Thanh âm của thê tử vang vọng trong khắp đình viện. Bên cạnh, Tiểu Thiền đang ôm tay nải và khóc òa lên. Ninh Nghị đứng ở đó nhìn thê tử và thiếp thất khóc lóc mà không nói nên lời. Hắn há hốc miệng ra, Tô Đàn Nhi đau lòng cũng là điều dễ hiểu, trong câu nói đó của nàng, từ "Ta" được nhấn mạnh hơn một chút, rằng hắn là tướng công của nàng chứ không phải là tướng công của người khác. Thời gian này Vân Trúc rời khỏi đây, hắn tưởng rằng tạm thời có thể thoải mái hơn một chút, nhưng thực tế thì hắn trước mặt Đàn Nhi lại chính bởi tâm trạng như vậy mà khiến nàng phải chịu ảnh hưởng, có chút gì đó thấy không yên lòng.
Hắn hoàn toàn có thể hiểu rõ được tâm trạng đó. Nhưng nhất thời căn bản là không biết nên giải thích như thế nào. Bên cạnh hắn, hai nữ nhân vẫn đang khóc thút thít. Tiểu Thiền nức nở nói:
- Cô gia, tiểu thư, hai người đừng có cãi nhau nữa. Ô, tướng công, tỉ tỉ
Sân phía bên kia phỏng chừng còn có đám người Văn Định đang nhìn lén nghe lén. Ninh Nghị đưa tay ra bưng trán, cố gắng nói:
- Ta biết…ta biết là ta có chỗ không đúng, nhưng chuyện nàykhông phải như nàng nghĩ đâu
Hắn không biết phải giải thích thế nào mới được, đột nhiên hắn huơ huơ tay sang bên cạnh:
- Mẹ nó chứ, đây đang là diễn phim Hàn hay sao!
Lời này cả Đàn Nhi và Tiểu Thiền nghe đều không hiểu. Sau khi Ninh Nghị nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ thì vẻ mặt cũng có chút vặn vẹo. Đời này đã rất chân thành rồi mà lại bị biến thành như thế này. Thế nhưng đây không phải là vấn đề của họ, mà là vấn đề của chính hắn. Hắn đang nghĩ có nên giữ Đàn Nhi lại hay không. Cứ làm theo cách giải quyết mọi người ngầm thừa nhận ở thời đại này là xong. Thực tế, ở trong cái nhà này, đứng về phía hắn có bao nhiêu người, đứng về phía Đàn Nhi có bao nhiêu người tạm thời không nói, nhưng nếu như giờ hắn khiêng Đàn Nhi về, đánh cho một trận, lột bỏ y phục và giam một tháng thì có lẽ mọi người đều tán thành. Đúng lúc trong đầu hắn đang có ý nghĩ như vậy, Đàn Nhi lúc nãy mới vừa gầm gào và khóc lóc không chịu khuất phục lại đi về phía hắn và giơ tay ra ôm lấy hắn.
Đàn Nhi gục mặt mình vào ngực Ninh Nghị và hai người cứ như thế một lúc, và nàng thì vẫn đang khóc.
Nàng nghẹn ngào một hồi, và thấp giọng nói:
- Thiếp sẽ không đi đâu
Như thể là đang an ủi Ninh Nghị chuyện nàng đang khóc như vậy, nàng nói lại:
- Thiếp sẽ không đi đâu cả, chàng là tướng công của thiếpcòn có Tiểu Hi nữa, con còn chưa tròn một tuổi
Ninh Nghị giơ tay ôm lấy nàng thì lại nghe nàng nói tiếp:
- Nhưng lần nàythiếp vẫn phải đi Mộc Nguyên.
Ninh Nghị nghĩ một chút, trong lòng rối rắm nói:
- Nàng là như thế nào?
Hắn căn bản không hiểu được vợ mình đang nghĩ cái gì.
- Bởi vì Nhiếp cô nương đi rồi vì thế thiếp cũng phải đi. Thiếp không muốn ở lại bên cạnh chàng, để chàng cảm thấy thiếp sống thật vui vẻ
- Không đâu.
