Mái vòm ngọc lưu ly, ánh mặt trời rọi khắp dãy phòng, lấp lánh lên những ánh sáng ngọc trong suốt như bảo thạch. Một cơn gió nhẹ phe phất trên mặt, hoa cỏ lay động, không có chút gì buồn bã.

“Choang…”

Đó là tiễng rơi của một chén trà, chiếc chén cổ trần làm bằng gốm thượng hạng trong nháy mắt vỡ thành bốn năm mảnh.

“Chết tiệt, ngươi muốn làm Trẫm bỏng chết sao?”

Hiên Viên Dạ phẫn nộ phất tay áo bào thành tiếng xé gió, giống như có thể làm chấn động cả cung điện. Ánh mắt đen lạnh lùng ẩn chứa một cơn sóng triều gió lớn, cánh tay vung lên, ống tay áo phất lên theo, giống như phi long giận dữ đang gào thét bay lên.

“Hoàng… Hoàng Thượng thứ tội.”

Tiểu thái giám đáng thương quỳ trên mặt đất, đầu cúi gầm xuống, thân mình gầy yếu càng không ngừng run run, tựa như chiếc thuyền đơn độc lắc lư giữa sóng cuồng.

“Pha trà cũng không biết, giữ lại làm gì? Tha ra ngoài chém.”

“Phịch” một tiếng, mặt bàn đầy tấu sớ, nghiên mực bị hất bay ra ngoài, mực vung vẩy lên cả người thái giám, chảy dài xuống theo sợi tóc chảy, thật là chật vật.

Thái giám một cử động cũng không dám, sợ hãi trong lòng đã bao phủ hắn. Hắn choáng váng, ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên.

“Người đâu! Người đâu……”

Hiên Viên Dạ nhìn dáng vẻ chỉ ngây ngốc của tiểu thái giám, lửa giận trong lòng càng bùng cháy mãnh liệt. Ánh mắt lóe ra ánh sáng như ánh sao, giống như hai ngọn lửa đang thiêu đốt ở trong mắt.

Thái giám ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, từ khi tiểu Hoàng Hậu trúng độc, tính tình Hoàng Thượng càng ngày càng nóng nảy, cả ngày đều bừng bừng như sét đánh, như pháo nổ bất cứ lúc nào. Mỗi ngày người vẫn đến Phượng Nghi cung vấn an Hoàng Hậu, nhưng kỳ quái là Hoàng Thượng không cho phép kẻ nào đi theo, thậm chí ngay cả cung nữ, thái giám hầu hạ cũng không cho. Mọi người nghi ngờ, lại không dám đoán lung tung. Vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ bọn họ có trăm cái đầu cũng không đủ để chém. Nhìn đi, một Mị phi nương nương dung mạo quyến rũ, thân thể xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp nhất Hậu cung cũng bị Hoàng Thượng đánh rồi nhốt vào Lãnh cung. Còn một Nhã phi nương nương, mặc dù không xinh đẹp phong tình như Mị phi, nhưng ngày thường tựa như hoa sen mới nở, huống chi cha nàng là Tể tướng dưới một người, trên vạn người cũng giống Mị phi bị đầy vào Lãnh cung…

Hiên Viên Dạ quát lâu mà không thấy ai đi vào, ngọn lửa giận lại cuồng thiêu. Hắn trừng mắt đứng lên hất tất cả những gì trên bàn xuống, cho dù không còn gì lọt vào trong tầm mắt nữa cũng không giảm không thoải mái trong lòng.

“Ngươi cút ngay cho Trẫm!.” Ánh mắt đảo đến tiểu thái giám, hắn cầm lấy một quyển sách ném đi.

Tiểu thái giám co rúm lại một chút, nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Két…”

Đám thái giám nhìn tiểu thái giám đầy người chật vật, đáng thương đi ra, đồng tình lắc lắc đầu.

Huynh đệ, ngươi chịu khổ rồi.

Đôi mắt đỏ hồng của tiểu thái giám cũng không nhìn thấy ánh mắt đồng tình của hai thái giám, cứ như vậy đi thẳng về phía trước. Thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo an ủi trong lòng và cơ thể bị thương của mình, cũng muốn hỏi ông trời cùng cha, mẹ một chút, vì sao khi ấy bỏ hắn mà đi?

“Rầm”

“Ôi.” Tiểu thái giám không chú ý tới phía đối diện, còn chưa kịp phản ứng, liền bị kẻ nào đó ném tới một bên.

“Nô tài lớn mật, dám chặn Loan kiệu của Thái Hậu, ngươi muốn chết sao?”

Thái giám bên người y phục màu hoa sen của Hoàng thái hậu chỉa tay vào mắng tiểu thái giám, giọng nói già mà cao vót. Tựa như có người đang giằng co xỉ vả nhau, làm người ta nhịn không được mà cả người nổi da gà.

“Thái Hậu thứ mệnh, thứ mệnh.”

Tiểu thái giám vừa nghe là va vào kiệu Thái Hậu, lại quỳ xuống, dập đầu. Má ơi, chẳng lẽ hắn bị sao chổi chiếu sao? Hôm nay hắn lại đi chọc tới hai người cao nhất. Chẳng lẽ mạng nhỏ này không giữ được nữa sao? Nghĩ vậy, cả người đều nhịn không được run run.

“Được rồi, Trường An. Ai gia không phải không có đang có việc sao? Không cần mất thời giờ nữa.”

Hoàng thái hậu lộ vẻ từ ái, ôn nhu cười, nhìn tiểu thái giám gầy yếu cả người đều phát run. Aiz, tiểu tử đáng thương kia khẳng định là bị Trường An làm cho sợ hãi.

“Dạ.” Trường An nửa cúi đầu, đi đến trước mặt tiểu thái giám. “Thái Hậu nương nương nhân từ, không so đo cùng kẻ nô tài lỗ mãng nhà ngươi, ngươi còn không mau tạ ơn.” Thái Hậu nương nương chính là rất mềm lòng, nếu là hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn nô tài thất lễ như vậy.

“Tạ Thái Hậu nương nương, tạ Thái Hậu nương nương.”

Tiểu thái giám dập đầu, hai mắt đỏ lên hàm chứa nước mắt. Đôi mắt không lớn trở nên ngập nước, hơn nữa thân thể nhỏ bé gầy yếu làm người ta nổi lên vài phần thương tiếc.

“Tốt lắm, mau đứng lên đi.” Hoàng thái hậu vẫy vẫy với tiểu thái giám, trong mắt ngọc lưu ly tràn đầy thương tiếc. “Ngươi làm sao vậy? Bị thái giám khi dễ sao?” Nàng nghe nói vài thái giám trong cung ỷ vào việc ở lâu trong cung nên thường xuyên khi dễ người mới tới, khinh thường các thái giám gầy yếu. Xem thái giám trước mắt này chật vật như thế, chắc là bị kẻ nào khi dễ rồi.

“Không, không có.” Ánh mắt tiểu thái giám né tránh, khi dễ hắn chính là Hoàng Thượng. Hắn nào dám nói, có mật vàng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, ai bảo hắn làm nô tài chứ.

Hoàng thái hậu thấy tiểu thái giám không chịu nói, liền lắc lắc đầu, phất tay với nô tài nâng kiệu “Chúng ta đi thôi.”

“Khởi giá.”

Giọng nói dài của Trường An hô, đoàn người chậm rãi đi đến Ngự Thư Phòng.

“Tham kiến Thái Hậu.” Thái giám bên ngoài Ngự Thư Phòng trông thấy Thái Hậu nương nương đến, nhanh chóng quỳ xuống.

“Đứng lên đi.” Hoàng thái hậu vẫy tay, ngăn hai người chuẩn bị vào bẩm báo.“Không cần bẩm báo, ai gia tự mình vào.”

Hoàng thái hậu đẩy cửa ra, ánh mặt trời tràn vào. Khung cảnh bừa bãi nơi này ánh vào trong mắt của nàng, mày nhíu lại. Căn phòng này sao lại bừa bộn như thế?

“Hoàng Thượng, đây là có chuyện gì?”

“Mẫu hậu, người sao lại đến đây?” Hiên Viên Dạ nhìn thấy mẫu hậu tự mình vào, lúc này đi qua nâng tay nàng đến một bên. Lại sai người quét tước thư phòng sạch sẽ, cho đến khi không còn một hạt bụi.

“Ai gia có thể không tới sao?” Hoàng thái hậu vẻ mặt nặng nề “Trong cung đều truyền khắp rồi, nói Hoàng nhi ngươi trước đầy Mị phi vào Lãnh cung, sau lại lột bỏ phong hào quý phi của Nhã phi, cũng nhốt cả nàng vào Lãnh cung. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mị phi nàng vốn cũng không thích lắm, nàng ta yêu yêu mị mị. Nhưng còn Nhã phi chẳng những dịu dàng dễ gần, còn là đại Thiên kim Tể tướng. Có thể nhốt nàng vào Lãnh cung, Hoàng Thượng đến tột cùng đang suy nghĩ gì?

Hiên Viên Dạ vừa nghe mẫu hậu là vì hai người kia mà đến, lúc này thần sắc trầm xuống.

“Mị phi là gian tế Bắc Bang, Trẫm không thể gữ lại nàng. Mà Nhã phi hóa ra là hung thủ độc hại Hoàng Hậu, lại càng không thể chấp nhận.” Hắn hận không thể bầm thây vạn đoạn nàng, nhốt nàng vào Lãnh cung đã là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất rồi.

“Mị phi là gian tế, phải trị tội. Nhưng Nhã phi ngày thường rất dịu dàng nhu thuận, ngươi nói nàng là hung thủ hạ độc hại Hoàng Hậu, có bằng chứng chứng minh không?” Nhìn thế nào cũng không thấy nàng là kẻ thâm trầm như vậy, huống chi nàng là Thiên kim của Tể tướng, cho dù như thế nào cũng không thể tùy ý xử phạt.

“Ảnh chính tai nghe được nàng thừa nhận, chẳng lẽ là giả?” Hiên Viên Dạ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng “Huống chi nàng còn độc câm Mị phi.” Ngay cả phế phi ở Lãnh cung cũng không buông tha, nữ nhân tâm địa ngoan độc, làm người ta giận sôi.

“Chuyện này…”

Hoàng thái hậu nghe Hiên Viên Dạ khẳng định như thế, lại nghe thấy Nhã phi độc câm Mị phi. Trong lòng cũng rất kinh hãi, không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Hạng ác độc như thế, mẫu hậu, người cho rằng ta không nên xử lý nàng sao?” Hiên Viên Dạ hỏi lại, hắn tuyệt không cho phép kẻ làm thương tổn Loan Loan có thể bình yên vô sự.

“Chuyện này…?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play