Khi đại lão gia và nhị tiểu thư của phòng lớn đều gặp chuyện, công việc làm ăn hiện giờ do người con rể kia bắt đầu quản lý.

Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi bị bệnh, hai phòng còn lại vốn bình thường sẽ hả hê nhưng giờ cũng phải lo lắng. Tin tức Tô Đàn Nhi bị bệnh tạm thời chưa truyền ra ngoai, nhưng người trong nhà đại khái đã biết cả rồi. Về mặt dư luận, không nghĩ cũng có thể đoán được mọi người đang đồn thổi xem phòng lớn vốn ít người, nay sẽ ứng phó ra sao với cục diện này, có người còn đoán rằng trước kia Tô Đàn Nhi lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là con gái, không chống chọi được bao lâu. Nói chung, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Ninh Nghị tạm thời bị đẩy lên vị trí quản lý, điều này cũng khiến người khác nghị luận.

Chẳng qua chỉ là một người ở rể, nếu như ở những gia đình khác, những lời cười nhạo, chửi rủa đã vang lên, nhưng ở Tô gia có chút khác biệt. Từ khi vào phủ tới nay, người này đã phá vỡ những suy nghĩ vốn có về thân phận của hắn, vốn tưởng rằng hắn là một con mọt sách, nhưng giờ ai cũng biết hắn tài hoa hơn người, thơ từ cũng tốt mà dạy học cũng giỏi, sự kỳ tài của hắn mọi người đã được nghiệm chứng trong một năm qua. Người trong nhà hiện giờ chỉ còn cách giương mắt chờ thái độ của lão thái công, mà ông cụ cũng biết con mọt sách này không đơn giản.

Trong tình hình hiện giờ, hắn bị đẩy ra làm người quản lý phòng lớn, mọi người trong nhà lập tức dùng thái độ im lặng theo dõi, cho dù là đám người Văn Hưng, Văn Quý hay một số người thân tình với phòng lớn đều như vậy, ai cũng muốn xem ở phương diện này hắn có thâm tàng bất lộ gì không. Lão thái công thực sự lợi hại hay là bất công khi kiếm cho Tô Đàn Nhi một người chồng biết văn chương, giỏi buôn bán, thậm chí còn chấp nhận ở rể.

Thái độ này duy trì được ba ngày thì biến thành trò cười.

Mặc dù tài thơ kinh người, nhưng trên phương diện kinh doanh, Ninh Nghị vẫn chỉ là người bình tường.

Có thể nhận ra hắn muốn làm tốt mọi việc, nhưng phương thức làm việc có chút vụng về. Mấy hôm nay, sáng nào hắn cũng ngồi xe ngựa tới mấy cửa hàng và kho hàng trong thành kiểm tra, đại khái giống như những chuyện trước kia Tô Đàn Nhi vẫn làm, có thể nói là bắt chước mà làm.

Trên thực tế, với căn cơ của Tô gia, mỗi cửa hàng đều có một người tin tưởng tọa trấn, chủ nhân không cần thiết ngày nào cũng phải tới kiểm tra. Tô Đàn Nhi là người kế thừa Tô gia, cho nên đối với những chuyện này nàng vô cùng nghiêm túc, những vấn đề ở cửa hàng hầu như chuyện gì nàng cũng giải quyết, nhưng Ninh Nghị chỉ duy trì được vài ngày, hơn nữa làm việc cũng không hết sức, cho nên sau khi truyền ra ngoài, ai cũng biết hắn chỉ làm bộ bắt chước Tô Đàn Nhi.

Kinh nghiệm kinh doanh giữa người trong nghề và người ngoài cách biệt nhau rất lớn, Ninh Nghị xử lý công việc chuyên môn thì không nói, nhưng những việc bình thường thì hắn lại không biết, điều này khiến cho người khác buồn cười, giống như đám Văn Hưng, Văn Quý có thể không quản lý được cửa hàng, nhưng lại hiểu biết đại khái về ngành vải. Mấy hôm trước, Ninh Nghị đã làm một chuyện khiến người khác cười vỡ bụng, đó là việc hắn muốn xem nơi chứa đựng nguyên liệu làm thuốc nhuộm, khi đến nhà kho kiểm tra thì chứng kiến một người làm công đánh rơi túi bột thuốc nhuộm, hắn bảo gom lại, tránh lãng phí. Điều này khiến cho người kia lúng túng, xấu hổ, câu chuyện cũng vì vậy mà lan khắp Tô gia.

Sáng hôm sau, Ninh Nghị nói chuyện với đám chưởng quỹ, việc Hoàng thương là quyết định của Tô Đàn Nhi, không được nghi ngờ. Hắn nói thì dõng dạc đấy, lời lẽ sắc bén đấy, nhưng tràn ngập lý tưởng hóa kiểu thư sinh, dù là chưởng quỹ bình thường nhất của phòng lớn cũng phải lắc đầu, không thể nói đối phương sai, nhưng mà… nói chung cũng chỉ có từ tư tưởng thư sinh để hình dung.

Vị cô gia này không hiểu kinh doanh, điều này có thể khẳng định… chẳng qua số lượng người nghĩ hắn “hiểu” cũng không nhiều, biết điều này họ cũng chỉ xác nhận cách nghĩ của mình mà thôi.

Nhưng mà, mặc dù việc Ninh Nghị tiếp nhận công việc của phòng lớn trở thành đề tài nơi trà dư tửu hậu, nhưng có một việc mọi người phải công nhận hắn thành công. Dưới sự tuyên truyền của đám chưởng quỹ về việc mấy năm nay Tô gia đã chuẩn bị vấn đề Hoàng thương, mới chỉ có 4 ngày, việc Tô gia chế ra loại vải mới đã truyền khắp Giang Ninh. Người ngoài đang phỏng đoán, có lẽ vì Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi bị bệnh nên Tô gia mới chính thức công khai, quyết ra tay làm một cú được ăn cả, ngã về không.

Được, công phu nàng chuẩn bị mấy năm sẽ giải quyết hoàn mỹ được vấn đề Hoàng thương, có thể chính thức quản lý phòng lớn Tô gia, thậm chí lấy thân phận con gái giành địa vị gia chủ. Thất bại, thì cũng vẫn chỉ là thất bại, trong bối cảnh hiện giờ dù có thất bại thì cũng chẳng mất mát quá nhiều.

"Bị bệnh mà vẫn có khí phách bậc này, là phụ nữ cũng chẳng kém đấng tu mi, sau này làm đối thủ với vị Đàn nhi muội tử này, áp lực sẽ rất lớn."

Trên trà lâu, Tiết Duyên buông chén, lắc đầu cười cười:

"A Tiến, nếu sớm biết như vậy, năm đó cho đệ ở rể Tô gia cũng là mối nhân duyên tốt."

Hôm nay Tiết Duyên là và Tiết Tiến cùng với mấy vị huynh đệ trong tộc tới trà lâu uống trà nói chuyện phiếm, cùng làm trong ngành vải nên đương nhiên họ sẽ đề cập tới những biến cố gần đây của Tô gia. Tiết Tiến bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:

"Đệ hiểu rõ mình, có lấy - đệ cũng không lấn áp được cô ta, nhưng nếu như cô ta gả vào Tiết gia chúng ta, đệ sẽ lấy, còn nếu đi ở rể thì sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được."

Trước kia Tiết Tiến cũng là người cao ngạo, nhưng không ngờ hôm nay lại khiêm tốn như vậy. Mấy huynh đệ trong tộc nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười, trêu ghẹo vài câu, sau đó tự nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện lên người vị hôn phu của Tô Đàn Nhi.

"Đáng tiếc, tài thơ đúng là kinh người nhưng chỉ như dệt gấm thêu hoa, không có tác dụng, trong nhà đột nhiên gặp chuyện, bản thân hắn lại không có công danh, vậy có ích lợi gì."

"Biểu hiện mấy hôm nay của Ninh Lập Hằng chắc chắn là có Tô Đàn Nhi ở sau lưng bày mưu tính kế."

"Ta đang nghĩ xem biểu hiện trước đây của hắn có phải là do Tô Đàn Nhi bày mưu tính kế hay không, hắn chỉ là một con mọt sách, bất ngờ nổi danh, có lẽ đấy cũng là thủ đoạn của cô ta. Chiếu theo tình hình, Tô Đàn Nhi đang muốn tướng công của cô ta dương danh lập vạn mà thôi..."

Thấy mọi người bàn luận như vậy, Tiết Tiến định nói gì đó lại thôi, sau đó lắc đầu:

"Đừng khẳng định như vậy, tên Ninh Lập Hằng kia không đơn giản, hắn không phải kẻ ngốc đâu."

Lúc trước Ninh Nghị vang danh, Tiết Tiến coi như một hòn đá lót đường cho hắn. Hiện giờ Tiết Tiến đã học được sự khiêm tốn, có lẽ là đã tiến bộ, Tiết Duyên gật đầu, vỗ vai hắn nói:

"Khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng mà việc này thì đệ quá cẩn thận rồi, Ninh Lập Hằng kia đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng cũng chỉ có tài làm thơ, loại văn nhân này thường có tính cách cổ quái, điều này có thể hiểu. Nhưng dù hắn có tài học kinh người thì kinh doanh vẫn là một lĩnh vực mới."

Hắn hơi dừng một chút:

"Ta thấy tên Ninh Nghị này đúng là có năng khiếu trên phương diện buôn bán, có thể nói là thiên phú trời cho. Hắn là người thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ mới bước chân lên con đường này, người khác cười nhạo hắn cũng là điều bình thường. Nhưng cười thì cười, phải rõ một điều… dù Ninh Nghị có làm gì thì sau lưng hắn vẫn có Tô Đàn Nhi tọa trấn, chỉ cần bọn họ tranh được Hoàng thương, tất cả mọi chuyện sẽ bị thổi bay như cát bụi. Tô Đàn Nhi vừa gióng trống khua chiêng tranh đoạt Hoàng thương, vừa mang tướng công nàng ta ra làm trò cười, sợ rằng đây cũng chỉ là một phần tính toán. Chuyện Hoàng thương, chúng ta cũng muốn được chia một phần, mọi người có thể cười nhưng cũng phải lo liệu tốt chuyện của mình."

Tiết Duyên vừa nói như vậy, sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc. Tiết gia, Tô gia, Ô gia đều đã bộc lộ ý đồ với Hoàng thương, ai cũng tận dụng ưu thế của mình để tranh đoạt, nhưng mà Tô gia đã đi trước, lợi thế cũng là nhiều nhất.

Tiết Tiến lắc đầu nhìn một người trong nhóm nói:

"Ta đã nói từ trước rồi mà."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đã nhìn xuống dưới đường:

"A?"

Tiết Duyên cũng nhìn theo, chỉ thấy trong đám người, Ninh Nghị đang cầm một cái hộp đi tới. Hắn không mang theo người hầu, nha hoàn, có lẽ đi một mình, không biết là tới nơi này dạo chơi hay có chuyện. Chỉ thấy hắn hỏi một người bán hàng trên đường, sau đó đi tới trước cổng một gia đình cách đó không xa.

"Bên kia là..."

"Phủ đệ của Hạ Phương Hạ đại nhân ở Chức Tạo viện."

"Đùa à, hắn đi một mình?"

Đám người Tiết gia hai mặt nhìn nhau. Việc tranh đoạt Hoàng thương cũng phụ thuộc rất lớn vào quan hệ, theo những gì đám Tiết Duyên, Tiết Tiến biết, Tô gia hiện giờ đã móc nối khá nhiều với các quan viên trong Chức Tạo viện, mối quan hệ với một số người thậm chí khá mật thiết. Thế nhưng người nắm quyền thực sự chỉ có ba người, đó là Hạ Phương - Hạ đại nhân, Hàn Triêu Ứng - Hàn đại nhân và chủ quan Đổng Đức Thành - Đổng đại nhân, hiện giờ Tô gia mới móc nối được với Hàn Triêu Ứng mà thôi.

Thái độ của chủ quan Đổng Đức Thành tương đối mập mờ, không nghiêng về bên nào cả. Mà thế cục nay năm có biến, Hạ Phương cũng chưa dám tỏ thái độ gì, hắn chắc là sẽ chú ý tới một số thương hộ tầm trung, cho nên hiện giờ mấy nhà đều muốn tranh thủ. Tình hình càng ngày càng mẫn cảm, Hạ Phương lập tức tuyên bố không tiếp đãi thương nhân tới nhà chơi, hai ngày trước Tiết gia cũng bị người ta đóng cửa không tiếp, hiện giờ còn đang nghĩ cách, không ngờ tên Ninh Nghị này lại chạy đến.

Đi một mình, thậm chí thái độ còn tương đối vui vẻ. Hắn hiện giờ đang đứng ở cửa suy nghĩ một chút, sau đó mới gõ cửa, sau đó lại biến mất dưới mái hiên. Đám người Tiết gia trên lầu còn đang nghị luận, thậm chí là pha trò.

"Không có khả năng."

"Sao có thể gặp hắn được chứ..."

"Hắn chỉ là một tên ở rể mà cũng dám chạy tới biểu đạt thái độ của Tô gia, hắn coi mình là đấng cứu thế hay sao..."

"Đại khái là muốn biểu hiện thành tích."

Không ai cho rằng Ninh Nghị có thể gặp được Hạ Phương, nhưng qua một lúc mà không thấy hắn ra ngoài, mọi người lại nghi ngờ, sau đó có người xuống tìm hiểu, nhịn không được bật cười.

"Người gác cổng nói tên Ninh Nghị này rất kiên nhẫn, đám người gác cổng sắp bị hắn làm phiền tới chết rồi..."

Nghe thấy đối phương nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ha ha, đúng là thư sinh, hắn cho rằng kiên nhẫn là có thể bám được vào Hạ Phương hay sao."

"Chắc chắn là không."

Tiết Duyên nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu nở nụ cười:

"Nhưng mà nghe giống chuyện cổ tích vậy..."

Lại qua một lúc, Ninh Nghị vẫn chưa ra ngoài, một người lại phải xuống tìm hiểu tình hình, lúc trở về hắn cười nói Ninh Nghị vẫn còn đang dây dưa với người gác cổng, đúng là bội phục đối phương, da mặt khá dày cứ ở đó lải nhải, người gác cổng nghe phát chán đành mặc kệ hắn.

Tiếp tục uống trà ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này đúng là vừa lạ, vừa thú vị, vừa buồn cười, bàn tán với nhau thêm một canh giờ nữa mà mới thấy Ninh Nghị cầm hộp ra ngoài, đến cửa quay đầu nhìn cổng một cái rồi mới lắc đầu rời đi. Đám người trên lầu không biết tình hình thế nào, đành phải cử một người xuống hỏi thăm, lúc trở về kể lại vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy bội phục.

"Hắn đứng ở cổng lải nhải hơn một canh giờ khiến cho người gác cổng không chịu nổi... bảo ngày mai tiếp tục tới bái phóng..."

Tiết Duyên giật mình:

"Con mọt sách này..."

Tiết Tiến trầm mặc một lúc phán đoán:

"Hình như hắn định làm người khác chú ý... đúng là cách ngu..."

"Nếu hắn thật sự tiếp tục thì Hạ đại nhân sớm muộn cũng phải gặp hắn một lần..."

"Vậy thì có ý nghĩa gì?"

Câu chuyện cứ tiếp tục nhưng chẳng ai còn bộ dáng cười đùa, cách này bọn họ đã được nghe bậc cha chú nói qua, buôn bán không phải chỉ dựa vào lợi ích, mà còn phải dựa vào sự tận tụy, kiên trì. Đương nhiên, nghe thì mới nghe vậy chứ chưa thấy tấm gương nào, hôm nay thấy Ninh Nghị làm vậy, trong lòng mọi người ai cũng giật thót một cái.

Người ta không có ở nhà, vì chuyện làm ăn đợi chờ thì không đáng nói, đằng này người ta rõ ràng không gặp, vậy mà vẫn còn lải nhải hỏi thăm người gác cổng tới tận hơn một canh giờ, việc này đúng là đáng sợ...

Hi vọng xa vời nhưng có thành công hay không còn phải chờ mới biết. Hiện đã là buổi chiều, trong khi đám người Tiết gia ở trên tửu lâu thì thầm to nhỏ, Ninh Nghị đang đi trên phố, vứt chuyện vừa rồi ra khỏi đầu. Đi qua một con đường là tới trụ sở chính của Trúc ký, Ninh Nghị bước lên lầu hai. Vừa nãy đi bái phỏng người ta, ở đó hơn một canh giờ, cơm còn chưa kịp ăn, bây giờ phải bổ sung năng lượng. Trên bàn đã có hai món ăn, canh trứng là món cuối cùng, định mở miệng cám ơn thì thấy người bưng tới là một cô gái áo xanh, Ninh Nghị nhìn nàng gật đầu.

Khi đóng cửa thành, hắn đã hứa cùng với Nhiếp Vân Trúc đến nhà Tần lão xin lỗi, nhưng mấy ngày nay bởi chuyện của Tô Bá Dung nên hai người chưa kịp gặp nhau, Ninh Nghị suy nghĩ một chút, định mở miệng xin lỗi việc này.

Nhiếp Vân Trúc không có ý trách gì cả, nàng đang chăm chú đánh giá Ninh Nghị từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút lo lắng, sau đó mở miệng trước hỏi:

"Lập Hằng... huynh không có sao chứ?"

"Sao cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play