Ninh Nghị nghiến răng nói:
- Nàng là… nàng là nương tử của ta, có cưới hỏi đàng hoàng. Ta thực sự không nghĩ tới chuyện ai quan trọng, ai không quan trọng. Nàng còn không biết hay sao, tatrước giờ ta không nhắc đến chuyện ở rể chính là vì nghĩ cho tâm trạng của nàng. Cứ coi như là nàng không thấy có rất nhiều mất mát, nhưng nàng quả thực rất quan trọng
Những lời nói kiểu như thế này Ninh Nghị cũng không quen lắm. Nói xong, Đàn Nhi trong lòng hắn hịt mũi:
- Thiếp biết nhưng thực sự là có nguyên nhân của nó tướng công, đó là bởi vì chàng quá mệt mỏi rồi
- Sao cơ
Ninh Nghị cứng đờ người.
Đàn Nhi hạ giọng nói:
- Chàng tự làm mình mệt mỏi quá rồi, áp lực quá lớn, chàng tưởng rằng thiếp không biết hay sao? Chàng luôn muốn chu toàn mọi việc, nhất là cho thiếp, Tiểu Thiền, còn có Nhiếp cô nương nữa, chàng còn tự coi đó là vấn đề của mình, làm sao có thể chu toàn được mọi việc chứ. Thiếp nghĩ Nhiếp cô nương đã rời khỏi đây rồi, nếu như thiếp cũng rời khỏi đây một thời gian, có lẽ chàng sẽ biết rõ được là mình cần phải làm gì
Nàng lắc đầu nhìn Ninh Nghị còn đang đơ người ra đó, giọng điệu trở nên mềm nhẹ hơn:
- Thiếp cũng biết, nữ nhân không nên như thế này, nhưng thiếpthiếp đã từng học, cũng chỉ là giúp chồng dạy con, nhưng đây chính là do tướng công chàng dạy hư thiếp. Thiếp còn không hiểu được tướng công muốn gì, rốt cục tại sao lại ép mình như vậy. Thế nhưng chàng đã làm như vậy thì thiếp cũng cảm thấy, có lẽ thiếp rời đi một thời gian sẽ khiến chàng có thể thoải mái hơn một chút. Đợi đến khi chàng đã nghĩ rõ ràng rồi, muốn bắt thiếp quay trở về, hoặc là thế nào đấy thì thiếp sẽ quay về. Bởi vì thiếp là nương tử của chàng, chàng nói gì thiếp cũng sẽ đều nghe theo.
Nàng hít mũi một cái, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nghị:
- Có được không?
Ninh nghị há miệng ngập ngừng:
- Ta….ta không muốn sự việc lại trở nên như thế này
Qua một lúc hắn nói:
- Nàng, mọi người thực sự đều cảm thấyphải như vậy sao? Tiểu Hi đâu? Nàng nỡ lòng bỏ lại con ở nhà sao?
- Thiếp không đành lòng.
Đàn Nhi lắc đầu:
- Nhưng bên huyện Mộc Nguyên còn thiếu rất nhiều thứ, giờ thiếp không thể mang Tiểu Hi đi theo. Có nhũ nương, có Quyên Nhi bế ẵm chăm sóc con, sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Nàng
Ninh Nghị huơ tay, muốn nói cái gì đó, Đàn Nhi đẩy hắn ra, lui về phía sau một bước. Nàng vẫn còn khẽ khóc, nhưng hai mắt nhìn Ninh Nghị vẫn rất nhẹ nhàng. Ánh mắt như thế, Vân Trúc cũng có. Tiểu Thiền tiến lại ôm hắn, hắn cũng ôm lấy Tiểu Thiền một cách vô thức.
Hắn chợt nhớ tới lời Vân Trúc trước lúc rời đi. Cẩm Nhi kì thật cũng đã sớm nhìn ra rồi. Bọn họ rời đi là do họ cảm thấy hắn có nhiều áp lực chứ không phải là họ phải chịu áp lực. Trời đất, đúng là bọn họ đã nhìn ra thật rồi Ninh Nghị cau mày, nói không nên lời.
Nhưng tối hôm đó, Đàn Nhi và Tiểu Thiền rốt cục cũng không đi được. Khi đêm xuống, ba người cùng ngồi trong phòng, lặng lẽ ôm nhau trong đệm chăn. Đàn Nhi và Tiểu Thiền cởi bỏ y phục và nữ trang, ôm Ninh Nghị, da thịt như sa tanh trượt xuống. Tới sáng ngày thứ hai, trong làn gió sớm còn mang chút ớn lạnh. Xe ngựa chạy ra thành Biện Lương, sau khi rời khỏi thành thì đi thẳng về phía Nam. Ước chừng đến gần giữa trưa, Ninh Nghị với chia tay bọn họ.
- Thiếp đi xử lí chuyện ở Mộc Châu, tướng công hãy lo giải quyết chuyện trong thành. Văn Định không biết làm , tướng công phải dạy dỗ nhiều hơn nữa. Chàng hãy chăm sóc tốt cho Hi Nhi và cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nữa. Nếu như nếu như không chịu không nổi nữa
- Ta biết rồi, thế thì phải đến thanh lâu đấy.
-Vậy chàng phải nhẫn nhịn.
- Không chịu được thì nhẫn nhịn thế nào, lời này chả logic tẹo nào
Tiếng người nói nhỏ nhẹ trong xe, lưu luyến chia tay.
Lý Sư Sư gặp lại Ninh Nghị chính là vào cuối tháng giêng. Ngày hai mươi sáu, Ninh Nghị chính thức gửi đến một tấm danh thiếp muốn Lý Uẩn ma ma của Phàn Lâu. Chiều ngày hai mươi bảy Sư Sư liền sắp xếp chút thời gian chờ hắn đến.
Sự qua lại giữa Ninh Nghị và Sư Sư căn bản là quan hệ cá nhân, danh thiếp được gửi theo một con đường riêng tư. Đối với hành động lần này của hắn, Sư Sư và Lý Uẩn đều cảm thấy có chút kì quái. Nhưng bất luận thế nào, Lý Uẩn cuối cùng cũng gặp được người đồng hương tài tử mà kì lạ của Sư Sư. Hai bên nói chuyện với nhau vài câu rồi đi vào cửa chính.
Lý Uẩn cũng là một nữ nhân đã từng trải sự đời, mánh khóe thủ đoạn vô cùng lợi hại, bà ta cùng trò chuyện với Ninh Nghị rất vui vẻ. Đợi cho đến khi Sư Sư ra ngoài thì liền nhắc đến việc quan hệ cá nhân giữa hai người, tiếp đó là chuẩn bị rời đi, để lại cho hắn một khoảng không gian riêng tư.
Những thâm giao bằng hữu của Sư Sư, ví dụ như trong đám người Trần Tư Phong thì e rằng Ninh Nghị là người duy nhất được tiếp đãi một cách nhiệt tình như vậy. Chỉ là lúc Lý Uẩn cáo từ thì Ninh Nghị cười:
- Lý ma ma hà tất phải vội vàng như thế, ta có mấy lời muốn nói, xin mời ngồi.
Trong lời nói của hắn lúc này có một chút khí thế. Lý Uẩn vốn muốn rời đi nhưng cuối cùng cũng đã ngồi lại. Đây chủ yếu vẫn là vì suy xét đến việc không đắp tội với người khác. Bà ta đang nghi ngờ Ninh Nghị có phải là muốn chuộc Sư Sư ra ngoài hay không. Lý Uẩn chau mày, trong lòng Sư Sư cũng đang có ý nghĩ đó. Thế nhưng may mà khi Ninh Nghị mở miệng nói, thì lại là một chuyện khác.
- Ta và Sư Sư là người một nhà, hôm nay ta đến đây thực ra là có chút chuyện muốn nhờ Phàn Lâu giúp đỡ, vì thế mới hi vọng Lý ma ma ở lại một lát. Ở đây có hai bài từ ta mới làm, xin hãy xem qua một chút.
Hắn lôi từ trong người ra hai phần bản thảo, đợi cho đến khi hai người xem xong và tỏ vẻ kinh ngạc thì hắn mới cười nói:
- Ta đã đi thẳng vào vấn đề rồi, dạo gần đây ta có mở hai cửa tiệm Trúc Ký trong thành, sau này có lẽ sẽ còn cho mở nhiều hơn thế nữa. Vì thế nên ta hi vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau. Tiền ta sẽ đưa cho Sư Sư, sau này sẽ còn có nữa. Nhưng ta có một yêu cầu đó là, lần biểu diễn quảng bá đầu tiên sẽ phải diễn ra ở Trúc Ký.
Lý Uẩn nhìn hai tập bản thảo rồi lại nhìn Ninh Nghị, một lát sau thì cười:
- Thực ra Ninh công tử và Sư Sư là bằng hữu thâm giao nói về kinh doanh gì gì đó, tôi thực sự là tầm thường quá rồi
- Kìa, làm ăn là làm ăn.
Ninh Nghị cười khoát tay.
- Không cần biết làm ăn có thành công hay không, mối giao tình giữa ta và Sư Sư vẫn không thay đổi.
- Là Ninh công tử mau lẹ.
Lý Uẩn cười:
- Bà già đây cũng không vòng vo tam quốc nữa, Ninh công tử được danh lợi, lại còn dụ dẫn khách đến Trúc Ký đó, vốn dĩ giữa bằng hữu cũng không sao cả, thế nhưng Sư Sư có được tiếng tăm không phải là dễ, ta chính là hi vọng ngoài Trúc Ký khi ra thì Ninh công tử có thể đưa thêm cho Sư Sư chút đỉnh. Ở Phàn Lâu còn tiện bề sắp xếp.
- Ta hi vọng có thể giữ được nét đặc biệt của Trúc KýNhưng Lý ma ma nói không sai, đều có thể nói với nhau được hết. Thực ra ta cảm thấy, cứ như thế mà nói Trúc Ký Trúc ký thì Lý ma ma đây có lẽ sẽ không hiểu được rốt cục trong đó là như thế nào. Nếu như muốn có một khái niệm rõ ràng thì ta nghĩ hai ngày này ta cũng không ngại đưa ma ma đi xem một chuyến, một mặt có thể quan sát, một mặt lại có thể nói chuyện. Thực ra đằng sau ta còn có Hữu tướng phủ, lại có sự ảnh hưởng của vương gia ở ngoài thành. Có thể hợp tác được có lẽ không chỉ là mỗi thế này.
Tất cả những thứ này đều có thể thương lượng với ma ma được Sư Sư lặng lẽ ngồi quan sát hai người kẻ liếc mắt người một câu nói chuyện đến cả nửa ngày. Không phải là nàng chưa từng trải qua những tình cảnh như thế này, nhưng thực sự là lần đầu tiên thấy Ninh Nghị miệng lưỡi sắc sảo bàn chuyện kinh doanh với người khác. Lý Uẩn cũng là một người rất lợi hại, lúc đầu chỉ là hiếu kì, nhưng về sau Ninh Nghị phải chống đỡ khá nhiều. Nàng biết thực không dễ gì nhận lời, hai bên cũng dùng thủ đoạn mềm dẻo với nhau rất lâu thì Lý Uẩn liền nhận lời hai ngày đến Trúc Ký để tham quan. Chỉ có điều khi nói xong việc chính, sau khi Lý Uẩn rời đi, thấy vẻ mặt Ninh Nghị hết sức mãn nguyện thì Sư Sư liền mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Ninh Nghị uống liên tiếp mấy tách trà, cười và tán thưởng Lý ma ma quả thực là rất lợi hại. Sư Sư pha thêm một bình trà khác, chau mày hỏi hắn về Trúc Ký và chuyện làm ăn. Qua một lát thì tò mò hỏi thêm:
- Vị Vân Trúc cô nương đó, nghe nói gần đây đã rời khỏi kinh thành rồi?
- À, sao cô lại biết được?
- Ta quen biết với tỷ tỷ của Nông gia. Vân Trúc cô nương ấy còn dạy huynh chơi đàn nữa kia, ta cũng có biết cô nương ấy.
- Ồ.
Ninh Nghị nghĩ một chút mới gật đầu.
- Người đó có phải là dì Nông Cổ Âm hay không?
- Là tỷ tỷ.
Sư Sư nghiêm túc sửa lại.
Ninh Nghị lắc đầu cười:
- Vân Trúc về Tuyên Châu rồi, cô ấy muốn về nhà một chuyến, nữ nhân ấy mà cho đến giờ ta vẫn chưa hiểu thông được
- Nghe ra thì có vẻ không đơn giản chỉ là về thăm người thân?
- Ừ, bọn họ ấy mà cảm thấy ta phải ở một mình yên tĩnh suy nghĩ kĩ nên đều đi hết rồi.
- Bọn họ?
- Còn có hai người trong nhà ta nữa
Ninh Nghị giang tay ra.
- Có điềucó lẽ không nên nhắc đến chuyện này nữa thì hơn.
Lý Sư Sư chớp chớp mắt, nhìn hắn, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngày thứ hai, Lý Uẩn đến Trúc Ký để xem xét. Sau khi trở về thì bị chào hàng cả một mớ đồ. Ít nhất trong Phàn Lâu cũng có rất nhiều chỗ phải nhóm lò, liền thay tất cả bằng bếp lòSau đó nghĩ lại thì Lý Uân luôn cảm thấy mình bị tên Ninh Nghị võ mồm như lò xo kia xếp đặt hết cả.
Cùng lúc đó, Chúc Bưu, Hổ Tam Nương cùng những kẻ khác cũng đã đến Biện Lương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT