Buỗi diễn tiến hành được hơn phân nửa Khang Hiền mới xuống khỏi thuyền chính đi thẳng về chỗ mình, thoáng bắt chuyện đôi ba câu với mấy người tầng trệt, sau đó tiến lên trên lầu gặp bọn tiểu bối hàn huyên vài câu. Lúc nhìn về góc thuyền thì trông thấy một tình huống quái dị.

Có hai cặp đôi ngồi cạnh cửa sổ vừa xem trình diễn vừa đánh cờ.

- Nói ra thật là quái, vì sao cứ mỗi lần gặp là lại thấy tên trẻ tuổi nhà ngươi nhàn nhã thong dong, đúng là làm người ta tức chết. Mấy vị cô nương dưới kia đang cố sức biểu diễn, còn ngươi lại phân tâm thế này, không sợ bị người khác trông thấy chửi cho cái tội không biết tôn trọng à...

Mỗi lần trông thấy Ninh Nghị, Khang Hiền đều đá xoáy vài câu, tới lúc nhìn thấy bàn cờ thì chợt nghi hoặc thốt lên:

- Ồ, ván cờ này thật quái đản...

Lão quay đầu nhìn về cửa sổ bên kia, thấy ván cờ trước mặt hai tỷ đệ kia cũng giống y chang. Vị tỷ tỷ nhíu mày, bực bội cầm quân cờ đắn đo, đệ đệ mặt mày có phần hớn hở, nói :

- Tỷ à, nếu tỷ không chắn chỗ kia là thua liền.

Cái cảnh tượng thế này Khang Hiền mới nhìn thấy lần đầu, sau khi Ninh Nghị cười nói quy tắc cờ năm quân thì lão mới chợt bừng tỉnh đại ngộ:

- Ngươi đúng là luôn bày trò để chơi mà.

Tiêp đến lão đi qua bên kia xem. Lúc này trong hai đứa nhỏ thì tỷ tỷ đã thua cuộc, khi nhìn thấy Khang Hiền thì một đứa liền xưng: “Cô gia gia.” Một đứa xưng: “Phò mã gia”. Sau đó Khang Hiền vui vẻ giới thiệu hai bên.

- Chắc cũng đã biết nhau, đây là người mấy cháu vẫn thường hỏi: Ninh Nghị Ninh Lập Hằng. Hai đứa này là con cháu trong nhà ta, tỷ tỷ tên tiểu Bội, đệ đệ gọi Quân Vũ, một đứa mười ba một đứa mười bốn tuổi. tiểu Bội là một cô nương nổi danh nhà chúng ta, từ lâu đã không phục ngươi rồi.

Khang Hiền vui vẻ giới thiệu làm mặt hai đứa nhỏ lúc đen lúc trắng, đặc biệt là tỷ tỷ hơi giận dỗi quay đầu đi, cậu bé liền tố cáo:

- Cô gia gia, huynh ấy lừa cháu, bảo rằng mình không phải Ninh Lập Hằng.

Khang Hiền cảm thấy ngạc nhiên, đợi khi bên kia nói ra chân tướng mới buồn cười bảo:

- Cháu nhỏ thế này mà vừa gặp liền muốn kiểm tra người ta, tất nhiên là không được rồi, sau này phải xem xét lại... Lập Hằng cũng thế, không biết ngươi nghĩ sao mà dám chọc mấy đứa con cháu vương thất này... À, tiểu Bội, Quân Vũ, hiện tại còn muốn hỏi gì không, ta đảm bảo huynh ấy sẽ giải đáp.

Vị tỷ tỷ tên tiểu Bội quay đầu lại nói:

- Hừ, người sợ bị khảo thí tất nhiên là chột dạ vì không có tài học thực sự, hiện tại đã có kết luận nên không cần hỏi nữa.

Cô bé nói vừa nói vừa sắp cờ lại, sau đó Quân Vũ cũng cười cười:

- Vậy ta cũng không hỏi nữa, chơi cờ cùng tỷ tỷ thôi.

Từ trước tới nay đấu cờ vây với tỷ tỷ hắn chỉ biết tới thua không thắng, lúc này học cờ năm quân đánh thắng được mấy trận nên rất phấn chấn, ác cảm với Ninh Nghị cũng không nhiều. Với lại, có vẻ như sự ác cảm của cô vé dành cho Ninh Nghị hơn phân nửa là do cờ năm quân này, chỉ là nàng cũng rất ương ngạnh, lúc này tiếp tục hạ cờ cùng với đệ đệ, cố gắng hiểu được đạo lý bên trong, đưa tình thế trở về hòa nhau.

Có người tới nói chuyện nên tiểu Thiền đứng dậy rời chỗ ngồi, Khang Hiền cười ngồi xuống ghế đó rồi nhìn xem tàn cục ván cờ năm quân, tiện tay hạ một quân, cười nói:

- Nói ra cũng thực thú vị. Tiểu Thiền gọi ngươi cô gia, bọn hắn gọi ta là cô gia gia. Trước đây có người gọi ta là phò mã gia, hiện tại gọi phò mã gia gia. Ha ha, mấy cái chuyện vai vế này, thêm một chữ liền to hơn một lứa...

Sau đó bỗng nhớ ra, quay sang hai đứa kia thoáng ra hiệu một cái, hạ giọng nói:

- Hai đứa con của Khang vương Chu Ung này, ngày thường nghe người khen ngươi không dứt miệng, sớm đã muốn gặp mặt từ lâu. Tuy tiểu Bội mang thân nữ nhi nhưng lại thông hiểu thơ văn, tường tận rất nhiều thứ, đặc biệt là toán học. Năm ngoái người ta đến bàn giao sổ sách, tiểu nha đầu rảnh rỗi cầm cuốn sổ, không cần bàn tính cũng có thể tính ra mọi số liệu mà không sai lấy một chút. Đệ đệ Quân Vũ tư chất cũng khá bình thường, nhưng có một tỷ tỷ lợi hại nên ngày thường hắn bị sai tới sai lui, ha ha, trông rất buồn cười...

Ninh Nghị nhìn qua cô bé Chu Bội ngồi đối diện phía bên kia, lúc này dang nhíu chặt lông mày muốn hạ quân cờ, nhịn không được trừng mắt liếc Ninh Nghị, gã cười nói:

- Xem ra cậu nhóc đã tìm được trò chơi duy nhất có thể so tài với tỷ tỷ.

Cuộc biểu diễn dưới kia vẫn tiếp tục, tất nhiên Khang Hiền không thể cứ ở lỳ chỗ này tán gẫu với mấy tiểu bối, chỉ hạ xong ván cờ còn dang dở, sơ lược hiểu được cờ năm quân là như thế nào rồi rời đi. Sau đó Ninh Nghị cùng tiểu Thiền ngồi xem biểu diễn, đôi tỷ đệ cạnh đó vẫn đang tiếp tục chơi cờ. Cô bé tên Chu Bội kia cũng khá hay ho, sau mấy trận thua lúc đầu vẫn không đòi đổi cờ vây mà kiên trì đánh tiếp, đến cuối cùng tình thế tựa hồ đã thành hòa nhau.

Một đêm biểu diễn thành công cũng kết thúc, sau đó là lúc tuyên bố trọng thể sự xuất hiện của tứ đại hành thủ mới. Theo thứ tự, đứng đầu là hoa khôi Phùng Tiểu Tĩnh, rồi đến Ỷ Lan: người được Bộc Dương gia ủng hộ, Nguyên Cẩm Nhi của Kim Phong lâu, cuối cùng là cô nương thanh tú Lạc Miểu Miểu, còn Lục Thải Thải là một trong tứ đại hành thủ năm trước nhưng lại thi rớt.

Ninh Nghị chỉ chủ yếu đến xem biểu diễn nên chuyện thứ tự thế nào gã không quan tâm nhiều, nhìn chung cũng khá hài lòng với đêm diễn, mọi việc diễn ra thuận lợi suôn sẻ. Sau đó toàn bộ hội trường bắt đầu tan cuộc, có người vẫn còn tiệc tùng, giao thiệp, số đông thì đang tiến về lối ra. Sau khi Ninh Nghị và tiểu Thiền xuống khỏi thuyền bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào từ phía cửa ra vào truyền tới. Nghe người khác nói lại, đại khái nhóm người ủng hộ Lục Thải Thải trong lòng không vui, đôi co qua lại với người khác sinh ra trận ẩu đả quy mô nhỏ.

Mấy chuyện thế này cũng không lạ, ít nhiều gì thì năm nào cũng có, vấn đề không lớn. Nhóm binh sĩ duy trì trật tự đã sớm được điều qua, chắc dẹp loạn trong thời gian ngắn. Chỗ thuyền lâu trung tâm, nhiều vị tai to mặt lớn vẫn đang hàn huyên, thật ra đối với nhiều người, trận náo nhiệt cuồng hoan đêm nay vẫn chưa kết thúc, mà còn đợi tiệc tùng chè chén sau dó nữa. Khang Hiền cũng đang từ biệt mọi người, lúc Ninh Nghị và tiểu Thiền đi qua, lão liền cười bảo hai người chưa cần vội:

- Thuyền của ta cũng sắp về, đợi chút nữa cùng về chung luôn. Hai người các ngươi không đi xe đến, nếu cứ thế mà về sợ hơi vất cả đấy.

Trên bãi sông, đám đông xa gần dần di tản, ánh đèn dầu bắt đầu trải dài về hướng thành Giang Ninh. Một lát sau lượng người thưa dần, một việc ngoài ý muốn bỗng hiện lên trong mắt Ninh Nghị. Chắc có lẽ do thời tiết nóng bức, ai đó lỡ tay đụng ngã cây nến sau trướng bồng sân khấu làm xuất hiện một trận hỏa hoạn trên bãi sông, lửa cháy hừng hực thiêu đốt toàn bộ đồ vật và lều vải xung quanh.

Người từ mấy thanh lâu chạy ra, cũng may lượng người lưu lại cũng không nhiều, chủ yếu là mấy danh sĩ đang xã giao, quan viên, phú hào cùng binh sĩ và tùy tùng riêng, cộng với một ít người đến xem biểu diễn vẫn chưa về, nên không xảy ra chuyện chen lấn giẫm đạp nhau. Có người liền phân phó: “Đi cứu hỏa...” Mọi người liền nhanh chóng đi qua.

Ninh Nghị nhớ đến Nhiếp Vân Trúc nên bảo tiểu Thiền đứng chờ rồi tiến về hướng đó, giữa đường gặp Nhiếp Vân Trúc đang quay về bên này. Về phần Nguyên Cẩm Nhi, nàng đạt được tứ đại hành thủ nên còn muốn ăn mừng, hiện tại được một đám người vây quanh nên cũng không việc gì.

- Đó là đại trướng bồng của Phiêu Hương viện, cách chỗ bọn muội khá xa, lúc hô hào đi lấy nước quả thật hơi hoảng loạn, nhưng thật ra mọi người đều chạy kịp nên không ai bị cháy. Chỉ là lều vải lớn vậy, hiện tại muốn dập lửa e là không dễ dàng gì...

Xa xa nhìn lại, ngọn lửa trên bãi sông trông rất kinh người, chủ yếu là vì căn lều vải lớn kia. Đồ vật xung quanh cũng chẳng có nhiều nên không có khả năng lan rộng, lúc này ai cũng chỉ đứng xem đám người xả thân cứu hỏa một cách nhôn nhịp. Ninh Nghị đi thẳng một mạch về dốc núi tìm thấy tiểu Thiền, nhàn nhã quay đầu xem cuộc vui.

“Đêm nay mọi thứ đều bình thường, ngọn lửa này cũng không tạo nên ảnh hưởng gì, chuẩn bị trở về thôi.”

Gã đứng đó suy nghĩ như vậy, suýt nữa là ngáp dài. Cơn gió mát nhẹ thổi qua nơi này, một ý nghĩ đột nhiên từ trong đầu bật ra, làm gã sửng sốt hồi lâu.

Tầm mắt gã bao quát đám cháy dưới kia, sau đó nhìn đám đông bên này tìm kiếm mục tiêu, một ít manh mối bắt đầu được hệ thống lại trong đầu. Không sai... Thấy xảy ra hỏa hoạn, chỉ huy sứ Vũ Liệt quân Trần Dũng liền hét lớn: “Các ngươi nhanh đi cứu hỏa...”. Hắn không chỉ nói binh sĩ nha môn duy trì trật tự mà còn nói với cả một số thân vệ. Lúc này, chính bọn họ là những người đang hoạt động năng nổ nhất chỗ đám cháy.

Sở dĩ lệnh bọn họ qua đó là vì, ngoài này hầu hết mọi người đang ly khai thì xảy ra trận ẩu đả ngoài ý muốn, nha môn nhất thời điều động không kịp nên số lượng binh sĩ bên đó còn rất ít.

“Đó là trướng bồng Phiêu Hương viện...Vân Trúc nói như thế. Phiêu Hương viện... lúc nãy, cô nương Trần Dũng ủng hộ chính là người đứng đầu chỗ đó, lúc này cô ấy...”

Ninh Nghị quay đầu lại, người đó đang đứng cạnh Trần Dũng.

“Suy ra chắc chắc hắn sẽ lệnh thân vệ qua... “

“Không thấy Tống Hiến, chắc có việc gì đó, sau khi mọi người di tản hắn liền rời đi xử lý. Khi đó trận hỏa hoạn nổi lên làm Trần Dũng phải phân phó thân vệ cứu hỏa. Tống Hiến đành lưu lại một bộ phận thân vệ của mình rồi mới rời khỏi.”

Gió mạnh thổi qua giúp ngọn lửa nơi bãi sông bùng lên cao hơn, sắc mặt Ninh Nghị lúc trắng lúc đen. Vào thời điểm đứng trong đám đông tối qua, gã đã cân nhắc qua rất nhiều phương án, nếu mình muốn giết chết Tống Hiến thì phải động thủ làm sao. Chỉ là cục diện tối qua với hiện tại hoàn toàn khác nhau, tối nay gã không nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ lại. Nếu mình muốn giết Tống Hiến... Nếu hai sự việc ngoài ý muốn nho nhỏ này không phải là trùng hợp...

Trong phúc chốc, gã nắm lấy tay tiểu Thiền, dẫn lại chỗ Khang Hiền cách đó không xa. Khuôn mặt tiểu Thiền đỏ bừng:

- Cô..cô, cô, cô, cô gia...

- Khang lão, lão có chuẩn bị xe ngựa ở đây không?

- Lập Hằng có chuyện gì à?

- Nhớ ra một việc gấp, chắc phải đưa tiểu Thiền về trước.

- Được.

Khang Hiền cũng không nhiều lời, nhẹ gật đầu:

- Để ta bảo A Quý dẫn bọn ngươi đi.

Không lâu sau, xe ngựa của Khang phủ lao ra khỏi hội trường, chajy lên đường lớn. Tuy lúc này người trở về Giang Ninh ven đường khá đông, nhưng giữa trục chính vẫn lưu thông tốt nên xe ngựa có thể đi với tốc độ tương đối. Cứ chốc chốc Ninh Nghị lại vung tới một roi, mắt nhìn về hướng thành Giang Ninh. Nhóm đám đông ra về trước nhất cũng đã gần tới cửa thành.

Hai chiếc xe ngựa có ký hiệu Vũ Liệt quân nhanh chóng nhập thành, chạy thẳng một mạch.

Lúc này hội thi bên Bạch Lộ châu tàn cuộc chưa lâu, phần lớn mọi người vẫn chưa về tới Giang Ninh. Thời gian không còn sớm, những người ở lại Giang Ninh cũng đã đi ngủ từ lâu. Hai chiếc xe ngựa lao qua từng con phố chớp sáng chớp tối, chạy thẳng về phía một cửa thành khác. Tiếng bánh xe, tiếng vó ngựa lách ca lách cách bỏ lại những khoảng tối đằng sau, ước chừng đến giữa một đoạn đường khá trống trải yên tĩnh, cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, đây đó các loại giá đỡ, rác rướm, bảng hiệu, ánh đèn từ phòng hắt ra, góc đường treo vài cái đèn lồng tỏa ánh sáng mờ mờ. Tiếng voi bỗng vút lên, xà ích đằng trước quát lớn:

- Người nào.

Câu trả lời liền đến sau một khắc, giống như hai tia sáng va phải nhau, trong nháy mắt tiếp xúc liền xé tung ra.

Phá hỏng, vỡ nát, tan rã, huyết quang ngập trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play