Đám người chạy tới tán loạn như thủy triều, trong bóng đêm tản về bốn phương tám hướng. Lâu Thư Uyên ngồi trên lưng ngựa, kéo mạnh dây cương, đứng xa xa nhìn ánh lửa và tiếng nổ bên khe núi kia. Người đàn ông tên Khưu Cổ Ngôn dẫn mấy tên thuộc hạ ở bên cạnh bảo vệ nàng, ngăn cản đám sơn phỉ đang tán loạn chạy về bên này.
- Sao lại thế này... hỏa dược...
Con ngựa dưới thân bất an chuyển động, Lâu Thư Uyển ôm lấy cổ nó, miệng lẩm bẩm. Bây giờ thì nàng có thể nhớ ra rồi. Một lời đồn đại khi ở thành Hàng Châu, đó là Ninh Nghị dựa vào hỏa dược giết mấy viên mãnh tướng dưới trướng Phương Lạp. Lúc này nhìn ra phía trên sườn núi đối diện, trong khe núi mở rộng bên kia đã trở nên hỗn loạn không thể khống chế, bóng người chạy về bốn phương tám hướng, máu tươi và thi thể rải rác đầy trên mặt đất, hoặc là bay lên không trung. Những con ngựa sợ hãi chạy trốn, ném cả những kỵ sĩ trên lưng xuống, có con đâm vào đám người, một số kỵ sĩ còn không kịp cởi bàn đạp, bị lôi một chân chạy khắp nơi. Bởi vì trời tối, mỗi lần nổ tung bừng lên ánh sáng, đều khiến người đằng xa càng có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng hỗn loạn này, trong khoảnh khắc, đám người phía sau tựa như bị dọa đến vỡ mật.
Trước đây Lâu Thư Uyển chưa từng thấy hỏa dược có uy lực như thế này, nhưng nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, bình tĩnh lại, có thể lý giải cái này là hiệu quả của vật gì đó tạo thành. Chỉ có điều hơi chút hoảng loạn, nàng liền nắm chặt lấy vai áo của Khưu Cổ Ngôn, chỉ vào đám sơn phỉ đang tán loạn trên núi, nói:
- Thu nạp những người này, thu nạp những người này, có khả năng không?
Khưu Cổ Ngôn che chắn trước nàng, lắc lắc đầu:
- Không thể nào.
- Bọn họ tán loạn quá nhanh...
Lâu Thư Uyên cắn chặt răng, cố gắng khôi phục suy nghĩ. Đối với sự chuẩn bị và xử lý của Ninh Nghị, trong lòng nàng đương nhiên là khiếp sợ. Nếu nhìn từ sau về trước, đối phương lật ngược tình thế quá đơn giản và trực tiếp, xử lý mọi việc một cách dễ dàng thì nàng lại càng kinh ngạc hơn, nàng nhanh chóng kiềm chế lại dòng suy nghĩ. Đối với người không có kinh nghiệm chiến trường như nàng mà nói, chỉ cảm thấy tán loạn quá nhanh, cho dù người Lữ Lương kia thực sự cho rằng đối phương dùng yêu pháp, cũng không nên tán loạn nhanh như vậy. Trong đầu nghĩ như vậy, nàng nhìn bên kia, Vu Ngọc Lân cũng đang dẫn theo Điền Thực cùng một số binh lính tán loạn đang nhanh chóng chạy về phía bên này.
Bọn thổ phỉ của Lữ Lương sơn lựa chọn chạy trốn ngay từ giây phút đầu tiên, Vu Ngọc Lân cũng chạy nhanh như vậy, đủ để chứng minh y gần như cũng đưa ra quyết định bỏ chạy ở những phút đầu tiên. Trong lòng Lâu Thư Uyển hận vô cùng, căn bản không thể giải thích được cách nghĩ của đối phương. Cứ coi như không có người Lữ Lương, ba trăm tinh nhuệ bên mình cũng đủ để liều mạng với đối phương. Vừa rồi người bên mình đầy khí thế xông lên tuyến đầu, bây giờ không ngờ lại rút lui trước tiên? Mắt thấy Vu Ngọc Lân chạy trốn lên sườn núi, Lâu Thư Uyển giục ngựa tới gần.
- Vu tướng quân, Vu tướng quân, sao không đánh thử một trận...
- Không đánh được nữa.
Trong Luận ngữ, Khổng Tử có nói: nhân chi sinh dã trực, võng chi sinh dã, hạnh nhi miễn (Lẽ sống là phải ngay thẳng, chẳng ngay thẳng mà sống thì ấy là nhờ may mắn tránh...
Vu Ngọc Lân nhìn liếc qua, tiện mồm trả lời, cũng chẳng do dự và xấu hổ.
- Người của Cừu Mạnh Đường bị thương vong hơn phân nửa, nếu không phải là bọn họ tự thân đã loạn, đa số mọi người không thể phản ứng kịp, sớm đã tan rã rồi... Người bên kia chiêu này chơi tốt quá, ta không biết nó là cái gì, nhưng uy lực kinh người, đội ngựa xông vào khe núi đầu tiên, tất cả đều bị kinh hãi... Người của Cừu Mạnh Đường tán loạn như vậy, chúng ta cũng không có cách nào xông lên, lần này chúng ta bị bọn chúng hại rồi...
Phán đoán lúc này của Vu Ngọc Lân nghe bình tĩnh mà chuẩn xác, rất khó mà biết tâm tình thật sự của y. Nhưng Vũ triều vốn dĩ thiếu chiến mã, lần xung phong này, kỵ binh tiên phong có năm mười người là thủ hạ của Vũ Ngọc Lân, dù chiến mã chưa phải là loại tốt nhưng y vẫn rất đau lòng. Vừa nãy bị tấn công, thấy rõ tình huống là y lập tức thu nạp bộ hạ nhanh chóng chạy trốn, bây giờ chắc là đang sầu não đến tận xương tủy.
Trong núi lúc này, khắp nơi đều là cảnh tượng loạn lạc, có người kêu to yêu pháp, có người hô chạy mau, có người lúc này mới nhớ ra huynh đệ chiến đấu ban nãy đã chết không ít người rồi, đạp qua những thi thể mà trốn chạy. Binh lính mà Vu Ngọc Lân dẫn theo mặc dù thu nạp được trăm bảy trăm tám người, vẫn có trật tự, nhưng cũng không dám dừng lại. Quay đầu nhìn, khe núi bên kia lại đùng đoàng nổ, đám cao thủ của đối phương đang xông ra, giết đám thổ phỉ đang chạy tán loạn. Trong mơ hồ, dường như Tiểu Hưởng Mã cũng đang điên cuồng trốn chạy.
Lâu Thư Uyên ghìm dây cương, dùng sức khống chế con ngựa đang quay quay, nàng nhìn bên kia, cắn chặt răng, chỉ cảm thấy nước mắt đang muốn ứa ra, nàng nghiến răng:
- Ninh Lập Hằng... Ninh Lập Hằng...
Xoay người đuổi kịp đội ngũ, Điền Thực theo bên cạnh:
- Ninh Lập Hằng cái gì...
Trong lòng Vu Ngọc Lân biết đây đại khái là tên của địch nhân bên kia, y cũng quay đầu nhìn thoáng qua, chạy được một đoạn, bỗng nhiên phản ứng lại:
- Ninh Lập Hằng... Tâm Ma? Là "Tâm Ma" Ninh Nghị?
Lâu Thư Uyển căn bản không muốn nhắc đến cái tên này, liếc y một cái, cắn răng, mắt rưng rưng, càng cố gắng chạy nhanh hơn. Vu Ngọc Lân há miệng thở dốc, không biết nên nói gì cho phải. Trên giang hồ, người có thứ bậc chỉ có... "Thiết Tí Bàng" Chu Đồng, Ma giáo Tư Không Nam, Thánh công Phương Tịch, "Vân Long Cửu Hiện" Phương Thất Phật đã chết, Đại Quang Minh giáo chủ Lâm Tông Ngô thanh thế vang dội hiện nay, "Tâm Ma" Ninh Nghị... Ngày thường ngẫm nghĩ cũng thấy bình thường, nhưng bây giờ... dường như lại trở nên rất quan trọng.
Làm sao để chống lại hắn đây, mẹ nó chứ sao ngươi không nói sớm...
...
Chạy trốn trong núi, giằng co một thời gian rất dài, tiếng chém giết phía sau sớm đã dừng lại. Sau khi lý trí khôi phục, trong sơn cốc trước mắt vẫn loang lổ những ánh lửa. Vu Ngọc Lân thu nạp những binh lính có thể thu nạp, sau khi điểm danh, đại khái là hơn hai trăm ba mươi người, có lẽ còn một số sơn phỉ không biết đã chạy tán loạn đi đâu, đợi đến trời sáng mới có thể tụ họp, nhưng bọn họ xông đến quá nhanh, mấy chục người bị thương vong e là không thể tránh khỏi, đặc biệt là kỵ binh ở đầu tiên, thật đáng tiếc quá.
"Tiểu Hưởng Mã" Cừu Mạnh Đường cũng trốn thoát, chạy tới nơi này, thu nạp được hai ba trăm người. Giống như lời Vu Ngọc Lân nói, bọn họ thương vong rất nhiều, sớm đã sụp đổ, là do kết cấu của chính đội ngũ y quá hỗn loạn, chiến đấu vào lúc ban đêm, đám sơn phỉ điên cuồng này trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, mới có thể tổ chức thế tấn công. Lúc ấy khả năng Cừu Mạnh Đường đã ý thức được điểm này, mới bất chấp tất cả mà muốn thắng lợi, nhưng sau khi bên kia cho bùng nổ, tất cả đều hóa thành bong bóng.
Loại sơn trại kiểu này trong Lữ Lương, trật tự vốn dĩ đã không tốt, lại còn loạn đến mức này, cho dù trong trại còn có người, tình thế căn bản cũng vậy mà thôi. Sau khi hai bên tụ hợp, nghỉ ngơi ở trong sơn cốc, xử lý người bệnh, cũng có người đang lục lọi thi thể ở bên cạnh, cho nên trong thung lũng chỗ nào cũng là ánh lửa, thoạt nhìn, lại thấy quang cảnh này có chút mộng ảo.
- Giang hồ đồn đại, Ninh Nghị kia giỏi nhất là kế sách tấn công vào lòng người, kế hoạch này của hắn cũng không được coi là quá mức thần kỳ, chỉ là dựa vào đám thuộc hạ, cuối cùng lại dùng đến thứ kỳ lạ kia để chấm dứt... Hiện giờ hắn có thể sánh vai cùng với mấy người cao thủ trên giang hồ như Chu Đồng và Lâm Tông Ngô. Trước đó chưa hỏi rõ ràng, cũng là do ta quá lỗ mãng, chỉ có điều Lâu cô nương, cô có quan hệ thế nào với hắn...
Tuy rằng uể oải, nhưng sau khi hội họp, đám người Vu Ngọc Lân và Điền Thực liền ngồi kiểm điểm và suy xét lại, coi như là tìm kiếm nguyên nhân thất bại. Mặc dù không hiểu biết lắm về Tâm Ma, nhưng ví dụ nói một đám người đi bao vây Tư Không Nam, bao vây Lâm Tông Ngô, đối phương mang theo một đám thuộc hạ tinh nhuệ, chịu chút uất ức cũng không phải là chuyện khó giải thích. Chỉ có điều trong lời nói, ít nhiều cũng có chút bất mãn, đối với người ngày thường tính toán chu đáo như Lâu Thư Uyên, lần này không ngờ lại chưa nói ra lai lịch của đối phương, bọn y thật sự có chút oán thầm.
Bọn họ lại đâu biết rằng, trong lòng Lâu Thư Uyển, Ninh Nghị cho dù vô cùng tàn nhẫn, cũng tuyệt đối không thể sánh bằng Tư Không Nam - nhưng nàng không biết Tư Không Nam - hoặc là loại giáo chủ kiêu hùng như Phương Lạp. Ngay từ đầu trong lòng nàng đã hỗn loạn, sau lại trở nên sợ hãi, đợi cho cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện, sau khi nàng khôi phục tỉnh táo, tình thế dĩ nhiên đã không thể cứu vãn rồi.
Việc đã đến nước này, Lâu Thư Uyên cũng không còn gì để nói. Vu Ngọc Lân và đám người Điền Thực nhìn tình hình xung quanh, sau đó liền cùng Vu Ngọc Lân đi tìm Cừu Mạnh Đường.
Trong lúc nổ tung, Tiểu Hưởng Mã cũng bị ảnh hưởng, tóc tai bù xù, mặt hầu như đã bị hun đen, chỉ có điều không bị thương nặng. Lúc này thoáng vuốt lại tóc, trong ánh mắt, sự hung bạo, điên cuồng và bình tĩnh trộn lại với nhau. Sau chuyện này, y có muốn duy trì quyền uy cũng là điều không dễ dàng nữa rồi, có khả năng sẽ cần phải giết rất nhiều người đấy. Đám người Vu Ngọc Lân lần này vào núi còn phải dựa vào y, nói không ít lời hay, lúc đi tới bên cạnh, nói với y:
- Cừu trại chủ không cần lo lắng, tình hình của Lữ Lương sơn, chúng ta cũng biết, quan hệ với bên Thanh Mộc chỉ là làm ăn thôi, còn bên mà Hổ Vương thực sự tin tưởng vẫn là Cừu Trại chủ. Lần này Cừu trại chủ giúp đỡ bọn ta, đợi đến lúc trở về, chúng ta sẽ cảm tạ, mặt khác, Cừu trại chủ nếu cần gì giúp đỡ thì cứ nói.
Cừu Mạnh Đường sắc mặt lạnh như băng, gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ. Lúc này trên sườn núi là đám sơn phri túm năm tụm ba, đang phân biệt những thi thể nằm trên mặt đất. Vu Ngọc Lân nói xong, Cừu Mạnh Đường quay người đi lên, Vu Ngọc Lân quay đầu đi xuống sườn núi. Cùng lúc đó, nơi mà Cừu Mạnh Đường đang đi tới, ở giữa đám thi thể xuất hiện một bóng hình.
Vu Ngọc Lân dường như cảm nhận được điều gì, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, y nổi da gà. Nhưng mất một khắc sau y mới xác nhận lại điều này.
Phía sau, Cừu Mạnh Đường giơ song đao, trong không khí vang lên tiếng rít ghê người. Trong tay Vu Ngọc Lân lúc này còn cầm trường thương, quay ngoắt người lại, lập tức thấy toàn bộ chuyện xảy ra phía sau.
Lúc đó, bên cạnh Cừu Mạnh Đường có ba đồng bọn, đều là cao thủ tâm phúc trong trại. Khi bóng đen xông lại, bọn họ cũng theo bản năng đến nghênh chiến, một người trong đó đầu bị quét một cái, bóng dáng kia đã bay lên không trung, vọt tới chỗ cây trên sườn núi. Tia máu bắn ra trong bóng đêm, mang theo âm thanh gãy vụn của xương. Song đao của Tiểu Hưởng Mã điên cuồng vung lên, giống như chặt một đống thịt nát. Trong bóng tối, bóng dáng song phương gần như đang điên cuồng giao thủ, Vu Ngọc Lân hầu như không nhìn rõ bóng đen kia ra tay, nhưng theo bản năng y biết, binh khí của đối phương tung hoành qua lại, bổ chém cắt đâm, đã phá bỏ được phòng ngự của cả ba người.
Mũi thương của y đã đâm ra.
Là đại tướng dưới trướng Điền Hổ, trên giang hồ, võ nghệ của y cũng được coi là nhất lưu cao thủ, một thương này đâm ra, xé gió gào rít. Trong bóng đối, đối phương hình như đang nhìn thoáng về phía bên này, đâm binh khí ra. Vu Ngọc Lân thân bay theo thương, theo lý thuyết mà nói, dài một tấc mạnh một tấc, y dùng thương, đối phương dùng binh khí ngắn, thế là y đã chiếm ưu thế rồi. Thế nhưng giờ khắc này, y chỉ cảm thấy phía trước là vũng bùn chết, càng đi tới, y lại càng cảm thấy rét lạnh.
"A" một tiếng, y thu thương lui ra ngoài, đao của Cừu Mạnh Đường vẽ thành đường trong bầu trời đêm.
Tất cả mọi người trong thung lũng đều nhìn sang bên này. Đối với bọn chúng mà nói, những điều nhìn thấy chỉ là những chuyện đã xảy ra trước đó một khắc. Đối mặt với một gã thích khách, Cừu Mạnh Đường vung đao như gió, hét lớn "Aaa". Trong ba tên cao thủ bên cạnh, một người trực tiếp bị đánh bay, va vào thân cây đại thụ trên sườn núi, hai người còn lại và Cừu Mạnh Đường đều bị thương, máu rướm khắp người. Vu Ngọc Lân đâm trường đao ra, sau đó một khắc sau liền lảo đảo rút khỏi đó mười mấy bước. Còn song đao trong tay Cừu Mạnh Đường, một cái trong không trung bay về phía sau, cái kia lượn hai vòng ở bên ngoài, chém vào trán một gã sơn phỉ.
"Phập" một tiếng, Tiểu Hưởng Mã loạng choạng lui về phía sau, đầu bay trên không trung, ngã nhào trên mặt đất, suối máu phun ra.
Bóng dáng thích khách kia vẫn còn đang đi tới, đi ra hai bước, binh khí trong tay vung lên ba cái trong không trung, dường như vẩy đi vết máu, để thu vào trong áo choàng.
Phía sau, thi thể cao thủ bị đánh bay lên trên cây, rơi xuống "bịch" một cái.
Gió đêm phần phật, áo choàng màu đen bay lên cuồn cuộn. Trong nháy mắt, người ở gần đều lui về phía sau. Cho dù vẫn chưa có người nào nói ra, nhưng cảnh tượng giao thủ khiến người ta phát sợ vừa rồi, Vu Ngọc Lân cũng đoán ra được thân phận của bóng đen kia.
Lữ Lương sơn.
Huyết Bồ Tát.
Đây là... bản lĩnh của cấp tông sư...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT