Chuyện liên quan đến võ học cũng không đến mức bức thiết, nếu người trong nhà đều không ủng hộ võ quán kia, thì tạm thời hắn có thể gác lại, cùng lắm thì tìm hộ viện trong nhà bọn hắn luận bàn so chiêu là được.

Lúc hắn ở Giang Ninh thật sự hắn nghĩ sẽ tìm đến cảnh hộ viện trong nhà để luận bàn. Với hắn mà nói, sớm vài lần động thủ cùng người ta, dựa vào sự tỉnh táo, tính kế cùng với vẻ này có thể đạt được sức chống đỡ mạnh mẽ, cái thiếu còn lại là phản xạ điều kiện được dưỡng thành sau trường kỳ so chiêu, đây chẳng phải là kỹ xảo có thể luyện thành đó sao.

Hắn cũng biết ra ngoài bái sư là cũng không thực tế, thí dụ như cái gì mà Trình Minh Chủ của Bách Đao Minh, hoặc là thông qua Khang Hiền tự nhiên cũng có thể tìm được vài nhân sĩ giang hồ thực sự, thậm chí Lục A Quý thân tín bên cạnh Khang Hiền, chỉ sợ cũng không đơn giản. Những người này, mọi người có quan hệ, bái sư cũng là không vấn đề gì, nhưng chuyện như vậy lại không giống với khái niệm, đối với hắn mà nói, đây chỉ là trò chơi tâm lý, sẽ không tốt khi đi làm phiền những người này. Vốn địa vị giữa văn và võ đã có chênh lệch, nếu hắn đi bái sư đồng thời cho thấy “ta thật ra không để ý tới điều này”, hành vi như vậy, thật sự là quá mức ngả ngớn, trừ phi là tình cảm giữa huynh đệ bằng hữu tốt đẹp, nếu không sẽ không làm được. .

Trực tiếp đi tìm người trong nhà cố nhiên là đơn giản, hắn dạy con trai cảnh hộ viện học bài, cảnh hộ viện tôn kính hắn, nhưng lại không dám động thủ thật, đây cũng không phải là vấn đề lớn, sau khi nói một hồi thì cảnh hộ viện cũng bị thuyết phục. Nhưng mấu chốt ở chỗ, mọi người Tô gia ở Giang Ninh, trên quan niệm cơ bản đều giống như Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn, cho dù là cả những người có địch ý với hắn, căn bản trong lòng đều cảm thấy, hắn không nên động chạm vào võ công làm gì.

Lần đó hắn thuyết phục cảnh hộ viện đấu trong nhà và ngày, cơ bản cũng để giải quyết cách nhìn nhận của đám người Tô Đàn Nhi. Ngày đầu tiên, cảnh hộ vệ không thu tay lại được, đánh vào mặt hắn một quyền, sau đó hắn có nói thế nào thì cũng không chịu động thủ với Ninh Nghị hắn nữa. Vất vả thuyết phục mãi, hôm sau lại đấu một trận kịch liệt, trên người hắn lại bị trúng mấy quyền, trên mắt cũng bị trúng một quyền, làm cho hắn buổi tối muộn ăn cơm với mọi người trong nhà với một vầng đen ở mắt.

Với hắn mà nói, luận bàn sẽ bị thương, lúc ban đầu đã chuẩn bị tâm lý rồi, bản chất thân thủ của hắn lại không cao, sau khi luyện nội lực thì phát lực không mạnh, không thể nào đấu được cùng cảnh hộ vệ. Mà cảnh hộ vệ tuy rằng không phải là cao thủ giang hồ nổi danh gì, nhưng ở Tô gia nhiều năm như vậy, trận chiến đao thật thương thật cũng gặp không ít, nghe nói có một vài thời điểm vận chuyển hàng hóa cho Tô gia, cảnh hộ viện đi theo chỉ huy, còn đụng phải vài nhóm sơn tặc, là người có bản lĩnh thật sự.

Ninh Nghị cùng y luận bàn công bằng, có kết quả như vậy, chứng minh hắn làm cho cảnh hộ viện đôi khi không thể thu tay lại được, thế là đã rất tốt rồi. Kế hoạch của hắn nếu đánh như vậy hơn nửa năm, phối hợp với hiệu quả nội công, mình hẳn cũng được tính là cao thủ võ lâm một nửa rồi, nhưng ngược lại thật ra làm cho cảnh hộ viện đến khổ, lần nào cũng bị con trai nói:

- Phụ thân làm sao mà đánh tiên sinh thành như vậy.

Đến ngày thứ ba, cảnh hộ vệ dường như thu tay rất tốt, Ninh Nghị lại làm công tác tư tưởng với y một hồi, lại đánh, kết quả trên sống mũi của hắn bị trúng một quyền, máu tươi chảy ròng ròng. Thương thế của hắn không nặng, kết quả ở trong nhà làm cho lão thái công thấy, nổi giận lôi đình, quát mắng mọi người ầm ĩ:

- Các ngươi muốn làm ta tức chết à.

Sau đó tra ra được là do cảnh hộ vệ làm, lại mắng cảnh hộ vệ một trận.

Lúc ấy Ninh Nghị biết được vội đến giải vây, bản thân hắn có tài ăn nói, đã gây chuyện lại còn tỏ ra có khí thế như thế, nhưng từ trên sự kiện này, người trong nhà đều cảm thấy những việc hắn làm thật sự là cổ quái. Bọn họ biết Ninh Nghị xưa nay thích kể những câu chuyện giang hồ truyền kỳ xưa, nhưng người trẻ tuổi tính cách xốc nổi, thích phong cách hào hiệp thì rèn luyện một chút là được, nào có loại người nào giống như Ninh Nghị là thư sinh thành danh mà lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lão thái công cũng chỉ dở khóc dở cười:

- Đúng là thích loạn mà...

Sau đó còn nói với cảnh viện:

- Ninh cô gia thích gây loạn, ngươi là người trong nhà lão nhân, sao có thể cũng không hiểu chuyện như vậy...

Sau đó thì Ninh Nghị cũng không còn làm những chuyện như vậy nữa, chẳng qua lần này từ Giang Ninh đến đây, chỉ có đám người Tô Đàn Nhi bên cạnh, đợi cho sự việc đã ổn định, dương nhiên có thể lại bảo cảnh hộ vệ bàn luận với mình, nếu hai người Văn Định, Văn Phương có nói chuyện này ra, mình có thể mắng bọn họ một chút, sau đó kêu bọn họ cùng tham gia để rèn luyện.

Chuyện này đã được quyết định, buổi sáng ngày hôm sau, hắn dựa theo kế hoạch đã định, chạy đi tìm vị Tiền lão mà Tần lão yêu cầu. Theo như Tần lão nói, người này tên là Tiền Kính Như, tự là Hi Văn, là bạn cũ rất tốt của ông, thích sách, bởi vậy mà ông cũng lấy mấy quyển sách nhờ Ninh Nghị mang tới, còn lại thì cũng không nói gì nhiều thêm.

Nhưng sau khi đến Hàng Châu, Ninh Nghị cho người đi thăm hỏi, đại khái cũng biết Tiền gia ở Hàng Châu cũng là vọng tộc có danh tiếng, ít nhất chuyện vị Tiền Hi Văn kia ra ngoài dạy học cũng là từ trong miệng người đi thăm hỏi nói mà biết. Ninh Nghị ngược lại cũng biết Tần Tự Nguyên nhờ và hắn đến đưa thư cũng không chỉ đơn giản như vậy, nhiều hơn chính là muốn giới thiệu một nhân vật lợi hại cho hắn quen biết. Chỉ là ngẫu nhiên qua lại với Tần lão, Khang Hiền, Ninh Nghị sẽ không cho là mình có thể được lão nhân coi trọng, lần đi này, thật ra hắn cũng không ôm nhiều ý tưởng lắm, đơn thuần chỉ là đưa thư tặng sách là xong.

Buổi sáng hôm nay dẫn Tiểu Thiền ra cửa, lại hỏi thăm người đi tìm hiểu vài câu về chuyện của Tiền gia, cũng đã biết thêm Tiền gia kia không chỉ là vọng tộc ở Hàng Châu, mà còn là đại địa chủ nổi danh tám hương mười dặm. Tiểu Thiền nghe nói người này họ Tiền, gia tài bạc triệu, trong đầu lập tức hiện ra một màu vàng lóng lánh, trên đường cứ cười nói vui vẻ với Ninh Nghị.

Chỉ là khi đến Tiền phủ, mới phát hiện Tiền gia cùng với màu tiền vàng lóng lánh này lại có chút khoảng cách, tuy rằng nhìn phòng ốc sân viện chung quanh cũng có chút khí thế đại gia, nhưng sân viện nằm ở sườn đông Hàng Châu này xem ra cũng đã lâu năm rồi, lắng đọng lại thật sự không phải là hình dạng khí thế bộc phát bên ngoài, mà là toát lên nghiêm cẩn trì gia và sự giản đơn.

Ninh Nghị ở cửa báo tính danh, đưa lên phong thư cùng sách vở, người gác cổng già đón vào, để hai chủ tớ đứng ở cổng đợi một chút, một lát sau có một lão quản gia ra đón, mà không dẫn đi vào phòng khách, mà dẫn đi vào “thư phòng của lão gia”. Dọc đường đi Thiền Nhi thò đầu nhìn ngó mọi nơi, tường vây chung quanh, kiến trúc, đường đi không lớn, mà so với Tô phủ ở Giang Ninh dường như còn không bằng, nhưng lại mang tới cảm giác rất hợp lý, có nơi có dấu vết tu bổ rất có kết cấu, cũng không hề keo kiệt, rất nhiều nơi lại được trang trí toát lên hơi thở sách vở cổ xưa, đại khái là qua nhiều đời người ở, có rất nhiều nơi nhỏ thì lại toát lên hơi thở linh động. xem thêm tại bàn long chấm us.

- Khí thế vọng tộc chính là như này đấy.

Thấy Thiền Nhi nhìn ngó chung quanh, Ninh Nghị liền khẽ nói một câu, quản gia đẫn đường phía trước đương nhiên là nghe rất rõ, chỉ cười cười. Tiểu Thiền nhón nhón chân, nói khẽ:

- Ta cùng tiểu thư đến Bộc Dương gia, cũng từng tới Vương phủ rồi, những nơi đó rất được, nhưng không có cảm giác như thế này đâu.

Lão quản gia đi trước gật gật đầu, quay lại tươi cười thư thái nói:

- Lão gia hôm qua từ nông thôn dạy học quay về, tâm tình rất tốt, giống như Ninh công tử đây lần đầu tiên tới mà mời công tử đến thư phòng để nói chuyện như vậy cũng là tình huống hiếm thấy. Ninh công tử khi gặp lão gia xin chớ tùy ý.

Đại để ông ta cho rằng Ninh Nghị là vãn bối từ nơi khác mang thư tới bái phỏng, mà lúc này ấn tượng với hai người không tệ, bởi vậy mở miệng chỉ dẫn, tránh Ninh Nghị khi gặp lão gia nhà mình thì sợ hãi, làm mất đi thiện cảm. Ninh Nghị gật đầu cười cười, cảm ơn.

Từ cổng đi đến thư phòng của Tiền Hi Văn cũng không quá xa, sau khi nói chuyện vài câu, đi qua một hành lang gấp khúc đến chỗ rẽ thì lại có giọng nói vọng tới:

- Tiền Duy Lượng, ngươi còn dám chạy… Nguồn tại b .a.n(.)l.o.n .g(.)u.s.

Nghe tựa như tiếng người trẻ tuổi cười mắng khi bị đuổi đánh, theo sau đó một bóng người đột nhiên xông tới, thiếu chút nữa thì va phải Ninh Nghị. Đó là một nam tử thư sinh, tuổi xấp xỉ Ninh Nghị, đại khái cũng khoảng chừng hai mươi, gã đang bị người khác đuổi, vừa quay đầu nhìn vừa chạy nhanh.

Một người đằng sau đuổi tới, tuổi cũng xấp xỉ thanh niên kia, ngạc nhiên chắp tay, sau đó tiếp tục đuổi theo, chỉ là y vừa đuổi vừa quay lại nhìn vài lần, không biết là nhìn Ninh Nghị hay là Tiểu Thiền, suýt chút nữa thì vấp ngã.

- Đây là hai vị công tử chi nhị phòng, khiến Ninh công tử chê cười rồi, mời bên này.

Lão nhân đi qua chỗ rẽ, Ninh Nghị đang định bước theo, chợt thấy có vật gì màu đỏ rơi trên mặt cỏ bên cạnh, hắn nhặt lên nhìn, là một bút cách màu đỏ san hô, chắc là do hai thanh niên kia đã làm rơi, may mà rơi trên cỏ nên không bị vỡ. Lúc này hai người đã chạy xa rồi, Ninh Nghị cầm nó đi theo ông lão, lúc sắp tới, bèn đưa chiếc bút qua, kể lại việc mình nhặt được, bảo lão quản gia chuyển lại cho hai người kia. Lão quản gia nhìn bút cách, bộ dạng dở khóc dở cười, không nhận.

- À, bút cách này cũng không phải là của hai vị công tử Duy Lượng và Duy Khanh kia, mà là vật mà lão gia yêu thích nhất, mấy ngày trước bị mất không tìm thấy, không ngờ Ninh công tử lại nhặt được, không bằng Ninh công tử tự tay giao trả lại cho lão gia đi.

Ninh Nghị nhíu nhíu mày:

- Việc này không ổn đâu.

Nếu là người ngoài, sẽ cảm thấy đây là cơ hội để lôi kéo quan hệ với Tiền Hi Văn, nhưng với Ninh Nghị, những loại chuyện mà có liên quan đến kẻ trộm trong Tiền gia, mà hắn lại là người ngoài, thì tuyệt đối không muốn dính líu đến.

- Không sao, không sao.

Ngược lại lão quản gia lại cười hết sức chân thành, giây lát đã đến bên ngoài viện nơi Tiền Hi Văn ở, Tiểu Thiền được an bài ra phòng khách chờ, Ninh Nghị thì nhíu mày, cất bút cách vào trong tay áo, theo chỉ dẫn của lão quản gia đi vào. Lão giả Tiền Hi Văn đã đợi ở trong phòng rồi, người này chừng năm mươi tuổi, mặc áo bào tro mộc mạc sạch sẽ chỉnh tề, dù không có mụn vá nhưng nhìn cũng có thể nhận ra đã giặt qua nhiều lần. Đại khái là ông đã xem xong thư của Tần Tự Nguyên, đang cầm vài cuốn sách mà Ninh Nghị mang tới, đợi Ninh Nghị đi vào, ôn hòa tiếp đón mời hắn ngồi xuống.

- Lúc trước từ biệt ở kinh thành, ta đã tám năm chưa gặp lại Tần công rồi, Lập Hằng từ Giang Ninh tới, Tần lão giờ vẫn khỏe chứ?

Đại khái là qua màn chào hỏi họ tên, Tiền Hi Văn này liền hỏi chuyện liên quan đến Tần Tự Nguyên. Có vẻ như ông đã coi Ninh Nghị có quan hệ con cháu với Tần Tự Nguyên, nên hỏi không ít về việc nhà của Tần Tự Nguyên, ví dụ như hai huynh đệ Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm, thỉnh thoảng còn cảm khái vài câu. Ninh Nghị nhất nhất trả lời những gì mình biết, lát sau Tiền Hi Văn lại chuyển đề tài câu chuyện.

- Đầu mùa hè năm nay, quân tiên phong đã tiếp tục lên phía Bắc, đối với việc Kim Liêu khai chiến, lúc Lập Hằng rời khỏi Giang Ninh có từng nghe Tần công đề cập tới không?

- Tần công đã lên kinh rồi, lúc này có lẽ đã đến kinh thành.

- Ồ.

Tiền Hi Văn gật đầu, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Ninh Nghị. Mới vừa rồi ông hỏi rất khéo léo, vốn nghĩ Ninh Nghị là vãn bối của Tần Tự Nguyên, hẳn là dù hắn không biết quá nhiều về việc này nhưng chắc chắn có nhiều hứng thú, nhưng rõ ràng Ninh Nghị đã hiểu rõ câu hỏi của ông, nên trả lời rất rõ ràng. Lúc này tin tức Tần Tự Nguyên phục khởi vẫn còn chưa được công bố, câu trả lời của Ninh Nghị đã đại biểu ít nhất hắn đã biết chuyện của tám năm trước. Tiền Hi Văn nghĩ nghĩ về việc của Tần Tự Nguyên, sau đó lại hỏi tinh hình về bản thân Ninh Nghị, như gia cảnh thế nào, đã thành thân chưa, học vấn ra sao.

Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D

Trưởng bối hỏi vãn bối, đơn giản là những thứ này, lão nhân này đọc nhiều sách vở, mấy bài từ mà Ninh Nghị sáng tác truyền từ Giang Ninh tới, thật ra ông cũng đã đọc, nên rất nhớ cái tên Ninh Lập Hằng này. Trước đó trong lòng ông vẫn tồn tại những nghi vấn, sau khi hỏi xong chuyện về Tần Tự Nguyên thì mới hỏi tới, đợi khi đã xác nhận rồi, cũng không hỏi về bài từ kia, chỉ hỏi Ninh Nghị xưa nay có thích sách hay không, học như thế nào...Ninh Nghị thì trả lời sở thích là xem những câu chuyện xưa truyền kỳ, những truyền thuyết trên phố xá, về phần nghiên cứu học vấn, cũng vẫn chỉ dùng luận điệu vẫn thường hay trò chuyện với Tần lão và Khang lão để trả lời, hết sức thong thả, không biểu hiện mình, cũng không đắc tội với người.

Lúc này hắn đại khái cũng đoán được nội dung trong thư của Tần lão có liên quan đến hắn, lão nhân gia kia biết rõ tính cách của mình, cũng tuyệt đối sẽ không trắng trợn ở trong thư khuếch đại một thiếu niên nào đó, nghĩ hẳn là ở cuối thư đã đề một hai câu với vị bạn già Tiền lão, kiểu như "có tiểu hữu đến, mong chiếu cố một chút..." như vậy. Tần lão vẫn mong muốn hắn theo văn, mà vị Tiền lão này đương nhiên cũng nghĩ hắn đến đây là tìm nơi nương tựa, hậu bối học tập, nên mới có thái độ như vừa rồi.

Nếu người bình thường nghe tên tuổi hắn sáng tác mấy bài thi từ kia, hẳn là sẽ không thiếu vài câu khen ngợi có lệ, nhưng ông lại không như vậy, mà dùng thái độ trách nhiệm quan tâm thật sự, nếu trở thành đệ tử của mình, yêu cầu đầu tiên là phải nghiêm khắc rồi, không thể khen ngợi lung tung được. Sự ma luyện từng trải của ông rất dày dặn, không hề tỏ ra thái độ khó chịu trước sở thích quái gở của Ninh Nghị đối với các loại sách giải trí, sau mỗi câu trả lời của Ninh Nghị thường thường là không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng chỉ khẽ cau mày suy nghĩ, sau đó lấy vài quyển sách trên giá sách xuống.

- Tuổi tác như Lập Hằng hiện giờ, tinh thần phấn chấn hoạt bát, thích đọc tiểu văn chí quái, cũng là điều dễ hiểu. Nhìn văn tự của Lập Hằng, cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết. Nhưng mà, đọc sách chọn sách, cũng cần có đạo lý bí quyết, lão phu cảm thấy, có một số sách, đọc một quyển là một quyển, nếu có thể từ trong ý nhỏ mà hiểu được đường lớn, đã là có chút lĩnh ngộ, đọc một quyển mà như đọc hai bản ba bản, khà khà, ngược lại chưa chắc đã có lĩnh ngộ gì. Nếu Lập Hằng có hứng thú, không ngại đem mấy bản truyền kỳ chuyện xưa này về đọc, lão phu cũng đọc rồi, cốt truyện đặc sắc, lời văn cũng hay, nếu cảm thấy thú vị, chỗ ta còn có hai bản sách, ta đã làm chú giải, không ngại cầm về đọc.

Ninh Nghị nhận quyển sách kia xem xem, chỉ thấy là mấy tiểu thuyết ma quỷ đang thịnh hành, trong đó có một quyển mà trước kia hắn đã mua rồi, ngoài ra còn có hai quyển có thể “mượn” về đọc, một quyển là và một quyển kia là , mà quyển đằng sau còn có ba chữ “Bổ sung”, “Thi”, sách này đều đã cũ nát, hẳn là đã được đọc và chú giải nhiều.

Nhận mấy quyển sách này, Ninh Nghị nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại cười khổ, vị lão nhân gia này không tệ lắm, mới chỉ trò chuyện một hồi, hắn cũng đã có thiện cảm với lão. Thật ra với con mắt biết nhìn người của Tần lão, nếu đã giới thiệu hắn đến, hắn đã biết đối phương không phải là người tầm thường rồi.

Nếu hắn thật sự chuyên tâm học hành, khát vọng cầu tiến hoặc yêu thích khoa cử thi đỗ công danh, lúc này có lẽ dập đầu bái sư. Nhưng hắn không phải vậy, mà nói thẳng ra lại không hay, sau này lại phụ ý tốt của đối phương. Nghĩ đến có lẽ Tần Tự Nguyên cũng đoán được tâm tính của hắn, hơn phân nửa viết trong thư là không có lòng tốt gì, trong lòng hắn thầm cười mắng vài câu. xem thêm tại bàn long chấm us.

Lão nhân gia này không tệ, nhưng nếu tương lai không có nhu cầu cần tìm để xin giúp đỡ, thì quan hệ giữa hai người phỏng chừng cũng chỉ là lúc này. Trong lòng Ninh Nghị đã quyết định xong, hàn huyên với đối phương vài câu, đứng dậy cáo từ, Tiền Hi Văn gật đầu:

- Vậy ngươi đi nhé.

Ninh Nghị vừa xoay người đi thì chợt lại nhớ ra một chuyện, bèn quay lại lấy cây bút san hô ra, giao trả cho lão.

Với tính cách của Ninh Nghị, nếu hắn thật sự có việc cầu người, vì để tránh chạm đến “Việc xấu trong nhà” Tiền thị, thì sẽ tuyệt đối không giao trực tiếp ra, nhưng nếu đã không�ch nhất là bút cách này, nó rất hay bị mất, ta đã treo giải thưởng, nếu ai có thể tìm được về, thưởng mười ngàn tiền. Nếu Lập Hằng đã tìm được, mức thưởng kia đương nhiên phải thực hiện rồi.

- Hay mất?

- À, chẳng biết thế nào mà không thấy.

- Và vẫn thường có thể tìm được về?

- Ừm, lúc này chẳng phải là tìm được đó sao?

-...

Trong lúc nhất thời Ninh Nghị không biết nói gì, chỉ lát sau, Tiền Dũ dẫn gia đinh cầm theo tiền đến, mười quan tiền, không phải là ngân phiếu, được dùng dây xâu qua, lại để ở trong hòm bê tới. Ninh Nghị nhìn thấy mà sắc mặt run rẩy. Thời này một đồng tiền đại khái là hơn ba gram, một ngàn tiền gần bốn kg, mười ngàn tiền đã nặng gần bốn mươi kg, gia đinh kia cường tráng, hai tay bê vào đặt lên mặt đất. Ánh mắt Tiền quản gia thì đờ ra, đại khái là chuẩn bị không đếm xỉa tới, mà Tiền Hi Văn có chút ngượng ngùng, ông xoa xoa cằm, mãi cũng không mở miệng là đổi thành ngân phiếu, cứ như vậy mà giao mười quan tiền cho Ninh Nghị.

Ninh Nghị thấy thái độ mọi người như vậy, tuy rằng không biết rốt cuộc Tiền gia đang làm gì, nhưng cũng thấy thú vị, hắn cũng không cần gia đinh hỗ trợ, đưa tay nhấc hòm tiền lên, cười cáo từ đi ra cửa.

Tiểu Thiền ở ngoài cửa thấy bọn họ đi ra, vội vàng chạy tới hỗ trợ, muốn bê hòm tiền mà Ninh Nghị đang ôm. Ninh Nghị cười nói:

- Đừng động vào, rất nặng đấy.

Tiểu Thiền tất nhiên là nha hoàn có trách nhiệm, nói:

- Tiểu Thiền làm việc quen rồi, cũng rất khỏe đó nha.

Ninh Nghị giả bộ đưa cái hòm đó qua, Tiểu Thiền suýt nữa thì bị cái hòm làm cho ngã xuống đất, may mà Ninh Nghị lại nhấc hòm lên ngay, vừa cười vừa đi.

Đợi khi nghe nói trong hòm là mười quan tiền thì Tiểu Thiền mắt trợn tròn, chắc là cảm thấy Tiền gia quá khinh người.

Tiền quản gia kia cũng có chút xấu hổ, lúc bước nhanh ra đến ngoài cửa sảnh thì mới khẽ nói nguyên do chuyện này. Thì ra là Tiền gia mặc dù là thế gia vọng tộc nổi danh mười dặm, nhưng Tiền Hi Văn lại quản công việc gia đình cực nghiêm, yêu cầu chặt chẽ, con cháu trong nhà xưa nay tiền tiêu vặt hàng tháng rất ít, hơn nữa không đến đúng hạn, thì sẽ không được ứng tiền trước. Có một lần một gã đệ tử trong nhà gặp phải một số chuyện, cần tiền gấp, đã trộm lấy chiếc bút san hô mà Tiền Hi Văn thích nhất mang đi cầm, sau khi Tiền Hi Văn biết, đã ra cáo thị trong nhà, ai có thể hỗ trợ tìm được lại, sẽ thưởng mười ngàn tiền, sau đó có một gã đệ tử mang về, ông quả nhiên đã thực hiện lời hứa, thưởng mười ngàn tiền.

Chuyện này qua đi, bút cách kia trong vòng một năm đã bảy tám lần bị mất rồi lại quay về, lần nào Tiền Hi Văn cũng ra bảng thông báo như cũ, cứ trôi qua một hai ngày, sẽ có người mang trả lại, nói là vất vả lắm mới tìm được. Tiền Hi Văn dù vậy vẫn luôn đưa tiền, chỉ là...lão gia nói ‘mười ngàn tiền, nếu đổi thành ngân phiếu, chỉ là một tờ giấy nho nhỏ, mọi người muốn lấy tiền thưởng, thì phải lấy đồng tiền làm thưởng, như thế mới có vẻ là nhiều’, vì thế lần nào các thiếu gia trong nhà cũng phải cực nhọc bê đi...

Lão quản gia kể đến đây, cười thú vị. Ninh Nghị và Tiểu Thiền cũng hiểu, nhiều lần mất, nhiều lần tìm được về, nhiều lần lại mất, Tiền Hi Văn sao không hiểu, nhưng ông giả bộ hồ đồ, dùng cách thức thi ân cho người khác một cơ hội, mỗi lần ai đó cầm về, đương nhiên đó là người đã lấy đi, những người này mỗi lần như vậy đều bại lộ thân phận, đương nhiên cũng không dám xằng bậy nữa, dù sao chỉ là những lúc quá cần tiền mới dám trộm chiếc bút đó đi, mười xâu tiền, đại để cũng là một sự trêu trọc đối với những thanh niên đó mà thôi.

Nghĩ lại thảo nào, lúc Ninh Nghị lấy bút ra, thái độ của đối phương lại kỳ quái như thế, vậy thì cũng chỉ có bị mấy con cháu trong nhà lấy đi mà thôi, làm sao thật sự làm rơi cho người khác nhặt được. Bê hòm tiền và vài quyển sách mà Tiền Hi Văn đưa cho, hai chủ tớ lên xe ngựa đi về nhà. Khi về đến nhà, Tô Đàn Nhi thấy mười quan tiền, cũng hơi ngạc nhiên, Ninh Nghị kể lại chuyện ngày hôm nay trong nhà Tiền gia, Tô Đàn Nhi cũng hết sức cảm thán.

- Vị Tiền lão kia thật sự là không tầm thường, thật là lợi hại nha.

- Là một người rất có ý nghĩa, nhưng mà..sau này hẳn là ta cũng không có cơ hội qua lại nhiều rồi...

- Vâng.

Đàn Nhi gật gật đầu, lại quay sang nhìn phu quân, ánh mắt có chút phức tạp.

Lại qua hai ngày, Ninh Nghị dựa theo kế hoạch của thê tử, bắt đầu lấy thân phận người ở rể Tô phủ, cùng nàng đi bái phỏng nhiều thương hộ có liên quan đến buôn vải tại Hàng Châu. Hắn chỉ làm tròn bổn phận sứ giả bảo vệ hoa, cũng không làm những chuyện phức tạp gì nữa, mỗi lần đến thì chào hỏi là xong, còn đâu thì hoàn toàn thu lại sự tồn tại của mình, phần còn lại thì để thê tử của mình thể hiện.

Trên đất Hàng Châu, Tô gia không có căn cơ gì, muốn phát triển, gần như phải bắt đầu lại từ đầu, cũng chỉ có như thế, hắn càng có thể tinh tường nhận ra năng lực cùng bản lĩnh của thê tử mình. Với hắn mà nói, được chứng kiến những màn “giao phong” muôn hình muôn vẻ này, cũng là một trong những chuyện vui mà hắn cảm thấy hết sức hứng thú. Đối với việc này, hắn đã kinh qua đến phát mệt mỏi rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan sát, dù gì cũng thấy thú vị.

Một tiêu chuẩn, chính là đơn giản yên ổn làm bổn phận của vị hôn phu ở rể, những ngày kế tiếp, hắn đã tạo được ấn tượng đầu tiên cho toàn bộ Hàng Châu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play