Ngoài điện, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ.

Trong điện, không khí lại bị đóng băng.

Đối với kết quả như vậy, Dạ Liêu, Bắc Bang đều không thể chấp nhận. Nhưng mà, bọn họ cũng đã tán thành lời Hoàng Hậu nói về hạnh phúc, không thể chối bỏ. Huống hồ, công chúa nói rõ là cự tuyệt, bọn họ phải làm thế nào được nữa đây?

“Vút…”

Một mũi tên nhọn đột nhiên bay vụt vào từ ngoài điện, lực đạo rất mạnh.

Tất cả mọi người bị mũi tên đột nhiên ngoài ý muốn này khiến cho ngu ngốc, đến khi ngoài điện vang lên âm thanh hỗn độn.

“Có thích khách.”

Đùng…

Giống như là cỏ bị cháy lan, trong điện sôi trào.

Vài bóng người màu đen che mặt trong lúc mọi người chưa hoàn hồn, xông vào. Trước mắt sát khí, ánh dương nhỏ vụn vào từ ngoài điện, dừng ở trên hắc y, sáng long lanh, càng tăng thêm mấy phần kinh người, hàn khí.

“Hộ giá, hộ giá.”

Hứa Mậu giơ phất trần ngăn lại phía trước Hiên Viên Dạ cùng Lãnh Loan Loan, giọng nói cao vút hô cao tựa như một đoạn răng cưa làm lỗ chân lông của người ta phải dựng đứng cả lên.

Trong điện hỗn loạn, bách quan ngày thường chỉ biết sống an nhàn sung sướng hoang mang rối loạn tránh né ra chung quanh. Mà các phi tần trong điện ăn mặc như những cành hoa chỉ biết sợ tới mức thét chói tai, dáng vẻ sớm đã cực kì chật vật.

Thượng Quan Minh, Đỗ Uy Hải sửng sốt, rồi sau đó đều tự che chở công chúa của mình.

Đôi mắt Đế Na lóe ra kinh sợ, bị cảnh trước mắt làm cho cả kinh không biết làm sao, chính là tránh ở phía sau Tể tướng Đỗ Uy Hải, trái né phải trốn.

Thượng Quan Lăng Tuyết phản ứng tuyệt đối khác, nàng túm lấy làn váy dài, đẩy Thượng Quan Minh không có võ công sang một bên, không để ý sự ngăn trở của hắn, đứng dậy, liền chạy ra bên ngoài.

“Công chúa, công chúa, mau trở lại.”

Thượng Quan Minh tức giận đến giơ chân, nhưng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Lăng Tuyết như một ngọn gió tràn vào trong đám người hỗn loạn kia.

“Hoàng Thượng, long thể quan trọng hơn, người mang theo Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương tránh đi. Nơi này giao cho nô tài.” Hứa Mậu mắt thấy càng ngày càng hỗn loạn, liền nói với Hiên Viên Dạ.

Hiên Viên Dạ nghiêng đầu nhìn Hoàng thái hậu có chút kinh hoảng, phất phất tay nói: “Trước hộ tống Hoàng thái hậu về Từ Trữ cung.”

“Hoàng nhi, còn ngươi?” Hoàng thái hậu nghe Hiên Viên Dạ nói như thế, có chút lo lắng nhìn hắn.

“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần không có việc gì.” Hiên Viên Dạ cười nhẹ, sai người tiễn bước Hoàng thái hậu, ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh của nàng biến mất.

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu…” Hứa Mậu còn muốn cầu bọn họ rời đi.

Lãnh Loan Loan giương tay, chặn lời của hắn.

“Ngươi rất lắm miệng.” Đừng có quấy rầy nàng xem kịch, được không?

Hiên Viên Dạ cười, đã biết Loan Loan sẽ không bỏ qua màn náo nhiệt này.

Vài thân ảnh màu đen lọt vào điện, nhưng rất kỳ quái, bọn chúng không phải ám sát Hiên Viên Dạ, mục tiêu của chúng dường như là người Dạ Liêu, Bắc Bang.

Đao quang kiếm ảnh, bách quan cùng phi tần sợ tới mức kinh hãi, không còn giữ dáng vẻ gì, thậm chí không tiếc trốn xuống dưới bàn, mặt sau cây cột, chật vật như vậy.

Đỗ Uy Hải che chở Đế Na, tính dời đi. Nhưng Hắc y nhân phi thân lên, Hiên Viên Thiên, Lãnh Bùi Viễn thấy vậy, ngừng đấu với Hắc y nhân, bay vút lên ngăn cản.

Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn, đám Hắc y nhân này nhằm về phía Dạ Liêu, Bắc Bang. Là ai đang giở trò? Nếu sứ thần Dạ Liêu, Bắc Bang ở Thiên Diệu gặp chuyện không may, ba quốc tự nhiên không tránh được một cuộc huyết chiến, ai sẽ được lợi? Kết quả không cần nói cũng biết. Trách không được tứ quốc chỉ một nước không hề có động tĩnh, hóa ra là giấu tài, chờ thời cơ này.

Đôi mắt hắc bạch phân minh híp lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm. Môi anh đào nhếch lên, nàng ngồi ở ghế không nhúc nhích. Nàng nhìn xuống phía dưới, thu lấy tất cả thần thái của mọi người.

“Nam nhân, ngươi nói xem Hắc y nhân đó là do ai sai đến?”

“Tiểu Hoàng Hậu không phải sớm biết rồi sao?” Hiên Viên Dạ tà tà nhếch môi, cầm lấy tay Lãnh Loan Loan, hai người thần thái thoải mái, giống nhau màn trước mặt cùng lắm là diễn trò trêu người.

Lãnh Loan Loan trừng mắt một cái, nam nhân này cũng quá không hợp.

“Ngự Lâm quân của ngươi đâu?” Đến bây giờ còn không xuất hiện, trong tiểu thuyết không phải viết một khi nguy hiểm xuất hiện, Ngự Lâm quân cũng sẽ xuất hiện sao?

Hiên Viên Dạ nhướn mi, xuất hiện sớm quá không phải sẽ mất thú vị sao? Tuy nhiên, cũng đến lúc rồi.

“Phổ, đến đây.”

Lãnh Loan Loan ngẩng lên, quả nhiên một đoàn Ngự Lâm quân xông vào từ ngoài điện.

Bách quan, phi tần nhìn thấy Ngự Lâm quân đến, dường như an tâm không ít. Không ít người nhân cơ hội chạy đến phía sau Ngự Lâm quân, muốn được bảo vệ.

“Xông lên.” Thống lĩnh Ngự Lâm quân Lâm Phổ sắc mặt lãnh lệ, ánh mặt trời rơi trên áo giáp màu bạc lóe ra ánh sáng kiên nghị. Bàn tay to vung lên, tất cả Ngự Lâm quân đều nhằm phía Hắc y nhân.

Cung điện, lập tức trở nên chật chội.

Hắc y nhân nhân mặc dù không nhiều lắm, lại không chút nào khủng hoảng. Ánh mắt kẻ nào cũng không lộ ra chút phập phồng, bọn họ giống như con rối bị thao túng, càng xả đao kiếm. Hàn quang lòe lòe, giống như Diêm vương đang chiêu gọi.

Thượng Quan Lăng Tuyết đoạt lấy kiếm của một thị vệ, hướng tới Hắc y nhân. Nhưng nàng mặc dù thân thủ bất phàm, nhưng không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến. Trải qua vài trận, tất nhiên đã cố hết sức, trán chảy mồ hôi, tay cũng nắt đầu mềm nhũn.

Thượng Quan Minh một bên nhìn thấy mà kinh hãi, muốn xông lên, lại bất đắc dĩ hắn chính là thư sinh có văn không có võ.

“A….”

Cây kiếm trên tay Thượng Quan Lăng Tuyết bị đánh rơi, mắt thấy kiếm của Hắc y nhân đang đánh xuống. Nàng nhắm mắt, chờ kiếm rơi trên người mình. Nhưng đau đớn như trong tưởng tượng không xuất hiện, một đôi tay to ấm áp ôm lấy thắt lưng của nàng. Mở mắt nhìn, thấy một nam tử tuấn mỹ lạnh lùng ở trước mắt, hắn mím môi, tay cầm kiếm đấu với Hắc y nhân. Nhiệt độ bên hông dường như lên đến mặt, nàng đột nhiên cảm thấy hai gò má nóng như lửa, đôi mắt không kìm chế được theo hắn. Chiêu thức của hắn sắc bén, khí thế bất phàm, như hiệp sĩ trong truyền kỳ…

Trong đám Hắc y nhân đã có người bị thương, mùi máu tươi bắt đầu tràn ngập. Đôi mắt Hắc y nam tử cầm đầu có chút biến hóa, giống như băng lãnh ngàn năm kết lại ở đáy mắt. Ngón cái cùng ngón trỏ tay phải đưa lên bên môi, một tiếng huýt sáo vang lên.

“Xuýt….”

Từ ngoài điện, một đám Hắc y nhân lao vào, bách quan, phi tần nghĩ đã an toàn nay lại là một trận kinh hô.

Nhóm Hắc y nhân nhóm giống như bị Ngự Lâm quân chọc giận, đao kiếm giương lên, thấy người liền đâm tới, cũng không chỉ còn nhắm đến sứ thần Bắc Bang, Dạ Liêu quốc cùng công chúa nữa.

“Thượng Quan đại nhân cẩn thận.” Thượng Quan Lăng Tuyết lướt qua một Hắc y nhân đang lao kiếm về phía Thượng Quan Minh, lớn tiếng kinh hô. Nàng nhào ra khỏi cánh tay của nam tử kia, giơ kiếm chặn Hắc y nhân.

Nam tử nhíu mi, thân là Tướng quân của Thiên Diệu hoàng triều, bảo hộ nước là trách nhiệm, nhưng nếu sứ thần ngoại quốc gặp nguy hiểm ở Thiên Diệu, sẽ khơi mào quốc chiến. Một chiêu gọn gàng giải quyết Hắc y nhân bên người, hắn phi đến chỗ Thượng Quan Lăng Tuyết, Thượng Quan Minh.

Ánh mắt Hắc y nhân cầm đầu thoáng nhìn thân ảnh mấy người, lướt một ánh mắt qua thủ hạ một bên. Sau những hư chiêu tung ra, hắn đánh lén ở phía sau Lãnh Bùi Viễn.

“A, ngươi cẩn thận đằng sau.” Thượng Quan Lăng Tuyết cầm kiếm che chở Thượng Quan Minh, không ngờ đã thấy người vừa rồi cứu mình, Lãnh Bùi Viễn bị người đánh lén. Trong nháy mắt, hoa dung thất sắc, lớn tiếng cảnh báo.

Lãnh Bùi Viễn bảo vệ thân sau, nhưng Hắc y nhân trước người lại ra chiêu không ngớt. Chỉ nghe ‘phập’ một tiếng, kiếm xuyên qua lưng hắn, thủ lĩnh Hắc y nhân rút kiếm ra, máu tươi bắn lên, xinh đẹp kinh hoàng.

Cây kiếm trên tay Thượng Quan Lăng Tuyết dừng lại một chút, nàng che miệng, chỉ cảm thấy hai mắt bị mơ hồ, trong lòng trào ra một nỗi đau lòng không hiểu. Nhưng nàng còn chưa phản ứng, Lãnh Loan Loan hô lên trước một bước:

“Tướng quân phụ thân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play