Mưa vẫn đang rơi.

Những tầng mây trên cao mang theo những vệt màu xanh nhạt, chỉ một nửa bầu trời là sáng tỏ. Mưa to cuốn lấy bùn đất trong viện, trong đống đổ nát, trên đường phố thành một dòng nước đục ngầu. Trong cơn mưa đó, những tiếng lách cách leng keng vẫn vang lên, những gã công nhân khoác áo tơi đẩy xe, kéo sọt, chuyển những đống đổ nát đi. Chỉ cần chở hết đất đá đi thì toàn bộ đường phố rồi ngõ hẻm rồi các viện đều là cảnh tượng thế này.

Viện của Tô gia trong ngõ Thái Bình kia đã được dựng lên rất nhiều lều, ở trong mưa, những dòng nước mưa chảy xuống từ mái hiên kết thành mành. Một bóng người nho nhỏ đội, hoặc phải nói là giơ mũ chạy qua màn mưa, chạy đến dưới mái hiên rồi thì con người nhỏ bé này mới ôm mũ mà nhìn vào một căn phòng. Đó là một tiểu cô nương tuổi tầm bốn đến năm, đầu bị thương có quấn băng vải.

Mấy ngày sau trận động đất, tình cảnh chỗ nào cũng chẳng hề tốt đẹp. Lúc này tiểu cô nương đang nhìn đám hỗn độn các đồ vật chồng chất lên nhau trong căn phòng kia, nhưng thấy tủ, giường ở trong không bị thấm nước là đã tương đối khá rồi. Cô bé nhút nhát đứng ở cửa nhìn mấy lần, nam tử bên trong thấy cô bé thì vẫy vẫy tay với cô bé.

- Cô gia thúc thúc...

Tiểu cô nương gọi một tiếng rồi đi vào trong phòng. Nam tử kiểm tra băng vải trên đầu cho cô bé, lại giơ tay chạm một cái:

- Còn đau không?

- Hơi đau...

- Vậy ở phòng nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung.

- Ở phòng chẳng có ai cả, chán lắm. Cô gia thúc thúc đang làm gì vậy, Tiểu Nhu giúp thúc thúc được không?

- Thứ này rất nguy hiểm, cháu không thể chạm vào đâu, đầu lại đang bị thương nữa. Cho cháu viên kẹo này, ngồi cạnh xem nhé.

Nam tử được gọi là cô gia thúc thúc kia tất nhiên là Ninh Nghị, mà tiểu cô nương thì là con của một gã phòng thu chi của Tô gia, tên là Trần Ký Nhu. Trận động đất ngày đó, cô bé bị một thứ đập vào đầu, chảy máu, nhưng sau đó kiểm tra thì thương thế không nặng, đúng là mạng lớn, lúc này mới qua hai ba ngày cô bé đã vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.

Trời tuy mưa nhưng vì nhà lều được dựng rất chắc chắn nên không có chỗ nào bị đột cả. Mặt đất cũng đã khô, vài cái giỏ tre, sàng có lớn có nhỏ được đặt trên mặt đất trong phòng, một số cái được dùng ghế chống lên. Những thứ trong sọt đó đều là bột phấn hỗn hợp, ngày mưa mà lại vào đầu Thu khi thời tiết ẩm ướt, bột này không được coi là hoàn toàn khô ráo. Ninh Nghị lấy một ít rồi rải thành một đường thẳng ở trên mặt đất.

- Chú ý tránh xa ra một chút nhé.

Hắn nói với tiểu cô nương xong thì cầm Hỏa chiết tử châm lên trên. Một tiếng "ầm" vang lên, ngọn lửa bùng lên, sau đó hóa thành sương khói tan đi. Tiểu cô nương giật mình một cái, cả người như thể thu nhỏ lại vậy, nhưng đôi mắt kia thì chớp vài cái rồi trừng thật to, dường như muốn nhìn cho rõ cảnh tượng trước mắt này.

Tô Đàn Nhi đi vào từ ngoài cửa cũng hoảng sợ, ngoài ra còn có Thiền Nhi và Quyên Nhi đi theo. Thiền Nhi tò mò ló đầu vào, Quyên Nhi thì điều chỉnh vị trí ở phía sau Tô Đàn Nhi, dường như cố gắng làm cho mình trở nên mượt mà, định tạo thành một đường thẳng với cô gia và tiểu thư nhà mình, mục đích cuối cùng chính là không để Ninh Nghị thấy mình.

- Tướng công, đây là... hỏa dược?

Tô Đàn Nhi khẽ nhíu mày, ôm lấy Tiểu Ký Nhu, nhìn băng vải trên đầu cô bé, nhưng vẫn nhìn phía Ninh Nghị. Khi nàng và Ninh Nghị thành thân thì mọi chuyện đều đã hỏi rõ, đó là ý thức trách nhiệm cho phép, mà lúc này Ninh Nghị muốn làm gì, dù có khiến mọi người bất ngờ thì nàng cũng không hỏi nhiều. Cho dù Ninh Nghị có khiến cả căn phòng này nổ bung, nàng chỉ cần thấy là Ninh Nghị làm thì sẽ không tức giận, có khi còn có thể cùng phu quân của mình nghiên cứu xem làm thế nào để phá hủy đi nhanh hơn. Nhưng lúc này nàng tất nhiên là có tò mò và do dự, dù sao thì hỏa dược này cũng có vẻ nguy hiểm.

- Ừ, nhân lúc rảnh pha chế một ít, thứ này nguy hiểm lắm, chút nữa cất vào phía sau thì để người trông chừng, đừng để nó bắt lửa.

Ninh Nghị bỏ đám hỏa dược vào trong những thùng gỗ nhỏ, lấy đồ ra nhanh chóng đóng chặt lại. Tô Đàn Nhi ngồi bên cạnh nhìn, sau đó cũng đến hỗ trợ:

- Là thùng mà mấy ngày trước tướng công dặn lấy từ Tiền gia sao?

- Có bỏ thêm vài thứ nữa. Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi, sau đó cười cười: - Đây chỉ là phòng ngừa thôi, mong là không phải dùng đến. Nếu không cần thiết thì những thứ này cũng không có mấy tác dụng.

Sau đó vài người cẩn thận sắp xếp những hỏa dược này thành những cái thùng nhỏ, sau đó gọi người tới dọn chúng sang gian phòng có thể cất chứa đồ hơi lệch sang một bên kia. Ninh Nghị choàng một chiếc áo tơi đi ra ngoài, Tô Đàn Nhi ôm tiểu cô nương, Thiền Nhi và Quyên Nhi cầm ô đi theo sau. Bên con đường ở ngoài viện, dưới làn mưa, Hạnh Nhi bị ướt hơn nửa người đang cố gắng chỉ huy mọi người khuân vác những thứ trong đống đổ nát kia, thứ gì cần vứt hay giữ lại. Ngay cả đám người Cảnh hộ viện cũng nghe theo sự chỉ huy của nàng, thoạt nhìn nàng hệt như một cô thiếu nữ có khí chất lãnh đạo giống với Tô Đàn Nhi.

Thấy đám người Ninh Nghị tới, nàng buộc lại mái tóc ướt rồi nhấc váy chạy tới.

Trên đường lúc này cũng có những nhà khác ở trong ngõ Thái Bình này, hoặc là đẩy xe hoặc nhấc sọt đi dưới trời mưa, thấy Ninh Nghị thì cung kính gọi hắn là cô gia của Tô gia hoặc là cô gia Ninh gia, cũng có người gọi hắn là Ninh thiếu gia hoặc Ninh lão gia, nói chung là xưng hô loạn xạ, nhưng coi như là có chào hỏi.

Tất cả đều là do những chuyện xảy ra tối hôm động đất đó cùng hai ba ngày sau. Ninh Nghị quả thực không có kinh nghiệm thực thi cụ thể gì về cứu tế động đất, nhưng sống ở hậu thế nên đã nghe quen tai, nhìn quen mắt với nhiều tin tức, cũng biết được nhiều biện pháp cơ bản. Hắn dẫn mọi người làm rõ tình hình nhà mình, sau đó cũng đi giúp đỡ nhà người khác trong Thái Bình hạng này.

Lúc đầu đương nhiên chỉ là thuận tay giúp đỡ một hai, nhưng trong tình hình khẩn cấp này, có nhiều chuyện khó có thể che giấu được. Ninh Nghị chỉ huy mọi người đào bới, cứu người, trù định kế hoạch, năng lực khống chế toàn cục trong tay kia từ đó mà hiển lộ từng chút một, người bên ngoài thường bất giác nghe theo sự sắp xếp của hắn, sau đó toàn bộ cũng vận hành rất trơn tru. Tới lúc cứu được không ít người, lại tránh được vài lần lỗ mãng mà sinh ra tai họa, mọi người tất nhiên là nhớ kỹ hắn.

Đây không phải là chuyện nhát kiếm đi nghiêng là có thể sắc bén hơn, cũng chẳng được coi là quá kinh ngạc, vừa lộ ra là hào quang tỏa sáng cả vạn trượng, đây vốn là khí chất được tạo nên khi phải quyết định sách lược hồi lâu. Nếu người xuất hiện là một tên trạch nam*, cho dù cho hắn cái vị trí người lãnh đạo thì kẻ này khó tránh khỏi sẽ hoảng hốt, không có sức mạnh, ban bố mệnh lệnh cũng khiến người ta cảm thấy không đáng tin, cảm thấy kẻ này không thể dựa vào được. Nhưng Ninh Nghị dù chỉ thuận miệng nói một câu "Nên làm như vậy" là người bên ngoài sẽ bất giác cảm thấy "Người này có thể dựa vào", rất ít người tỏ ra nghi ngờ với khí thế mà Ninh Nghị thể hiện ra ở trong những lúc nguy cấp như thế này, vì vậy mà mọi thứ đều ngăn nắp rõ ràng.

(*: là chỉ những tên con trai hay ngồi lì trong nhà, làm bạn với máy tính, ít khi ra ngoài)

Đây chung quy là một loại tự tin cứ thế dưỡng thành của người phải trường kỳ gánh vác trách nhiệm. Khi hắn thật sự nắm giữ được nội dung chủ chốt thì có thể khiến người ta tuân thủ trật tự, chuyện sau đó sẽ vô cùng đơn giản.

Sau đó vận chuyển đồ, cứu người, hò hét người di chuyển đống đổ nát để tránh tạo nên trận sụp đổ thứ hai, đặc biệt là phối hợp với người khác dời thi thể ra khỏi ngõ Thái Bình trước để hỏa thiêu cũng không gặp cản trở gì lớn. Ở những nơi khác trong thành thị, chuyện này thậm chí đều do binh lính cưỡng chế thực thi, gần như xảy ra xung đột lớn.

Rồi người của mấy nhà trong hẻm này cũng biết đến sức ảnh hưởng của đôi vợ chồng Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi này. Nói thực ra Ninh Nghị ở rể Tô gia thì phải gọi là cô gia của Tô gia, nhưng một bộ phận người biết hắn họ Ninh nên cứ dùng họ Ninh đó để xưng hô, Ninh cô gia, Ninh lão gia hay Ninh thiếu gia không phải là ít. Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn kia cũng ra không ít lực, nhưng các nàng là nữ tử, không quen thuộc với người ngoài nên không tiện mạo muội mở miệng nói chuyện.

Ngày đầu tiên sau trận động đất, Ninh Nghị đã gọi người tới Tiền gia lấy về đủ lương thực để dự trữ, thuận tiện cũng nhờ Tiền gia lấy cho hai thùng hỏa dược. Nay trời đã mưa được ba ngày, Ninh Nghị mới được nhàn rỗi, lấy một thùng hỏa dược ra tiến hành xử lý thêm bước nữa. Lúc này quân đội dùng hắc hỏa dược, nhưng về tính năng thì không được coi là tốt nhất, có chỗ trang bị hỏa khí thủ thành thì cứ lấy từng thùng từng thùng quăng ra. Ninh Nghị thay đổi đôi chút về phối liệu của hắc hỏa dược kia, thêm thêm giảm giảm, hiện tại dù sao cũng không có điều kiện xử lý chính xác, nhưng cũng có thể tăng tính năng lên được vài phần, sau này cũng có thể dùng được.

Tính năng của hỏa dược có khói dù có tốt thì vẫn kém xa hỏa dược không khói được làm theo quá trình hóa học kia, Ninh Nghị ham thích hỏa dược thật ra cũng là do quán tính tư duy, có thể làm được vài thứ đơn giản chỉ dùng một lần như địa lôi, bom... Kỳ thật ở thời đại này đã có Axit Sunfuric, hắn cũng nghịch nó ở Giang Ninh cả năm trời. Nếu như ở bên đó thì thực sự có thể làm ra ít hỏa dược không khói hoặc là giai đoạn đầu của hỏa dược không khói hay sợi Ni-trat hóa, chẳng qua hỏa dược không khói sơ kỳ quá mức nguy hiểm nên mới gác lại, hắn không muốn giao những công nghệ này cho kẻ khác làm, nếu không một đám người bên Khang Hiền kia đã bị nổ chết rồi. Mà lúc này ở Hàng Châu, bởi vì cấp bách nên hắn cũng không làm được nhiều như vậy.

Dù sao thì hệ thống kinh tế và hệ thống xã hội ở cổ đại này khó có thể khiến Ninh Nghị cảm thấy an toàn, tai họa giáng xuống thì điều đầu tiên phải làm chính là cất giữ lương thực, lấy hỏa dược chỉ là phòng ngừa vạn nhất chứ không phải là thực sự có chuyện sẽ xảy ra. Mấy ngày này, phủ Hàng Châu đã bước đầu khống chế được tình hình trong thành, nhưng các loại chuyện bất ổn vẫn không ngừng phát sinh.

Vì biến loạn, một bộ phận nhân sĩ giang hồ bí quá hóa liều đã tranh cướp của cải, sau đó vì thiêu thi thể mà lại xảy ra xung đột. Trưởng phường bên Thái Bình hạng này đã qua đời trong trận động đất, phó phường thì không phải người có chủ kiến gì, mấy ngày nay đều tìm Ninh Nghị thương lượng chuyện tu bổ tường bao xung quanh Thái Bình hạng hay tổ chức thanh niên trai tráng tuần tra.

Trong thành thị, chuyện người cùng một con phố đánh người của phố khác cũng xảy ra vài lần, bình thường chỉ là tranh cãi cá nhân, hoặc là va chạm do mọi người tổ chức đào bới đống đổ nát, sau đó nhanh chóng lan rộng ra, có một số khất cái, trộm cắp không nhà kia thừa dịp đêm tối đi lần mò tiền của trong khắp các đống phế tích.

Trước khi trời mưa, mọi người có một ngày để hòa hoãn lại, nhưng một bộ phận người vẫn chưa kịp chuyển lương thực dự trữ và tài vật trong nhà ra. Những hộ gia đình lớn như Tiền gia thì có đầy đủ nhân thủ, trên tổng thể thì toàn bộ lương thực dữ trữ của Hàng Châu này sẽ không chịu tổn thất quá lớn, nhưng do những tiểu gia nhà nghèo tổn thất nên mấy ngày nay giá gạo giá lương thực trong thành vẫn không ngừng tăng lên, ngay cả lúc đang thiên tai thế này, được khống chế bước đầu thì vẫn có người nhân cơ hội mở quán, thừa cơ nâng giá kiếm một món lợi kếch sù.

Từ giữa cơn mưa nhìn về nhà mình, chỉ chốc lát sau phó phường đã tới kéo Ninh Nghị định đi thăm hỏi mấy gia đình có người qua đời ở trong hạng này, Ninh Nghị cũng lập tức đi theo. Nhà phú thương họ Đường ở cuối hẻm có mẹ già bị nhà sụp đè chết, người con cũng được Ninh Nghị cứu ra, lúc này chỉ bày biện linh đường đơn giản, đốt giấy để tang, vừa khóc vừa cầm tay Ninh Nghị tỏ vẻ cảm ơn. Vị phó phường kia đại khái là muốn đề cử hắn làm chủ mọi chuyện, sau đó lại nhắc tới các mối liên hệ với quan phủ, không khỏi nhắc tới thân phận ở rể của hắn. Hắn đáp vài câu lấy lệ, cũng dần dần chán ghét, từ chối không nhận. Xa phu Đông Trụ được phái đi nghe ngóng chuyện trong thành đã trở về, đang cởi áo tơi ra, sau đó bắt đầu báo cáo những gì nhìn thấy nghe thấy.

- Không biết là thế nào, mưa tuy rất to nhưng lưu dân đến bên ngoài thành kia càng lúc càng nhiều. Tường thành sập kia đã được sửa lại rồi, quân nhân Võ Đức doanh phong thành, nếu không có bái thiếp mà cô gia đưa thì sợ là ta cũng không vào được. Lưu dân này không vào trong được nên gây sự ở bên ngoài, người của nha môn tuy đã phát lương thực chẩn tai, nhưng người trong thành ăn không đủ no, lưu dân bên ngoài cũng là như vậy...

Để Đông Trụ đi ra ngoài chủ yếu là muốn quan sát tình hình ngoài thành xem thế nào. Tô Đàn Nhi nghe xong, thở dài một tiếng.

- Phía Tây vốn đang đánh giặc nên lưu dân đều chạy sang bên này! Trận động đất này, mười dặm bát hương gặp nạn có lẽ đều tới đây cả.

Ninh Nghị nghĩ nghĩ rồi cười nói:

- Trước kia khi chúng ta ở Giang Ninh, gặp ít tai họa nho nhỏ là người ở phụ cận cũng dồn về trong thành, đúng không?

Lời này của hắn như là khẳng định, cũng như là đang thăm dò, dù sao hắn không rõ tình hình cụ thể ngày trước là như thế nào. Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, sau đó suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu:

- Đúng vậy, kỳ thực thành thị luôn dư dả hơn nông thôn, lại có quan phủ trông coi nên không có mấy người chết đói, nên luôn phải phát lương thực... Tướng công đang nghĩ gì vậy?

- Lúa sắp chín rồi, cùng lắm là tháng rưỡi nữa, quý này chắc chắn phải gặt lúa rồi. Chuyện động đất này nhắc đến thì đúng là lớn thật, nhưng ngoài người chết vì bị nhà cửa sập xuống đè lên kia, những người còn lại vẫn có thể tìm ít lương thực dư thừa sống qua khoảng thời gian này, sao lại có nhiều người đến đây như vậy...

- Tướng công cảm thấy có vấn đề ư?

Bên kia, Hạnh Nhi cũng trợn tròn mắt lên:

- Phương... Phương Lạp? Ý của cô gia là...

Ninh Nghị cười lắc đầu:

- Không phải, chắc là do ta nghĩ nhiều. Lưu dân tới từ phía Tây vốn nhiều, chúng ta tới nơi này đã hai tháng nhưng cũng khó mà biết được trước kia lưu dân có bao nhiêu, không tham chiếu mà đã nói là nhiều thì thật không đúng chút nào. Giờ ta nghĩ rằng có lẽ là vì chúng ta không phải người địa phương, cho nên nghĩ thế nào cũng sẽ cảm thấy mẫn cảm mà thôi. Bên phủ Hàng Châu cũng không thiếu người lợi hại, hẳn là sẽ có suy xét và dự phòng về chuyện này. Nhưng mà... tiếc là đường sông bị sập, không thì ta cũng thà làm một con thuyền rồi vài ngày sau về Giang Ninh, dù sao ngay từ đầu cũng chuẩn bị đi rồi. Giờ nếu đi đường bộ cũng không được, lưu dân đang phân tán khắp nơi thế này. Đúng rồi, trong thành có chuyện gì không?

Đông Trụ nghĩ nghĩ:

- Ừm, Tiền gia, Mục gia cùng vài gia tộc khác ở sáng sớm hôm nay đã bắt đầu bán lương thực, giá cũng gấp ba trước đây, nhưng vẫn rẻ hơn những người khác nhiều. Mặt khác, nghe nói trong mấy ngày mưa này, chuyện bới tìm thi thể mang đi thiêu cũng không gấp như mấy ngày trước trước nữa, sáng hôm nay phía thành Bắc có vài người đánh nhau với quân nhân di chuyển thi thể, rất là gay gắt, nghe nói có một người bị giết ngay tại chỗ, hiện giờ bọn họ đang náo loạn lên phủ nha rồi...

Ninh Nghị nhíu mày, đại địa chủ bắt đầu bình ổn giá lương thực, đây là chuyện có thể dự đoán được. Mặc dù phần lớn thương nhân hay địa chủ được coi là tội ác tày trời, nhưng thành Hàng Châu hỗn loạn như thế này vốn chẳng có ích lợi gì cho bọn họ, phương pháp tốt nhất chính là tiến hành một vòng thôn tính và sát nhập mới trong quá trình hồi phục này, nhưng chuyện thi thể thì...

- Mưa to như vậy, tối nay chôn hết xuống thì chắc là không sao.

Tô Đàn Nhi nghĩ xong cũng cười, nàng tuy biết rằng cần phải thiêu hủy thi thể, nhưng người ở thời đại này luôn có tính bài xích với việc trực tiếp thiêu hủy xác người chết kia, tính ra thì cơn mưa lớn này cũng cho mọi người một cơ hội để hòa hoãn lại.

Nhưng thấy Ninh Nghị nhíu mày lại, nàng khẽ gọi:

- Tướng công?

Ninh Nghị chỉ cười mà không nói gì.

Tối hôm đó, mưa dường như có dấu hiệu yếu bớt đi, hai vợ chồng đứng bên cửa sổ nhà lều nhìn ra bên ngoài. Trong gian phòng sơ sài kia có ánh nến lay lắt, nhưng với Tô Đàn Nhi thì đây đúng là ánh sáng ấm áp, bên ngoài thi thoảng có người đi qua đi lại, hoặc truyền tới mẩu đối thoại. Nàng đã mệt mỏi cả một ngày, tắm xong mặc chiếc áo đơn, nắm tay Ninh Nghị:

- Tướng công đang nghĩ gì vậy?

- Nếu mai mà hết mưa thì ta muốn ra cửa thành xem bên ngoài rốt cuộc là cái dạng gì, Đông Trụ nói là nhiều người, nhưng ta lại chẳng hề biết rốt cuộc là có bao nhiêu.

Tô Đàn Nhi tựa cằm lên vai hắn:

- Chúng ta cùng đi... Tướng công vẫn cảm thấy nơi đây nguy hiểm sao?

- Chưa đến mức đó.

Ninh Nghị ôm lấy bả vai nàng:

- Ta cảm thấy, nếu ta là Phương Lạp, ta sẽ nhân cơ hội đánh tới Hàng Châu này. Nhưng thực lực, bố trí của Võ Đức doanh, sự khống chế của phủ Hàng Châu với bên này, thậm chí là quy mô bên Phương Lạp kia, ta chẳng biết tí gì, phải nói là một cái căn cứ để dựa vào cũng không có. Theo lý trí mà nói, chỉ huy, tốc độ và sức chiến đấu của quân đội nông dân chắc chắn đều thành vấn đề, phía phủ Hàng Châu không phải là không có nhân tài, đám người Lục Thôi Chi kia không phải là ăn hại, lúc trước bọn họ có thể ngăn chặn được Phương Lạp, hiện giờ chắc chắn cũng sẽ đề cao cảnh giác. Cho nên từ mặt này mà nói, ta càng có khuynh hướng rằng thành Hàng Châu sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn đi xem một chút mà thôi... Nếu như Phương Lạp thực sự chuẩn bị đánh nơi này, hẳn là sẽ không phản ứng nhanh đến như vậy mới đúng...

Tô Đàn Nhi gật gật đầu, lúc này nàng khá là biếng nhác, ở bên cạnh Ninh Nghị rồi thì chẳng muốn nghĩ nhiều chuyện làm gì, sau nàng lại nghe thấy Ninh Nghị nói:

- Nhưng thi thể kia lại thực sự thành vấn đề.

- Làm sao vậy?

- Nếu ta là Lục Thôi Chi, hôm nay sẽ bắt người khai đao, trực tiếp kéo ra ngoài giết một đám luôn, sau đó công bố rằng đám người này cấu kết với Phương Lạp định giữ lại thi thể, gây ra xích mích mâu thuẫn, định âm mưu đoạt thành trong lúc loạn. Chuyện này công bố rồi, người trong thành sẽ không có bất cứ dị nghị gì về việc xử lý thi thể nữa, sau này cũng bớt đi rất nhiều phiền hà...

- Nhưng trong thành sẽ loạn...

- Không loạn được, không có người tin rằng Phương Lạp sẽ không có ý đánh Hàng Châu, nương theo uy thế giết người lần này mà danh chính ngôn thuận tăng cường kiểm soát trong ngoài Hàng Châu, chuẩn bị cho chiến đấu. Thứ nhất là dưới tình thế rối loạn này có thể nhanh khống chế được tình hình trong thành hơn, thứ hai là phòng bị, ngăn chặn khả năng biến động chân chính xả ra. Ở trong tình hình này, tập quyền cao độ, lôi lệ phong hành mới là thượng sách...

Sau đó hắn lại cười rô lên:

- Đương nhiên nếu thực sự làm như vậy, phía Tri phủ cũng sẽ gặp nhiều phiền toái, quan trường lục đục với nhau, loại biện pháp kiềm chế quyền lực cực đoạn này nhất định sẽ gặp lực cản rất lớn... Ta cũng chỉ là tùy tiện suy nghĩ mà thôi.

Thê tử "ừ" một tiếng, sau đó khẽ nói:

- Nhưng chuyện của Tiểu Thiền lại chậm đi rồi, còn cả chuyện hội thơ nữa, tướng công rõ ràng là làm được bài thơ hay như vậy, chớp mắt đã động đất rồi...

Vị thê tử luôn tha thiết cái thanh danh tài tử của phu quân kia vẫn đau đáu trong lòng với chuyện này.

Cũng trong đêm đó, ở một chỗ khác trong thành, cũng có người đứng trong bóng đêm nhìn ra màn mưa, bên kia màn mưa lóe lên những tia sáng, trong đống đổ nát là những linh đường lều cỏ được dựng lên qua loa, linh đường cũng đã sụp xuống.

Có hai người đang nói chuyện.

- Có vẻ sắp ngừng mưa, sáng ngày mai hẳn là sẽ tạnh. Phủ Hàng Châu tất nhiên không thể lại bỏ qua những thi thể còn chưa đào bới ra... Ha ha, đến lúc đó sợ là bốc lên mùi hôi thối rồi...

- Nếu trời vãn nóng thì lúc này thi thể hẳn là đã bới ra được bảy tám phần rồi, trận mưa lúc này đúng là đã giúp chúng ta một tay. Vừa vội vừa trì hoãn thế này, bọn họ sẽ cảm thấy may mắn... Nhưng ngày mai mà không tạnh thì hẳn là còn thêm một ngày nữa.

- Thế mới tốt, chúng ta càng chuẩn bị đầy đủ hơn. Thêm một ngày nữa, đám Phật Soái, Tân Hứng Tông và Lưu Đại Bưu cũng đến. Đục Đá này, trước kia huynh từng nói gì ấy nhỉ, "Thiên dư bất thủ, phản thụ kỳ cữu" à, có phải là chỉ cái này không? Ha ha, theo ta thấy ấy, Hàng Châu này đúng là ông trời đã cho chúng ta... Đáng tiếc là đã bị chấn thành như thế này...

(*: Trời đã cho mà không nhận thì phải chịu tội đấy)

- Thiên dư bất thủ, phản thụ kỳ cữu; thì chí bất hành, phản thụ kỳ ương*... Chúng ta đang chuẩn bị tới bên này, nó đã xảy ra động đất, đây đúng là ý trời mà... Một khi bắt được nơi này, Sư Nang huynh và Đạo An huynh sẽ ở các hơi hưởng ứng, chuyện Đông Nam cũng nên định ra rồi.

(*: Trời cho mà không lấy, sẽ phải chịu tội; Đến lúc mà không làm, sẽ gặp tai ương)

- Ha ha, huynh lúc nào cũng ra vẻ nho nhã. Này Đục Đá, huynh hiếu học thế này thì lúc trước sao cứ ở mãi trong núi đục đá thế, đi ra làm một tên dạy học cũng tốt mà.

- Đạo bất hành, thừa phù phù vu hải*, ta thà tránh trong núi đục đá của ta còn hơn là ra dạy một đám con nít đọc sách của chúng...

(*: Đạo của ta không thi hành được, lẽ rồi cưỡi bè lênh đênh trên mặt biển - Luận ngữ)

- Có học vấn, thật không hiểu. Nhưng không sao, Thạch Bảo ta là kẻ thô kệch, huynh nói sao thì ta làm vậy, huynh nói ta giết ai thì ta sẽ giết kẻ đó. Ha ha, đến lúc đó... giống như huynh nói vậy, Đông Nam định ra rồi, Thánh công làm Hoàng đế, bảo ngài ấy cho huynh cái chức Thừa tướng, ta sẽ làm Đại tướng quân, đến lúc đó đến kỹ viện muốn bao cô nào thì bao cô đó... Chậc, nghe nói bên Hàng Châu kia có nhiều cô nương xinh đẹp lắm, hy vọng là đều sống sót, ta sẽ không ức hiếp bọn họ đâu, ta sẽ cho tiền, ha ha ha ha ha...

Tiếng cười hơi cuồng vọng kia vang lên, bóng đen đứng bên cửa sổ nhìn trời mưa kia yên lặng trong chốc lát rồi cười rộ lên:

- Ha, nếu không phải đục đá nhiều tiền hơn dạy học thì ai mà đi đục đá chứ. Hỏi rất hay...

Y thở dài, phóng tầm mắt ra xa hơn, dường như là những lời mê sảng vang lên trong cơn mưa.

- Ta đang chờ ngày đó đây...

Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi, nhưng nhẹ hạt hơn hôm qua một chút. Ăn qua điểm tâm, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi và Thiền Nhi vẫn lái xe ra Thái Bình hạng đi tới phía cửa thành, chuẩn bị tận mắt chứng kiến tình hình ngoài thành...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play