Trời vẫn còn nhiều mây nhưng đã bắt đầu trong xanh. Lúc này là giữa tháng 11, mấy hôm nay Đông kinh tuyết rơi nhiều, hôm nay có vẻ rơi ít nhưng màu trắng đã phủ kín một vùng, kinh thành giống như một cái nệm đựng tuyết, những con đường đi lại giống như đang tô điểm thêm những nét vẽ ngoằn nghèo.
Đi từ Ngự nhai tới quán trà, Lý Tần quay đầu lại nhìn bức tường hoàng cung nguy nga, thở ra một hơi nóng.
Hai tháng nay hắn đi khắp Đông kinh, tới tận hai ngày trước mới nhận được công văn của Thẩm Quan viện thuộc Lại bộ (1). Bóng ma ngày trước khi hắn đắc tội Lại bộ Thị lang - Phó Anh đã qua, hắn là người đầu tiên được bổ khuyết, chính thức tiến vào con đường làm quan, có thể bắt đầu đại triển quyền cước.
(1) Lại bộ chưởng quản việc nhận đuổi, khảo hạch, điều động quan lại trong toàn quốc. Bên dưới lập 4 ty là: Minh thanh vi văn tuyển thanh lại ty (ty tuyển chọn quan viên qua con đường học vấn), Nghiệm Phong ty, Kê Huân ty, Khảo Công ty. Đứng đầu mỗi ty là Lang Trung, cấp phó là Viên ngoại lang.
Tháng hai sang năm, hắn sẽ bắt đầu bắc thượng tới Hình châu làm huyện lệnh Nam Hòa, mà Nam Hòa là một nơi tốt, thậm chí có mỹ danh "Kho lương Kỳ Nam", có vị trí rất quan trọng ở Hình châu, rất dễ lập công trạng. Mới nhập quan trường mà nhận được vị trí này đúng là không dễ, có lẽ bức thư mà Tần Tự Nguyên viết cho hắn mang đi đã phát huy tác dụng.
Nhớ tới Tần lão, hắn không khỏi nhớ tới những phiền phức mà Ninh Nghị gặp phải khi ở Giang Ninh. Lúc hắn rời đi, việc Hoàng thương vừa mới quyết định xong, Tô gia bị Ô gia đâm một đao sau lưng, không biết nguy cơ đã được giải trừ chưa? Lập Hằng chỉ là một người ở rể, càng ở trong tình thế này càng khó xử. Chỉ là mùa đông khó đi lại, tháng hai sang năm đã phải đi nhậm chức, không có cách nào từ kinh thành quay lại Giang Ninh một lần.
Nghĩ tới chuyện này, hắn lại cảm thấy đang nợ tình đối phương, người ta gặp chuyện mình không thể hỗ trợ, trong lòng kỳ thực có chút hổ thẹn. Dù gì bây giờ hắn cũng đã là một huyện lệnh, lớn nhỏ cũng là một quan viên, nếu như có thể quay về hỗ trợ, chắc chắn sẽ có chút tác dụng, tuy rằng trong tiềm thức hắn vẫn cho rằng trong việc này có điều gì đó kỳ quái, Ninh Nghị có thể không cần giúp đỡ nhưng hai người vẫn là bạn bè thân thiết.
Có thể làm huyện lệnh Nam Hòa, cũng có một phần công lao của Ninh Nghị khi tiến cử hắn với Tần Tự Nguyên, nhưng cũng chính điều này khiến hắn thấy kỳ quái.
Tần Tự Nguyên là một đại nhân vật, tuy rằng lúc tiến cử Ninh Nghị nói rất qua loa, nhưng hắn vẫn biết vị đại nho này đã từng làm Thượng thư Lại bộ. Đối với những sĩ tử mà nói, trong ba tỉnh sáu bộ, chỉ có Lại bộ là dính dáng nhiều quyền lợi nhất, trong 6 bộ, tầm quan trọng của Lại bộ là đứng đầu, Tần lão mấy năm trước có thể nói là một trong những người đứng đầu triều đình, dưới một người, trên vạn người, rất ít người có thể sánh bằng.
Nếu không có Ninh Nghị tiến cử, Lý Tần căn bản không biết có một đại nhân vật như vậy ẩn cư Giang Ninh. Sau Hiệp ước Hắc Thủy, Tần Tự Nguyên tự vô thanh vô tức rút khỏi triều đình, mấy năm nay thậm chí còn mang tiếng là “Hán gian”. Lúc nhận được phong thư tiến cử, Lý Tần thậm chí còn hoài nghi ông lão này không... còn sức… ảnh hưởng, có thể một số người trong triều nhớ tình cũ, nhưng có lẽ cũng có nhiều địch nhân bởi hiệp ước Hắc Thủy, mình cầm thư tiến cử của Tần Tự Nguyên không biết có mang lại hiệu quả không tốt hay không.
Nhưng phản ứng sau đó lại mang theo ý vị vô cùng sâu xa.
Hắn cảm thấy hầu như mọi công đoạn đều rất thuận lợi, sau khi dâng thư, mất 2 tháng chờ đợi, hắn đã được người ta bố trí cho một vị trí tốt là huyện lệnh Nam Hòa. Ở kinh thành hai tháng, hắn cảm thấy kết quả này có khi không phải do những công sức của mình bỏ ra, những vị quan lớn tươi cười xem thư nhưng cũng có sự đắn đo suy nghĩ, thậm chí hắn còn loáng thoáng nghe nói, thánh thượng đã chú ý tới hắn nhưng sau đó lại thôi, điều này đúng là có chút dọa người.
Nếu không phải vì mấy năm trước có cái danh hiệu tiến sĩ, không có người chống lưng, cũng chẳng có công tích, hắn tình nguyện coi những điều này là giả.
Nhưng mà, cũng có nhiều lúc hắn liên hệ mọi thứ với tình hình hiện nay.
Bắc địa đã không còn hòa bình, tất cả mọi người đang chuẩn bị chiến tranh, đây là thứ mà Giang Ninh cũng cảm nhận được, Đông kinh là nơi quan viên tụ tập, áp lực bao phủ khiến cho thần kinh trở nên căng thẳng. Trong bầu không khí này, có người mang hiệp ước Hắc Thủy ra nói, nói triều đình có thâm ý, từ sáu bảy năm trước đã chuẩn bị thủ đoạn, mấy năm gần đây Kim – Liêu phân tranh, Hoàn Nhan A Cốt Đả hùng tài đại lược không muốn ở dưới trướng kẻ khác cho nên mâu thuẫn càng tăng, nhưng trong chuyện này cũng có bàn tay của triều Vũ, âm thầm buôn bán với người Kim nhiều loại vật tư, dẫn tới lòng tham muốn, hư vinh càng tăng. Đây là dương mưu, tranh chấp Kim – Liêu chẳng qua chỉ là chuyện đương nhiên
Thế nhưng... Lý Tần lại cảm thấy có gì đó không đúng, những lời bàn tán hoang đường này có khi lạ là thật. Sự nhạy bén của đám quan lại ở kinh thành hơn bên ngoài rất nhiều, trong khoảng thời gian này, bên ngoài khắp nơi đều đồn thổi triều Vũ và người Kim bí mật bắt tay, người Liêu không ngừng phái sứ giả tới cầu viện triều Vũ. Nếu đây là những chuyện mà Tần Tự Nguyên bố trí 6, 7 năm trước, giờ hắn lại cầm thư tiến cử của người ta, đãi ngộ nhận được hiện giờ âu cũng là điều dễ hiểu.
Kỳ thực năm ngoái đã có người âm thầm bàn tán việc này ở Giang Ninh, hiệp ước Hắc Thủy trông thì như mình chịu nhục, nhưng thực chất là kế ly gián, đuổi hổ nuốt sói, lợi dụng hai kẻ địch mạnh giao phong thu về mười sáu châu Yên Vân, đương nhiên khi đó chẳng ai tin cách nói như mơ này... Tính nghiêm trọng của sự việc quá lớn, đến giờ Lý Tần cũng không tin. Nhưng với quan hệ của Kim – Liêu hiện giờ, kiểu gì cũng phải có một trận đánh, nếu như triều Vũ như gia nhập, Hình châu là mảnh đất nằm trên con đường bắc thượng, Nam Hòa giàu có và đông đúc, đến lúc đó tất trở thành mảnh đất trọng yếu, hắn chỉ cần quản lý cho tốt, việc kiến công lập nghiệp đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hai ngày nay ngồi suy nghĩ mà nhiệt huyết trong người sôi trào, nếu như lời đồn là thực, nói không chừng... Tần Tự Nguyên ẩn cư ở Giang Ninh bảy năm… sẽ có cơ hội trở mình, nếu vị Thượng thư Lại bộ này có cơ hội phục chức, mũ Tướng chắc chắn sẽ rơi vào đầu, chỉ là Tả tướng hay Hữu tướng mà thôi. Đến lúc đó, Lập Hằng sẽ thuận thế tiến vào triều đình, chuyện này không thể nào tốt hơn.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nở nụ cười, mùa đông năm Cảnh Hàn thứ 8 này đúng là mùa đông tươi sáng nhất trong cuộc đời hắn từ trước tới giờ, Lý Tần nhìn ánh sáng trên Ngự nhai, hơi nheo mắt.
Đuổi cường địch, thu Yên Vân, phục non sông Hán thất, rửa mối nhục trăm năm. Thiên hạ đã loạn, thời đại tiếp theo là nơi đại bàng giương cánh.
Tóm lại... có thể trong thời thế này lập nên đại sự...
Lúc này, trong lòng một vị huyện lệnh nhỏ đang nghĩ như vậy...
***
Gần đây Ninh Nghị nhận ra một vài điều, khách nhân của Tần lão nhiều hơn trước.
Cuối tháng 11, Ninh Nghị cũng khá bận. Năm ngoái, hắn chỉ cùng Tô Đàn Nhi đi bái phỏng các thương hộ, chào hỏi một vài nơi, tầm quan trọng chẳng có vì hắn chỉ là một ông con ở rể, năm nay hắn đã có cái mỹ danh hoặc ác danh "Thập Bộ Nhất Toán", không còn ai dám khinh thường hắn, điều này ngược lại mang tới cho hắn nhiều phiền phức, nhưng mà, cùng thê tử “tân hôn” làm việc này vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, dù sao ngủ cũng đã ngủ cùng rồi, oán hận làm sao được.
Ngủ chung chưa được một tháng, hai người vẫn trong thời kỳ trăng mật, chẳng khác nào nam nữ mới kết hôn. Tô Đàn Nhi tuy rất biết kiềm chế và thậm chí nhiều khi nhút nhát, nhưng vì để quan hệ hai người tiến thêm một bước mà quyết định đích thân đốt một căn nhà.
Thường thì, buổi chiều và buổi tối nàng ở trong phòng xử lý chuyện kinh doanh, trông thực sự là một cô gái mạnh mẽ, sau khi xử lý xong mọi việc thì kéo Ninh Nghị ra nói một số việc của con gái, không khác gì mấy so với trước đây, chẳng qua nội dung câu chuyện mang tính riêng tư hơn trước, gồm cả chuyện họ thiết kế nơi này thế nào, sinh cục cưng ra sao, chuyện nhà, chuyện cửa, chuyện kinh doanh, thậm chí nói tới cả chuyện trên giường. Đương nhiên, khi nói tới chuyện này liền bị Ninh Nghị cởi hết quần áo, mùa đông vận động nhiều sẽ tốt cho sức khỏe.
Hiện giờ nàng đã quen với chuyện này, ở trước mặt Ninh Nghị cũng không tới mức quá xấu hổ, nhưng cơ thể nàng rất mẫn cảm, khi bị thích kích quá mạnh thường cau mày nghiến răng, cố gắng không chịu kêu rên nửa lời. Cảm giác dằn vặt cô gái này rất thú vị, đôi khi Ninh Nghị cố ý dừng lại, nàng liếc mắt nhìn Ninh Nghị, sau đó đấm mạnh một quyền, môi bĩu ra có chút tức giận, mắt nhắm lại, quay đầu đi, kéo chăn che mặt: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút..."
Nàng chủ động làm việc nho nhỏ này nhưng lại xấu hổ không khác gì làm chuyện lớn, Ninh Nghị cũng thích loại cảm giác này.
Khuê phòng vui vẻ có không ít chuyện thú vị, giường của Tô Đàn Nhi đã dùng nhiều năm, hai người ngủ chung được khoảng nửa tháng thì bắt đầu có tiếng kẽo kẹt, hôm sau khi Ninh Nghị trở về nhà phát hiện ra giường chiếu đã bị dọn bay, một vài gia đinh nhẹ chân nhẹ tay khênh một cái giường mới vô cùng chắc chắn đi vào. Sở dĩ họ nhẹ chân nhẹ tay là bởi vì Tô Đàn Nhi đang ngồi bên cạnh xử lý công việc, chắc là đã nhắc họ không nên làm ảnh hưởng tới nàng, bởi vậy những người này cũng không thể làm gì khác hơn là cố gắng rón rén.
Rõ ràng là Tô Đàn Nhi bảo thay giường, nàng cũng ngồi bên nhưng lại chẳng chú ý gì cả, khiến cho đám gia đinh muốn hỏi mà không dám mở lời, đành phải cặm cụi phát huy trí sáng tạo. Ninh Nghị cảm thấy rất buồn cười, hắn kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó phát hiện mình hình như ngồi vào vị trí ảnh hưởng tới công việc của người khác nên kéo ghế ngồi sát Tô Đàn Nhi, mặt Tô Đàn Nhi đỏ bừng nhưng vẫn cắm đầu xử lý công việc.
Ngoại trừ ở chung với Tô Đàn Nhi, đi bái phỏng một số nơi, thời gian còn lại dành cho Ninh Nghị khá nhiều. Trong khoảng thời gian này, hắn và Khang Hiền mướn một nhóm thợ, chuẩn bị phương án nghiên cứu xi măng, đại khái là muốn chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc xây nhà mới.
Hắn cũng không dành quá nhiều công sức vào việc này, chỉ nói hướng chung chung, nào là đất sét trộn lẫn đá vôi rồi nung chín, công việc còn lại dành cho đám thợ.
Độ khó của việc này nói nhỏ cũng không nhỏ, mà lớn cũng không lớn. HIện giờ, xây nhà, xây tường cũng chỉ cần một phương án tàm tạm, chỉ cần có định hướng là việc chế tạo ra xi măng không quá khó. Chỉ là không có dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp, việc nghiên cứu và chế tạo tốn nhiều thời gian, phải thử đi thử lại nhiều lần. Trước tiên hắn cứ dành xây cái nhà của hắn đã, không nghĩ gì tới chuyện tạo phúc cho vạn dân, trước cứ tạo phúc cho mình rồi tính, tiên phong mở đường, nếu như Khang lão và đám thợ thủ công có hứng thú gì họ sẽ tìm cách phát triển.
Cũng trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị tới gặp Tần lão hai lần, cả hai lần nhà Tần lão đều đang có khách, hình như toàn là quan lại ở ngoài Giang Ninh, một là lên kinh, hai là quay về Giang Ninh thăm nhà, tiện ghé thăm Tần lão. Chuyện này không giống năm ngoái, chứng tỏ tình hình đã có chút thay đổi, biến hóa đã trở nên rõ ràng.
Lần tới tiếp theo là ngày 21 tháng 11, trời rơi tuyết lớn, hắn gặp Tần Cối.
Hiện giờ Giang Ninh đã bỏ lệnh cấm rượu, xưởng nhỏ của Vân Trúc bắt đầu sản xuất đợt rượu mạnh đầu tiên, hắn qua cửa hàng của Vân Trúc cầm một vò tới biếu Tần lão. Khi đến nhà, mọi người đang tiếp khách, hắn giao rượu cho Tần phu nhân, dặn vài câu rằng rượu này rất mạnh rồi chuẩn bị rời đi, nhưng Tần phu nhân sớm đã coi hắn là hàng con cháu trong nhà, bảo hắn lưu lại:
"Cậu chờ một chút, tôi lấy vài thứ cho cậu mang về."
Lão phu nhân biết tính cách của Ninh Nghị, cũng không bảo Ninh Nghị gặp Tần Tự Nguyên mà len lén đi thông báo, sau đó mới kéo hắn vào gặp mọi người. Tần Tự Nguyên vốn là quan lớn, lão phu nhân cũng biết một số thủ thuật trên quan trường, biết lợi ích của Ninh Nghị khi gặp những vị quan lớn này, có Tần lão ở đây, Ninh Nghị chẳng cần ăn nói gì nhiều cũng thể hiện được sự thân thiết giữa hai người. Ninh Nghị nhất thời cũng chỉ biết cảm kích trong lòng, dưới sự giới thiệu của Tần lão, hắn làm quen với hai người trung niên bên trong.
Một người trong đó tên là Tần Cối (1), tự là Hội Chi, giữ chức Ngự sử Trung thừa. Ninh Nghị vốn đã nghe tiếng, nay thấy người này thân hình cao lớn, khuôn mặt đoan chính, ánh mắt xem ra có chút cơ trí, khí chất, ăn nói đều vô cùng trầm ổn, mang tới cho người nói chuyện cảm giác đáng tin cậy. Tần lão và đối phương đều là đại quan, Tần Cối cho rằng Ninh Nghị là con cháu của Tần lão nên thân thiết bắt chuyện vài câu, đôi bên uống vài chén rượu phẩm thưởng, phát biểu cảm nghĩ về loại rượu mạnh này, không khí khá vui vẻ.
(1) Tần Cối, tự là Hội Chi, (1090 - 1155), là một thừa tướng của nhà Tống ởTrung Quốc, người được dân Trung Quốc xem như một Hán gian do đã góp phần hành hình danh tướng trung nghĩa là Nhạc Phi, cũng như triệt hạ các tướng lĩnh Nam Tống muốn bắc phạt chiếm lại Trung Nguyên từ tay nhà Kim.
Cuộc gặp đại khái cũng chỉ có vậy, Ninh Nghị cũng chẳng thấy gì thú vị.
Mặt khác, thư viện chuẩn bị khai giảng, Chu Bội cũng nhắc tới lễ bái sư với Ninh Nghị. Khang vương vốn định gióng trống khua chiêng làm thật lớn, kéo một đám người vác cờ hiệu vương gia tới bái phỏng Tô gia, ý định làm một lễ bái sư vô cùng long trọng, đem tới thể diện cho Tô gia và Ninh Nghị, cũng biểu hiện Ninh Nghị có một chỗ dựa vững chắc ở Giang Ninh, nhưng Ninh Nghị từ chối thẳng thừng.
Mối quan hệ của con người đôi khi rất thú vị, khi ở một tầng thứ thấp hơn, người ở tầng lớp cao hơn sẽ không chủ động chú ý tới, nhưng khi anh biểu hiện trình độ, khả năng ở thứ hạng cao, mọi người sẽ tự chủ động chú ý tới anh. Cũng giống như năm ngoái, thái độ của mọi người đối với Ninh Nghị khác hẳn với năm nay, có người chủ động lôi kéo, có người oán hận, có người thù hận, nhưng đại khái là đã bắt đầu tạo được mối quan hệ với tầng lớp cấp cao. Ninh Nghị không muốn lấy thứ này ra để khoe khoang, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, dù sao mấy thứ này chỉ là vỏ giấy, nếu hiện giờ Tô gia gặp phiền toái, mối quan hệ với vương phủ có khi bị quét sạch, nhưng nếu như giữ ở một mức độ nào đó thì sau này biết đâu còn cái để dùng.
Tuy rằng cự tuyệt lễ bái sư long trọng, nhưng cuối năm, Ninh Nghị cũng dự tính mang theo vợ mình tới phủ Phò mã và quý phủ của Tần lão chào hỏi, Tô Đàn Nhi vì thế vô cùng thấp thỏm, chuẩn bị rất kỹ nhưng khi gặp mặt hai bên toàn tâm sự việc nhà. Những nơi như phủ Phò mã đối với Tô Đàn Nhi là vô cùng cao sang, sau khi đi thăm về có hỏi Ninh Nghị là có quan hệ gì với nơi này, Ninh Nghị vừa cười vừa nói:
"Bởi vì chúng ta đều là người ở rể."
Tô Đàn Nhi liền nhẹ nhàng đấm hắn một cái.
Tuy rằng Ninh Nghị không ngại, nhưng Tô Đàn Nhi không thích ai nhắc tới thân phận ở rể của hắn.
Mưa tuyết phủ kín trời giống như không muốn ngừng, tuyết trắng khắp nơi, ánh lửa trong phòng trở nên ấm áp hơn nhiều. Năm người tập trung với nhau, dựa sát vào nhau vượt qua mùa đông này. Thành trì lúc này như nghiêng nghiêng bên sông nhỏ, những mái nhà bên sông Tần Hoài ấm áp khói sương, sáng nào Ninh Nghị cũng qua nơi này, cô gái khoác áo lông đứng chờ bên bậc cửa, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, xoa xoa hai tay, phù phù hơi ấm. Ninh Nghị bảo nàng ở trong nhà chờ nhưng nàng không chịu, đôi khi cũng sẽ có một cô gái tràn ngập sức sống nhảy vù từ bậc thềm xuống, cô nàng này hễ cứ nhìn thấy Ninh Nghị là lại khiêu khích, cãi nhau.
Sông Tần Hoài kết băng, thỉnh thoảng cô gái tràn ngập sức sống kia tung tăng nhảy múa trên đó. Nhưng dù sao trời đông rất lạnh, phần lớn thời gian Vân Trúc và Cẩm Nhi đều ở trong phòng, ngồi cạnh bếp lửa, không biết tâm sự những gì nhưng trông rất có cảm giác nương tựa lẫn nhau mà sống.
“Nếu như tên kia không đến thì tốt... mình sẽ độc chiếm Vân Trúc tỷ”.
Cẩm Nhi nghĩ như vậy...
Tháng 12 trong bầu không khí này qua nhanh như thổi lửa, tết cũng tới rồi. Tiếng pháo đuổi tuổi đi, ai già lại già thêm, người trẻ thì háo hức, cái bóng năm Cảnh Hàn thứ 8 cuối cùng cũng qua đi, thay vào đó là năm Cảnh Hàn thứ 9.
Năm này, thành thị nào thái bình thì đông đúc và giàu có, nơi nào dân chúng lầm than thì càng khổ hơn.
Năm này, đại thế thiên hạ đã nổi gió, thiên tai nhân họa cũng ùn ùn kéo tới.
Năm này, khởi nghĩa bùng lên khắp nơi, trấn áp cũng nhiều.
Năm này, chiến tranh bùng nổ.
***
Phương bắc, phương bắc, phương bắc.
Bầu trời hôn ám, gió tuyết rít gào, gió to và tuyết lớn như muốn che mất thảo nguyên, tầm nhìn chỉ còn tối đa là ba thước, thời tiết ác liệt khiến mọi thứ nhìn thấy thoáng như ảo giác.
Trong tầm nhìn của đội tuần tra, trên mặt đất, thi thể và máu tươi hiện rõ, người mới chết không lâu nhưng máu đã đông, băng bắt đầu kết.
Không chỉ là một thi thể, các loại thảm trạng cứ như đập thẳng vào mắt, tay chân la liệt, thân thể bị đâm thủng, tên bắn vào ót, máu tươi và thịt bầy nhầy quấn lấy nhau, ở giữa chiến trường có một chiếc xe ngựa, người xung quanh đã chết sạch, một người còn bị trường thương đâm qua ngực, đóng đinh ở trên xe, hai chân vẫn kéo lê dưới đất.
Trong tầm nhìn, giữa gió tuyết, ba người thục mạng chạy trốn, bọn họ mặc trang phục nước Liêu, dấu chân in hằn trên tuyết nhưng chỉ thoáng cái đã không còn, đột nhiên, một mũi tên bay nhanh trong màn tuyết, phụt một cái, người ở bên cạnh bị bắn trúng ngực, thân hình bay lên, ngã phịch xuống đất.
Trong tầm nhìn nhạt nhòa, trong gió tuyết hiện ra bóng người, hai người kia vẫn cắm cổ chạy nhưng cũng biết sẽ trốn không thoát, bởi sau lưng họ có rất nhiều người.
Một người chạy phía sau vung đao huơ tay nhìn về phía sau, dường như đây là một tướng lĩnh nước Liêu:
"Các ngươi là ai! Bộ lạc nào! Dám giết... Thiên sứ."
Trong gió tuyết rít ầm ầm, chiến mã hí dài như một tiếng sấm, tiếng đồng bạn kêu thảm truyền tới, tiếp đó là thanh âm thi thể bị nghiền nát. Chỉ trong nháy mắt nhìn sang bên cạnh, một con chiến mã đen sì vung chân đá tới, đồng bạn của hắn bị đá cho tan xác, mà hắn còn chưa nói xong thì đã có một thứ gì đó đâm xuyên qua cơ thể!
Hắn cảm thấy gió tuyết dừng lại nhưng sự thực lại không phải vậy, bóng người trên chiến mã đen như núi cao có thể chặn trời tuyết này, thế nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy trên ngực lại nhói lên, một trường thương đâm thẳng vào, xuyên ra cả phía sau.
"Nước Liêu của các ngươi, đã xong đời."
Hắn nghe thấy bóng người trên chiến mã nói như vậy. Nhiều người hơn tập trung tới đây, họ di chuyển như ác ma.
"Ngươi, ngươi là ai..."
Miệng trào máu tươi, hai tay nắm cán thương, miệng vô ý thức lặp lại những lời nói trước khi chết:
"Người của... bộ lạc nào mà dám giết... Thiên sứ..."
Người trên chiến mã lạnh lùng nhìn hắn.
"Bột Nhi Chích Cân (2)..."
Máu thật là lạnh, đây là thanh âm cuối cùng mà người đó nghe thấy, gió tuyết gầm lên, khuếch tán trong con ngươi, ba chữ cuối cùng hắn không cách nào nghe thấy.
(2) Bột Nhi Chích Cân là họ, cũng là một bộ tộc ở Mông cổ, còn được gọi với nhiều tên khác nhau, một trong những tên gọi khác là dòng họ Hoàng Kim, là cái nôi sinh ra Thành Cát Tư Hãn. Theo nghĩa Mông Cổ, Bột Nhi Chích Cân nghĩa là ánh mắt màu xám.
"... Thiết! Mộc! Chân!"
Bóng đen, phủ xuống.
***
Lữ Lương.
Tuyết phủ kín núi, nhưng tuyết đã ngừng rơi. Lục Hồng Đề ngồi trên một tảng đá tuyết phủ nhìn cảnh tượng tuyết trắng kéo dài liên miên, khắp nơi toàn là núi, trông chẳng khác nào man hoang, không biết mùa đông ở Giang Ninh thế nào nhỉ?
Sau lưng nàng có tiếng trẻ nhỏ đùa nghịch, một nắm tuyết được ném tới, hắc, không trúng. Hôm qua Nhị Hồng và Lục Tử thành thân, hôm nay không khí còn rất náo nhiệt, trại trong, trại ngoài đâu cũng vui vẻ.
Gần đây nàng liên tiếp cự tuyệt lời chiêu an của triều đình, cự tuyệt lời mời của Hà Bắc Hổ Vương - Điền Hổ, người chiếm cứ rất nhiều ngọn núi nơi này, người trong trại không biết nàng nghĩ gì, cũng không biết vì sao chiêu an cũng không nhận mà lời mời cũng không đáp ứng, giống như muốn tạo phản.
Người lãnh đạo bao giờ chẳng thần bí.
Mặt trời đang lặn xuống chân núi, ánh chiều tà loang lổ, nhớ tới thư sinh ở Giang Ninh kia, biết thế lúc trước buộc hắn lên núi có phải hơn không? Nàng hơi nheo ánh mắt.
Thụy Tuyết (tuyết may mắn, tuyết rơi đúng lúc) là điềm báo được mùa, năm nay kiểu gì cũng có một vụ mùa tốt.
Chỉ cần không có chiến tranh, thực ra năm ngoài cũng bội thu.
Hi vọng không có chiến tranh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT