Một đôi giày thêu tinh xảo, bên hài thêu một con bướm sặc sỡ, nhỏ nhỏ xinh xinh, con bướm giống như đang bay múa. Chuông bạc theo ngọn gió đong đưa mà phát ra âm thanh thanh thúy, đinh đinh đang đang quanh quẩn trong không gian.
Lãnh Loan Loan khoanh tay, híp mắt. Lông mi đậm sắc thon dài ở trên mặt có ảnh ngược như một bóng ma, tóc đã dài đến thắt lưng tùy ý dùng một sợi dây màu hồng buộc chặt lên, theo gió mà tung bay. Cái trán trơn bóng có một vết chu sa hồng nhạt hình cánh hoa đào, khuôn mặt trắng noãn, quần áo nguyệt nha đã hơi ngắn theo thời gian lớn lên, người càng thon dài, đã có thể thấy được vài phần phong thái thiếu nữ……
Trong rừng cây xanh um, tiếng chim hót líu lo. Hoa cỏ sum suê, đàn bướm xinh đẹp. Một con suối nhỏ róc rách, cá trong khe đá vui vẻ dạo chơi.
Ở Mãn Nguyệt Lâu, có thể dùng hai chữ hình dung. Đó là – nhàn nhã.
“Chủ tử.”
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng, giống một làn gió lạnh thổi qua.
Ánh mặt trời tươi đẹp dường như bị mây đen che đậy, Lãnh Loan Loan mở mắt, liếc mắt nhìn Dạ Hồn một thân hắc y. Ánh sáng tinh tế dừng lại trên gương mặt của hắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ, làm sát thủ xem ra có chút lãng phí .
“Chuyện gì?”
Miễn cưỡng động đậy thắt lưng, phơi nắng thật là thoải mái. Lúc trước thật đúng là không nghĩ tới hóa ra một nơi nhìn như bình thường này, mặt sau cất giấu nơi tốt như vậy, hoa thơm chim hót, làm người ta vui vẻ thoải mái.
“Vừa rồi từ Hoàng cung truyền đến, Mị phi, Nhã phi đều bị đầy vào Lãnh cung.”
Dạ Hồn cứng nhắc nói, lúc người của Mãn Nguyệt Lâu nghe được tiểu chủ tử của bọn họ muốn họ lưu ý mọi động tĩnh trong Hoàng cung, ai cũng cảm thấy rất kỳ quái. Bọn họ là một tổ chức sát thủ, sao lại biến thành tổ chức tình báo giống Duyệt Hương Các như vậy?. Tuy nhiên, mặc kệ tò mò thế nào cũng phải giấu ở trong lòng, tiểu chủ tử nói, làm một sát thủ xuất sắc phải biết che giấu đi tâm sự, khiến kẻ địch không thể nhìn được tâm tư. Nhưng sau này, bọn họ mới biết tiểu chủ tử hóa ra là thứ nữ của Trấn Bắc Tướng quân Lãnh Bùi Viễn thanh danh uy chấn tứ phương, là tiểu ma nữ trong miệng dân chúng ở Diệu Thành, lại còn là nữ oa trong truyền kỳ cửu tuổi hoàng hậu duy nhất từ trước đến nay của Thiên Diệu. Biết chuyện ấy, bọn họ đối với tiểu nữ oa không giống người thường này quyết định cũng sẽ không thấy kỳ quái nữa.
“Tốt.”
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, xem ra Hiên Viên Dạ đã bắt đầu hành động. Mị phi, Nhã phi sao? Môi nhướn lên, cười lạnh. Chỉ có thể trách các nàng không nên âm mưu lên đầu mình, nhất là Lâm Nhã Như. Không nghĩ tới sát thủ trước đêm tiến cung đó là nàng phái tới, hừ, chỉ đầy vào Lãnh cung thôi thật đúng là quá dễ dàng rồi.
“Còn có gì không?” Hiên Viên Dạ chẳng lẽ vẫn không tra ra tin tức nàng rời đi? Nếu vậy, thật đúng là làm người ta thất vọng.
“Chủ tử, Nhũ mẫu người đã được mời vào trong cung.” Dạ Hồn tiếp tục bẩm báo, thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ Lãnh Loan Loan.
Nhũ mẫu tiến cung?
Nhíu mi lại, tên kia thật đúng là sẽ tìm người có thể uy hiếp nàng. Hắn không phải là muốn bức nàng phải hiện thân sao? Vậy mình sẽ làm như ý hắn.
“Dạ Hồn, truyền tin cho Dạ Thần, nói cho hắn ta hồi cung. Nói hắn sau khi trở về thì tới tìm ta.”
Lãnh Loan Loan đứng lên, nói với Dạ Hồn.
“Dạ.”
Dạ Hồn gật đầu, hắc bào tung bay, thân ảnh bay vút đi, ở trong ánh nắng rực rỡ biến thành một điểm đen.
Hoàng cung
Mái cong ngọc lưu ly, lan can bằng cẩm thạch. Cung điện san sát nhau, điêu long mài phượng, khí thế mạnh mẽ. Ánh dương sáng lạn dừng giữa những dãy nhà, giống như vô số ánh sao rơi xuống, ánh lên ánh sáng ngọc loá mắt.
Nhũ mẫu khẩn trương đi theo phía sau Hứa Mậu, mắt không dám nhìn lung tung.
Hôm nay, trong Hoàng cung đột nhiên có thánh chỉ nói Hoàng Hậu nương nương sống không quen, cho nàng tiến cung làm bạn. Lúc nàng nghe được thánh chỉ thật sự là bị dọa đến ngây người, không nghĩ tới một hạ nhân như nàng lại có một ngày có thể vào Hoàng cung. Cảm giác giống như đi trên mây, không có thực. Sau đó, lúc nàng thu xếp hành lý, nha đầu Ngâm Cầm ở bên cạnh liên tiếp lau nước mắt quở trách Tiểu thư bất công, không đem nàng theo. Còn muốn Nhũ mẫu nhận lời nàng, tiến cung sau nói với Hoàng Hậu gọi nàng vào, ở bên người nàng, tiếp tục hầu hạ. Nha đầu ngốc, Hoàng Hậu là người ai đều có thể vào gặp sao? Nhưng mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc thương tâm, nàng cũng không nhẫn tâm liền đồng ý. Nhưng hiện tại nhìn thâm cung đại viện giống như không chỗ nào là không có quy củ, tiểu nha đầu kia lại lỗ mãng như thế, không tiến cung đối với nàng có lẽ là chuyện tốt.
Dần dần, Hứa Mậu phía trước đi chậm lại. Chẳng lẽ đến rồi? Nhũ mẫu trong lòng kích động, từ khi Loan Loan tiến cung, hai người vẫn chưa gặp lại. Không biết trong khoảng thời gian này Loan Loan sống thế nào? Béo hay là gầy? Tiểu thư tính tình lãnh đạm lại lười nhác sống ở nơi thâm cung này có thể không quen với sự hầu hạ của người ngoài…
“Đến rồi.”
Giọng nói Hứa Mậu làm chấn động suy nghĩ của Nhũ mẫu, nàng nhìn lên. Đứng trước một Phượng Nghi cung hoa lệ, nàng có chút khiếp sợ.
“Vào thôi.” Hứa Mậu thúc giục Nhũ mẫu.
Nhũ mẫu đi vào, trong phòng một người cũng không có, càng miễn bàn đến tiểu thư?
Nhũ mẫu kinh ngạc, vội vàng quay đầu. Đã thấy đi vào là một nam tử mặc cẩm bào vàng, tuấn mỹ vô cùng, vẻ mặt có chút lãnh lệ. Hắn rất giống Tiểu thư, chẳng lẽ hắn là Hoàng Thượng?
“Dân phụ khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.” Hiên Viên Dạ thản nhiên mở miệng, đánh giá nữ tử trung niên bình thường này. Dung mạo bình thường, trên mặt tàn nhan lấm tấm. Nhưng nàng lại có vị trí cao nhất trong lòng Lãnh Loan Loan không sợ trời không sợ đất kia, rốt cuộc là dựa vào cái gì?
Nhũ mẫu cúi đầu, không dám nhìn thẳng long nhan.
Không khí tĩnh lặng có chút đáng sợ, Nhũ mẫu chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch.
“Hoàng Thượng, xin hỏi Hoàng Hậu nương nương ở đâu?” Một lát sau, Nhũ mẫu rốt cục nhịn không được không khí này, mở miệng hỏi. Rõ ràng thánh chỉ nói là Hoàng Hậu gọi nàng vào cung, nhưng sao vào cung rồi lại không thấy bóng dáng Tiểu thư, điều này có thể không làm nàng lo lắng không? Dường như còn ngửi được một không khí bình tĩnh.
“Hoàng Hậu không ở trong cung.” Hiên Viên Dạ đáp, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào chiếc giường ngà voi trống rỗng. Trong đầu hiện lên ngày đầu tiên khi thành thân, bộ dáng đáng yêu khi say ngủ của Lãnh Loan Loan. Đáy mắt hiện lên một sự dịu dàng đã nhiều ngày không có, Loan Loan cũng sắp đã trở lại rồi.
“Cái gì?” Nhũ mẫu kinh sợ, đột nhiên ngẩng đầu. Cũng bất chấp cái gì gọi là lễ nghĩa, mạo phạm long nhan .
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu vì cái gì không ở trong cung? Không phải nàng hạ thánh chỉ cho dân phụ tiến cung sao?” Có một ý nghĩ không tốt trong đầu, chẳng lẽ Tiểu thư đã xảy ra chuyện gì? Càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, ngay cả hồi hộp khi lần đầu tiên tiến cung cũng tiêu đi.
Hiên Viên Dạ liếc liếc mắt nhìn Nhũ mẫu đang kích động, nhìn nàng lo lắng cho Loan Loan. Tấm lòng chân thành của nàng, trách không được Loan Loan đối xử khác với nàng như thế.
“Không cần lo lắng, Trẫm biết Loan Loan sẽ sớm trở lại.”
“Cái gì?” Nhũ mẫu không hiểu câu nói của Hiên Viên Dạ.
“Bởi vì ngươi đến đây, Loan Loan tự nhiên sẽ hồi cung.”
Hiên Viên Dạ nói xong, rời khỏi Phượng Nghi cung, để lại Nhũ mẫu một người đứng ở nơi đó còn đang nhấm nuốt ý tứ trong câu nói của Hiên Viên Dạ.
Ánh sáng nhỏ vụn lọt vào đáy mắt của Hiên Viên Dạ, lóe sáng.
Loan Loan, nàng sẽ lấy cách nào để xuất hiện đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT