Mây trời chầm chậm trôi, gió mát hiu hiu thổi, chưa tới giữa trưa mà bên ngoài đã náo nhiệt lên.

Có người tới biệt uyển bên này mượn đồ, bởi vì chủ nhân biệt uyên bên cạnh kia không thường xuyên ở, cũng không có tùy thời quản lý, lúc này bên kia sắp tổ chức tụ hội, chiêu đãi quý nhân nên sang đây mượn mấy khối băng. Sư Sư cho mượn, không lâu sau, lại có người tới tặng bái thiếp, nói rằng nghe nói mấy người Sư Sư ở đây, tỏ vẻ cảm ơn, đồng thời cũng mời nàng tham gia tụ hội bên đó. Phía Sư Sư thuần thục mà khéo léo từ chối lời mời này.

Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong đã trở lại, nhân lúc Ninh Nghị không chú ý, hai người lén kể chuyện về Đổng Tiểu Uyên kia cho Lý Sư Sư, nàng cũng chỉ có thể gượng cười, bởi vì chuyện như thế này cũng không phải lần đầu. Mà nhận ra động tĩnh bên ngoài, không lâu sau khi mấy người đang nói chuyện phiếm, Ninh Nghị lại hỏi thẳng:

- Xảy ra phiền toái gì chăng?

Vu Hòa Trung cười nói:

- Cũng không phải phiền toái, chỉ là chút nhàm chán thôi.

Sư Sư ngẩng đầu lên, cười lắc đầu, nói:

- Kinh sư chính là như thế này, kỳ thật là do thân phận này của Sư Sư chọc họa, Ninh đại ca đừng để ý.

Trần Tư Phong cũng nói:

- Sư Sư cô nương của chúng ta đã sớm quen rồi.

- Chính là thế đó!

Sư Sư nói rất đáng yêu, cứ vậy gật đầu.

Thường ngày nếu gặp phải tình huống thế này, Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong chưa chắc đã cảm thấy thoải mái gì, nhưng lúc này lại thêm một Ninh Nghị, hai người nhất thời có cảm giác xích lại gần Sư Sư rất nhiều, có cảm giác về sự ưu việt khi ba người bọn họ đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, mà Ninh Nghị chỉ là người ngoài. Trong lúc hàn huyên không khỏi nhắc tới đủ tình huống Sư Sư gặp phải khi làm hoa khôi ở kinh thành này, trò hề một đám tài tử tranh giành giai nhân, mấy chuyện lý thú sau khi một bên thua cuộc ủ rũ ra về, nói đến khá cao hứng.

Ngay cả Lý Sư Sư cũng vui vẻ cười ha ha, đương nhiên dù nàng có biểu hiện thân thiết cười to thế nào thì cũng không rời khỏi hình tượng thục nữ, có khí chất thanh nhã, nhưng sức cuốn hút cũng rất mạnh, lúc này Ninh Nghị không phòng vệ gì, nên cũng cảm thấy mình vui vẻ hơn nhiều.

Trái lại sau đó Trần Tư Phong hỏi Ninh Nghị có thường tham gia chuyện như thế này ở Giang Ninh hay không, Ninh Nghị cười lắc đầu, thành thật trả lời rằng mình rất ít khi tham dự những chuyện như này, thế là Trần Tư Phong cũng không hỏi gì nhiều nữa.

Bên này bốn người bạn tốt cười cười nói nói, Sư Sư thì lúc nào cũng chú ý biến hóa của biệt uyển biên cạnh, thỉnh thoảng lại có nha hoàn bưng trái cây vào, nàng sẽ tự mình nhận lấy, sau đó nghe nha hoàn báo cáo tình hình bên ngoài. Thời gian dần trôi, chuyện bên kia dường như có vẻ kỳ quái, càng lúc càng không đúng với dự đoán ban đầu. Bởi vì người đến càng lúc càng nhiều, thậm chí cả Cơ Vãn Tình cũng chạy tới nơi này, đây không còn là tranh giành tình nhân nữa, mà mà muốn so đấu rồi.

Khoảng thời gian không lâu trước, nàng cũng giống Đổng Tiểu Uyên, nghi ngờ chân tướng sự tình. Mặc dù có vẻ đúng dịp, nhưng thoạt trông lại rất giống chỉ đơn thuần đi đạp thanh. Kỳ thật trong đó không bài trừ khả năng Cơ Vãn Tình muốn so qua mình trước tiết Đoan Ngọ, thí dụ như bài từ tác nàng đang luyện tập này liệu có thể bị nàng ta ép cho không thể không biểu diễn ngay tại hôm nay, đến ngày mai Đoan Ngọ rồi thì sẽ không thể tạo ra sự náo động như nàng ta được.

Nhưng là muốn so đấu với mình, tấn công như nào là một vấn đề. Bên đó ra chiêu, bên mình có thể không tiếp, dù sao cũng không tới mức hai vị hoa khôi chạm mặt. Đối phương dẫn nhiều người tới, cho dù nói bên kia mất mặt thì nói ra cũng không ai tin.

Nàng thầm nghĩ như vậy trong lòng, Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong có lẽ cũng cảm thấy nàng đang suy xét chuyện này, nên vừa cười vừa nói chuyện. Nhưng có lẽ ngay cả Ninh Nghị cũng không biết rằng, những ý nghĩ đó chỉ xẹt qua trong đầu nàng mà thôi.

Kỳ thật nàng đang suy nghĩ về thi từ, thậm chí đang thầm cảm thụ và hát ở trong đầu, thế cho nên nàng nhìn thấy Ninh Nghị thì sẽ sinh ra chút cảm xúc kỳ quái.

Nếu nói là suy nghĩ đối sách khi đối phương bức bách, quả thực nàng có nghĩ tới khi vừa nhận ra chuyện này, nhưng cũng đã thay đổi kể từ khi nhìn thấy bài thơ mà Ninh Nghị. Nàng đột nhiên buồn cười mà nghĩ, kỳ thật cũng chẳng có gì, có thể đọc được câu từ như vậy đã là rất đáng giá cho ngày hôm nay rồi, chỉ là không phải lần đầu tiên gặp phải. Sau đó nàng lại nghĩ đến những từ ngữ khiến tâm tình nàng cảm thấy kỳ quái.

Ngay từ đầu nhìn vẻ mặt Ninh Nghị, trông chẳng có mấy chờ mong gì lớn, hắn thuận tay viết cho thê thiếp, hoặc hồng nhan tri kỷ, đọc lên ngay cả mình cũng không xác định câu từ hay hay là dở. Lúc đó nàng thuận miệng đọc ra, chỉ là trung gian thì dừng lại một chút, đến lúc đọc tới cuối cùng mới theo bản năng đọc chậm lại. Bản thân cái tên "Hoán Khê Sa" này không dài, ngắn ngủi sáu câu bốn mươi hai chữ, từ ngữ lại thông thuận, đọc một chút là hết, nhưng sau khi đọc xong đầu óc trống rỗng chốc lát, rồi từ đó về sau không kìm được mà nghĩ tới nó, hoặc là khẽ đọc một lần, hát một lần như lúc này đây.

- Khinh hãn vi vi thấu bích hoàn. Minh triêu đoan ngọ dục phương lan. Lưu hương trướng nị mãn tình xuyên … (Mồ hôi lấm tấm voan tơ. Sớm hôm Đoan Ngọ gột hờ phương lan. Dòng thơm lan tỏa trời quang)

- Thải tuyến khinh triền hồng ngọc tí, tiểu phù tà quải lục vân hoàn. Giai nhân tương kiến … Nhất thiên niên.

(Sợi hoa quấn quít lỡ làng tay thon. Bùa thiêng cài chếch búi cong. Giai nhân tương kiến đã tròn trăm năm. )

Khó mà nói được nó hay ở chỗ nào, nhưng là không ghìm được mà đọc lên.

Thực tế nàng cũng biết, kiểu như vậy cũng chính là biểu hiện gói gọn trong hai chữ "hảo từ" rồi. Nếu bàn về câu chữ, cảnh được tả, các từ tả màu sắc rực rỡ cũng được dùng, ngay từ đầu, rối ren và náo nhiệt vừa đủ, nhưng câu cuối cùng thì tất cả cảm giác đều ép xuống, chỉ giống như một người đang nói với tình nhân vài câu nói có vẻ sâu sắc mà lạnh nhạt, đặc biệt khi nàng nhớ tới thần thái qua quýt lúc Ninh Nghị ngồi ở đó và viết những dòng này, dường như đều có cái cảm giác nhẹ nhàng bâng quơ mà lại dĩ nhiên. Ý cảnh như vậy chính là ý cảnh có công hiệu nhất mà nàng từng thấy.

Thế cho nên khi nàng liếc nhìn Ninh Nghị, ngón tay dưới bàn kia lại khẽ run run.

Hắn là người như nào vậy … Khi đó hắn chỉ thuận tay viết ra mà thôi … Mặc dù khi ở Giang Ninh đã biết bút lực Ninh Nghị như nào, nhưng nàng không nghĩ rằng hắn lại có thể tiện tay viết ra bài thơ như vậy, tuy không phải đệ nhất, nhưng đến hôm nay thì nàng không tiện phân xét bài thơ Đoan Ngọ mà Chu Mỹ Thành viết cho nàng với của bài của hắn thì ai cao ai thấp. Thực tế thì hai bài này đều là những tác phẩm tuyệt hảo, cũng khó mà phân cao thấp được. Nhưng Chu Mỹ Thành lại dốc hết sức lực mới viết ra được một bài tâm đắc, so sánh ra thì Ninh Nghị gãi cằm, nhàm chán tiện tay múa bút, đúng là khiến nàng phải khiếp sợ.

Đương nhiên nàng không rõ ý nghĩ của Ninh Nghị. Hiện giờ đối với thi từ, Ninh Nghị đã có bản lĩnh nhất định, nhưng nếu bình phán về thiên cổ danh ngôn gì đó thì hắn vẫn chưa đạt tới trình độ ấy. Bài Hoán Khê Sa này chính là thơ tình mà Tô Thức viết tặng cho tiểu thiếp Triêu Vân, nhưng trong mấy bài Hoán Khê Sa có thể lưu truyền thiên cổ lại chẳng có vị trí cho nó, nếu không phải Ninh Nghị yêu thích thơ của Tô Thức, có lẽ hắn đã không nhớ được bài thơ ngắn ngủn này.

Hắn có thể nhớ hoàn chỉnh một bài, cũng là bởi vì cảnh vật mà bài thơ Chu Bang Ngạn miêu tả có phần tương tự bài này. Bởi tiềm thức nghĩ đây không phải một bài thiên cổ danh ngôn, Ninh Nghị do dự một chút, nghĩ câu "Giai nhân tương kiến nhất thiên niên" kia có phải là hơi buồn nôn không, nhưng sau ngẫm lại, dù sao mấy nữ tử trong nhà đều dễ nói chuyện, đưa tận tay là được rồi, như thế hắn mới bỏ qua chuyện nó không phải là loại thơ lưu truyền ngàn năm mà viết nó ra.

Giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, trong thính đường thoáng mát bên này, bốn người vừa hóng gió vừa cười đùa. Bởi vì bài thơ đó, lúc sau Lý Sư Sư vô ý thức đem trọng tâm câu chuyện chuyển tới tình hình thê thiếp trong nhà Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng cười kể về thê tử với thiếp thất ở chung như nào, cùng với chuyện trưởng tử vừa chào đời kia, mấy chuyện hòa thuận vui vẻ, nhắc tới cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp thú vị. Mà ở phương diện khác, trong biệt uyển bên kia, những người tới đạp thanh chơi đùa lần này cơ bản là đã đến đủ.

Thôn trang xây dựng gần bờ sông này bốn phía bao bởi không ít cây cối, phong cảnh cũng khá đẹp. Nam hay nữ tới đây hoặc là cùng nhau du ngoạn, hoặc là trực tiếp vào biệt uyển, lúc này đại khái đều đã tập trung lại bên đó rồi. Một vài thành viên của văn đàn Biện Lương tụ tập tốp năm tốp ba, vài ông già khá có danh tiếng trong giới văn nhân cũng vừa đi vừa chỉ trỏ cười nói, lúc này cũng bước vào trang viên và ngồi xuống. Dù sao bọn họ cũng có tài học thực sự, thường nói nên làm thơ văn thế nào, đọc sách ra sao, kinh nghiệm như vậy rất có ích cho phần lớn thanh niên. Lúc các ông ngồi xuống, không ít thanh niên liền tới thỉnh chỉ điểm.

Trong số này, có các công tử, tiểu thư của các vương phủ hay hầu phủ. Mặc dù nói rằng ở kinh thành thì hoàng tộc là lớn nhất, nhưng bọn họ xưa nay vẫn luôn kính cẩn và khiêm tốn, không thể không nể mặt những ông già kia, ngay cả đối với những thanh niên trẻ tuổi bên cạnh, bọn họ cũng không thể muốn giẫm đạp là giẫm đạp được. Dù sao ai cũng cần một cái danh tiếng tốt đẹp. So ra thì ở các địa phương khác, vương hầu sống tiêu hao hơn chút, cho dù có cầm kim qua đại chùy đánh chết ai đó ven đường, sau cùng quá nửa là không ai dám tra, quan phủ cũng chỉ có thể đè mọi chuyện xuống. Mà nếu chuyện như vậy xảy ra ở kinh thành, thông thường sẽ bị hoàng cung răn dạy.

Mà không chỉ những người này, lần này hoặc là nhiều nữ tử thanh lâu kết bạn cùng đi cũng tới góp vui, Cơ Vãn Tình đi cùng Vu Thiếu Nguyên tới đây, nhưng nàng lại quen biết khá nhiều người, nên thi lễ chào hỏi với từng người một, hoặc là có cô nương thanh lâu có danh tiếng lớn hoặc nhỏ, các nàng cùng người bầu bạn mà tới, nhưng cũng có trách nhiệm trợ hứng hoặc tạo ra bầu không khí náo nhiệt, tỷ như đánh đàn hát một khúc, thi thoảng biểu diễn vài tài nghệ khá tao nhã theo sự yêu cầu của mọi người, lúc này mới có không khí của đạp thanh.

Ngày mai mới là ngày tụ hội chân chính, nên hôm nay sẽ tùy ý hơn rất nhiều.

Nơi tụ hội được bố trí ở ven bờ sông gần biệt uyển, là hành lang dài và rộng có mái che, xem ra đó là đình tử thật dài trên đất, gió sông thổi tới rất là mát mẻ. Vài ông già cùng người có thân phận tôn quý ngồi xuống ở ghế dựa bên trong cùng, trong lúc thưởng thức phong cảnh thì cũng nói một vài dật văn thú sự cho đám trẻ tuổi xung quanh, hoặc là nói tới kiến thức về khoa cử khảo thí, quan trường, cực kỳ hòa hợp.

Bên cạnh đám nữ tử Cơ Vãn Tình thi thoảng lại xen vào làm cho không khí thêm phần sôi nổi.

Thỉnh thoảng một số người sẽ được điểm danh, ví dụ như Vu Thiếu Nguyên nổi tiếng nhất hiện nay, hay những Sĩ Phương Dương, Tả Tích Lương lúc trẻ từng có danh tiếng ở Biện Lương này, những người mà văn chương được đưa ra vẫn còn khuyết điểm này, kỳ thật cũng là những người được coi trọng nhất. Thi thoảng lại cho người ta viết thơ, hoặc ai đó bỗng dưng có linh cảm, viết ra một bài rồi tìm người bình thơ. Nơi này khá rộng lớn chứ không chen chúc nhau, nếu tạm thời không hứng thú với những thứ này, tất nhiên cũng có một số người đi ngắm cảnh sắc xung quanh, cùng bạn đi lại, hoặc thương lượng chèo thuyền ra sông du ngoạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play