Tiếng sấm ầm vang, mưa rơi trong sân, lá cây vay vào sân rơi xào xạc. Bầu trời âm u, trong Tướng phủ đã có những phòng đã lên đèn. Lúc Ninh Nghị vào Tướng phủ có một quan viên trung niên nhìn rất chính trực đang được quản gia tiễn về. Ninh Nghị đứng ở dưới mái hiên chờ đối phương đi quan, ông quan kia cũng liếc nhìn Ninh Nghị, thần sắc có vẻ ôn hòa, thân thiện, ông ta khẽ mỉm cười.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt tuy không có qua lại gì với nhau nhưng thân phận của Ninh Nghị, ít nhất là ở trong Tướng phủ ông ta cũng rất rõ. Nếu không bởi địa vị, ông ta cũng không nhìn Ninh Nghị với vẻ thân thiện như vậy.
Vị quan viên vừa đi qua chính là Ngự sử Trung thừa Tần Cối.
Với tình thế lúc này, ở trong triều đình ông ta là một trong những đảng cấp tiến, kiên định phái chủ chiến. Mặc dù Ngự Sử trung thừa là nhân vật đảm nhiệm việc giám sát và buộc tội bách quan, viên quan nào mà bị ông ta bắt được tội thì cũng sẽ không được lưu tình dù chỉ một chút, vì thế ông ta rất được lòng hoàng đế. Nhưng gần đây, một là vì có cùng loại chính kiến. Hai là giữa Tần Tự Nguyên và Tần Cối ít nhiều cũng có mối quan hệ "họ hàng" tương đối gần với nhau.
- … Vừa mới rồi Hội Chi đến có nói đến chuyện của Đồng Xu Mật, đám người trong Vương phủ hành sự mờ ám. Nói chung là trong lòng hắn có phần lo lắng nhưng vẫn không thể đả thông được chuyện này. Chúng ta bên này bây giờ là đâm lao thì phải theo lao. Muốn nói chủ chiến, chủ chiến, chiến đến tận mức này rồi còn thừa lại đều là vụn vặt. Chuyện mà lúc đầu Lập Hằng suy nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng rất có khả năng sẽ xảy ra.
Vào đến thư phòng, sau khi mọi người đã tụ tập đông đủ. Tần Tự Nguyên mang một ít tư liệu của Mật trinh ty đã chụp được, theo như ông nói đó là chuyện vừa mới cùng Tần Cối tán gẫu.
Lại nói tiếp, ngày thường hắn bận lo việc làm ăn buôn bán, thậm chí cả việc kinh doanh mở rộng ra ngoài thành Biện Lương. Xem ra đều là công việc. Nhưng đến Tướng phủ, thường thường những chuyện đó đều là nhỏ bé không đáng kể, cũng khó mà trách được Tần Tự Nguyên và đám người Nghiêu Tổ Niên đều nói thương trường chỉ là con đường nhỏ, không đáng để nhắc đến. Cho dù hiện giờ, Ninh Nghị bắt đầu mang chiêu bài kinh doanh vào Tướng phủ thì họ cũng vẫn cho rằng việc kinh doanh này thuần túy chỉ là chuyện cỏn con. Một bức tướng ngăn cách hai thế giới. Loại chuyện nhỏ đó quả thực rất khó để người khác lưu tâm nhiều.
- Xem ra, mượn thời gian đón năm mới này mà Đồng Xu Mật và đám người Vương phủ sẽ có cơ hội để tụ tập bách quan. Ít nhất là đã tập hợp được số tài vật là năm ngàn vạn quan. Chuyện của năm ngoái mua Yến Kinh đã để cho bọn họ nếm đủ mùi ngọt ngào rồi, năm nay không chỉ là Đồng Xu Mật, mà đám Vương phủ cũng làm cho Thái Thái Sư ở giữa giật dây, mặt khác bọn họ còn kéo theo cả Lương Sư Thành …
Trong khi Tần Tự Nguyên nói chuyện thì Nghiêu Tổ Niên đã mỉm cười:
- Lần này, người của triều đình có thể nói đến khá đông đủ.
Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Thầy giáo và Lý Tướng bên này chắc cũng có lời chào hỏi chứ?
- Bỏ tiền ra chắc hẳn đều là đại thương gia ra mặt. Người ta ở đâu có thể diện thì ở đó sẽ xuất hiện đạo lý.
Ninh Nghị cười phá lên.
Tần Từ Nguyên ở bên kia cũng gật gật đầu:
- Ta và Lý Tướng bên này, vốn dĩ là phụ trách chuyện Bắc phạt. Chuyện này bọn họ có lời hỏi thăm hay không thì chúng ta cũng phải chờ. Bọn họ muốn dùng tiền mua thành của người Kim, sau đó sẽ mua chiến tích. Thánh thượng thăng quan cho họ, có quyền, lại mang số tiền buôn bán từ phương bắc đó về nhà. Nói thật, nếu như lần này bắc phạt có được một chiến tích lừng danh thì cái đài này ta phải hủy đi rồi.
Nhưng lúc này tất cả mọi người đều biết không hủy được nữa rồi. Ta chỉ hy vọng, ngoài việc bọn họ mua chiến tích thì ít nhất là vùng phía bắc vẫn còn người có thể sử dụng được. Cho nên hai ngày trước ta đã gặp Quách Dược Sư mấy lần.
Thời gian này Quách Dược Sư đang ở trong kinh thành hưởng phong thưởng.
Chỉ là ở khắp nơi đều có tai mắt. Trong kinh thành những đại quan có thể xếp vào hàng thượng hào ít nhiều đều từng gặp y cũng không phải chuyện lạ. Nhưng lúc này trong khẩu khí của Tần Tự Nguyên có ẩn ý lôi kéo, vậy thì càng không dễ dàng rồi.
Quách Dược Sư là võ tướng, hơn nữa chức quan thuộc về Bộ binh. Quân đội của y ở phương bắc có thuộc thì cũng là thuộc vào sự chỉ huy của đám người Đồng Quán.
Tuy nói là Tần Tự Nguyên và tâm phúc của mình phụ trách việc bắc phạt nhưng chủ yếu vẫn là phải lo đại cục, hậu cần, nhân viên điều phối. Chuyện trong quân đội vẫn rất khó để nhúng tay vào được.
Tần Tự Nguyên ở bên kia thở dài:
- Hiện giờ ở phương bắc chỉ có một người có thể sử dụng, chỉ một người này.
Nhưng chúng ta ở bên này, cũng không thể cho người ta được nhiều ân tình lắm. Lão phu cũng luôn do dự. Sau khi Thường Thắng Quân sửa thành Võ Thái doanh vẫn thường bắt bớ, lôi kéo người làm phu dịch, nghe nói vì thế mà không ít người đã chết.
Theo tin tình báo của Mật trinh ty báo về. Vốn dĩ ta muốn trấn át y nhưng hành động của Đồng Xu Mật bên này lại khiến cho ta không thể không suy nghĩ … phải có tính toán khác … Nghiêu Tổ Niên nói:
- Làm chuyện ân tình để tặng cho người ta, cũng không phải là không được … Nhưng … Đông Ông có e sợ rằng sẽ phải suy nghĩ về chuyện sẽ nuôi hổ không?
Tần Tự Nguyên gật gật đầu:
- Hôm nay Hội Chi đến đã từng có đề nghị do hắn ngày may sẽ dâng sớ buộc tội Quách Dược Dư chưa ổn định được phía bắc những lại trắng trợn tăng cường quân bị. Lúc đó lão phu sẽ đứng ra làm một người có tình nghĩa ngăn chuyện này lại. Nhưng sau đó ta suy nghĩ vẫn cảm thấy nếu làm chuyện này không tốt, tội danh sẽ rất nặng. Bởi vậy chỉ bảo Hội Chi viết một bức thư đưa cho ta, ta sẽ lén đưa cho Quách Dược Sư, để y xem qua là được.
Nghiêu Tổ Niên cũng gật đầu nói:
- Âm thầm làm vẫn tốt hơn là ra mặt. Hơn nữa Quách Dược Sư vẫn đang lôi kéo người, tiền, lương thảo, binh khí … Chúng ta có thể giúp được một chút. Ân tình như vậy cũng có thể làm được …
Mọi người bàn luận một lúc coi như đã nhất trí, ủng hộ việc tăng cường quân bị đối với Quách Dược Sư. Nói từ một góc độ khác thì đây cũng là chuyện mà Tần Tự Nguyên không còn lựa chọn nào khác.
Ninh Nghị có tham dự trong đó nhưng hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ là sau khi cuộc bàn luận hoàn toàn chấm dứt, Tần Tự Nguyên có giữ hắn lại:
- Chuyện của Quách Dược Sư lúc này chỉ có thể làm như vậy. Còn khó mà nói được người ta có nhận chuyện bên mình hay không. Nhưng ngược lại chuyện năm ngàn vạn quan của Đồng Quán và Vương phủ bên kia, Lập Hằng thấy thế nào?
Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này rất đơn giản, lấy tiền và người Kim để mua thành. Người Kim bằng lòng bán, sau khi mua xong thì làm thành quân công rồi mới chia lợi cho từng người. Các thương gia lớn muốn làm ăn buôn bán với phương bắc, đây chính là đầu danh trạng. Có phải Tần Tướng muốn nói bên chúng ta có thể lấy được lợi ích gì đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT