Tấm rèm phủ giường được hạ xuống, che khuất đi thân thể Lãnh Loan Loan đang nằm.
Các cung nữ gác đêm trong lòng kinh hãi, sợ sệt ngồi ở một bên, chỉ sợ Hoàng hậu lại xảy ra chuyện gì. Dù cho các nàng có đến một trăm cái đầu cũng không đủ để chém. Nhớ lại lúc ban ngày, Hoàng Thượng bộc phát cơn tức giận, giống như hải triều mãnh liệt, tiếng quát giận dữ đó đến giờ như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai.
“Chi dát.”
Cánh cửa phòng đột nhiên hé mở ra, mang theo một trận gió lạnh ùa vào. Ánh nến le lói, dường như chỉ chợt tắt.
Các cung nữ hoảng sợ, vội vã đứng lên.
Một thân hoàng bào xuất hiện ở trước mắt các nàng, khuôn mặt giống như bị phủ một tầng sương mù. Toàn thân phát ra khí thế lạnh lẽo băng giá, khiến các nàng không thể nhúc nhích.
“Hoàng, Hoàng Thượng cát tường.”
Đứng ngây người một lúc sau, các cung nữ mới lắp bắp vấn an.
Hiên Viên Đêm phất phất tay, ánh mắt hướng nhìn về phía giường ngủ. Ánh nến chiếu rọi tấm rèm phủ, ánh sáng mông lung mang theo vài phần ôn hòa. Khuôn mặt hắn đăm chiêu, môi khẽ nhếch lên hỏi:
“Hoàng hậu có tỉnh lại lần nào không?”
Tuy biết rằng đó là điều vô vọng, nhưng hắn lại vẫn ôm hy vọng có kỳ tích phát sinh. Hy vọng nàng có thể mở ra cặp mắt long lanh kia, liếc nhìn mình một cái.
“Dạ, không có.”
Các cung nữ lắc đầu, không có nhìn thấy sự ôn nhu hiện lên trong ánh mắt của Hiên Viên Đêm. Trong lòng bọn họ không ngừng lo lắng sợ hãi, chỉ lo là chọc giận thánh nhan thì tánh mạng khó giữ được.
Hiên Viên Đêm trầm mặc, dưới ánh sáng nến mông lung, thân ảnh lại có thêm vài phần cô đơn.
“Các ngươi lui ra đi.”
“Dạ, Hoàng thượng.”
Các cung nữ hành lễ, rồi rời khỏi phòng đi ra ngoài.
Hiên Viên Đêm đứng yên tại chỗ, thật lâu bất động.
Trên bàn, ánh nến càng ngày càng mỏng manh, giống như nhịp hô hấp của Lãnh Loan Loan. Đó là dấu hiệu sinh mệnh trôi qua sao? Hiên Viên Đêm không dám tưởng tượng. Có lẽ hắn đang tự lừa mình dối người, nhưng dù sao hắn vẫn có dũng khí đón nhận, không phải sao?
Bước chân nặng nề, giống như bị trói buộc, hắn lê từng bước đến bên giường của Lãnh Loan Loan.
Từng lãnh lệ, bễ nghễ, giờ đây ánh mắt hắn giống như bị một tầng sương mù bao phủ, lộ ra vài phần bất lực yếu ớt.
Lúc ban ngày nhìn thấy nàng như không còn sinh cơ nằm ở trên giường, tâm hắn đã kích động. Hắn sợ rằng nàng sẽ ngủ mãi không tỉnh dậy, sợ rằng sẽ theo như lời Thái y nói: không có cách nào cứu chữa cho nàng. Lúc ấy hắn chưa từng nghĩ, vì sao trong lòng bởi vì sợ mất đi nàng mà thống khổ vạn phần? Cái loại cảm giác đau đớn này, tựa hồ giống như từng bộ phận trên người hắn bị cắt xuống mà đau đớn...
Sau khi rời khỏi Phượng Nghi cung, hắn trở lại Ngự Thư Phòng.
Long Tiên hương lượn lờ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Lãnh Loan Loan.
Duyệt Hương Các thần bí; nàng lãnh ngạo, cuồng tứ. Tại yến hội mừng sinh nhật Thái Hậu, nàng điềm tĩnh, tự tin, kiêu ngạo đàm phán. Sau khi tiến cung lại lộ ra cơ trí thông tuệ.... Mỗi một màn đều khắc rõ ở trong đầu hắn. Nguyên lai không biết từ lúc nào, bóng dáng nàng đã bám sâu vào cuộc sống của hắn. Hắn không thể không chú ý tới nàng.
Chẳng lẽ đây yêu sao?
Tuy rằng việc một nam tử trưởng thành lại đi thích một tiểu nữ oa chín tuổi, nghe có vẻ là chuyện bất khả tư nghị, thực biến thái. Nhưng Hiên Viên Đêm cũng vốn là không thích theo khuôn phép cũ, lễ giáo ở trong mắt hắn chỉ như bụi đất mà thôi. Yêu liền yêu, không kể tuổi tác, thân phận, địa vị, chỉ cần hắn muốn, liền không có chuyện gì là không thể làm.
Đôi mắt thâm thúy như u đàm chợt lóe ra ánh sáng nhu tình, một khi đã yêu, thì quyết không hối hận. Chính vì lẽ đó mà buổi tối nay hắn quay lại Phượng Nghi cung.
....
Ánh sáng nến tối dần rồi chợt tắt, căn phòng trở nên u ám.
Hiên Viên Đêm vung ống tay áo lên, một ngọn nến khác trong phòng liền vụt sáng.
Căn phòng lại bừng sáng trở lại, tỏa ra ánh sáng ngọc chói mắt.
Bàn tay nhẹ nhàng vén tấm rèm phủ ra, mắc vào cái móc câu ở hai bên thành giường.
Lãnh Loan Loan vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt trắng bệch đắm chìm trong ánh sáng, có một tia sắc thái nhu hòa, tựa hồ như có thêm sinh khí.
Hiên Viên Đêm dùng bàn tay xoa nhẹ hai má của nàng, khớp xương ngón tay nhẹ kêu, chứng tỏ hắn chưa từng quá ôn nhu như vậy.
“Đừng ngủ như vậy nữa”.
Hắn cầu khẩn trong lòng, chỉ cần nàng có thể sống, hắn nguyện ý giảm thọ mười năm, hai mươi năm...
Lãnh Loan Loan tuy ăn vào mê dược, nhưng thần trí của nàng vẫn tỉnh táo.
Từ việc lúc ban ngày Hiên Viên Đêm tức giận, cho đến tận bây giờ hắn nhu tình vuốt ve, nàng đều có thể cảm giác được. Trong lòng kinh ngạc không thôi, là nàng không hiểu rõ hắn sao? Vì sao nam nhân kia lại lộ ra vẻ đau thương? Hắn vì mình mà khổ sở sao?
Không thể tin được, từ lúc gặp gỡ cho đến khi vì hắn mà nàng làm Hoàng hậu. Nàng nghĩ rằng, bọn họ bất quá là vì tính cách quật cường, muốn đối phương thần phục mình. Nhưng giờ hiện tại, hắn lại tỏ ra âu yếm trìu mến, ôn nhu. Vốn cao cao tại thượng, không ai bì nổi thiếu niên thiên tử, hắn lại đi thích một tiểu nữ oa chín tuổi sao.
Với chỉ số thông minh IQ 200, thiên tài như nàng cũng tỏ ra nghi hoặc, trong lòng không hiểu, hoang mang.
Nếu nàng là một cô gái trưởng thành, nàng tin tưởng có thể mê đảo chúng sinh. Nhưng là hiện tại với thân thể nhỏ bé này, mặc dù có thể có chút đặc biệt, dễ nhìn... Hay là hắn yêu thích trẻ nhỏ?
Đột nhiên hiện ra cái ý tưởng như vậy, khiến cho nàng hoảng sợ. Người kia sẽ không thừa dịp nàng hiện tại không thể nhúc nhích, đối với nàng làm ra cái loại hành vi bất lương đó chứ? Cảm giác được đôi bàn tay kia càng ngày càng đưa tới gần người, Lãnh Loan Loan hận không thể lập tức nhảy dựng lên lùi xa hắn một chút.
“Loan Loan.”
Hiên Viên Đêm đột nhiên cúi đầu nói, ngôn ngữ chan chứa tình cảm làm cho Lãnh Loan Loan sửng sốt. Chẳng lẽ người này thật sự thích mình sao? Trong lòng không có lời giải đáp, cũng không có chán ghét, chính là lúc này nàng thực bình tĩnh.
“Ngươi đừng rời xa trẫm.”
Hiên Viên Đêm chợt nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Lãnh Loan Loan. Cảm giác ấm áp truyền đến tận trong lòng, khiến cho tâm trí nàng hoang mang, lẳng lặng nghe hắn nói chuyện.
“Ngươi biết không? Trẫm từ nhỏ bị phụ hoàng ký thác kỳ vọng cao, đi theo hắn học tập trị quốc chi đạo. Huynh đệ tỷ muội đều bất mãn, ghen tức, xa lánh ta. Thậm chí về sau lại còn vì ngôi vị hoàng đế quyền thế, mà ra tay hạ độc thủ với ta. Năm ấy trẫm sáu tuổi, ở khu săn bắn của hoàng gia, tam ca cùng tứ ca đã thuê sát thủ ám sát trẫm. Nếu không phải thị vệ bên người lấy thân che cho trẫm, chỉ sợ trẫm đã chết rồi. Nghĩ lại, tràng ám sát đó thật đáng sợ. Từ đó về sau, trẫm ngày càng trở nên lãnh lệ, trừ bỏ phụ hoàng, mẫu hậu và Thiên đệ ra, thì trong mắt trẫm không còn có những người khác. Mười hai tuổi trẫm đăng cơ, đem đám hoàng huynh đẩy đi nơi phương xa ban đất, phong vương. Sau đó tận lực xây dựng củng cố, đem vị thế của Thiên Diệu hoàng triều ngang bằng với Bắc Bang quốc. Mọi người đều nói trẫm lãnh khốc vô tình, hỷ nộ vô thường, nhưng có ai biết được tận trong đáy lòng, trẫm cô đơn biết bao...”
Hiên Viên Đêm cúi đầu xuống, mang theo vô hạn sầu não. Hắn cao ngạo như thế, vậy mà có thể đem bí mật trong đáy lòng bộc bạch ra ngoài, đây vốn là chuyện khó có thể làm được.
“Trẫm vốn không tin tưởng nữ nhân, là bởi vì thấy đám phi tần trong hậu cung luôn lục đục tranh đấu với nhau. Một đám dối trá đầy tâm cơ. Nhưng vì giang sơn xã tắc, trẫm không thể không cưới nữ nhi của đám đại thần. Chỉ có ngôi vị Hoàng hậu, trẫm vẫn hy vọng rằng có thể có một nữ tử đáng giá để cho trẫm thực sự tin tưởng. Lúc trước lập ngươi làm Hoàng hậu là vì ngươi khiến cho trẫm tò mò, trẫm muốn chinh phục ngươi, muốn ngươi thần phục trẫm. Nhưng là không biết từ khi nào, bóng dáng của ngươi luôn hiển thị trong tâm trí trẫm. Cho tới hôm nay, khi ngươi bị trúng độc, trẫm mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là trẫm đã yêu ngươi....”
Lãnh Loan Loan trong lòng thoáng chấn động một chút. Thật không ngờ rằng, nam nhân cao cao tại thượng này lại thực sự thích mình. Không nói đến việc hắn yêu thích trẻ nhỏ, chỉ bằng vào lời nói chân thành, mang theo sự ưu thương của hắn, nàng hiểu được rằng, đây là chuyện mình không thể trốn tránh...
Hắn yêu nàng, nhưng nàng thì sao?
Nàng thích hắn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT