- Thực ra người trên thế giới này, có một số việc sẽ không thay đổi. Giống như sống ở thôn quê, muội có thể dựng đống lửa, xây phòng ở, nuôi gà săn lợn rừng, đôi khi gặp hổ, nó muốn ăn muội nên muội phải giết nó. Người cũng là như vậy, chuyện Tô gia kia, Lương Sơn chính là hổ, nói lý là vô dụng. Phức tạp cũng được, mà đơn giản cũng thế, chuyện này ta đều phải làm, nhưng mà … Ngày mai ta sẽ đến chỗ muội.
- Vâng!
Vân Trúc gật đầu, một lát sau mới mở mắt ra, hơi chần chừ hỏi:
- Ưm, vậy … Tiểu Thiền cô nương nhà huynh thì sao giờ?
- Dù sao cũng phải để nàng ấy biết thôi.
Ninh Nghị nghĩ nghĩ rồi cười:
- Lúc trước muội với nàng ấy gặp nhau rồi, muội cứu Ninh Hi, nên nàng ấy rất có hảo cảm với muội. Ừm, ta chỉ tới cùng các muội đọc sách viết này nọ, muội với Cẩm Nhi nói chuyện phiếm hay ca hát cũng được, ta không quấy rầy hai người. Hãy nói với Tiểu Thiền rằng … chúng ta là hồng nhan tri kỷ, ta là tài tử muội là giai nhân gì đó, kiểu tương kính như tân, có khi hai người còn trở thành bạn tốt ấy chứ …
- Ha …
Trong lúc nhất thời, Vân Trúc ấp úng không biết nói gì, cảm giác trong ánh mắt Ninh Nghị có vài phần trêu chọc, nhưng nàng đã quen biết Tiểu Thiền, nên chẳng thể nói là không quen gì được. Nàng khó xử một lúc, Ninh Nghị lại càng thấy thú vị, tay đã với vào trong xiêm y của nàng. Nàng đương nhiên biết Ninh Nghị muốn làm gì, nàng cúi đầu xuống, cảm nhận bàn tay đối phương vuốt ve mơn trớn làn da mình, da thịt cũng nóng bỏng lên, khẽ nói:
- Lập Hằng, đây … được gọi là tương kính như tân ư …
- Phần lớn thời gian là thế …
Ánh đèn đung đưa, khiến bóng người trên tường biến ảo không ngừng. Một lát sau, Ninh Nghị bế Vân Trúc lên giường, cởi vạt áo nàng ra, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập. Hai người hơi ngẩn ra, lúc này Vân Trúc lộ nửa thân mình, bàn tay Ninh Nghị đang ngừng trên ngực nàng, khuôn mặt nàng ửng hồng. Nhưng người đập cửa thế này ắt hẳn là Cẩm Nhi, sửng sốt một lát, nàng mới chống tay vào ngực Ninh Nghị, sau đó bật cười.
- Thật quá đáng … Ninh Nghị trừng mắt.
Cẩm Nhi ở bên ngoài hô lên:
- Vân Trúc tỷ, Vân Trúc tỷ, mau ra mở cửa nào. Muội về rồi này … Nàng ngâm nga một khúc hát nào đó, sau lại hỏi:
- Vân Trúc tỷ, tỷ đang tắm à?
Vân Trúc trả lời một câu:
- Ừ, tỷ đang tắm, chờ chút.
Bên kia "à" một tiếng rồi ríu rít ngoài cửa sổ. Ninh Nghị trợn mắt lên, đợi khi Vân Trúc buộc lại yếm, kéo xiêm y lên thì hắn mới đi ra mở cửa. Cẩm Nhi đang nhảy nhót bên ngoài hét "A" lên khi nhìn hắn, rồi ngay sau đó thò đầu vào nhìn, chỉ thấy Vân Trúc tỷ chân trần ôm quần áo ngồi trên giường cười. Lúc này sao nàng không rõ là có chuyện gì xảy ra, chỉ là không biết Ninh Nghị đang có cái tâm tình gì, chớp chớp mắt đề phòng hắn nổi đóa lên.
Ninh Nghị lắc đầu, nói một tiếng:
- Thật quá đáng … Rồi bước đi.
Nàng mới vui vẻ trở lại, nhảy vào trong rồi thò đầu ra làm cái mặt quỷ, thế mới cao hứng đóng cửa lại.
- Vân Trúc tỷ nha, may là muội trở về nên tỷ mới không bị cái tên đăng đồ tử kia khinh bạc nha … Về sau tỷ đừng thế này nữa nha …
Ninh Nghị vừa bước đi xa, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Cẩm Nhi, nhịn không được mà lắc đầu bật cười.
Chút nhạc đệm nho nhỏ này không khiến Ninh Nghị cảm thấy uể oải cỡ nào, hắn chỉ tỏ vẻ là bị đả kích, chẳng qua cũng chỉ khiến Vân Trúc cùng cô nàng ngốc nghếch Nguyên Cẩm Nhi kia vui vẻ hơn thôi. Đương nhiên, đàn ông mà đã nổi hứng thì nhất thời chưa chắc đã hoàn toàn dập được. Hắn đi ra khoang thuyền ngắm nhìn bóng đêm trên bến tàu, hít thở lấy không khí mới mẻ.
Để ăn mừng trận đại thắng lần này, yến tiệc trong thành vẫn đang diễn ra. Binh lính tuần tra trên bến tàu, người nhàn rỗi không có mấy. Ninh Nghị đứng ở mép thuyền trong chốc lát, thấy mấy người tiến vào từ cửa bên kia, binh lính thủ vệ đang kiểm tra những thứ như văn điệp hay thủ lệnh, cũng không nhịn được mà liếc nữ tử tuy che sa mặt nhưng vẫn xinh đẹp, mà khí chất lại thanh tao lịch sử kia mấy lần. Đó đúng là Lý Sư Sư dẫn theo nha hoàn, tùy tùng cùng vài vật tùy thân. Đêm nay nàng lại không được mời đến tham gia yến tiệc, hoặc có lẽ là nàng khước từ việc này, trước khi người khác chưa về mà đến bên này.
Ninh Nghị ngẫm nghĩ rồi mới từ trên thuyền đi xuống, tới bắt chuyện với Lý cô nương vừa kiểm tra xong, đang tiến lên thuyền chính. Sư Sư cô nương luôn thân thiết với hắn, ở trên thuyền hàn huyên hai ba câu, hỏi Ninh Nghị ở đâu, Ninh Nghị mới chỉ chỉ vào chiếc thuyền ở một phía, sau một lát hai người tạm biệt, cáo từ nhau.
Khi trở lại bên thuyền này, Ninh Nghị quay sang nhìn phía bên đó, thấy khoang thuyền của Lý Sư Sư cũng đã sáng ánh đèn. Lần gặp mặt này vô cùng đơn giản, nhưng muốn đạt được mục đích, chuyện nên làm đều đã làm xong rồi.
Không lâu sau, yến tiệc trong huyện thành tan, những ai nghỉ ngơi trên thuyền buổi tối đều lục tục trở về, đồng hành còn có nam nhân tên là Vương Nhàn kia. Bởi vì y được một đám công tử ca coi trọng nên cũng được bố trí cho ở thuyền chính.
Qua đêm nay, sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người lục tục lên thuyền, đội tàu cũng đã chuẩn bị một lần nữa. Vào bữa sáng, mọi người nói chuyện với nhau, Lý Sư Sư cũng thản nhiên hỏi mấy con thuyền bên cạnh là những ai ở, nha hoàn bên người nàng đương nhiên là ở trên thuyền chính, nhưng đám tùy tùng thì chỉ có thể ở lại trên những con thuyền khác. Về phần chiếc thuyền mà Ninh Nghị ở kia, trong mắt mọi người đó là nơi cho những nhân viên có một vài quan hệ, nhưng hiển nhiên là không có thân phận cao cho lắm ở, tỷ như sư gia của nhà giàu nào đó, hoặc là quản sự, phòng thu chi, nếu có người cần theo vào kinh thì sẽ được sắp xếp cho ở nơi đó.
Nàng sớm biết Ninh Nghị có cái mỹ danh đệ nhất tài tử Giang Ninh, lúc đầu cũng tưởng rằng Ninh Nghị đã được cái giới quý tộc kia chấp nhận, nhưng xem ra tình hình có vẻ không như vậy. Có lẽ là thân phận ở rể đã liên lụy tới hắn, hoặc là tính tình hắn hơi cao ngạo. Nàng từng nghe qua chuyện hài "Đạo sĩ ngâm quá lưỡng thủ" khi ở Hàng Châu, nhưng người như vậy hẳn là không được ưa thích
- nàng không ở Giang Ninh lâu nên chung quy là không rõ vị trí của Ninh Nghị trong mắt người khác là như thế nào.
Nàng lại nhớ tới khi hỏi hắn ở đâu thì ánh mắt hắn dường như là có để ý, nhưng lại tỏ vẻ thanh cao , người như vậy nàng đã gặp rất nhiều. Nàng rất biết cách giao thiệp, điều chỉnh tâm tình mọi người, vốn định có cơ hội sẽ hàn huyên về tài tử Giang Ninh với mọi người, hàn huyên về Thanh ngọc án, minh nguyệt kỷ thời hữu, nhưng giờ nghĩ lại thì nên thận trọng. Nếu nhắc tới cái tên đệ nhất tài tử Giang Ninh, sau đó mọi người phát hiện ra hắn lại ở trên con thuyền kia, với tính cách cao ngạo của hắn mà nói thì đây có khi chẳng phải sự vui sướng khi thành danh, mà là nỗi khó chịu vì bị mọi người coi thường.
Buổi sáng ngày hôm đó, nhìn chiếc thuyền đi theo phía sau, Sư Sư cô nương khẽ thở dài. Cùng thời gian đó, Ninh Nghị cùng với ba người Vân Trúc, Cẩm Nhi và Tiểu Thiền trải qua một buổi sáng hơi lạ lẫm nhưng lại có vẻ nhàn nhã …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT