Trong lòng y cũng phải kinh ngạc vì vận may quá tốt, nghi vấn trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Trong lúc đuổi theo, Trương Thuận khẽ hỏi vì sao y biết hiện tại không có vấn đề. Chu Vũ đáp:
- Lư viên ngoại là nhị đương gia của chúng ta, nếu triều đình biết danh tự của hắn, cũng nhất định phải biết địa vị của hắn. Chỉ cần bắt được hắn thì đó chính là công lao to lớn, không ai muốn đưa viên ngoại ra làm con mồi cả … Chỉ có điều tiếp theo vẫn phải cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.
Y nói vậy đương nhiên là đúng, Trương Thuận gật đầu chạy thật nhanh. Trong bóng đêm, tướng sĩ quanh bến tàu đuổi theo, bao vây, chặn đường đám người bỏ trốn, nhưng trong đám người bỏ trốn quả nhiên có Lư Tuấn Nghĩa và mấy tên đầu mục cao thủ, ngoài ra bọn lâu la cũng đều là quân tinh nhuệ. Bởi vậy, trong khi chạy trốn, mặc dù bị chặn đánh và có mấy người bị giết nhưng đám người Lư Tuấn Nghĩa vẫn trốn thoát vào trong bóng đêm. Đám người Yến Thanh cũng mang theo mấy con ngựa đã chuẩn bị sẵn từ trước chạy tới đón rồi bỏ chạy trối chết.
Lúc này đám binh mã Từ Châu tham gia bao vây đám người Lương Sơn không có ở đây, trên thuyền có hơn ba trăm thủy binh, cho dù có sức chiến đấu nhất định nhưng dù sao cũng chỉ có thể phân ra một, hai trăm lính ra đuổi giết. Khi đám người Lư Tuấn Nghĩa nhảy vào bóng đêm, dần dần giãn khoảng cách, giống như rồng về biển rộng, bên này cũng không còn ưu thế mấy ngàn quân để tiến hành càn quét như lúc trước nữa rồi. Nhưng lúc này tướng sĩ dưới trướng Trần Kim Quy cũng biết nếu không đuổi kịp đám tù phạm bỏ trốn thì sẽ bị phạt nặng, cho nên đều cố gắng truy đuổi sát sao. Sau hơn hai canh giờ, đám người Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh mới rốt cục cắt đuôi được bọn họ.
Lúc này đã là rạng sáng, mọi người vẫn tiếp tục chạy trốn. Trên đường, Chu Vũ hỏi sự tình trải qua mới biết được lần này bọn họ trốn được chính là vì Cẩm Mao Hổ Yến Thuận. Yến Thuận có chút võ nghệ nhưng trên Lương Sơn cũng không được coi là xuất chúng. Có lẽ mọi người trên thuyền thấy bắt được Lư Tuấn Nghĩa nên tập trung chủ yếu chú ý trên người y, lại không biết rằng Yến Thuận có chút thủ đoạn nhỏ từ khi mới bắt đầu lăn lộn trong chốn giang hồ.
Sau khi bị bắt, gã nhân cơ hội lén lấy trộm một thanh sắt nhỏ, sau đó dần chọc mở khóa, đến đêm khuya thì mới tìm được cơ hội trốn ra ngoài. Tiếp đó gã cứu được Trần Đạt, Trịnh Thiên Thọ rồi đến Lư Tuấn Nghĩa. Thật sự là trời vẫn thương Lương Sơn cho nên mới có những chuyện xảy ra tiếp theo.
Bốn người bọn họ đều là cao thủ, một đường đi ra đánh ngã hơn mười người vẫn không gây ra động tĩnh, không bị ai phát hiện. Vốn định cứu hết các huynh đệ bị bắt ra nhưng sau đó lại bị phát hiện, mà đó đã là kết quả tốt nhất rồi. Mấy người kể lại sự việc làm sĩ khí toàn đội đều phấn khởi, bước chân vẫn chạy trốn không ngừng, nhanh chóng bỏ chạy trối chết.
Tuy sống sót sau tai nạn làm trong lòng cao hứng nhưng bởi vì tất cả bọn họ đều đã từng chịu thiệt dưới tay Ninh Nghị nên không ai dám dừng lại, cứ thế bỏ chạy, đồng thời đều chú ý xem phía sau có truy binh hay không. Những người này đều là kẻ già đời trong giang hồ, lúc này đều cực kỳ cẩn thận, lại qua gần một canh giờ, chạy vòng vèo các kiểu để cắt đuôi, rốt cục cũng tới được điểm tụ họp với Lã Phương, Tôn Tân và hơn mười mấy người còn sót lại.
Lần này bọn họ cũng không dám tổ chức chúc mừng mà sau khi tụ họp thì nhanh chóng di chuyển đi, lại chạy hơn mười dặm nữa, nếu đi tiếp nữa là tới địa phương náo nhiệt ở địa giới Từ Châu, sẽ rất khó để tìm được địa điểm an toàn. Cảm thấy đã chạy được khá xa, sau khi dò xét và đề phòng, rốt cục họ mới dừng lại. Lúc này sau hai ngày đêm vừa chém giết vừa chạy trốn, rồi thương tích đến mức căng thẳng thần kinh, thể lực của mọi người đã giảm xuống mức gần cạn kiệt.
Suốt một đường bỏ chạy, bọn họ chạy thục mạng nên thể lực đều sụt giảm, nhưng khoảng cách đến bến tàu đã khá xa rồi. Hiện tại đã là thời gian tăm tối nhất trước khi bình minh. Chỉ một lát nữa thôi, ở phía xa xa sợ rằng sẽ có tiếng gà gáy, chó sủa, bọn họ sẽ bị lộ ra dưới ánh mặt trời. Mọi người tìm được một căn nhà nhỏ của thợ săn trên một ngọn núi có địa thế phức tạp, ít có dấu chân người. Đám người Lã Phương đã được nghỉ ngơi lúc chiều nên giờ ra ngoài canh gác. Đám người Chu Vũ lúc này mới có thể thở phào một hơi, bắt đầu trò chuyện và chúc mừng.
Họ vừa nói chuyện vừa băng bó cho người bị thương. Tất cả đều tiến hành trong bóng tối bởi vì họ không dám bước ra ngoài sáng. Yến Thuận cười kể lại quá trình may mắn trốn thoát, còn nói lần này đúng là cho Ninh Lập Hằng một vố.
- Thực sự rất muốn xem hiện giờ sắc mặt của y như thế nào?
- Tóm lại, lần này ta trở lại Lương Sơn, trạm tiếp theo chính là Giang Ninh. Thù này ta nhất định phải báo!
- Đúng rồi, cùng đi!
- Bắt y trở về Lương Sơn đi. Ta muốn tự tay xẻo thịt y trên Tụ Nghĩa Đường để an ủi linh hồn các huynh đệ trên trời.
- Theo ta thấy …
- A …
Còn đang nói chuyện chợt một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên xé rách bầu trời đêm. Mọi người lập tức đứng lên. Căn phòng nhỏ này chỉ được dựng lên bằng cây cỏ, cửa sổ mở rộng, thấy rõ trong bầu trời đêm có cái gì đó đang bay về phía bên này.
Đó là ánh sáng! Hỏa tiễn xẹt qua bầu trời đêm, bắn thẳng vào căn nhà gỗ, dính vào mặt cỏ, lọt qua kẽ hở, v. v … Cách đó không xa đã truyền đến tiếng binh khí va chạm nhau. Lã Phương ở bên kia hô to:
- Đi! Đi!
Bóng người xung phong liều chết xông ra.
Khi mấy người lao ra khỏi phòng, bốn phía đã là chém giết hỗn loạn. Nhìn tình hình hỏa tiễn thì có lẽ không đến mấy ngàn người bao vây nhưng vẫn đông hơn nhiều so với hơi mười người Lương Sơn, huống chi mọi người Lương Sơn đều đang là thương binh, mệt binh.
Lã Phương quơ Phương Thiên Họa Kích, từ bên kia rừng cây chém giết thật nhanh để thoát ra. Chợt một tiếng bốp nổ ra, máu me văng tung tóe. Lã Phương có thực lực không kém trên Lương Sơn nhưng lúc này trên người vốn có thương tích, trong bóng đêm bị trúng hai mũi tên. Sau tiếng nổ kia, y thét lên một tiếng đau đớn, máu tươi văng ra từ sau lưng, tiếp đó trên người lại bị trường thương đâm vung lên.
Y lảo đảo lùi về phía sau, chỉ có thể dùng Phương Thiên Họa Kích cố gắng chống đỡ thân thể.
Bóng dáng của đám người Ninh Nghị nhanh chóng đi ra từ phía bên kia của bóng tối.
Từ khi mới bắt đầu, toàn bộ cảnh tượng chém giết đã bùng nổ đến trình độ kịch liệt nhất, không hề có sự châm chọc như trận đánh có màn vỗ tay lúc trước. Tuy nhiên đối với đám người Lương Sơn thì đây giống như hắc ám dời non lấp biển đè ép tới. Thoạt nhìn ngay từ đầu Ninh Nghị đã không hề dừng bước, cho đến lúc này hắn mới hiện ra trước mặt mọi người. Hắn thu hồi hỏa súng trong tay, vẫn không ngừng bước tới, sắc mặt lạnh lùng như băng sương. Lần này quả thật hắn đã thể hiện sát ý không cho bỏ sót.
Bên kia, Lã Phương đại khái đã bị bắn thủng bụng nhưng y vẫn rống lên một tiếng, gắng sức muốn lao tiếp về phía trước. Ninh Nghị bước nhanh tới, vung cả hai tay lên, một tay bắt lấy Phương Thiên Họa Kích, tay kia vung chiến đao bổ thẳng vào ngực Lã Phương. Chiến đao chém xuống, xương cốt đều đứt hết. Hắn lại tiếp tục vung ngược đao, chém cánh tay Lã Phương, máu me văng đầy trời. Tiếp đó thân thể của Lã Phương bị Tề Tân Hàn ở phía sau đá văng ra một bên.
- A …
Chu Vũ cắn chặt đến mức tưởng như nứt cả hàm răng, rút song đao sao lưng ra.
Ở bên kia, Ninh Nghị lại đang nói chuyện, tiếng của hắn truyền tới trong bóng đêm:
- Tiểu Ôn Hầu Lã Phương! Tiểu Úy Trì Tôn Tân! Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận … Không ngờ thật sự là không đi. Người ta vẫn nói không sợ chết thì sẽ phải chết, vì sao các ngươi lại không rõ nhỉ!
Hắn bước tới, giơ tay nắm tóc Lã Phương. Trên thực tế, Lã Phương chỉ dựa vào hành động phản xạ có điều kiện cuối cùng mới ngã xuống dưới. Tuy rằng máu vẫn phun nhưng người chắc là đã chết hẳn. Thân thể vừa ngã xuống một nửa thì đã bị Ninh Nghị nắm tóc kéo lên, tiếp đó là một đao chặt đứt đầu y. Đầu của y bị Ninh Nghị ném thẳng vào tường của căn phòng nhỏ đánh bốp một cái, rơi xuống đất.
- Lư Tuấn Nghĩa, Yến Thanh, Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ! Các ngươi rốt cục suy nghĩ gì vậy? Nửa tháng này, ta có hơn hai trăm kế hoạch và quyết định đều vì muốn tiêu diệt hết đám người các ngươi đấy …
Một gã tinh nhuệ Lương Sơn xông tới nhưng lại bị trường thương đâm thủng ngực. Ninh Nghị vung chân đá văng thi thể kia bay ra ngoài, áp tới gần.
- … Hiện tại các ngươi còn chưa cách xa ta đủ một trăm dặm, không ngờ các ngươi đã cảm thấy sinh mạng mình là an toàn sao?
Ánh lửa gào thét, tiếng hô đánh giết vang vọng, sóng nhiệt nóng bỏng đã bị để lại phía sau, chỉ còn lại toàn thân mệt mỏi và đau đớn. Vết bỏng, vết thương, vết máu vẫn còn đang chảy, tất cả đều làm suy giảm thể lực, làm mắt díp lại. Phía trước vẫn là đêm tối, Chu Vũ cầm chặt thanh đao trong tay, lảo đảo tiến về phía trước.
Vốn là song đao nhưng hiện giờ chỉ còn lại một thanh, trên tay đẫm máu, vừa chạy trốn vừa run rẩy. Đau đớn nhất cũng không phải là những vết thương do trúng đao thương trong khi chém giết mà là trên đầu, sau lưng đều bị bỏng. Sau khi vết phồng rộp bị vỡ thì vết thương trở thành đau đớn hơn xa so với những vết thương bình thường. Những đau đớn này lúc đầu còn làm ý thức ngưng tụ nhưng bởi vì trong thời gian dài liên tục chém giết và chạy trốn khiến thể lực bị tiêu hao, tinh thần vẫn bắt đầu dần tán loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT