Nước trong thùng tắm đương nhiên không thể dìm chết người, dù là nhất thời hoảng loạn thì sặc nước cũng có hạn. Sau khi hốt hoảng, Tô Đàn Nhi trấn tĩnh lại, xấu hổ và cố gắng kéo dãn khoảng cách. Ninh Nghị phẩy nước trên người đi ra ngoài, Tô Đàn Nhi ngồi trên ghế, trùm khăn tắm cắn cắn môi.
"Tướng công... Tướng công sao lại... ở chỗ này..."
Nói được nửa câu, giọng nói của Tô Đàn Nhi đã rất nhỏ.
Ninh Nghị đứng ngoài rèm trả lời:
"Ta chuẩn bị tắm rửa, sau đó... Còn nàng?"
"Thiếp... bảo Quyên nhi đun nước..."
Ninh Nghị sửng sốt.
"Lúc ta về, trong nhà làm gì có ai, Quyên nhi đã đi ra ngoài... À, nàng lúc đó đang ngủ, mà nàng dặn Quyên nhi lúc nào..."
Trong phòng tắm, Tô Đàn Nhi kỳ thực đã hiểu chuyện gì, sau một lúc mới trả lời với giọng vo ve:
"... Buổi trưa... Bây giờ là lúc nào?"
Nhìn sắc trời bên ngoài sợ rằng cũng đã sắp tối, Ninh Nghị đứng ngoài chờ khá lâu mới nghe thấy câu trả lời, chỉ thấy hắn cười nói:
"Nàng tắm đi đã, dù sao quần áo cũng ướt rồi, ta… đi thay bộ quần áo khác. Không có chuyện gì đâu."
Lúc nãy ôm Tô Đàn Nhi rời khỏi thùng tắm, quần áo Ninh Nghị đã ướt khá nhiều, hắn xoay người ra cửa nhưng chưa đi được bao xa lại nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra:
"Tướng, tướng công... chờ một chút..."
"Sao?"
"Nước… hơi lạnh."
***
Thay ngoại bào, sau đó nhanh chóng vào nhà bếp nhóm lửa, nấu nước. Thể chất Ninh Nghị hiện giờ đã rất tốt, dù tắm nước lạnh cũng không sao, chẳng qua hắn cảm thấy ở trong bầu không khí cổ này mà tắm nước lạnh thì đúng là không hợp, nhưng cũng không đun nhiều, Tô Đàn Nhi tắm đương nhiên là cảm thấy hơi lạnh.
Chiều nay trong nhà khá yên tĩnh, lá vàng rơi lả tả, Ninh Nghị vừa đun nước, vừa nói chuyện về thư viện với Tô Đàn Nhi. Thư viện đóng cửa, Lý Tần rời đi, tiệc trưa, tiệc tối...
"... Nhị thúc nói, đều là người một nhà, không nên phân biệt phòng lớn, phòng hai, phòng ba, nếu không người ngoài sẽ chê cười. Mấy đứa con của thúc ấy không hiểu chuyện, tương lai nàng quản lý gia đình này là tốt nhất, gần đây lại thấy nàng quá mệt mỏi, bảo ta căn dặn nàng nghỉ ngơi nhiều... A, được rồi, thúc ấy còn nói, việc buôn bán trong thiên hạ, gấp cũng không xong hết được."
Vừa đun nước nóng, Ninh Nghị vừa nói chuyện, hai người tâm sự qua một bức tường, Tô Đàn Nhi cười cười nói:
"Tướng công tin không?"
"Mặc kệ nàng tin hay không, dù sao ta cũng tin."
Ninh Nghị cười gật đầu.
Trả lời cách này chẳng khác nào bảo Tô Đàn Nhi có ý nghĩ xấu, trong lúc nhất thời nàng có chút bực bội.
Lúc đi qua cửa phòng tắm, Ninh Nghị nói:
"Bỏ qua các ý khác, câu nói việc buôn bán trong thiên hạ, gấp cũng không xong hết được đúng là có đạo lý."
"Việc cũng chia ra việc gấp hay không mà..."
Tô Đàn Nhi ở bên trong nỉ non một câu, sau đó nói:
"Mặc kệ câu này, những thứ khác thì sao? Tướng công tin không?"
"... Làm người phải thành thực."
Đẩy rèm tiến vào phòng tắm thấy Tô Đàn Nhi dùng hai chiếc khăn tắm quấn tròn người, kín như mặc quần áo, co ro ngồi trên ghế, vốn vóc người nàng cao gầy thướt tha, bây giờ cuộn tròn chỉ để lộ khuôn mặt, mị lực vẫn tỏa ra như trước.
Lúc này tuy đỏ mặt nhưng nàng vẫn nhìn Ninh Nghị nói:
"Câu này không tính là trả lời."
"Làm người phải thành thực... cho nên Nhị thúc thoạt nhìn khá là thành thực."
Ninh Nghị nói đổ nước nóng vào thùng, đưa tay thử độ ấm.
"Tướng công không thành thực."
"Người không thành thực mới nghĩ người khác không thành thực, ta cũng tin Nhị thúc."
"Xấu."
"Nước cũng đủ ấm rồi đấy... Nàng với Nhị thúc có mâu thuẫn, không thể bởi vì ta nói Nhị thúc thành thực mà nói ta xấu được..."
Tô Đàn Nhi cười nhìn hắn, nói từng chữ:
"Tướng công xấu, không thành thực."
"Được rồi, duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi..."
"Tướng công khéo đưa đẩy, xấu, không thành thực."
"Không so đo với nàng."
Vén rèm tắm chuẩn bị ra ngoài, phía sau lại truyền tới giọng nói.
"Không nói thật ra, không thành thực."
"Được rồi."
Ninh Nghị thở dài, xoay người thò cổ xuyên qua rèm, hắn mở trừng hai mắt:
"Vừa rồi tới đây, không phải cố ý."
Nghe thấy câu này, Tô Đàn Nhi trong nháy mắt trợn tròn cặp mắt, lúc nãy gương mặt hơi hồng thì giờ đỏ rực, nàng ôm người ngồi im trên ghế, định nói mà lại không nói nên lời. Sau khi Ninh Nghị buông mành ra ngoài một lúc, Tô Đàn Nhi mới cởi khăn tắm. Phòng tắm vốn có một cánh cửa và một cổng rèm, cửa gỗ đóng lại thì người ngoài sẽ không vào được. Tô Đàn Nhi vốn cho là Quyên nhi ở nhà, cho nên mới không đóng kín cửa, lúc này mới di chuyển ra đóng then cửa vào.
Nàng vẫn mặc cái yếm đỏ, quần tơ mỏng, chân trần, trên người lúc này cũng dính nước cho nên không quá tự tin. Nhớ tới lúc nãy khi tên kia nhìn thấy mình, khuôn mặt nàng lại nóng rực, trong lòng thầm nghĩ, hắn chắc ở bên ngoài đang cười mình.
Tiếng bước chân vang lên, Ninh Nghị nhỏ giọng thì thầm một bài hát nào đó, chậm rãi đi trong hành lang, trong đầu đang nghĩ mình phải đi đun nước tắm.
Tô Đàn Nhi mấp máy môi:
"Tướng công không thành thực!"
Nàng nhỏ giọng nói một câu, chắc là bên ngoài cũng có thể nghe được, tiếng bước chân bên ngoài hơi dừng. Nàng khịt mũi một cái, sau đó cười đi tới chỗ thùng tắm.
***
Sau khi Tô Đàn Nhi tắm xong, Ninh Nghị cũng đi tắm, lúc xong cũng là gần tối. Mắt thấy thời gian đại khái cũng chừng 5 giờ chiều, Ninh Nghị ngồi trong lương đình hóng gió hong khô mái tóc, Thiền nhi, Quyên nhi cũng đã trở về hỏi thăm Ninh Nghị. Thiền nhi đi tới nói: "Cô gia tắm à?" Sau khi hỏi được mấy câu, nàng lại tâm sự tới chuyện của mình.
Qua một lúc, Tô Đàn Nhi cười đi tới, nàng mới chỉ kịp buộc mái tóc dài, mặc bộ đồ màu xanh nhạt, sau khi ngồi xuống thì híp mắt nhìn trời chiều:
"Nói như vậy, tối nay tướng công sẽ cùng bọn Văn Hưng đi tới Yến Thúy lâu?"
"Ừ."
Ninh Nghị gật đầu, sau đó ngửa mặt suy nghĩ một chút:
"Không biết ở đó vị cô nương nào nổi tiếng nhất..."
"Nổi tiếng nhất... là Lữ Hà."
"Sao nàng biết?"
"Thiếp đã từng tới đó một lần, nữ giả nam trang."
Tô Đàn Nhi che miệng nở nụ cười, sau đó nói:
"Tướng công cứ trêu thiếp, dù sao Lý công tử cũng sắp đi, thay thiếp thân cáo biệt một lời, chúc hắn thuận buồm xuôi gió. Về phần những lời không thành thực thì không nên để ý tới..."
"Sao?"
"Kỳ thực theo những gì thiếp thân nghĩ, nếu như tướng công cùng Lý công tử đi chơi còn tốt hơn đi cùng đám người Văn Hưng nhiều. Biết đâu họ lại đả kích tướng công."
Tô Đàn Nhi là người con gái mạnh mẽ, nhưng đối với người nhà rất tốt, đương nhiên cũng chỉ có mấy người được nàng coi là người nhà.
Tết nàng thường kéo Ninh Nghị đi thăm hỏi một số gia đình, ngày thường cũng có một vài bữa tiệc tụ hội, mỗi lần mở tiệc, nàng theo rất sát Ninh Nghị. Tuy rằng, Ninh Nghị không cần việc này, nhưng từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hành động “dư thừa” của Tô Đàn Nhi này đã chứng tỏ, nàng thực sự cho rằng cuộc hôn nhân này không chỉ là một cuộc hôn nhân kinh doanh.
Ninh Nghị ở trong tình hình này đương nhiên sẽ không truy cầu cái gọi là tình yêu thuần túy. Đối với hắn mà nói, kiếp trước hắn cũng giống như Tô Đàn Nhi, cũng bị sắp xếp cưới một người vợ, cho nên dùng từ "kinh doanh" cũng không có gì sai. Dùng từ này hắn cũng không phản cảm, hắn không có khả năng tạo ra một tình yêu nhất kiến chung tình, sau đó là tình chàng ý thiếp, ở trong một số tình huống nhất định, hắn chỉ có thể dựa theo tình hình mà phát triển.
Đối với Tô Đàn Nhi, cuộc hôn nhân này lúc đầu đúng là bất đắc dĩ, nhưng nếu đã chấp nhận thì nàng sẽ biểu hiện chân thực, đối xử với người xa lạ đủ tôn kính và chân thành. Ninh Nghị cũng chấp nhận loại tình hình này, đối phương đã cố sức thể hiện ra bên ngoài, nên hắn cũng hiểu ý của nàng: nếu có thể, chúng ta cứ tiếp tục như vậy.
Thật ra, nàng cũng không có bao nhiêu lựa chọn, Ninh Nghị thấy nàng là một cô gái 19 tuổi toàn tâm toàn ý, nỗ lực theo đuổi sự nghiệp kinh doanh, về những mặt khác nàng không quan tâm nhiều lắm, cho nên cũng không có bao nhiêu thứ dành cho gia đình, đây cũng là sự chân thành của nàng. Ninh Nghị thích cách nghĩ như vậy.
Tuy rằng trước kia đã cố hết sức sống cuộc sống "kinh doanh", nhưng hiện giờ đôi bên đúng là có hảo cảm, kỳ thực cũng rất lý tưởng. Bây giờ nàng nói câu này, thực ra cũng là không muốn Ninh Nghị giúp đám nhị thế tổ trong nhà.
Ninh Nghị nghe được cười rộ lên:
"Không sao, họ không đả kích được đâu."
"Nếu tướng công và Lý công tử cùng đi, thì Tiểu Thiền không phải đi theo nữa."
Tô Đàn Nhi nói xong thì rút mấy tấm ngân phiếu ra nói:
"Trên người tướng công sợ rằng cũng không có nhiều ngân lượng, đây có 500 lượng, tướng công cầm lấy, nếu có thích cô nào thì cổ vũ một chút cũng được, tướng công là đệ nhất tài tử, chi tiêu đương nhiên không thể keo kiệt."
Nói đến đây, nàng lại mỉm cười:
"Đám huynh đệ phòng hai, phòng ba đúng là không ra sao, nếu giao gia tộc cho họ thì kiểu gì cũng tan nát, Nhị thúc, Tam thúc khẳng định cũng biết. Nhưng hiện giờ họ đã hơn 40 tuổi, con cháu cũng đã có, cho nên họ cũng là người cầm quyền của một nhánh rồi. Họ nói không tranh, chính là không thành thực. Nhị thúc, Tam thúc tranh cho mình, chứ không tranh cho đám hậu bối, đám Văn Hưng ngốc như vậy thì làm sao đảm đương nổi gia tộc, người đảm đương chỉ có thể là bọn họ mà thôi..."
Tô Đàn Nhi cúi đầu, nói với giọng nhẹ nhàng:
"Tướng công sau này đừng đứng bên phe Nhị thúc nói chuyện nữa, được không? Dù là cố ý, thiếp thân cũng không muốn nghe tướng công nói những lời không tốt của phòng hai, phòng ba... Thiếp nghĩ tướng công nên đứng về bên thiếp, thiếp cũng thích nghe tướng công nói Nhị thúc không thành thực, không thích nghe tướng công nói Nhị thúc thành thực. Ở phương diện này, lòng dạ của thiếp thân rất hẹp hòi..."
Nàng ngẩng đầu lên, môi hơi mấp máy, cười nhìn Ninh Nghị, trong nụ cười kia mang chút khẩn cầu.
Nắng chiều chiếu lên khuôn mặt nhỏ, giật mình, Ninh Nghị bị câu nói lòng dạ hẹp hòi làm rung động.
Dù thật hay giả, đúng là rất đáng yêu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT