Nguyên Tịch qua đi, tuyết rơi đứt quãng rồi mới ngừng, chứng tỏ mùa xuân đã đến rồi, khi đi qua đường phố, không khí vẫn là một màu xanh xám, trong tường viện nhú ra mấy bông hoa mai tươi đẹp.

Mỗi lần đi tới và ở lại trong viện tử của Vân Trúc, Cẩm Nhi, hắn bình thường không đi bằng xe ngựa, hôm nay thì lại vừa đi vừa nghĩ, trong lòng nghĩ đến xuất thần, nghĩ đến những chuyện sau khi đi vào thành hoặc là những chuyện đã làm trước đó. Trong nháy mắt, hắn đã tới thời đại này ba năm rồi, hồi tưởng lại tâm tính của mình lúc mới tới, hiện giờ hắn cũng đã thích ứng được với đình viện lầu son, tường xanh ngói sáng của nơi này. Ban ngày chứng kiến, ban đêm đăm chiêu, mọi cái sẽ chất chồng ở trong lòng, làm hắn thấy nơi nào cũng chân thực, sau đó càng có nhiều chuyện vụn vặt xảy đến, bổ khuyết cho mỗi một khe hở cho cảm thụ của hắn.

Trong ba năm này xảy ra rất nhiều chuyện, hắn không biết mở đầu là tốt hay không tốt. Hắn vốn cũng không phải là người đa sầu đa cảm, cũng không phải là người hay rên rỉ u sầu, mọi việc áp tới, thì giải quyết nó, đây là hình thức rất đơn giản. Cho dù là gặp phải chuyện không dễ giải quyết, hắn dù gì cũng có thể từ trong lòng sắp xếp thành các manh mối.

Có đứa bé chạy vụt qua bên người.

Thư của Vân Trúc nằm trong tay áo hắn, hơi hơi có chút nóng lên. Nửa năm trước sau trận giông tố kia, Vân Trúc và hắn có quan hệ, khi ấy nàng muốn rời khỏi, là lén lút mà bỏ đi đấy, nhưng lúc này lại không giống như lúc trước. Ninh Nghị có thể hiểu được ý nghĩa trong đó khác nhau. Buổi trưa hắn nghĩ rất lâu, sau đó một đường đến đây, nhưng khi tới cửa tiểu viện đưa tay ra gõ cửa thì lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải gõ xuống.

Mở cửa là Cẩm Nhi, mặt nghiêm trang nhìn hắn, tay cầm then cài cửa. Hai người giằng co một lúc, Ninh Nghị gật đầu nói:

- Ta biết rồi, để ta đi vào trước, có lời gì lát nữa hẵng nói được không?

Lúc này Cẩm Nhi mới ném then cài đi, quay người đi trước.

Khi đi qua đình viện, mai vàng ở bên sân đã nở rộ, ngoài hành lang phía trước còn có một người tuyết.

Ninh Nghị hỏi rõ biết lúc này Vân Trúc đang ở trong bếp nấu cơm, bèn đi thẳng đến đó, Cẩm Nhi tức giận đuổi theo, đá hắn, bị hắn tránh được, đi tiếp.

Trong phòng bếp ở sau viện tử có tiếng nấu nướng, Ninh Nghị đứng ở cửa, hít một hơi, đi vào. So sánh với tiểu lầu bên sông Tần Hoài tại Giang Ninh, bếp tại viện tử này không quá nhỏ, Vân Trúc mặc trang phục màu trắng đứng ở bên bếp, tóc vén cao, dùng cây trâm đơn giản cài lên, trong phòng tỏa mùi thức ăn, mùi máu tanh, trên thớt còn có một cái bát đựng tiết gà. Trong bếp lúc này khá lộn xộn, nói vậy chỉ có một mình Vân Trúc làm.

Ninh Nghị đứng ở ngoài nhìn một lúc, sau đó đi vào, Vân Trúc nghiêng đầu, thấy là hắn, khóe miệng cong lên mỉm cười. Hắn đi đến sau lưng nàng, ôm lấy nàng, hai người áp má bên nhau, Vân Trúc nhắm hai mắt lại.

- Ta nhận được thư của muội rồi …

- Ừm.

- Muội muốn đi Tuyên Châu.

Trong bếp chỉ đang luộc đồ ăn, hai người ngữ điệu đều rất nhẹ. Ninh Nghị buông nàng ra, khẽ cười, ngồi xổm xuống ném một cây củi vào bếp:

- Nếu như ta nói … muội không được đi, muội sẽ thế nào?

Vân Trúc cũng ngồi xổm xuống, hai tay ôm đùi, nhìn ánh lửa trong bếp, cười nhích lại gần bên hắn, dịu dàng nói:

- Vậy thì muội không đi nữa. Huynh là nam nhân của muội, huynh nói thế nào, muội sẽ làm thế đó … Tuy nhiên lang quân của Vân Trúc, cũng không phải bá đạo như vậy.

- Đây là lần đầu tiên muội nói muội là người của ta.

Ninh Nghị lắc lắc đầu, Vân Trúc đứng dậy đùa nghịch cái muôi, hắn im lặng một lát:

- Muội cũng biết, nếu muội thật sự chỉ là về thăm quê, ta nhất định sẽ đáp ứng, nhưng lần này không giống, đúng không … ta đã cho muội áp lực rất lớn rồi …

Vân Trúc trầm mặc một lát, nhưng cũng lắc lắc đầu. Ninh Nghị xoa xoa trán, Vân Trúc chạy đi cầm ghế dài tới cho hắn ngồi. Khi đã lành bệnh, vẻ yếu ớt của mấy tháng trước đã không còn, nàng vẫn như trước kia toát lên khí chất trắng trong thuần khiết và dẻo dai. Trong bếp an tĩnh lại, Ninh Nghị ngồi kia nhóm lửa, Vân Trúc đi tới đi lui thái rau luộc thức ăn, nguyên liệu nấu ăn là một con gà, đồ ăn có vài món. Giữa Ninh Nghị và Vân Trúc trên thực tế rất hiểu nhau, chỉ có lúc này, nàng đã làm cho Ninh Nghị cảm thấy có chút rối rắm.

Giống như một gia đình nhỏ trước đây, không lâu sau, đồ ăn đã nấu xong. Ninh Nghị, Vân Trúc bưng lên giữa phòng khách, cùng Cẩm Nhi ăn cơm trưa, thức ăn vô cùng tinh mỹ. Ninh Nghị, Cẩm Nhi lại ăn không cảm thấy ngon miệng, sau khi ăn xong thì lại thu dọn bát đĩa đi rửa, Vân Trúc đi lên trên lầu, pha trà cho Ninh Nghị, lại cầm mấy quyển sách mà trước đây chưa đọc bảo Ninh Nghị đọc cho nàng nghe.

Phòng lầu hai ấm áp, Ninh Nghị đọc được một nửa, Ninh Nghị đã ghé lên đùi hắn như đang ngủ. Cẩm Nhi không hề đi vào, không biết có phải là đứng ngoài cửa nghe hay không.

- Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn gà đấy …

Đọc sách được hơn nửa, Ninh Nghị khát nước dừng lại uống trà, Vân Trúc nằm trên đùi hắn mới mỉm cười, khẽ nói. Ninh Nghị giữ quyển sách, đợi nàng nói tiếp.

- Lập Hằng … chúng ta quen nhau đã hơn ba năm rồi, huynh còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, lúc đó là muội đang mổ gà …

Giọng của nàng mềm nhẹ.

- Vân Trúc cảm thấy chuyện tốt nhất trên đời này, chính là lần mà được Lập Hằng cứu.

- Đúng vậy, cứu muội, muội lại trả ta bằng một cái bạt tai.

Ninh Nghị vén sợi tóc trên trán nàng, thuận tay nhổ trâm cài tóc ra, Vân Trúc nhắm mắt, nằm giống như con mèo nhỏ.

- Vân Trúc dù gì cũng là người của huynh rồi, muốn trả thù thế nào cũng được.

Nàng áp má lên đùi hắn, cười cười.

- Sau đó … lại xảy ra nhiều chuyện … Cái quán bánh kia, trứng muối nữa, rồi Trúc Ký, muội học mổ gà, học nấu ăn … Sáng sớm nào huynh cũng từ bờ sông chạy tới, huynh cũng biết ngày ngày muội ngóng trông nhất chính là huynh từ bên kia chạy tới ngồi chốc lát, nói với muội mấy câu …

- Sau đó rốt cuộc sao lại thế này?

Ninh Nghị nhíu mày, thuận tay kéo nàng lại, hỏi thẳng:

- Lần này tại sao lại phải đi?

- Sau đó …

Vân Trúc núp vào ngực hắn, im lặng giây lát.

- Sau đó … Lập Hằng tự cho mình áp lực quá lớn.

- Áp lực …

Ninh Nghị nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu.

- Ta giải quyết rất nhiều chuyện, Vân Trúc, thật ra căn bản không có gì, ta xử lý được, áp lực đương nhiên là có, nhưng không đáng kể chút nào. Nam nhân chính là phải độc ác với mình một chút đấy …

- Cho nên muội mới thấy lạ, nam nhân của muội đúng là một quái nhân.

Vân Trúc dịu dàng bật cười thành tiếng, hít sâu một hơi, hạ thấp giọng nói:

- Lập Hằng, Lương Sơn ở trước mặt mà huynh chẳng coi vào đâu, quốc gia đại sự ở trước mặt huynh cũng chẳng coi vào đâu, nhưng chính là mấy nữ tử, thì lại khiến huynh khó xử, điểm kỳ quái nhất của huynh chính là ở phương diện này. Ở bên cạnh huynh, huynh luôn nói quốc gia đại sự lớn hơn, lòng muội vô cùng cao hứng đấy, nhưng là bởi vì điều này, muội muốn ra ngoài giải sầu …

- Ta không hề vì muội mà thấy khó xử.

Ninh Nghị có chút buồn rầu, phủ nhận xong, lại chần chừ nói:

- Thật ra, cũng không hẳn là nói như vậy, đơn giản mà nói ta cảm thấy mình không hề đối xử tốt với các muội …

- Còn chưa đủ tốt sao?

- Không là một chuyện.

- Nhưng đã đủ rồi mà, mấy tháng nay, huynh chăm sóc muội, giúp muội giải sầu, lại còn trò chuyện với muội, đọc sách, ngày ngày quan tâm …

- Cho nên muội cảm thấy làm trễ nải chuyện của ta, còn ta thì cho muội áp lực.

- Không có.

Vân Trúc ôm tay của hắn, nằm ở đàng kia ngẩng đầu lên nhìn hắn, dịu dàng lắc lắc đầu.

- Lập Hằng, tự huynh cho mình áp lực, huynh hãy nghe muội nói được không?

Nàng cười cười:

- Cả đời này của Vân Trúc có đồ tốt gì thì đều phá hỏng nó, muốn nói tốt, là muội đã gặp được một nam nhân để phó tác đời mình. Nếu nói là phá hỏng, vài năm trước trong thanh lâu, lo lắng đề phòng đấy, muội muốn chạy cũng không thoát … Lập Hằng, trước kia muội là tiểu thư nhà quan, các nàng nói muội tâm khí cao, sau khi ra khỏi thanh lâu, các nàng lại nói muội có tầm nhìn cao. Nhưng tâm khí muội không cao đấy, đặc biệt là sau khi theo huynh, Vân Trúc … thế nào cũng đều có thể, cả đời rất tốt, cả đời xấu xa, nhưng muội cũng biết, huynh sẽ không phụ muội …

- Muội muốn ở mãi bên huynh, sao muốn đi chứ, làm thiếp thất của huynh cũng tốt, là nữ nhân được nuôi bên ngoài cũng được, muội đều cảm thấy mỹ mãn. Lập Hằng, nữ nhân thật ra cũng kỳ quái đấy, có lẽ chỉ là muội thôi, muội lo lắng, có một ngày thật sự huynh không cần muội nữa, muội lại thật sự trở thành ràng buộc của huynh, vậy thì muội thật sự không sống nổi. Bởi vì nghĩ nhiều như vậy, mà sinh bệnh …

- Nhưng chỉ cần muội còn có chút tác dụng, thân thể này cũng được, ca hát cho huynh nghe cũng tốt, hay trò chuyện giải sầu với huynh, chẳng sợ cho dù huynh giống như nam nhân khác ở bên ngoài không vui, khi trở về thì trút giận, đánh muội một chút, sau đó lòng huynh thấy vui vẻ, thì muội cũng vui vẻ … Lập Hằng, trước kia muội không nói với huynh những điều này, sợ là huynh sẽ cảm thấy muội kỳ quái.

- Lúc ở trong thanh lâu, muội cũng từng nghĩ đến tương lai có một ngày sẽ giống như người khác, lập gia đình, làm thiếp thất, hoặc là gặp được nam nhân hơn vài chục tuổi, thích mình thì sủng hạnh mình, khi không vui thì đánh chửi mình. Khi đó muội sợ hãi vô cùng … Nhưng sau lại nghĩ đến Lập Hằng, có đôi khi muội nghĩ nếu có một ngày huynh ở bên ngoài không vui, muội sẽ nghĩ đủ cách để làm huynh vui, huynh nóng giận, thậm chí có đánh muội, có lẽ sẽ đánh rất mạnh tay, đánh cho đầu rơi máu chảy đấy, sau đó thì nỗi tức giận của huynh sẽ tiêu tan. Muội nghĩ đến điều này, trong lòng không ngờ lại cảm thấy vui đấy, sau đó … ừ … nhớ huynh …

Nàng nói những điều này, hơi có chút ngượng ngùng, sắc mặt khẽ đỏ hồng lên, thanh âm càng nhẹ:

- Tuy rằng muội biết, Lập Hằng huynh sẽ vĩnh viễn không làm loại chuyện đó với muội, ngược lại muội lại muốn huynh làm như vậy. Nữ nhân, chính là như vậy đấy …

Ninh Nghị cúi đầu, ánh mắt nhíu lại, khẽ thở dài:

- Tình cảm là từ hai người, muội có thể như vậy, ta đương nhiên là đối xử với muội tốt rồi, ta có áp lực, cũng là bình thường.

- Nhưng muội lại không hy vọng như vậy …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play