Hiện giờ có rất nhiều người đang chú ý tới động tĩnh của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, nhưng tối hôm nay, trong một khu nhà của Tô gia, mọi chuyện khá bình lặng.
Trong phòng Tô Đàn Nhi vang lên những tiếng lách cách hạ cờ, những giọng nói líu lo. Thiền nhi và Hạnh nhi đang chơi cờ ca rô, Tô Đàn Nhi nằm trên giường xem, thỉnh thoảng mách một hai nước.
Hạnh nhi bình thường rất ít khi thắng Tiểu Thiền, khi thua thường hay mở miệng kháng nghị, khi nói quá to thì Ninh Nghị vốn đang bàn chuyện với Quyên nhi quay đầu bảo:
"Không thấy trong phòng có người bệnh hay sao, cãi lộn như vậy người ta làm sao nghỉ ngơi!"
"Người nói lớn nhất là tỷ tỷ."
Hạnh nhi nói, Thiền nhi cũng gật đầu:
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tô Đàn Nhi liền nở nụ cười:
"Thiếp thích náo nhiệt, tướng công không cho xuống giường nên thiếp đành phải nói vậy."
"Chẳng có chút biểu hiện của bệnh nhân gì cả, chết cũng không hối cải..."
"Thiếp khỏi rồi."
"Khỏi cái đầu của muội..." (1)
"Tướng công đang nói ai vậy?"
"Hả? Cái gì?"
"Tướng công đang nói tới muội muội của ai đấy, có phải là Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất, à còn khá nhiều bà con họ hàng xa như Tiểu Mai, Tiểu Kỳ, Tiểu Lạc..."
Tô Đàn Nhi gập ngón tay đếm, Ninh Nghị bật cười, cầm một cuốn sổ ném vào bàn cờ.
(1) Thật ra chỗ này không phải tác giả chơi chữ, mà đây là cách nói của người hiện đại, trong câu “khỏi cái đầu của muội” có chữ 你妹 – em gái ngươi, Tô Đàn Nhi tưởng là Ninh Nghị đang nói tới đám em gái trong nhà.
"Thiền nhi, Hạnh nhi cùng với Quyên nhi mau viết những gì muốn cải tiến máy dệt ra đi, mọi người bàn tính xem nên tiến hành thế nào, điều động tài chính ra sao, bỏ cái gì thêm cái gì, chưởng quỹ quản sự là ai... Tại sao nhìn ta, ta đang cho các muội việc làm mà, nếu tính kỹ thì chắc chắn sẽ thành công..."
Nghe Ninh Nghị nói đến đoạn này, Tô Đàn Nhi ở trên giường há miệng:
"Tướng công, chuyện này..."
"Nàng cũng có việc để làm."
Ninh Nghị cầm một số bức thư ném tới bên giường:
"Nếu đúng là rỗi việc thì xem giúp ta mấy hôm nay có tình hình gì đi."
Tô Đàn Nhi vội vàng vơ lấy đống thư, giống như sợ Ninh Nghị đoạt trở về, mỉm cười, nhìn ba cô gái bên cạnh nói:
"Thế nhưng... Tướng công, việc cải tiến máy dệt rất lớn..."
"Dù sao thì nàng gật đầu mới thông qua mà, ba cô gái này cũng vậy, họ vẫn theo nàng, ý kiến của ta coi như tham khảo."
Tô Đàn Nhi ngẫm lại thấy đúng nên gật đầu, sau đó nhìn những bức thư trong tay:
"Những thứ này là..."
"Đó là biểu thống kê của đám chưởng quỹ trong thành Giang Ninh mấy ngày gần đây, còn có cả thư của các nơi gửi tới. Ta cũng đã xem qua nhưng khi hỏi Thiền nhi, Quyên nhi thì họ cũng không rõ bằng nàng, ta nói với nàng một chuyện, đám người này hình như khó chịu với ta, giống như đang thăm dò thử xem ta có bản lĩnh hay không."
Tô Đàn Nhi cười cười, sau đó nghiêm nghị xem những bức thư kia, sau một lát, bắt đầu tự ngẫm nghĩ, phân tích.
Mấy ngày gần đây, tối nào trong khu nhà này cũng như vậy, Tô Đàn Nhi đã hết sốt, ngoại trừ việc buồn bã vì xác định Tô Bá Dung sẽ tàn phế thì không có chuyện gì đáng lo. Ninh Nghị cũng hạn chế nàng một số việc, nàng cũng tận lực phối hợp, hiện giờ sức khỏe còn yếu nên cần nghỉ ngơi một thời gian, khi thì Thiền nhi, khi thì Quyên nhi sẽ ở lại chơi với nàng. Nhưng khi Ninh Nghị rời nhà, nàng sẽ xuống giường đi lại, thỉnh thoảng suy nghĩ một vài việc.
Có những lúc Ninh Nghị rất không đáng tin, ví dụ như buổi tối có việc thì bảo ba nha hoàn làm, làm xong thì ném cho nàng xem, nhưng mà các nàng đã làm rất tốt, có xem cũng chẳng phải động não gì nhiều. Đương nhiên, việc cải tiến máy dệt để cho ba cô gái này làm khiến cho nàng lo lắng, nhưng Ninh Nghị biết quá rõ bản thân hắn muốn làm gì, dù sao thì khi xong việc đều phải mang tới cho nàng xem.
Có những lúc, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi mỗi người một ý, thỉnh thoảng Tô Đàn Nhi cũng cãi bướng Ninh Nghị một phen, nhưng đa phần là Tô Đàn Nhi suy nghĩ, Ninh Nghị nói và phân tích. Tóm lại, thời gian làm việc không nhiều, khi bàn xong mấy người thường ngồi nói chuyện phiếm, tới khi Ninh Nghị trở về phòng thì bốn cô gái cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Ngọn đèn được vặn nhỏ, Tiểu Thiền bưng chậu nước qua phòng Ninh Nghị, cười cười nói đôi ba câu, sau đó về phòng mình, căn nhà trở nên tĩnh lặng.
Sáng sớm, thành Giang Ninh tỉnh lại trong tiếng gà.
Sau khi rửa mặt, ăn sáng, Ninh Nghị và Tiểu Thiền lên xe đến tổng điếm của Tô thị trong thành. Chuyện tiếp theo tương đối đơn giản, buổi sáng mở cửa, Ninh Nghị và Tiểu Thiền đi dạo trong cửa hàng, bình thường Tiểu Thiền khá đáng yêu, nhưng giờ nhận vai trợ thủ cho Ninh Nghị nên rất nghiêm túc. Khi không phải xử lý công việc thì nàng giới thiệu cho Ninh Nghị biết cái này, cái kia, kể cho Ninh Nghị nghe chuyện của hãng vải.
Buổi sáng mở cửa, nàng cùng với đám chưởng quỹ thu xếp công việc một chút rồi cầm cuốn sổ ngồi bên cạnh, chăm chỉ làm việc, thỉnh thoảng cũng nghĩ linh tinh, đại khái là hỏi Ninh Nghị xem đây có phải cách nghĩ của tiểu thư hay không, Ninh Nghị ở bên cạnh gật đầu.
Sau đó, Ninh Nghị và Tiểu Thiền ngồi xe ngựa đi dạo trong thành Giang Ninh một vòng, buổi sáng hôm nay không có chuyện gì nên hai người thoải mái đi dạo một chút. Giang Ninh vẫn phồn hoa như trước, chỉ khác một điều là có binh sĩ, nha dịch đi qua đi lại, bầu không khí tương đối nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài trận ẩu đả xảy ra. Tiểu Thiền ngồi cạnh Ninh Nghị vén rèm ra nhìn, sau đó cúi đầu trầm tư, khi Ninh Nghị đưa tay tóm lấy hai bả vai nàng, nàng quay đầu đi như con mèo nhỏ cọ má vào tay Ninh Nghị.
"Cô gia, huynh hôm nay vẫn đi tìm Hạ đại nhân à?"
"Ừ."
"Thế nhưng không an toàn đâu."
"Không sao cả."
"Thế nhưng muội lo lắng..."
Nàng nhỏ giọng thì thầm, điều này làm Ninh Nghị liên tưởng tới một con mèo nhỉ bèn đưa tay xoa đầu:
"Tình hình bên ngoài không bất ổn đến vậy đâu, không cần nghĩ nhiều, không được mất hứng, ngoan nào."
Tiểu Thiền cố sức lắc đầu, một lát sau thấy thái độ của Ninh Nghị vẫn vậy đành phải cười.
"Thực ra Tiểu Thiền chỉ là một nha hoàn, nếu ở gia đình khác mà nói như vậy đã bị đánh nhừ tử rồi... À, chuyện cô gia muốn làm, Tiểu Thiền cũng biết, tình hình bên ngoài không xấu như vậy, nhưng... chứng kiến tình cảm của cô gia và tiểu thư mấy ngày qua, Tiểu Thiền không nhịn được lại lo lắng, đúng, không nhịn được… cho nên… muốn nhắc cô gia một chút thôi..."
Tay nàng nắm chặt, cúi đầu nhìn xuống ngực, mặt đỏ như gấc. Trong lúc nhất thời Ninh Nghị cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt, đợi khi xe ngựa tới một cửa hàng của gia tộc, Tiểu Thiền liền khôi phục bình thường, sôi nổi xuống xe. Trước mặt công nhân trong cửa hàng, nàng là người rất nghiêm túc.
Buổi trưa, sau khi bảo Tiểu Thiền và mấy người đi theo về Tô phủ, Ninh Nghị lại tới phủ đệ của Hạ Phương, đây là ngày bái phỏng thứ 3. Lúc đi trên đường hắn vô tình gặp Ô Khải Hào của Ô gia, mọi người hàn huyên một lúc, Ô Khải Hào ân cần hỏi thăm bệnh tình của Tô Đàn Nhi rồi cười rời đi. So với Tiết gia, hai huynh đệ Ô gia biết đối nhân xử thế hơn nên ngày thường không xung đột gì nhiều. Khi sắp tới Hạ phủ, Ninh Nghị đột nhiên bị một người cản lại.
Đây là hai người mặc áo xanh, đội mũ quả dưa (mũ vuông trùm đầu), trông khá giống với gia đinh. Hai người cản Ninh Nghị rồi kéo hắn tới ngõ hẻm bên cạnh, một người trong đó thi lễ nói:
"Chào Thầy ạ."
Đây là tiểu vương gia Chu Quân Võ, tính tình tương đối rụt rè, hiện giờ mặc bộ đồ xanh, đội mũ quả dưa trông khá là thú vị. Người bên cạnh đương nhiên là chị gái hắn, Chu Bội.
Sau khi chào nhau, Ninh Nghị nghi hoặc hỏi:
"Hai người làm gì vậy? Trốn ra ngoài à?"
"Làm gì có, Mục thúc thúc cũng đi theo mà."
Chu Quân Võ vội vã giải thích, Ninh Nghị đi ra ngoài nhìn xung quanh thấy mấy người mặc quần áo màu xanh đang nhìn sang, âm thầm đề phòng, chắc đây là vệ sĩ vương phủ.
"Thực ra, ta và tỷ tỷ đã nghe nói tới chuyện thầy muốn gặp Hạ Phương, muốn xem cách thầy thuyết phục ông ta nên mới ra đây xem. A, đúng rồi, đúng rồi, thầy thấy chúng ta mặc trang phục này thế nào? Chúng ta đóng giả làm người hầu theo thầy đi tặng lễ, nhất định sẽ không nói lời nào! Không làm loạn! Tuyệt không mang tới phiền phức! À, chúng ta cũng đã chuẩn bị quà tặng, thầy có thêm hai người hầu nhưng đồ tặng chắc chắn là chưa chuẩn bị xong, cho nên chúng ta không muốn thầy phải nhọc công, đã chuẩn bị từ trước rồi, nó rất đáng giá đấy, có cỏ linh chi này, mứt tiến vua, tơ lụa trắng... Chúng ta cũng đã thăm dò, đây là những thứ Hạ Phương Hạ đại nhân thích, chúng ta chỉ muốn xem thầy thuyết phục Hạ Phương thế nào mà thôi..."
Tiểu Quân Võ vẻ mặt hưng phấn, phất tay nhấn mạnh chuyện họ sẽ không mang lại phiền phức gì cho Ninh Nghị. Chu Bội đứng ở bên cạnh không nói lời nào, nàng với Ninh Nghị có khúc mắc nhưng xem thì vẫn muốn xem. Nguyên nhân chủ yếu của việc này là tối qua, Khang Hiền có phân tích những chuyện Ninh Nghị muốn làm, cuối cùng kết luận, Ninh Nghị rất ít khả năng dùng lời lẽ thuyết phục Hạ Phương, nếu đã không dùng lời nói thì chắc chắn phải có cách khác. Hai chị em sau đó chụm đầu suy nghĩ, đoán là trong chuyện này nhất định có âm mưu, nào là dùng điểm yếu để uy hiếp...
Càng nghĩ càng thú vị, tưởng tượng cảnh một mệnh quan triều đình bị người ta nắm được điểm yếu, túm tóc uy hiếp… chắc chắn là như vậy rồi, Ninh Nghị đâu phải kẻ ngốc.
Suy nghĩ những chuyện tà ác này đúng là rất kích thích, cho nên hai chị em hôm nay cải trang đứng đợi ở đây, chuẩn bị đi cùng với Ninh Nghị để mở mang tầm mắt.
Hai mí mắt Ninh Nghị giật đùng đùng, thấy Chu Quân Võ nói một tràng, dùng vẻ mặt chờ mong, hắn lắc đầu.
"Phiền lắm, hai người không được theo..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT