Lục Hồng Đề khom thắt lưng, một tay nhặt trọng thương lên, lúc đứng thẳng lên, quét mũi thương quay lại, điểm mũi thương trên mặt đất, vừa nhìn Tào Hồng, vừa kéo thương:

- Ai cũng không hủy diệt được Lương Sơn …

Tào Hồng nhìn nàng, không ngừng lui về sau, sau đó kêu lên một tiếng, rút trường đao mang trên người ra:

- Ngươi không dám giết ta …

Sau một khắc, Lục Hồng Đề dùng lực ở cổ tay, mũi thương nhảy dựng lên, Tào Hồng vung đao chém ra ngoài, cố gắng ngăn đỡ trọng thương nhưng lại chém vào khoảng không, trường thương kia gần như là bị Lục Hồng Đề cầm ở phần đuôi, mũi thương giống như linh xà trong không trung, thậm chí còn dừng lại ở trong một cái chớp mát, sau đó đâm thủng phòng ngự của đối phương.

Trường đao rơi trên mặt đất, Tào Hùng dùng hai tay cầm thân thương, trường thương đã đâm qua bụng dưới của gã, xuyên ra phía sau. Lúc này gã không nói ra lời, chỉ dùng hai tay nắm chặt, mà ở phía đầu thương, Lục Hồng Đề không hề buông ra, vẫn nắm chặt tay, thúc lên trước. Lục Hồng Đề tiến thêm một bước, Tào Hồng run rẩy lùi một bước, máu tươi và vật dơ bẩn chảy ra từ trên áo, trên quần gã.

Trên một sân rộng cách đó không xa, mọi người đã tụ tập lại, bao vây lấy đám người phản loạn, trên nóc nhà bên đường rãnh cũng đã bắt đầu xuất hiện bóng người.

Trong bóng tối, Lục Hồng Đề thúc Tào Hồng đi tới, lúc tới ranh giới của sân rộng kia, nàng đột nhiên nâng thương lên, hành động này đã quấy phá bụng đối phương, Tào Hồng phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng. Hai tay Lục Hồng Đề cầm trong thương, cắm mạnh mũi thương vào trong nền đất, ghim thân thể của Tào Hồng trên mặt đất.

Chung quanh ánh lửa lay động, đám phản loạn và những người trấn áp phản loạn đều thấy tất cả, Lục Hồng Đề đi tới trước sân rộng, trước tiên hỏi thăm một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần quắc thước đứng ở trước đoàn người, sau đó mới quay sang nhìn đám phản loạn, những ngươi này đều là lúc trước có tham chiến, lúc này thương thế hoặc là nặng hoặc là nhẹ, bên kia là một đám nữ nhân và đám trẻ khóc lóc sướt mướt. Trong đoàn người, có một gã thanh niên nửa người đầy máu còn đang ôm kiếm của Lục Hồng Đề, nàng đi qua đó, những người chung quanh đều vô thức lui ra phía sau, nàng đi tới chỗ người cầm cổ kiếm của mình.

- Nên trả lại cho ta rồi.

Nàng khẽ nói một câu, sau đó nhìn người đứng đầu trong đám phản loạn:

- Lục tam thúc, Mục gia ca ca, ta luôn đối đãi các người rất tốt.

Sơn trại có phong khí của sơn trại, những người ở đây hầu hết đều thẳng thắn, trong ánh mắt Lục Hồng Đề ngập vẻ bi thương, chỉ đơn giản là nói câu đó. Những người bên kia nhìn nàng chốc lát, cuối cùng người đàn ông trung niên tay cầm thanh thiết trường đao ngẩng đầu lên nói:

- Dù sao ngươi cũng là nữ tử!

- Nữ tử không thể làm trại chủ sao.

Lục Hồng Đề trầm mặc một lát, nói:

- Hơn nữa, sơn trại là do lão trại trủ để lại cho ta.

- Nhưng ngươi là nữ tử, nói thẳng ra là ngươi sẽ không có khả năng phục chúng! Hôm nay ngươi không chết, là bọn chúng đánh giá thấp võ nghệ của ngươi, cũng là bởi chúng ta đánh giá quá cao võ nghệ của Tào Hồng!

Người đàn ông trung niên kia phất tay, chỉ vào người chung quanh:

- Ngươi không chết, bọn họ tạm thời đứng về bên ngươi, nhưng nếu ngươi chết, bọn họ lập tức sẽ đi theo chúng ta, tuyệt đối không tưởng nhớ ngươi. Chung quy cũng bởi vì ngươi là nữ tử, ngươi sẽ lập gia đình, ai biết nam nhân tương lai của ngươi sẽ là hạng người gì!

- Ta gả cho ai thì cũng là trại chủ của sơn trại này.

Lục Hồng Đề hạ mắt xuống, sau đó lại mở to:

- Lục tam thúc, ta biết ngươi vì sao làm vậy. Tháng sáu năm ngoái đánh cướp hàng, ta nói là không thể dính vào, bọn họ đã đầu hàng rồi, nhưng các ngươi lại muốn cướp đoạt gia sản, cô nương, con dâu tiêu cục nhà người ta, cha người ta không cho phép, Nhân Cửu đệ tức thì giết người, vì thể ta phạt Nhân Cửu đệ. Các ngươi không nghĩ đã giết phụ thân người ta rồi, gặp ai cũng nói ta đã thả cho con dâu người ta đi, có đúng không?

- Mọi người ở trong núi, ai mà không giết người! Ai mà không từng làm như vậy! Lục Nhân nhà ta đã đến tuổi rồi, sao lại không thể cưới vợ! Ngươi vì chuyện này mà phạt nó hai mươi roi, còn bắt quỳ một ngày đêm, có biết sau đó nó đã đổ bệnh không! Ngươi là một nữ nhân, hiểu biết gì chứ! Cái quy củ mới vẩn đó của ngươi, có biết nếu từ bỏ thì chúng ta được rất nhiều lợi ích không!

- Từ bỏ thì ngươi cái gì cũng không có! Bởi vì quy củ đó, ta mới có cơm cho các ngươi ăn.

- Thối lắm!

- Lục tam thúc, các ngươi không có mắt, một mực cho là thị trường rất tốt, vì sao giá thị trường trước đây không tốt!

- Chiến tranh Kim - Liêu, vì vậy thứ gì cũng thiếu, cho nên người từ nam bắc chạy tới sẽ nhiều lên.

- Ngươi … các ngươi là heo!

Tranh luận, giảng đạo lý chung quy không phải là sở trường của Lục Hồng Đề, lúc này sắc mặt nàng hơi đỏ lên, mắng một câu. Người bên kia thấy Lục Hồng Đề không nói gì, đột nhiên lại mắng ra, trong nháy mắt lập tức ồn ào:

- Con mẹ nó Lục tam, ngươi có biết nhìn nhận sự việc hay không!

- Cút xuống địa ngục đi, không có quy củ do trại chủ định ra, ai sẽ đến chỗ chúng ta, ai sẽ mang đồ cho chúng ta …

- Làm thịt hắn, nói nhiều như vậy làm gì.

Trong tiếng ồn áo nhốn nháo, Lục Tam nói:

- Hừ, dù gì thì ngươi cũng thắng rồi, nói gì mà chẳng được, Lục tam ta cũng là lưỡi đao liếm máu, đã sớm quên viết chữ "Sợ" như nào rồi. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi là nữ tử, người phản ngươi không chỉ có ta, chung quy có một ngày, sẽ có người giết ngươi, sau đó tất cả mọi người sẽ quên ngươi. Còn nữa, có một số việc mà ngươi đã làm chúng ta cũng sẽ quên. Vài năm trước ngươi đã nói, chức trại chủ này ngươi sẽ truyền cho người khác, bởi vì ngươi là nữ tử, ngươi còn muốn ra ngoài chọn người. Việc này ngươi cũng đã làm rồi, hôm nay tại đây, ngươi lại ngựa nhớ chuồng không chịu đi, không phải là vì chút quyền lực này đó chứ …

Những người chung quanh lại mắng chửi ồn ào, sắc mặt Lục Hồng Đề vốn đỏ bừng, lúc này lại lắc đầu:

- Ta sẽ không trao sơn trại này cho các ngươi.

Thần sắc nàng phức tạp, cười cười, nhìn mọi người chung quanh, nghiêng đầu, tiếp tục nói lớn:

- Ta sẽ không trao sơn trại này cho các ngươi.

Lời nói dõng dạc như vậy khiến mọi người chung quanh trầm mặc một lát, Lục Hồng Đề lần thứ hai mở miệng:

- Bởi vì các ngươi có cơm ăn, mà ta có thể cho các ngươi được ăn no … Vài năm trước đây các ngươi ăn không đủ no, ừm, lưỡi đao liếm máu, ai mà không như vây, khi đó quy củ của tất cả mọi người là cướp qua cướp lại … Lúc ta còn nhỏ, vào trận tuyết lớn mùa đông năm ấy, thật sự là không có thứ gì để ăn, Lục tam thúc, non nửa chiếc bánh cuối cùng của ta, ta cũng dành cho Nhân Cửu đệ, sau đó hắn ăn không no, ta cũng bị đói, phải tước vỏ cây để ăn, mọi người trong sơn trại vẫn đói …

Thanh âm nàng có chút nghẹn ngào, lau nước mắt, cũng bật cười:

- Khi đó, hàng năm vẫn luôn luôn có vài ngày như vậy, ai cũng đều đói. Sau đó ta làm trại chủ, ta cũng không có cách nào, ta có võ nghệ cao cường, nhưng nơi có thể đi đều đi rồi, người có thể giết ta cũng giết rồi! Nhưng giết người cũng không đủ để mọi người no bụng, khi đó ta từng nghĩ, ta là nữ tử, không thích hợp làm trại chủ, có lẽ người khác làm sẽ tốt hơn ta. Nhưng hiện tại khác rồi, ta cuối cùng cũng có thể cho mọi người ăn no, ngươi muốn chức trại chủ này, ta vốn cũng không so đo gì …

Vốn là cười đấy, nhưng trên mặt nàng lại đầy nước mắt, lúc này cắn răng nói:

- Nhưng các ngươi muốn mọi người tiếp tục đói bụng, ta sẽ không cho các ngươi toại nguyện.

Trong mơ hồ, giọng nói của nàng thêm phần kiên quyết, mà lời nói này của nàng, là đến từ một người đàn ông lúc này đang ở bên ngoài cách xa ngàn dặm …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play