sau đó chỉ thấy người trẻ tuổi kia mở miệng cười.
- Tiểu đệ "Phần Thành Thương" Chúc Bưu, đã nghe đại danh "Liệt Vân Thủ" Sa Vạn Thạch "đánh khắp Trung Nguyên vô địch thủ", hôm nay đặc biệt đến lãnh giáo... Này, Sa Vạn Thạch, ngươi có ở đây không?
Lời của y vang vọng, sau đó không đợi trả lời, đi thẳng vào.
- Ta biết ngươi đang ở đây, ta sẽ vào!
...
- Bất luận thế nào, Thanh Mộc trại đợi giá mà bán, chuyện làm ăn này cũng không dễ đàm phán, tiếp đến là đi từng bước. Bên kia xảy ra chuyện gì?
Giờ Mùi, đám người Lâu Thư Uyển và Vu Ngọc Lân đi ra sân, nhìn thấy viện tử đằng trước hỗn loạn ồn ào, sau đó biết là có người đã đánh nhau.
Người qua đó đi tìm hiểu không về kịp, bọn họ lách qua đường, qua mé sân của hậu viện, ngay lúc đi qua, chỉ nghe ầm một tiếng vang lên. Khưu Cổ Ngôn đột nhiên chắn phía trước Lâu Thư Uyên, ngay phía trước hơn một trượng, tường đất cũ nát bị ngâm một hai ngày trong mưa to đã bị đụng nát rồi, một bóng người bay ra ngoài, rơi ở bên rìa trên đường. Người đàn ông ngã trên mặt đất người ôm lấy sườn phải, hộc ra một ngụm máu tươi.
- "Liệt Vân Thủ" Sa Vạn Thạch?
Vu Ngọc Lân nhìn thân ảnh kia, ở bên cạnh thấp giọng nói một câu, nghi hoặc mà kinh ngạc.
Nền của viện nhỏ bên cạnh cao hơn đường bên này khoảng một mét, một bóng người lúc này xuất hiện ở chỗ lỗ hổng kia. Đám người Lâu Thư Uyển nhìn qua, bóng kia chính là Chúc Bưu - thủ hạ của Tâm Ma. Trên người y bây giờ cũng có vết thương, nhưng bây giờ rõ ràng là tư thái của người thắng.
- Tiền bối, may mắn thắng hai chiêu, ngại quá! Ách...
Chúc Bưu đem ánh mắt nhìn phía Vu Ngọc Lân, sau đó mỉm cười,
- Còn bên kia, chúng ta không phải là đã giao thủ rồi sao?
Vu Ngọc Lân tỏ thái độ đề phòng, bên cạnh, không biết vì sao, Lâu Thư Uyển lại hớn hở bật cười.
Hắn lộ mặt rồi...
- Chúng ta đi thôi, đi thuyết phục Huyết Bồ Tát.
Thấp giọng mở miệng, nàng dẫn đầu bước đi, lúc đi ngang qua Chúc Bưu, màng thậm chí còn cười nhìn y một cái.
Chúc Bưu vừa mới đánh thắng Sa Vạn Thạch, thấy vậy, gã cảm thấy rất kỳ quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT