Cuối tháng 10, nhiệt độ đã giảm, trời cũng sáng chậm hơn. Gà gáy, Tô gia cũng bắt đầu lơ mơ tỉnh ngủ, tiếng động mỗi lúc một nhiều, đêm qua Tô
phủ trải qua một trường biến loạn, hôm nay nhất định là một ngày vô cùng bận rộn.
Khi Ninh Nghị tỉnh, hắn thấy những đốm sáng yếu ớt bập
bùng ngoài cửa sổ, Thiền nhi đã quen với cách sinh hoạt của hắn nên đã
dậy đun nước trong bếp. Bóng người nàng chiếu hắt ra ngoài cửa, nàng di
chuyển rất nhẹ nhàng, nhỏ giọng ư ử hát bài hát nào đó.
Đêm qua
có rất nhiều việc ba cô nha hoàn này không được tham gia, nhưng cũng đợi tới rất khuya, khi Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi từ ngoài thành trở về mới đi ngủ. Ninh Nghị được Lục Hồng Đề dạy nội công, rèn luyện bản thân mỗi
ngày mới có lợi, mỗi buổi tối chỉ nên ngủ chừng hai canh giờ (4 tiếng)
là đủ, nhưng đối với Tiểu Thiền mà nói, việc ngủ ít dậy sớm này rất ảnh
hưởng tới sức khỏe. Thế nhưng nhìn qua, tinh thần của cô bé này cũng
không tệ lắm, sau một lát nàng ho nhẹ, không biết có phải bị sặc khói
hay không nữa.
Ninh Nghị thắp đèn trong phòng mình không được bao lâu thì Tiểu Thiền cũng bưng nước nóng tới, khi cửa mở ra, gió từ bên
ngoài thổi mạnh vào, ánh đèn lập tức nhảy múa, Tiểu Thiền thấy thế vội
vã đóng cửa. Nàng cũng mới ngủ dậy, trên người chỉ mặc bộ quần áo mỏng,
tóc mai cũng chưa chải kỹ, trông rất tươi mát động lòng người, đặt chậu
rửa mặt lên giá, nàng tới giúp Ninh Nghị gập chăn màn.
"Sáng nay gió lớn, trời có chút lạnh, nói không chừng sẽ mưa, cô gia vẫn muốn ra ngoài chạy bộ ư?"
"Ừ, giờ chắc không mưa được đâu."
Nghe tiếng gió thổi qua mái hiên, Ninh Nghị đánh giá Tiểu Thiền một chút,
đặt một tay lên trán nàng rồi nhíu mày. Tiểu Thiền nháy mắt, vẻ mặt nghi hoặc:
"Cô gia, làm sao vậy?"
"Muội hình như cảm lạnh thì phải."
Ninh Nghị lấy chiếc áo khoác ngoài ở trên giường chùm lên người Tiểu Thiền,
sau đó bắt nàng ngồi xuống, liếc nhìn một cái, quyết định:
"Lát nữa về phòng ngủ đi, trời lạnh, đắp nhiều chăn một chút."
Tiểu Thiền đặt tay lên trán mình khá lâu:
"Đâu, làm gì có, đâu có nóng đâu."
"Muội là bệnh nhân nên làm sao cảm nhận được, tối qua đi ngủ muộn, sáng nay gió lại lớn, trong khi muội mặc rất ít áo."
Hắn đi tới cầm khăn rửa mặt, Tiểu Thiền ở phía sau giải thích:
"Không sao cả đâu, sức khỏe Tiểu Thiền rất tốt..."
Bề ngoài thấy Tiểu Thiền khá mảnh mai trong số ba nha hoàn, nhưng do ngày
thường làm nhiều việc, sức khỏe của nàng khá tốt, mà kể cả Tô Đàn Nhi
cũng không yếu ớt như những tiểu thư khuê các khác. Ninh Nghị không cho
nàng tranh luận, rửa mặt xong, khi Tiểu Thiền định tới bưng chậu nước
thì hắn cầm tay nàng kéo ra khỏi phòng.
Tiểu Thiền và Ninh Nghị
tuy đã khá xác định về mặt tinh thần nhưng chưa tiếp xúc nhiều ở phương
diện thân thể, nàng sớm coi mình là người của Ninh Nghị nhưng trước khi
tiểu thư và Ninh Nghị động phòng thì không thể nào xúc tiến chuyện này.
Giờ bị Ninh Nghị nắm chặt tay, nàng lập tức đỏ mặt, không dám tiếp tục
lên tiếng, cúi đầu theo Ninh Nghị ra ngoài.
Trong nhà lúc này rất yên tĩnh, Quyên nhi và Hạnh nhi bình thường không có trách nhiệm hầu hạ Ninh Nghị, tối qua lại ngủ muộn nên chưa dậy. Khi Ninh Nghị kéo Tiểu
Thiền tới cửa phòng ngủ, nàng nhỏ giọng giải thích:
"Thế nhưng... vẫn còn có chuyện phải làm, dù sao cũng đã dậy rồi, còn phải đun nước... muội không bị bệnh đâu..."
Ninh Nghị cười đẩy cửa, đẩy mạnh Tiểu Thiền vào trong, chỉ vào giường:
"Ta là nhất lưu cao thủ mang tuyệt thế võ công, muội chỉ là vô danh tiểu tốt, sao so được với Huyết Thủ Nhân Đồ, nghe lời đi."
Thực ra tuổi hắn cũng không lớn nhưng thỉnh thoảng nói chuyện với Tiểu Thiền thường coi nàng là trẻ con, kiểu như là "Nghe lời đi", "Không được
tranh luận"… Tiểu Thiền vô cùng mất hứng với chuyện này, nàng không muốn cô gia coi mình là trẻ con, nhưng do Ninh Nghị cứ nhắc đi nhắc lại,
nàng không tiện cãi lại mà thôi. Lúc này nàng bĩu môi nhìn Ninh Nghị một lát mới cởi giầy, vẫn giữ cái áo khoác của Ninh Nghị chui vào trong
chăn, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài.
Ninh Nghị nhìn thiếu nữ
oán niệm trên giường cười cười, khá lâu sau hắn tiến đến hôn lên trán
nàng một cái. Trong nháy mắt, khuôn mặt Tiểu Thiền đỏ bừng, chẳng khác
nào sốt cao, ngơ ngác không nói thành lời.
Đợi khi Ninh Nghị thổi tắt đèn ra ngoài, đóng cửa lại, Tiểu Thiền mới đưa tay sờ lên trán
mình, sau đó lại sờ hai má. Trong phòng tối thui, im ắng, trời bên ngoài khá lạnh, gió khá to, tiểu nha hoàn kéo chăn, giống như cảm thấy cái
bóng của cô gia đang bao phủ lấy mình, vô cùng ấm áp. Trong vui sướng,
nàng có cảm giác hình như mình bị cảm thật...
***
Thực ra
sức khỏe của Tiểu Thiền rất tốt, không bị cảm mạo gì cả, chỉ là mấy ngày nay cô bé rất vất vả, làm rất nhiều việc, hôm nay mọi việc đã xong,
Ninh Nghị muốn cho nàng nghỉ ngơi một chút.
Hắn trở về phòng bưng chậu nước đi đổ, sau đó tới nhà bếp tiếp tục bỏ củi vào bếp, bình
thường sau khi Tiểu Thiền dậy đun nước, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng sẽ tới
làm việc này. Trong khi nước sôi, không có việc gì làm, Ninh Nghị ngồi
nhìn xung quanh, thỉnh thoảng bỏ một vài cành củi, đột nhiên nghe thấy
tiếng cửa kêu ken két, một bóng người màu trắng bước ra đi tới nơi này.
Trong ánh sáng lờ mờ, hình như người kia là Tô Đàn Nhi, nàng mặc chiếc áo đơn màu trắng, trên hai ống quần còn có hai đóa hoa, giày thêu dưới chân
màu trăng bạc, nàng đang khoác một cái áo choàng khá dài, hai tay co kéo đi tới nhà bếp. Khi xác định người bên trong là Ninh Nghị, nàng khẽ
cười đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh hắn, vị trí ngồi khá gần bếp, đại khái là trời khá lạnh. Trong ánh lửa, những đường cong trên cơ thể nàng in hằn trong mắt Ninh Nghị.
"Thiền nhi đâu? Lúc nãy hình như muội ấy tới đây đun nước thì phải."
"Muội ấy đêm qua ngủ ít nên ta bảo về phòng ngủ tiếp rồi."
"Nhưng dù thế cũng không tới mức tướng công phải làm những việc này..."
Tô Đàn Nhi tất nhiên rất quan tâm tới đám nha hoàn của mình, nhưng đối với chuyện Ninh Nghị phải nhóm bếp đun nước thì lại coi đây là đại sự. Ninh Nghị cầm một thanh củi ném vào trong bếp, tiếng lửa cháy tí tách.
"Không có gì, mấy hôm nay các muội ấy đều mệt mỏi. Muội cũng thế, sao dậy sớm vậy?"
"Thiếp..."
Tô Đàn Nhi ngồi đó, hơi nhón chân nhìn ánh lửa trong bếp, không trả lời câu hỏi của hắn mà thấp giọng nói:
"Sáng nay tướng công lại ra ngoài chạy bộ à?"
"Ừ, hôm nay trời không mưa."
"Mấy ngày tới... có lẽ không nên đi?"
Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, Ninh Nghị ngẫm lại, sau đó cũng hiểu. Chuyện
đêm qua vốn chưa xong, người của Bách Đao minh tuy đông nhưng không có
kỷ luật và chiến thuật như quân đội, đám Âu Bằng có tận gần 20 người,
dưới sự liều mạng phá vây, vẫn có chừng bốn năm người giết ra được, Âu
Bằng cũng kéo theo Tịch Quân Dục trọng thương chạy thoát.
Bách
Đao minh có ảnh hưởng khá lớn ở Giang Ninh, họ tiếp tục truy sát nhưng
kết quả chưa biết thế nào. Sau khi quan binh chạy tới, Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Tô Bá Dung và những người còn lại cũng nhanh chóng rời đi.
Tô Đàn Nhi đêm qua cũng đi ngủ muộn, nhưng do trong lòng lo lắng việc này, tối qua lại không kịp nói với Ninh Nghị, hiện giờ lại nghe tiếng động
nên mới ra ngoài căn dặn Ninh Nghị mấy hôm tới không nên ra ngoài. Do
nàng vội vã ra ngoài nên đầu tóc chưa được chải kỹ, trên người cũng chỉ
có chiếc áo ngủ đơn bó khá sát, chỉ là thái độ nói chuyện của nàng vẫn
như ngày thường. Ninh Nghị cười cười, biểu thị việc này không đáng ngại, không cần lo lắng.
Trên thực tế, cũng có một số người gan lớn,
sau khi ăn thiệt thòi là tính chuyện hồi mã thương cắn lén, đánh cho
người khác trở tay không kịp. Chỉ là với tình hình tối qua, cộng thêm vô số chuyện quỷ dị chưa hiểu rõ, dù có trốn thoát nhưng cũng đã bị trọng
thương, lại phải chịu sự truy sát của Bách Đao minh, nếu mà vẫn tính ra
tay với hắn vậy thì không phải là lớn mật mà là ngu xuẩn. Từ khi tu
luyện võ công, trái tim Ninh Nghị to hơn rất nhiều, lòng tự tin tăng
lên, trong đầu lúc này không để ý tới nó.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện thêm một lúc, cũng đề cập tới vài việc lặt vặt trong nhà, sau
khi nước sôi, Ninh Nghị dập tắt lửa, Tô Đàn Nhi cũng căn dặn vài câu rồi kéo áo về phòng. Đứng phía sau nhìn thì thấy bóng lưng kia khá đơn bạc, nhưng khi nàng quay đầu lại nở nụ cười thì nó rất ấm áp. Rất nhiều
chuyện trong lòng đã được giải quyết, cô gái 19 tuổi lúc này mới đúng là cô gái 19 tuổi.
Sáng sớm vẫn chạy bộ theo lộ trình cũ, hắn không thấy người nào tới quấy rầy mình. Trong cuộc trò chuyện với Nhiếp Vân
Trúc, hắn có đề cập tới việc các chi nhánh của Trúc ký nên bán rượu
mạnh, hắn vốn không định đề cập tới chuyện tối qua, nhưng Nguyên Cẩm Nhi như rồng như hổ ở đâu xông ra, bắn liên thanh kể chuyện hắn viết một
bài từ mới, hắn mới sửng sốt.
Ninh Nghị không đề cập tới việc này nhưng Nhiếp Vân Trúc cũng biết những biến hóa ở Tô gia thời gian gần
đây, do nàng quan tâm nên Nguyên Cẩm Nhi mới tình nguyện làm mật thám,
chuyện tối qua truyền đi, Nguyên Cẩm Nhi là một trong những người biết
đầu tiên.
Đêm qua, khi Ninh Nghị rời thành, hai cô gái ở trong phòng bàn tán chuyện này, phục hồi gần như toàn bộ câu chuyện phát sinh.
Nguyên Cẩm Nhi phổi bò nói năng chua ngoa, cũng chưa nói tốt với Ninh Nghị câu nào, phần lớn nguyên nhân là việc Vân Trúc tỷ coi Ninh Nghị là một
"người đặc biệt của chính mình", bình thường nàng cũng hay giành Vân
Trúc tỷ với Ninh Nghị, nhưng đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ, khi đối ngoại
sẽ khác. Tâm tình Vân Trúc như thế nào chắc không cần đề cập thêm.
Các nàng không tham dự vào chuyện này, mà bản thân câu chuyện cũng không
quan hệ gì tới các nàng, nhưng Cẩm nhi nói rất hăng say, Vân Trúc cười
típ nghe ngóng, thỉnh thoảng chen vào một hai câu. Căn nhà này cách Tô
phủ hơi xa, ở nơi ven sông này, hai cô gái cảm thấy như chính mình đang
thắng trận này, đây là một chuyện đáng chúc mừng. Ninh Nghị vẫn chưa
biết chuyện liên quan tới Định Phong Ba, vì vậy Nguyên Cẩm Nhi liền thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện ở Xương Vân các và Nguyệt Hương lâu tối qua, nói tới cả chuyện "Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, ai sợ!", thỉnh
thoảng Vân Trúc cũng tranh thủ bổ sung một vài lời.
Tới cuối cùng, Ninh Nghị chỉ còn cách cười mà buông tay:
"Vậy lại nổi danh rồi."
"Thập Bộ Nhất Toán - Ninh Lập Hằng."
Nguyên Cẩm Nhi phê bình một câu:
"Người này quá âm hiểm giảo hoạt, Vân Trúc tỷ, sau này tỷ đừng để ý tới hắn
nữa, bằng không khi bị hắn bán đi rồi vẫn còn ý định giúp hắn kiếm
tiền."
Vân Trúc cười nhìn sang Ninh Nghị không trả lời, thực ra
trong lòng nàng cũng đã nghĩ mình là người của Ninh Nghị, chằng khác mấy so với việc bán cho hắn cả. Nàng tin vào nhân cách của Ninh Nghị, nếu
nói Ninh Nghị đem nàng đi bán, nàng tất nhiên sẽ không tin, chuyện này
không cần phải suy nghĩ, trong lòng cũng chắc có khúc mắc gì. Thật lâu
sau nàng nhìn Cảm nhi cười nói:
"Giờ chẳng còn ai nhận ra ta nữa, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, muốn bán thì bán muội đi mới đúng."
Cẩm nhi trở mình liếc mắt:
"Hừ, muội sẽ không để hắn bán đi đâu."
Câu chuyện còn tiếp tục kéo dài thêm một thời gian nữa, lúc hắn về nhà trời đã sáng rõ, khi về tới nhà cũng là thời gian ăn sáng. Mấy tháng qua,
khu nhà của họ tương đối quạnh quẽ, nhưng hôm nay trở về hắn được rất
nhiều người chào hỏi, khi tới cửa khu nhà còn thấy rất nhiều nha hoàn,
gia đinh tụ tập, trong phòng có tiếng khách nhân trò chuyện, mấy nha
hoàn bưng trà ra ra vào vào.
Ninh Nghị đi qua cửa phòng thấy Tô
Đàn Nhi đã trang điểm xong, đang ngồi nói chuyện với mấy anh em họ,
trong đó có cả hai vị thúc thúc bá bá trong tộc. Tô Đàn Nhi đang ngồi
quay lưng lại với hắn, cười nói với mọi người, trong nụ cười hiện sự ung dung, ưu nhã, thuộc tính thiếu nữ 19 tuổi đã bị nụ cười này kéo đi mất.
Trước đây khi Tô Đàn Nhi tiếp khách, sự tồn tại của hắn không khiến mọi người nhận ra, nhưng hôm nay chỉ mới xuất hiện ở cửa, đang chuẩn bị rời đi
thì mọi người trong phòng đã phát hiện, khu nhà lập tức trở nên yên
tĩnh, Tô Đàn Nhi quay đầu nhìn thấy Ninh Nghị liền đứng dậy cười nói:
"Tướng công đã về."
Ninh Nghị liền chào hỏi đám anh em họ hàng này, từ khi những người này coi
trọng Ninh Nghị, họ mới nhận ra mình chẳng hiểu bao nhiêu tính cách của
hắn cho nên cũng không biết nên nói gì mới phải, Ninh Nghị cười nói:
"Mọi người tiếp tục trò chuyện, ta không hiểu những thứ này nên đi bảo Hạnh nhi chuẩn bị bữa sáng."
Sau đó, hắn rời đi như mọi ngày.
Rời khỏi phòng khách về khu phòng ngủ yên tĩnh, lúc chuẩn bị đi tìm Hạnh
nhi bảo các nàng chuẩn bị bữa sáng, hắn phát hiện ra Tiểu Thiền đang ư ử hát khúc ca nào đó, nàng nhìn thấy Ninh Nghị, sắc mặt đỏ hồng, sau đó
bĩu môi:
"Cô gia, muội không có bệnh."
Sau một lát lại vội vàng bổ sung:
"Muội ngủ vừa mới dậy đấy."
Hiển nhiên là sợ Ninh Nghị lại bắt nàng đi ngủ.
Không lâu sau, hai vợ chồng Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi đã ngồi ăn sáng cùng với
đám anh em họ hàng, những người này thực ra bình thường đều thân với
phòng lớn nhưng lại thiếu đi cái tình thân đó, tuy nói là trong nhà nên
trò chuyện để tăng cường tình cảm, nhưng có trò chuyện tự nhiên hay
không phải dựa trên vấn đề làm ăn.
Trong quá trình nói chuyện với Tô Đàn Nhi, mọi người đều chú ý quan sát thái độ của Ninh Nghị, chú ý
tới những vấn đề Ninh Nghị trả lời. Những gì họ nói, ám chỉ, trong lòng
nghĩ thế nào Ninh Nghị đều hiểu, chẳng qua hắn không để ý tới việc này,
trong toàn bộ bữa sáng, ngoại trừ lúc nói ăn nhiều một chút thì hắn đều
vục đầu vào ăn, người xung quanh không nhận ra thái độ của hắn thế nào,
có người còn nghĩ có khi Ninh Nghị chẳng thèm để tới những người đang
ngồi nói chuyện với hắn ở đây?
Trên thực tế, trong lòng Ninh Nghị hiện giờ đang tập trung nghĩ tới việc khi bài Định Phong Ba truyền đi
sẽ tạo thành cơn sóng như thế nào, thậm chí cả lời bình "Thập Bộ Nhất
Toán" của mọi người, sáng nay đi dạy phải nhắc nhở cô bé Tiểu Thất một
câu mới được, nhưng mà ngẫm lại, hắn thấy mình chơi phụ thân cô bé một
vố lớn, tâm tình cô bé chắc cũng không dễ chịu, tốt nhất là nên khoan
hồng độ lượng, tha thứ và an ủi cô bé một phen.
Đương nhiên, cũng có người nghĩ hắn trầm mặc là không muốn tỏ thái độ, chắc là sau lưng
sẽ thương lượng với Tô Đàn Nhi đủ mọi sự tình. Tô Đàn Nhi ngồi đó hiểu
tính tình Ninh Nghị, trong lòng khá buồn cười.
Nàng biết tính
tình cổ quái của tướng công mình như thế nào, tiếp xúc lâu một thời gian mới có thể hiểu, mà đối với rất nhiều người, chỉ sợ cả đời này cũng
không thể hiểu được...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT