Tuy rằng chỉ là một sơn tặc, nhưng Lục Hồng Đề cũng khá quan tâm tới tình hình Vũ triều, nhưng Ninh Nghị chỉ cười lắc đầu:
- Không thể nào, Kim diệt Liêu là việc đã định rồi, Liêu quốc là con
sói đã già nua, hiện tại chúng ta sợ, là con cọp giết con sói ở phía sau nó, phát hiện ở dưới còn một con dê nữa, lại tiếp tục giết tiếp. Vũ
triều không có thực lực, đã già lại muốn tay không bắt Sói trắng, sợ là
cuối cùng tự mình vong...
- Ừ.
Lục Hồng Đề hiểu lời nói này, gật đầu:
- Vậy...kế hoạch năm năm của ngươi là...
- Lúc nào có thời gian rảnh rỗi, nói cho ta chút tình huống của Lữ
Lương, những việc chung quanh các cô...toàn bộ tình hình, đến lúc đó,
hai người chúng ta sẽ làm ra bản kế hoạch này, xem sau này phải làm gì.
Chẳng qua, phương hướng cơ bản, hiện tại cũng đã có thể nghĩ ra rồi.
- Tăng mạnh khống chế chung quanh bản thân, dựa vào Lữ Lương Sơn, làm
buôn lậu, phát triển bên các ngươi thành một trạm trung chuyển buôn lậu
hoặc là nói cảng tự do...ặc, có lẽ để thương nhân buôn lậu có thể lấy
nơi nào đó để ở, làm một thị trường ở nơi nào đó, cung cấp bảo hộ, cung
cấp trật tự.
- ....Thiết khí, chiến mã phía bắc cho phép vận
chuyển về phía nam, xa xỉ phẩm phía nam vận chuyển đi phía bắc. Thực lực chúng ta phát triển một chút, cướp người Liêu bên kia gì đó, giết tiểu
thương người Liêu, đem thứ đồ vật tiến hành bán đấu giá tại núi Lữ
Lương, có thể cùng Điền Hổ làm buôn bán, bán gì đó của Vũ triều, Liêu
quốc cho bọn họ, đồng thời cùng Vũ triều làm buôn bán, nếu có thủ cấp
người Liêu, áp giáp quân đội, bán cho bên quân đội Vũ triều, các người
trước tiên cũng không cần đánh người Liêu đúng không? Số người phỏng
chừng lãng phí rồi, cái này khẳng định cũng rất có lợi. Cuối cùng nếu
như có thể thành lập nên tiểu thành thị trung lập không ai quản là tốt,
nhưng trước mắt, cơ bản là có thể nghĩ một chút phương hướng...
************
Trên nóc nhà rất xa, Lục Hồng Đề đứng ở trong bóng tối, nhìn bóng dáng ấy đi xa.
Nếu như nói đối phương vốn là ở lại Giang Ninh để hưởng phúc, không
muốn đi Lữ Lương để chịu khổ, loại chuyện này rất không hậu đạo. Nhưng
sinh tồn là nguyên tắc đầu tiên, thấy người có bản lĩnh, hoặc cưỡng ép
lợi dụng, hoặc bày kế hãm hại khiến kẻ khác gia nhập, tăng thế lực cho
bản thân thêm mạnh, chuyện như vậy trong các thế lực tạo phản hoặc vào
rừng làm cướp nhìn mãi cũng quen rồi, bất luận là Phương Lạp, hay là
Tống Giang Lương Sơn, hay là Điền Hồ Hà Bắc, hay là Vương Khánh Hoài
Tây, đều trải qua chuyện này. Trại ở Lữ Lương Sơn vốn quá nhỏ bé, nhưng
hiện nay mà nói, cũng đã tới lúc cân nhắc để mở rộng rồi.
Ngay cả như vậy, lúc Lục Hồng Đề rời khỏi Lữ Lương, lại không quá lo
lắng chuyện này. Tính tình của cô chính là bản thân có thiện ý, làm việc quang minh lỗi lạc, nay Lữ Lương đã không còn như trước đây rồi, nhưng
so với Giang Ninh, vẫn chỉ là một Tiểu Sơn Câu khó ăn khó nuốt, bắt ép
người ta lên đó, chính là hại người ta, thật hơi quá đáng. Chẳng qua lúc hạ sơn, Lương gia gia từng nói với cô, hoặc là chính diện hoặc là nói
bóng gió, cô hiểu ý tứ của những lời nói đó, sau đó...tuy rằng biểu hiện không thừa nhận, nhưng có một lúc nào đó, khi mà nửa đêm mộng mị, sẽ
chú ý hoặc là lơ đãng nhớ tới.
- ...Bên Lữ Lương Sơn, tất cả
mọi người đều không quá tốt, sư phụ con mất sớm, bên cạnh con không còn
người thân nào, con lại phải trông nom trại tử này, nhiều sự việc, luôn
luôn trì hoãn....
- ....Con là đứa bé thông minh, từ lúc theo sư phụ con đến khi gặp ta, qua nhiều năm quan sát, nhãn giới con cũng
cao. Vùng lân cận có một số gia đình, gia gia không biết con vừa mắt với ai, kể cả những trại lân cận khi đề nghị kết thông gia con cũng từ
chối....Bọn họ xác thực là không quá xuất sắc, nhưng cả đời con gái dù
sao cũng phải có một người đàn ông để che chở, con dù võ nghệ có cao tới đâu, cũng như vậy thôi...
-...Vốn là đợi con lớn chút nữa,
tìm một người để chấp nhận, nhưng lần này con xuống núi, có chuyện gia
gia muốn hỏi con, tự bản thân con cũng nên cân nhắc một chút...Vài năm
nay dưới chân núi, con có thể được người đàn ông khích lệ con không có
mấy người, gia gia chỉ có nghe con nhắc tới thư sinh họ Ninh kia, từ đó
nhận thấy, tuy rằng ở nhiều phương diện hắn cũng không xuất sắc, nhưng
con lại rất bội phục hắn, con....có phải là....
-...Ừm, gia
gia cũng nghĩ vậy, nếu trực tiếp đi ép người ta vào rừng làm cướp với
mình, sợ rằng không thể nào. Nhưng nghe nói hắn là ở rể của thương nhân, trong ngực cũng là một người thao lược. Rốt cuộc là vì sao đi ở rể, gia gia lại không nghĩ ra. Nhưng nam tử hán đại trượng phu, dù gì cũng phải kiến công lập nghiệp, con có thể khuyên nhủ hắn, nếu hắn thật sự có bản lĩnh, có thể tới đây, sơn trại chúng ta sẽ giao cho hắn như thiên lôi
sai đâu đánh đó có được không? Ngoài ra, nếu con có ý định với hắn....ồ, việc này...
Lương gia gia nói đến đây cứ luôn ấp a ấp úng,
nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng: con dù sao tuổi cũng đã lớn nên có một
người đàn ông bên cạnh. Người kia tuy rằng đã thành thân, nhưng lại là
người đi ở rể, nếu hắn cũng có ý lên Lữ Lương, phá nhà ra cửa, con sao
có thể gả cho hắn. Những lời nói này, lúc đó nghe, cô chỉ đỏ mặt, không
phản bác, nhưng cũng chưa hẳn là không để trong lòng, dọc đường đi, nghĩ đến cảm thấy có chút sai lầm, tâm tư hoang mang rối loạn bị kiềm hãm ở
trong trong đầu, nhưng trên đường xuôi nam, thời gian trôi qua, càng
khiến cô khó xử, những tâm tư này tựa như mầm mống cỏ dại, đã gieo xuống rồi, thậm chí còn đang có xu hướng nảy mầm mọc rễ, mỗi khi nghĩ tới,
lại làm cho cô đỏ mặt tới tận mang tai, lại vội vàng thu lại tâm trạng
rối loạn hoang mang của mình.
Có lẽ...cũng không phải là
không thể được, tuổi của cô thật ra chỉ lớn hơn Ninh Nghị một hai tuổi,
bình thường nữ tử tới tuổi này rồi, trên cơ bản đã sẽ bị người ta nói
không gả đi được. Nữ tử giang hồ cũng xác thực càng khó có kết cục tốt
đẹp, thiếu nữ vài năm trước thì cũng đến đi trong đao thương kiếm khích, thi sơn biển máu, trong nháy mắt cũng đã ngừng lại rồi, khi sư phụ chết cũng độc thân, bản thân cô có lẽ là giống sư phụ rồi. Nhưng thành thật
mà nói, trong lòng bất cứ nữ tử nào cũng khát vọng có một phu quân, cô
cũng có, hôm nay nghĩ đến, sư phụ như vậy, cũng là bởi vì cuộc sống làm
cho không thở nổi, lại chưa gặp được người khiến bà động lòng, tâm tư bị vùi lấp mà thôi.
Trên núi Lữ Lương, các trại chung quanh
cũng có vài lần cầu hôn, người trong trại nhà mình thì lại không ai dám
đề nghị, nhưng cũng từng bóng gió hỏi tới, cô cũng cự tuyệt, cô là một
nữ sơn đại vương, chưa muốn tìm một sơn đại vương, có lẽ người trong
trại sẽ cảm thấy hiện tại cô không chấp nhận, nhưng tới cuối cùng sẽ đáp ứng. Nhưng nếu là Ninh Lập Hằng đồng ý rời khỏi nhà đi lên núi Lữ
Lương, cô nghĩ cô có thể gả đi, dù gì cũng đã lớn tuổi rồi, cũng may mấy năm hành tẩu trong đao kiếm, mặt mũi cô không bị thương không vàng vọt, cũng dễ nhìn, nếu hắn bằng lòng, cô có thể gả cho hắn.
Ý nghĩ quá đột ngột khiến cô đỏ cả mặt, nhưng dọc đường đi đối với cô mà nói, trong lòng đã trở nên yên ổn, chỉ đến khi tại Hồ Châu gặp Tô Đàn
Nhi, một vài ý nghĩ đã thay đổi, đợi cho tới lúc này tới Hàng Châu rồi,
trong lòng cô biết, chút ý nghĩ kia đã không thể nào có thể rồi.
Bất luận thế nào, những ý nghĩ đó trong lòng đã qua rồi, lúc này đứng
trên nóc nhà nhìn Ninh Nghị đi xa rồi, mới chậm rãi phóng xuống, dư âm
của ý nghĩ này cũng giống như lá cây rơi xuống mặt nước, chỉ gợn lên
chút sóng, khiến người ta lưu luyến rung động. Bỏ đi, đừng nghĩ tới nó
nữa, cũng không phải là không ai muốn, cũng không phải là không thể lập
gia đình, ở Hàng Châu bảo vệ hắn một lần, cũng đã tận lực thảo luận tỉ
mỉ kế hoạch với hắn, ghi nhớ ý kiến của hắn, khi trở lại Lữ Lương,
chuyên tâm chuẩn bị tốt kế hoạch năm năm gì đó kia, chỉ cần người trong
sơn trại chấp nhận là được rồi, cô cũng...hài lòng rồi.....
Hai ngày sau, Ninh Nghị bắt đầu trở nên bận rộn.
Có liên quan đến tư tưởng dân chủ bình đẳng giữa người với người, làm
sao có thể thành lập mở rộng đồng thời hình thành chế độ, hiện nay vẫn
đang nằm trong công tác chuẩn bị, chỉ cần Lưu Tây Qua không ngừng suy
nghĩ không ngừng giải đáp các nghi vấn là có thể. Nhưng ngược lại vẫn
phải có nhiệm vụ cụ thể, là Lưu Tây Qua giai đoạn trước đã giao nhiệm vụ đối phó Bao Đạo Ất lên người hắn, đối với Trần Phàm cũng tốt, đối với
đám người Lưu Thiên Nam cũng thế, đều tin tưởng Ninh Nghị sẽ có tài cán
trong phương diện này, mà với Ninh Nghị mà nói, lúc này cũng rất sẵn
lòng cùng Bá Đao Doanh chống lại Bao Đạo Ất.
Hôm nay đứng
vững tại Hàng Châu, Bá Đao Doanh cũng tốt, Bao Đạo Ất cũng thế, đều là
"lão đại" một phương trong nghĩa quân. Quân khởi nghĩa không thể so với
triều đình, tới tình trạng như này, đây đó đều là quen biết, nhân tình
lớn hơn đạo lý. Loại chuyện phá cân đối nội bộ này, rất nhiều người sẽ
ra mặt khuyên can, muốn làm, cần phải chuẩn bị hai phương diện.
Thứ nhất, là phải cho mọi người biết, ta và Bao Đạo Ất đã thật sự trở
mặt rồi, điều này đã xé bỏ mọi sự hòa giải, là không phải hắn giết ta
thì chính là ta sẽ giết hắn. Loại bầu không khí làm nền này đến một
trình độ, mọi người mới có thể chân chính tiếp thu chuyện này, nếu như
ngày trở mặt lại trực tiếp đến chém người, vậy thì những người tầng trên tuyệt đối không thể nào chấp nhận nổi. Không phân biệt tốt xấu không
cần thương lượng với mọi người không có ăn ý thì giết loại quan to là
Bao Đạo Ất này, đó không phải là ân oán cá nhân, quả thật chính là khí
thế muốn tạo phản đoạt quyền rồi.
Điểm này muốn làm đơn giản
thì các loại tìm hiểu điều tra giao cho đám người Lưu Thiên Nam, Đỗ Sát
là được. Điểm thứ hai mới là quan trọng nhất: Ngươi cần phải giết Bao
Đạo Ất, ta chính là có thể tiếp nhận được, nhưng không thể để sau khi
Bao Đạo Ất chết làm trong thành hỗn loạn lên. Sinh ý của lão cần người
có thể tiếp nhận, thế lực phải có người để thay thế, thủ hạ của lão cần
có người trấn an. Chỉ có thỏa mãn điểm thứ hai, lúc Lưu Tây Qua giết Bao Đạo Ất, mới có thể không làm cho phản ngược lại quá lớn. Cũng chỉ có
thể thỏa mãn điểm ấy, Lưu Tây Qua mới có thể hạ quyết tâm xuất thủ,
chuyện này, mới là một chuyện cần phải chuẩn bị hết sức tỉ mỉ.
Điều tra tình huống thủ hạ của Bao Đạo Ất, điều tra các loại sinh ý của lão phụ trách, các loại quyền lực trên tay, mỗi một hạng mục dù to dù
nho cũng đều phải cân nhắc an bài người chuẩn bị tiếp nhận. Điều tra thủ hạ của lão có bao nhiêu người có thể phân hóa, có thể lôi kéo, có bao
nhiêu người đáng tin, bạn bè có bao nhiêu, có bao nhiêu người có thể
thuyết phục, có bao nhiêu người cần phải khống chế. Mỗi một hạng mục đều phải có một dự án, những dự án này có thể không cần hoàn toàn hữu hiệu, nhưng bộ phận hữu hiệu phải đạt tỷ lệ nhất định, mới có thể đảm bảo
tương lai thế cục không đến mức sụp đổ, cũng có thể khiến người ta cảm
nhận được, Bá Đao Doanh lúc xử lý Bao Đạo Ất, không làm cho sóng to gió
lớn, như vậy cũng không ảnh hưởng lớn đến các thế lực chung quanh.
Trước đây nếu muốn làm chuyện như vậy, từ trên đi xuống, nhiều lắm là
một vài mệnh lệnh không rõ ràng, cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, trên cơ bản cũng không thể khống chế được. Nhưng lúc này đây, tình
huống xuất hiện trong Bá Đao Doanh đã bất đồng, lúc nhận được ủy thác
của Lưu Tây Qua, là thời gian nửa ngày, Ninh Nghị ở trong Bá Đao Doanh
tập trung mọi người tổ chức thành một nhóm chiến lược nhỏ, mỗi một tổ
làm hạng mục nào, phân thế nào, bao nhiêu chuyện cần hỏi thăm, vân vân,
đều bắt đầu chỉnh lý.
Chuyện như này không cần nhưng cao thủ
như Lưu Thiên Nam, Đỗ Sát đi làm, chỉ cần để mật thám trong Bá Đao
Doanh, nhân sĩ linh thông tin tức đi sưu tập là được. Đối với tình huống bên phía Bao Đạo Ất, Bá Đao Doanh vốn có không ít lý giải, mặc dù không biết, ngay ngày hôm đó cũng cho người đi ra ngoài hỏi thăm, sẽ có kết
quả trong ngày, dù sao cũng không phải là cơ mật lớn gì. Tỷ như ai quản
lý muối, ai quản lý binh khí, qua phụ trách thu phí bảo hộ các bang
nhóm, toàn bộ tin tức có liên quan cũng đều được sưu tập, sắp xếp, sau
đó cần nhắc gần đó có quan hệ với ai, ai có thể sau đó thay thế, bổ
sung, đè ép cục diện. Có cách nghĩ, có dự án, có vấn đề thì lại lập tức
thảo luận lần nữa.
Một nhóm cô gái được cứu ở Cổ Đồng Quan
chỉ là những người ở tầng đáy xã hội, dùng bọn họ làm chủ đề cũng không
có ý nghĩa gì lớn, kích động dân chúng cũng có hạn. Chẳng qua, một đám
trẻ con trong thư viện cũng nắm giữ một lực lượng rất lớn, người nhà của bọn chúng đều là những người tầng trung trong quân hệ Phương Lạp, có
người thân ở Bá Đao Doanh, có người thì khá xa cách, nhưng chỉ trong
ngày đầu tiên, Ninh Nghị đã làm phân loại, đồng thời cũng viết thư, tìm
người đi liên hệ những gia trưởng này, nói cũng đơn giản: Con trai ngươi có đụng chạm tới Bao Đạo Ất, chúng ta cũng không muốn ngươi làm nhiều
gì, chỉ là nếu có một ngày đôi bên giở mặt, mong ngươi có thể đứng bên
phía chúng ta, tiếp nhận một địa bàn nào đó của Bao Đạo Ất...
Từng việc rất nhỏ, chỉ lý sắp xếp, khi số lượng đến một trình độ nhất định, toàn bộ quy mô sẽ trở nên đáng sợ.
Hình thức giống như dây chuyền, quy trình công nghệ cơ giới hóa, đây là thí dụ cụ thể mà lần đầu tiên Ninh Nghị đến triều Vũ khi bày mưu nghĩ
kế đã thật sự xuất lực. Đặc biệt lúc tới Hàng Châu, tình thế người khác
mạnh, lực lại không đủ để sử dụng, tới lúc này, hắn mới rốt cuộc có thể
tìm được cơ hội, dựa vào đòn bẩy thật lớn trong tay, bắt đầu quấy mưa
gió. Triều Vũ lúc này không phải là không có sư gia có thể quản lý giỏi
sổ sách thứ còn có thể ngay ngắn rõ ràng, cũng không phải là không có
quan viên quản lý giỏi vô số sự việc cụ thể thiết thực, nhưng mà muốn
đem một vấn đề hữu cơ về "Đoạt quyền" tỉ mỉ phân đến trình độ này, tổ
chức thủ hạ hơn mười thậm chí mở rộng đến cả trăm người để bọn họ mỗi
một người ngày ngày đi tìm việc của bản thân để làm, để bọn họ làm việc
có hiệu suất cao, đa tuyến, chỉ sợ cũng không có người thứ hai. Tại đây, bất kể là Lưu Tây Qua hay là Lưu Thiên Nam, thậm chí là phái Tần Tự
Nguyên ở xa kinh thành, trong lúc nhất thời chỉ sợ cũng chỉ có thể xử lý một tuyến hoặc là vài tuyến làm trọng điểm, còn lại, chỉ có thể bỏ
quên.
Giống như con nhện, nó phun tơ từ Bá Đao Doanh, từng
bước từng bước nhanh chóng mở rông liên hệ ra ngoài, trong thời gian vài ngày, trong toàn bộ thành Hàng Châu đã kết thành một cái võng lớn, liên tục lan rộng..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT