Trần gia là đại gia tộc tại Giang Ninh, biệt uyển nằm ở giữa sườn núi được xây dựng tinh mỹ có khí thế, lúc Ninh Nghị tới nơi, Vân Trúc và Cẩm Nhi cũng đã đến rồi, đang ở trong viện gần cổng lớn chờ hắn.

Ninh Nghị xuất hiện đằng sau, vỗ vào vai hai người:

- Hai vị công tử thật là đẹp trai anh tuấn, rất giống hai vị cô nương mà lần trước ta đã từng gặp, chẳng hay trong nhà có muội muội không, có thể giới thiệu cho ta không.

Hắn đùa đùa, Vân Trúc quay lại, rất vui vẻ phụ họa:

- Có một muội muội tên là Vân Trúc, công tử muốn không?

Cẩm Nhi bên cạnh sắc mặt không chút thiện cảm, mà vốn sắc mặt của nàng như thế rồi, nghe Vân Trúc nói vậy lại càng khó coi:

- Vị công tử này cũng khá anh tuấn, vị cô nương mà ta trêu chọc trước đó, chẳng lẽ đó là muội muội của ngươi?

Cẩm Nhi trước đó từng ở Kim Phong lầu, những lời chua ngoa thô tục đương nhiên nói rất tự nhiên, mà cũng nghe nhiều rồi, chỉ là xưa nay nàng không hay nói, lúc này bởi thật sự khó chịu nên mới buột miệng.

Vân Trúc khẽ liếc nhìn nàng, Cẩm Nhi hừ một tiếng quay sang bên kia. Nàng nhỏ hơn Vân Trúc vài tuổi, lại cải nam trang đến đây, nên càng giống một thiếu niên.

Ninh Nghị thấy vậy bật cười lên:

- Củ cải đỏ vắt mũi chưa sạch mà biết chơi nữ nhân sao, được rồi, trước đó thấy các cô cãi nhau với Thanh Địch, là chuyện gì vậy?

Vân Trúc nhìn Cẩm Nhi:

- Lập Hằng đừng chọc vào muội ấy nữa, mới vừa rồi Thanh Địch thật sự là làm mọi người tức giận đấy.

- Ồ?

- Thật ra cũng không có gì, chúng ta vốn cải nam trang đến đây, Thanh Địch kia đương nhiên nhận ra, còn bảo vị cô nương cạnh hắn biết, đến gọi tỷ tỷ, rõ ràng là cố ý gây sự, sau đó lại thêm hai bằng hữu của hắn cũng đến lảm nhảm với muội, nói muội năm xưa chẳng làm sao cả, hôm nay có phải là muốn đến biểu diễn không...

Nàng nói đến đây, cười dịu dàng, trước mặt nam nhân mình thích, đương nhiên nàng không cần thể hiện quá mức ấm ức, chỉ cần nói vài câu, hắn sẽ hiểu được.

Ninh Nghị gật đầu, lần này hắn mời Vân Trúc đi cùng, ý ban đầu đương nhiên là đến xem náo nhiệt, nhưng thật ra thượng tầng Giang Ninh sẽ có nhiều người tới, mà Thanh Địch có thể nhận ra Cẩm Nhi, vậy thì sẽ có nhiều người sẽ nhận ra họ, tuy rằng nói hai người đã hoàn lương, trong thâm tâm không thẹn với mình, nhưng nếu đến tiêu sầu mà gặp phải những người như này, chung quy cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

- Đáng nhẽ nên cùng nhau tới, làm ta thật áy náy quá...

- Liên quan gì đến ngươi.

Đầu tiên là Thanh Địch khiêu khích đã phá vỡ thân phận nữ tử của hai người, vừa rồi lại Ninh Nghị hỏi chuyện, Cẩm Nhi càng thêm tức giận, lúc này lại nghe hắn áy náy, thì quay đầu lại, cắt ngang:

- Bị người ta nhận ra rồi, có quan hệ gì với ngươi, chúng ta trước đây...có thân phận gì, muốn sửa cũng không được, sau này cũng không để tâm đến nữa. Vừa rồi gây chuyện là tên Thanh Địch kia, cũng không phải là ngươi, sao ngươi phải áy náy....Hừ, văn nhân tài tử gì chứ, chết cũng không biết xấu hổ, đợi khi ngươi dùng thi văn đánh bại danh tiếng của hắn là được.

- Không cần phải ác độc như thế, làm mất hết danh tiếng...này, vì sao ta lại phải xuất thủ?

- Vì ngươi áy náy...

- Nhưng ngươi nói không phải là chuyện của ta...

- Ta thuận miệng mà thôi.

Cẩm Nhi luôn luôn là người hướng về chủ nghĩa thực dụng, lúc cần lễ tiết thì lễ tiết, lúc thấy vướng víu thì ném đi, lúc này ngẫm nghĩ, lại khó chịu liếc Vân Trúc:

- Hơn nữa, tỷ ấy có một muội muội giới thiệu cho ngươi...

Nghe Cẩm Nhi nói vậy, Ninh Nghị mỉm cười:

- Được rồi, được rồi, ta chịu thua.

Hắn cười nói tiếp:

- Nhưng vì sao ngươi không đích thân đánh bại hắn.

- Ta cũng muốn lắm, nhưng chẳng phải là không đánh bại được đó sao.

- Ta dạy ngươi vài bài thi từ, ngươi dùng để tỷ thí với hắn.

- Thi từ của ngươi...ta có thể dùng sao?

- Đương nhiên là có thể, thí dụ như: "Tạc dạ vũ sơ phong sậu (1) Nùng thụy bất tiêu tàn tửu Thí vấn quyển liêm nhân Khước đạo hải đường y cựu..."

Kiếp trước Ninh Nghị từng có một thời gian dài làm thiết kế quảng cáo, bởi vậy vẽ rất nhiều thể chữ, mà cũng tiếp xúc không ít với thi từ, chỉ là sau này lại dần dần quên đi, nhưng hai năm gần đây được tiếp xúc lại với các loại cổ văn, đương nhiên càng tiếp xúc thì càng nhớ lại được nhiều, lúc này thuận miệng liền trầm bổng ngâm, một bài từ còn chưa xong, Cẩm Nhi đã mở to hai mắt, hạ âm thanh xuống thấp, khẩn trương nói:

- Từ từ...ta...ta...ta không nhớ được, đợi ta đi lấy bút giấy đến.

Ninh Nghị cười phất tay:

- Vậy thì đợi.

Vân Trúc không kéo Cẩm Nhi lại. Tuy nàng cũng đã quen với tính cách không quan tâm của Ninh Nghị, nhưng cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, mấy câu thơ vừa rồi Cẩm Nhi còn chưa kịp ghi nhớ, nhưng ngược lại nàng lại thấy như bị thiếu thiếu, bèn chớp chớp mắt, hỏi:

- Lập Hằng, phần sau thì sao?

- Phần sau quên rồi.

- Hả?

Vân Trúc nghe không hiểu, vẻ mặt thuần khiết nhìn hắn. Ninh Nghị nghĩ nghĩ:

- Hình như là: "Tri phủ Tri phủ Ứng thị lục phì hồng sấu."

- Thật là một bài từ hay, chỉ là nghe như là do nữ tử sáng tác...

Vân Trúc khẽ nói. Cẩm Nhi cũng gật đầu:

- Lục phì hồng sấu.....Câu từ này thật đẹp...

- Khụ, khi ta còn nhỏ, có một ni cô từ đi qua nhà ta...

Ninh Nghị cười đùa trò chuyện với Vân Trúc, Cẩm Nhi.

Lúc này ở trong biệt uyển đã tới rất nhiều người, một mặt bên của viện tử thật ra cũng là một sân khấu dựa lưng chừng núi, có lan can, có cây cối, vườn hoa, phạm vi nhìn vô cùng khoáng đạt rộng rãi, xa xa có thể nhìn thấy Bạch Lộ Châu cùng với Thạch đầu thành, có rất nhiều phú thương, học trò đều đang ở trong viện tử trò chuyện, trong đó cũng có nữ tử thanh lâu đi cùng bọn họ tới đây.

Nếu là đạp thanh, hành trình cố định đương nhiên không chỉ ở mỗi biệt uyển này, sau biệt uyển còn có một khu rừng cũng là sản nghiệp của Trần gia, đợi khi mọi người tụ tập đông đảo, thì sẽ đi lên đó. Lúc này mọi người đang lục đục tới gần, Ninh Nghị cũng đã thấy Thanh Địch, Tào Quan, thậm chí còn có cả Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu và cả hai cô gái đi theo Thanh Địch đang nói chuyện cùng Khởi Lan, chỉ trỏ về phía chỗ Ninh Nghị.

Khởi Lan quay sang Ninh Nghị cười ngượng ngùng, cô gái kia cũng cười, nhìn thái độ đại khái là đang bàn tán về Ninh Nghị cùng Cẩm Nhi.

- Cô gái kia rõ ràng là có thiện cảm với ta.

- Xấu òm, trước đây ta cũng đầy người thích.

- Khác mà, ta là Ninh Lập Hằng, Khởi Lan sùng bái ta, khẳng định nói với cô ta, vừa rồi chắc chắn đã nói cho cô ta nghe rồi, hẳn là cô ta sẽ so với Thanh Địch, nghĩ ta khá hơn....Hài, ta nghĩ chúng ta phải nghĩ cách quyến rũ nữ nhân của Địch Thanh kia, trả thù hắn.

- Trả thù hắn?

Cẩm Nhi nghe không hiểu.

- Ừ, đào góc tường nhà hắn.

- Có vẻ như ....có được không?

Cẩm Nhi ngẫm nghĩ, lại có chút chờ mong.

- Hẳn là không thành vấn đề, nói thế nào ta cũng là một người có tên tuổi...

- Được, quyến rũ phụ nữ của hắn, sao đó vứt bỏ cô ta, đúng là bội tình bạc nghĩa!

- Sao ngươi tà ác như thế...

Thật ra Ninh Nghị không nông cạn như thế, nói như vậy, chẳng là đùa với Cẩm Nhi và Vân Trúc mà thôi.

Gần đây Cẩm Nhi khổ vì không biết xử sự với Vân Trúc như nào...nữ nhân sao lại thích một nữ nhân, bởi vậy nên không biết bắt đầu như nào, dù sao thân thiết thì các nàng cũng đủ thân thiết rồi, ngày nào mà chẳng ngủ cùng nhau. Cùng rời khỏi thanh lâu, có một số chuyện có thể làm giữa hai phụ nữ, thật ra nàng rất hiểu, nhưng đấy chỉ là trên thể xác, còn tinh thần thì sao đây, căn bản nàng không biết.

Trên thực tế nếu thật sự yêu nhau, dù sao cũng phải có tính cách nam nhân hóa mới đúng, chỉ là Cẩm Nhi lại là nữ tử cần Vân Trúc tỷ che chở, mà bản thân nàng, cũng nữ tính chẳng kém gì ai, dù cải nam trang cũng chỉ là chơi đùa, chứ không coi mình là nam nhân. Bởi vậy tình cảm của nàng với Vân Trúc là lòng ngưỡng mộ, thích, kính nể dung hợp làm một, nhưng bất luận thế nào, lúc này nghe Ninh Nghị nói sẽ quyến rũ người khác, nàng cũng cảm thấy hứng thú, tỏ vẻ đầy kinh nghiệm hướng dẫn Ninh Nghị.

Vân Trúc ngồi bên cạnh bó tay nhìn hai người, nàng đương nhiên nhận ra Ninh Nghị chỉ đùa thôi, vậy mà Cẩm Nhi cho là thật, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Đợi khi Ninh Nghị dùng ánh mắt "yên tâm" nhìn sang nàng, nàng mới thôi, tỉ mỉ nghiền ngẫm câu lục phì hồng sấu, sau đó lại khe khẽ ngâm vài câu, đến khi có nhiều người tới thì mới dừng lại.

Người tới là Tần Thiệu Khiêm mặt đầy râu, bên cạnh còn có một thiếu nữ rất trẻ tuổi, cũng là một nữ tử thanh lâu. Từ hôm trước trở về gã đã cặp kèn với cô gái này, thật sự là thần thông quảng đại, lúc giới thiệu, Tần Thiệu Khiêm cũng không thèm để ý, chỉ nói:

- Vị này là Tiểu Lục cô nương.

Tiểu Lục cô nương nhìn Nguyên Cẩm Nhi, đại khái là nhận ra:

- Cô...cô là Cẩm Nhi tỷ tỷ?

Thần sắc Cẩm Nhi cổ quái, nhìn Tiểu Lục, nhìn Tần Thiệu Khiêm, chắp tay, lo lắng nói:

- Tại hạ không phải là Nguyên Cẩm Nhi, mà là ca ca của Nguyên Cẩm Nhi, là Nguyên Bảo Nhi.

Rõ ràng là bởi vì bị nhận ra, nàng cũng không cần phải che lấp nhiều làm gì. Tiểu Lục vén váy thi lễ:

- Xin chào Bảo Nhi ca ca.

Còn Ninh Nghị thì nhìn nhìn Tiểu Lục rất chăm chú, lại nhìn Tần Thiệu Khiêm, sau một lát, Tần Thiệu Khiêm mới phản ứng:

- Ồ, Tiểu Lục...là như này, cô ấy năm nay mới mười bốn tuổi, tối qua ta đến Minh Thúy Lâu, họ cấp cô ấy cho ta, mà cô ấy lại vừa hành nghề, vậy chẳng phải là làm bậy sao, cho nên ta liền mua cô ấy, nghĩ có thể tặng một thiếp thất cho Tiểu Hổ, nhưng Tiểu Hổ sợ lấy vợ, không chịu, vậy là ta đành phải dẫn theo...

Tiểu Hổ đứng phía sau xấu hổ cụp mắt, bộ dạng của Tần Thiệu Khiêm thì như hết sức rộng rãi không ai bằng.

Ninh Nghi nghĩ thầm, người này hôm trước vừa về nhà, hôm qua đã đến thanh lâu mua được cô nương này, thật sự là phóng khoáng. Nếu Tần Thiệu Khiêm tới, thì Tần Thiệu Hòa hẳn cũng tới rồi, chỉ là với thân phận của y, Trần Lạc Nguyên chắc chắn sẽ đích thân ra nghênh đón, lúc này chắc đang trò chuyện ở trong viện rồi. Nghe nói ngoại trừ Tần Thiệu Hòa, phò mã Khang Hiền hôm nay cũng tới, nghĩ một đám văn nhân sĩ tử giương cung bạt kiếm thi đấu tài văn, vậy thì những đại nho cậy mình nhiều tuổi hẳn cũng phải tới để làm tài phán rồi.

Khang Hiền thể cốt cường tráng, thích những nơi náo nhiệt, sao có thể bỏ qua được. Hắn có thể đến đó chào hỏi bọn họ, để Khang Hiền và Tần Thiệu Hòa cùng áp chế Liễu Thanh Địch.

Trong lòng nghĩ như vậy, thì bên kia sân viện, đám người Trần Lạc Nguyên đã đi về hướng bên này, sau đó, Chu Bang Ngạn, Lý Sư Sư bọn họ cũng xuất hiện, nghĩ hẳn người tới đã đông đủ, đã đến lúc Đạp thanh rồi.

Về phần lúc du ngoạn đạp thanh sẽ đạp ra cơn tức gì, vậy thì đó lại là tiết mục khó mà tránh khỏi rồi, chỉ xem bao nhiêu mà thôi...

Chú thích: (1): Bài thơ Như mộng lệnh kỳ 2 của Lý Thanh Chiếu Đêm qua mưa thưa, gió dữ, Hơi rượu thơm nồng giấc ngủ. Hỏi thử cô cuốn rèm, Thưa rằng: "Hải đường như cũ". Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play