Khi người Liêu đả thảo cốc (dung túng binh lính đi cướp đoạt), bị đuổi giết thì bỏ chạy khắp đồi khắp núi. Trên đường đi đến đây, nàng đã nghe được thảm kịch ở Tô gia, trong lòng cũng có chút khổ sở. Nghe được việc hắn làm ở Sơn Đông, lại có chút cao hứng thay cho hắn. Nhưng trên thực tế ngẫm lại, tự mình đi tới đây, sợ rằng cũng không thể giúp hắn làm được nhiều việc cho lắm. Lần này gặp gỡ đám người Lâm Xung liền thuận tay xử lý luôn. Lương Sơn cũng thế mà hảo hán cũng vậy, chỉ có hơn hai mươi người, cứ bám đuôi đuổi giết hẳn là không khó lắm.
Dưới trời chiều, nữ tử váy đỏ mang cổ kiếm, tay cầm cái bánh cứng rắn, lần theo dấu vết chân đi vào trong rừng, cảm xúc trong lòng giống như đang đuổi giết mấy con lợn rừng trong núi non ngày đông giá rét.
Mà cùng lúc đó, ở bên bờ sông nhỏ cách đó hơn mười dặm, Ninh Nghị đang vô tâm vô phế ăn thịt ăn cá, cùng một số người bên cạnh nghiên cứu tình hình liên quan đến việc trốn chết của Tống Giang … Không lâu sau, hai người sẽ không hẹn mà gặp … Vài ngày sau trận đại chiến Lương Sơn, cuộc sống của Ninh Nghị trên cơ bản đều là vội vàng và ăn uống. Vội vàng là sắp xếp lại đủ các loại tin tức. Ăn uống thì đa phần là xã giao với tri huyện, tri châu các nơi hay là qua lại hiệp thương với các quan viên quản lý vật tư, hậu cần, v. v … Sự bận rộn đó khó có thể ngừng lại.
Đương nhiên, tuy nói quyết định thắng bại của một trận chiến phụ thuộc nhiều vào hậu cần nhưng Ninh Nghị xã giao cũng không phải vì vậy.
Trong toàn bộ quá trình đối phó với Lương Sơn này, theo người bên ngoài thấy, diệu kế ly gián, phân giải có thể tiêu diệt hơn năm vạn người là một thành tích khó có thể đánh giá, nhưng đối với Ninh Nghị thì sự tình mới chỉ làm được một nửa. Ngay từ ban đầu, hắn đã không cho rằng kế sách của mình có thể một lần là giải quyết xong vấn đề. Đến cuối cùng, đánh nhau vẫn là chuyện nhất định phải làm. Nhưng về đánh nhau, hắn tự biết rằng mình không thành thạo. Tuy rằng bên phía Phương Đốc Hành và đồi Độc Long hiện giờ đều nguyện ý hỏi hắn kế hoạch cuối cùng, nhưng về quyền chỉ huy, Ninh Nghị buông bỏ toàn bộ. Quan binh là của quan binh, đồi Độc Long là của đồi Độc Long, hắn chỉ nhìn hết thảy với tâm tính học tập, thỉnh thoảng đặt ra một số câu hỏi đối với những phương diện mà mình không hiểu, nhưng tuyệt đối không hề nghi ngờ quyết định của đối phương.
Trong tình huống đã có chiến tích Lương Sơn trước đó, nếu như hắn có nghi ngờ mà đối phương không nghe thì thôi, sợ rằng nếu dao động mới là việc phiền toái nhất.
Muốn làm việc thì không thể để người ngoài ngành chỉ huy người trong nghề.
Trận chiến Lương Sơn này đến giờ đã có thể định ra mọi thứ liên quan đến chiến tích, quân công, vàng bạc cướp được. Ninh Nghị xem như giúp mọi người làm điều tốt, về mặt dư luận đã biến toàn bộ sự tình thành một đại sự mấy châu huyện xung quanh và Võ Thụy Doanh liên hợp bao vây, tiễu trừ. Trong lúc này, hắn cùng lúc phải phối hợp khắp nơi, phân phối ích lợi, báo cáo Hữu tướng toàn bộ sự tình và mời công. Về phương diện khác, cũng cần đốc thúc quan viên của mấy châu huyện không được hai lòng ba dạ, cứ thế đi thăm hỏi từng nhà. Sử dụng thanh thế vừa tiêu diệt Lương Sơn, tận dụng danh nghĩa Tần Tự Nguyên, không chỉ dùng lợi để dụ dỗ các quan viên xung quanh mà kỳ thật còn có cả cưỡng bức.
- Nếu có thể, ta thật ra cũng không muốn cả ngày nói đến huyết thù Tô gia … Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, miễn cho có người cản trở …
Trong thời gian mấy ngày, Nghiêu Tổ Niên đã gặp rất nhiều người ở Vận Châu, Tế Châu. Ngoại trừ phân phối lợi ích và nhờ người hỗ trợ tiếp sau này, trong tiệc rượu cũng thường nói đến sự tình liên quan tới Tô gia. Câu chuyện này thoạt nhìn tưởng như vô ý nhưng chỉ có đám người Vương Sơn Nguyệt, Tô Văn Dục vẫn đi cùng hắn mới hiểu được rằng, đó gần như là tiết mục cố định của mỗi bữa ăn. Khi gặp người ta, Ninh Nghị đều thể hiện ra rằng mình chỉ là làm việc giúp cho người khác mà thôi. Chỉ khi nói đến việc của Tô gia hay khi nói đến những đứa trẻ mà hắn từng dạy học thì hắn sẽ đỏ mắt, ánh mắt lạnh lùng, ác liệt, thậm chí còn nện một quyền xuống bàn ngay trước mặt đông đảo quan viên, sau đó mới phản ứng lại, xin lỗi mọi người.
Khi lần đầu tiên nói như vậy, Vương Sơn Nguyệt cũng sinh lòng trắc ẩn, Tô Văn Dục vốn là người của Tô gia, nhớ tới mấy đứa bé họ hàng này, cũng suýt nữa thì bật khóc. Nhưng sau mấy lần liên tục, bọn họ mới biết được rằng đoạn nói chuyện thoạt nhìn như vô ý này mới chính là trọng điểm của Ninh Nghị trong mỗi lần gặp gỡ.
Thậm chí hắn còn yêu cầu người của đồi Độc Long khi đi ra ngoài tuyên truyền tin tức Lương Sơn bại trận tan tác, phải nhấn mạnh rằng mình không chỉ do triều đình phái tới đây làm việc mà quan trọng nhất là tới đây vì nợ máu. Điểm này nhất định phải cường điệu lên.
Mà trải qua mấy ngày bôn ba và ăn tiệc, chỉ khi trở về gặp mặt với hơn hai ngàn người đồi Độc Long, Ninh Nghị mới có thể nói hết toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn tình thế cho đám người Loan Đình Ngọc, Chúc Bưu, Hổ Tam Nương. Theo lời hắn thì đây là sự liên thông giữa mặt chính trị và mặt quân sự. Chỉ có người nào biết được phương hướng chiến lực mới có thể quyết định được chiến thuật tốt.
Sau trận chiến đồi Độc Long, đám người Loan Đình Ngọc không tham gia trận chiến Lương Sơn. Nhưng sau khi trấn an các trang hộ, cứu trị người bị thương, bọn họ vẫn tập hợp hơn ba ngàn người, đi đến đây theo chỉ thị của Ninh Nghị. Trong hơn ba ngàn người này, số trang hộ có thể đánh nhau và có nợ máu đối với Lương Sơn đại khái có khoảng hơn hai ngàn người làm chủ lực. Lại thêm Hổ Tam Nương còn mang số lượng người của Hổ gia trang hơi nhiều hơn một chút nữa. Về phần một ngàn người còn lại, chính là nhân viên hậu cần chứ không phải là đội ngũ chuẩn bị xuất chinh, dựa theo sắp xếp của Ninh Nghị, với thầy thuốc, kế toán, quản sự cầm đầu đa số nhân viên thi hành các việc vặt, chuyên chuẩn bị thu dọn cục diện rối rắm mà Tống Giang để lại.
Giữa trưa hôm nay, Ninh Nghị đã đi kết nối với Trưởng quan của Võ Thụy Doanh, cuối cùng mới đi đến nơi mà người của đồi Độc Long tạm thời đóng quân trên đường đuổi theo Tống Giang, một ngọn núi hoang tên là Dạ Nha Lĩnh, rồi mới nói chuyện rõ đầu đuôi với đám người Loan Đình Ngọc
- … Ta không biết đánh trận nhưng sau trận chiến Lương Sơn này, đám người Tống Giang chỉ có hai hướng để lựa chọn. Nói trắng thì kỳ thật cũng rất đơn giản, hoặc là kéo dài hoặc là đầu hàng. Về phần con đường thứ ba, rời khỏi Sơn Đông để quy thuận đám người Điền Hổ, Vương Khánh thì chắc là sẽ không.
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, trong doanh trại đóng trên Dạ Nha Lĩnh, Ninh Nghị mang đến nhiều đồ ăn ngon bày trên mặt cỏ. Một con lợn rừng bị đám người Chúc Bưu bắt được trên đường đang bị nướng trên lửa trại, lúc này đang lèo xèo chảy mỡ xuống, không ngừng truyền đến mùi thơm. Đám người Loan Đình Ngọc tụ tập lại đây thành mộ đám. Nếu có thanh niên nào đến đây xem, Ninh Nghị cũng chào hỏi họ, cho họ lấy hộp đựng đồ ăn cắt một miếng thịt lợn.
- Kéo dài thì rất đơn giản. Ở Sơn Đông bên này, lực lượng của quan phủ vốn không mạnh, rất nhiều chuyện đều cứ theo lề thói cũ, xung quanh chỗ nào cũng đều là hoang sơn dã lĩnh. Tuy rằng bọn họ mất Lương Sơn nhưng Võ Thụy Doanh không thể xuất ra toàn quân hơn hai vạn người để chạy đuổi khắp nơi theo bọn họ. Lợi ích của Lương Sơn đã tới tay rồi, mọi người phải chia nhau thôi. Sau khi được chia rồi thì không còn ai muốn bỏ ra nữa. Về mặt hậu cần, Võ Thụy Doanh không thể kéo dài mà cũng không có tâm tình kéo dài. Bọn họ chỉ cần kéo dài đến lúc Võ Thụy Doanh không còn ý tưởng gì nữa, tìm một đỉnh núi nào đó để đóng trại, không đến vài năm là có thể quật khởi trở lại.
- Đương nhiên đơn thuần dựa vào kéo dài cũng không dễ dàng, cho nên bọn họ vừa bỏ chạy vừa cướp bóc các thôn trang, đốt nhà của người ta, cũng không giết nhiều người lắm, chính là vì muốn để lại oán hận. Ngươi là một Huyện lệnh, trong chuyện này có thể còn lấy được ít công lao, nhưng sau khi mấy địa phương bên dưới đều bị đốt trụi nhưng người lại không chết hết, nói không chừng khi đánh giá thành tích năm nay, công lao cũng không bù nổi. Đây là một chuyện khá phiền toái.
Ninh Nghị dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Cho nên bọn họ đốt, cướp một trận ở Vận Châu xong, sau đó khả năng sẽ chạy về hướng Tế Châu. Tế Châu bên kia vừa thấy Vận Châu có vấn đề, đám Tri châu bên kia nói không chừng sẽ căn cứ vào ý tưởng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, sẽ chủ trương chiêu an bọn họ. Hơn nữa nếu chiêu an bọn họ, dù lớn nhỏ gì cũng coi như là một phần công lao, miễn cho việc khi bình xét thành tích lại ít công lao hơn so với Vận Châu. Rất có khả năng bọn họ sẽ làm như vậy. Đây là một đường để đầu hàng, mà một khi đã thực sự đầu hàng thì chúng ta rất khó giết được bọn họ.
Loan Đình Ngọc bên kia gật gật đầu:
- Cho nên quyết chiến phải đặt ở rìa Vận Châu.
- Ta cũng nói như vậy với đám người Phương Thống lĩnh, đương nhiên, chỉ là có khả năng mà thôi.
Ninh Nghị gật đầu nói:
- Đối với đám người Tống Giang, nếu Tế Châu không chịu thu nạp bọn họ, bọn họ có thể liên tục gây loạn, chạy về hướng bắc hay hướng đông đều được, đến Lăng Châu hay Thanh Châu gì đó đều có thể. Tuy nhiên bọn họ không thể đánh giá được năng lực của chúng ta bên này, càng kéo dài càng khả năng sai lầm, cho nên ta cảm thấy bọn họ sẽ hy vọng cố gắng nhanh một chút. Mấy ngày nay ta cũng có phối hợp khi theo chân bọn họ khắp nơi. Ta đến là để báo thù nợ máu diệt môn, ai dám coi thường cản trở ta trong chuyện này thì đừng trách ta nổi giận giết chết cả nhà y. Cho nên bên phía quan phủ tạm thời hẳn là cũng sẽ cố gắng đổi giết một thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT