Chim ưng bay tận trời cao, phía dưới, mặt đất rộng lớn, núi non trùng điệp, biển cả bao la, mênh mông không bờ không bến.

Ở nơi này, con người nhỏ bé như kiến trái ngược với mặt đất bao la như vậy, ai ai cũng đều phải chịu tác động của thời gian qua nhanh. Lúc này đây ở Tuyên Cổ Mạn Trường, một nơi phía bắc vùng Hoa Hạ, một đội quân cả trăm nghìn người đang đối mặt với cuộc giằng co tại rừng núi hoang vu này, ai ai cũng dựa vào hai "con dế và kiến" Tiêu Can, Đồng Quán mà cố sống, để lại dấu ấn của mình ở con sông mênh mông.

Phía bắc, vì trừ khử trận tai hoạ này, từng đợt từng đợt lực lượng đang gấp rút triển khai hoạt động, phía nam, vì để duy trì trận giằng co này mà tạo cả một phòng tuyến ở phía sau, quân đội liên tục tới Nhạn Môn Quan nho nhỏ, rồi bọn họ lại tiếp tục xuôi nam gặp nhau ở một tòa thành nhỏ tên là Biện Lương, cuối cùng lan khắp toàn bộ vùng đất Vũ Triêu, mỗi một người trong số đó có thể ví như một mắc xích rất nhỏ, sẵn sàng chấp nhận hậu quả của việc làm của mình, thế nên có thể thấy được, vận mệnh đại triều lại bé nhỏ đến như vậy.

Tại một bến nước nho nhỏ ở phía đông bắc Võ Triêu, từng chiếc từng chiếc thuyền đang được gom lại, những chiếc thuyền mới vừa được làm xong, từ phía trên nhìn xuống, giống như một hộp diêm nho nhỏ. Lại thêm bóng người nhỏ bé đang tụ tập lại, giống như hàm của một con kiến đang ăn, theo ánh mặt trời đang lên nhanh chóng, tụ họp rồi lại tản ra, những hàng mỹ nghệ nhỏ bé mà tinh xảo này dần dần thành hình. Ánh trăng tỏa khắp đồi núi, trên đường, sinh mệnh nhỏ bé của mỗi người đều dựa vào ý chí, tụ tập hay là tử vong, mục nát, bóng đêm buông xuống một lát, bờ nước bên núi, hiện lên nhiều vệt ánh sáng loang lổ.

Ngước nhìn, người ta có thể thấy hình ảnh xẹt qua trước mắt, vì thù hận, hay vì cuộc sống, hoặc kịch liệt hoặc bình thản. Trong ánh sáng mờ mờ của một khách sạn nhỏ, có người đang say ngủ, nghe bên ngoài có tiếng gà tiếng chó, cũng có đôi khi ở trong núi này, cũng sẽ nổi lên máu tanh.

Trong một khách điếm dưới chân núi. Trong tích tắc ánh đao loang loáng, chùy đồng vung lên, một thanh niên diện mạo tuấn tú đột nhiên xông lên, ôm chặt đối thủ, trong nháy mắt lúc đối phương vẫn còn đang hoảng hốt, cắn một cái, đặt gã đàn ông có dáng vóc to lớn gần như là gấp hai lần y ở trên bàn, cắn vỡ tan cổ họng của gã.

Trong ánh đèn, máu tươi phọt lên. Cảnh tượng rợn người này khiến cho những địch thủ đang đánh nhau lúc này khiếp vía, dồn về một phía, trong đó còn có cả phụ nữ, cầm vũ khí trốn ở phía sau, khóc thét lên.

- Ngươi, ngươi … Đồng Chùy Môn chúng ta không thù không oán với ngươi. Lần này chỉ là muốn đi Lương Sơn, ngươi định làm gì …

Gã thanh niên trẻ tuổi tuấn tú mặt đầy máu tươi, trong miệng còn đang nhai yết hầu bị xé nát, sau đó nhổ ra ngoài.

- Lang đạo … Đi Lương Sơn, đều phải chết.

Bóng người nhào tới.

Không lâu sau, trong khách điếm các thi thể đều nằm trong vũng máu, trong số thi thể nữ có nam có. Thi thể bị hủy hoại không còn nguyên vẹn. Trên tường viết thật lớn dòng chữ bằng máu "Kẻ đến Lương Sơn đều chung một kết quả ấy", từng chữ từng chữ ngay ngắn nghiêm nghị, cũng rất có phong độ của người có học.

Sau cùng Lang đạo cũng hòa nhập vào trong núi rừng. Có người đi tới, đến cạnh gã thanh niên tuấn tú nửa người đều là máu kia.

- Tiểu Lương truyền đến tin tức, người đến từ kinh thành đã tới Viên gia tập …

Ánh trăng lên cao. Ngoài đỉnh núi hơn mười dặm, trong một trại nhỏ tên là Lục Dương trại đã chìm trong biển máu. Dưới ánh trăng, đầu người bị đao chém rơi rụng.

Gã đàn ông tóc rối bù xù đá bay thi thể trước mặt.

- Lão tử là Trịnh Bưu. Người giang hồ gọi là Trịnh ma vương! Hiện nay đang cùng tụ nghĩa với các anh hùng hảo hán Lương Sơn! Các ngươi dám đối đầu với Lương Sơn, lão tử sẽ cho tất cả các ngươi chết không có chỗ chôn! Còn không đầu hàng

Ánh đao loang loáng, một gã thủ hạ liều chết xông tới, máu tươi văng ra bốn phía.

Gió núi thổi qua đêm không, không lâu sau, thi thể thành hai nửa. Ánh trăng chiếu rọi trên tảng đá lớn, Trịnh Bưu ngửa đầu uống rượu, sau đó dùng rượu rửa đại đao trong tay.

- Trịnh đại ca.

Phía bên kia, có người đi tới:

- Lương Sơn chúng ta, so với quân đội Thánh Công thì như thế nào?

- Không tệ!

Trịnh Bưu trả lời, đưa vò rượu qua:

- Hơn nữa còn sảng khoái hơn!

- Ha ha ha ha.

Tiếng cười vang trên không trung:

- Bọn ta tụ nghĩa, cũng chỉ vì ăn uống no say! Uống chén rượu lớn! Giết người sảng khoái! A, Trịnh đại ca, hãy nói Thiên Nam Bá Đao trang như thế nào? Nghe nói Bá Đao Lưu Đại Bưu vậy mà lại là một phụ nữ sao?

- Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ả!

Ánh mắt Trịnh Bưu dữ tợn:

- Con Ninh Lập Hằng mà cac ngươi nói kia nưa, chỉ là một tên xảo trá không có tài cán gì. Lúc đầu ở Hàng Châu, nếu biết … Ta đã bổ cho hắn một đao từ lâu!

- Trịnh đại ca yên tâm, chuyện của huynh đệ cũng là chuyện của chúng ta! Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra tay … Cả bọn không ra gì ấy, Trịnh đại ca, chờ chúng ta quét sạch bọn chúng rồi, Tống đại ca đoạt được đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh sẽ tụ họp chung quanh lại thành một khối là có thể cùng triều đình đối đầu. Ha ha, sảng khoái!

Gió núi thổi qua, trăng khuất, mặt trời lên. Nơi có ba thôn trang nối liền thành một, gọi là đồi Độc Long, khách thương lui tới sẽ nghỉ chân ở bên ngoài chợ, những lúc gần đây nhất, ba thôn trang ấy đề phòng nghiêm ngặt. Giữa vùng đồi núi từ xa, có người cưỡi ngựa đi qua, nhìn về phía nơi này.

- Tam trang Đồi Độc Long, Kỷ gia, Vạn lĩnh gia … Những gia đình giàu có này chiếm cứ một phương, bóc lột thương lữ, làm giàu bất nhân, dân oán đã lâu, từ lâu ta đã nghe nói có vài vị huynh đệ ở những chỗ này chịu kỳ thị ức hiếp. Nay Lương Sơn ta thay trời hành đạo, như lúc này …

- Quân sư ca ca, ngươi chỉ nói khi nào thì động thủ là xong, Thiết Ngưu ta đã không thể thu tay lại được. Đến lúc đó bọn ta dẹp yên bọn người Kỷ gia này, trợ giúp Công Minh ca ca thành tựu nghiệp lớn, thật sự là sảng khoái …

- Thiết Ngưu, việc này bọn ta chính là thay trời hành đạo, sát nghiệp của ngươi quá nặng, chỉ biết nói càn. Chúng ta chỉ giết những kẻ đáng chết.

- Vâng, công Minh ca ca ngươi nói ai đáng chết, ta mới giết kẻ đó!

- Quân sư, ngươi nói bao lâu nữa mới có thể động thủ?

- Hiện nay thanh thế của chúng ta lớn mạnh, anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ đều đến đầu nhập, nhìn chung trong vòng một tháng là có thể động thủ. Đồi Độc Long, Vạn gia lĩnh đều không thể so với Tăng Đầu thị, lúc này chinh phạt, như gà đất chó sành, có điều trước khi động thủ, tốt nhất là lấy tiếng vì đại nghĩa mới tốt, ta đã cho thủ hạ ghi lại mấy chuyện xấu của những trang này, ít ngày nữa là có thể sửa sang lại xong, đến lúc đó, tất sẽ đánh thật đẹp mắt …

- Làm phiền quân sư chuẩn bị, mặt khác, nghe nói phía Trịnh huynh đệ tin chiến thắng liên tục, thực sự là một hổ tướng vậy.

- Ha ha, Trịnh huynh đệ trên giang hồ được xưng là Trịnh ma vương, ở bên Thánh Công Phương Lạp, cũng là một viên mãnh tướng, xông xáo vào các trận đấu đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Có hắn dẫn đội, bọn nhà giàu cấu kết với các tên trộm cướp tham lam quanh đây, đương nhiên không thể ngăn nổi.

- A, chỉ một Trịnh huynh đệ mà đã lợi hại như thế, khó có thể tưởng tượng sư phụ hắn Bao Đạo Ất khí phách đến bậc nào, dưới trướng Thánh Công thực là nhân tài đông đúc, làm người ta ngưỡng mộ a.

- Đáng tiếc Phương Lạp tính tình hẹp hòi, không được lòng người. Nghe nói Bá Đao Lưu Đại Bưu kia chỉ là một phụ nữ, bởi vì là nữ tử, vốn nhờ mâu thuẫn mà bày mưu tính kế giết Bao thiên sư. Nếu không như thế, sợ là lúc này cũng không đến nỗi bị triều đình vây khốn, khó bề chống cự. Nhưng mà bọn người Phương Thất Phật, Lệ Thiên Nhuận dưới trướng Phương Lạp hắn nghe nói là anh hùng hào kiệt chân chính, có lẽ anh dũng giống như bọn người Lư đại ca, Lâm huynh đệ kia mới có thể cùng những người này so sánh.

- Lư đại ca thật đáng thương … Bọn ta sau này phải báo thù rửa hận …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play