Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, một ít băng vụn dính ở khóe miệng nàng. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu nghiêng mà vào, dừng ở trên đám băng vụn. Lấp lánh sáng, tựa như một viên bảo thạch phát ra ánh sáng ngọc loá mắt.

“Ngươi tới tìm ta, là muốn lấy lại công đạo cho đám nữ nhân kia sao?”

Nam nhân này thật đúng là không khách khí, nàng nhìn hắn xúc ăn hết thìa này đến thìa khác một cách ngon lành...

“Ai, thật là thoải mái.” Hiên Viên Đêm nuốt vào một miếng trái cây màu đỏ, ánh mắt mị mị. Tựa hồ hơi lạnh lẽo đã muốn từ khoang miệng cổ họng rót thẳng vào đáy lòng hắn, nhịn không được thoải mái mà thở dài một tiếng.

“Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì.” Lãnh Loan Loan nghĩ tới đám nữ nhân kia, cư nhiên dám ở sau lưng đối phó nàng, thật sự là chán sống. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Đêm, chắc hẳn đám nữ nhân kia chạy đến khóc lóc trước mặt hắn đi sao. Ngựa đực nam nhân này tới đây là vì đám nữ nhân kia cầu tình hay là lại muốn tranh luận với nàng? Dù sao mặc kệ hắn muốn làm cái gì. Nếu chọc giận nàng, thì dù là Hoàng đế đi nữa cũng không cho hắn mặt mũi.

“Ta trừng phạt các nàng thì như thế nào?”

Khuôn mặt phấn điêu trác ngọc ngẩng cao, ngạo nghễ như đóa hoa mai nở rộ giữa trời đông giá rét, tản mát ra hơi thở cao quý.

Hiên Viên Đêm cũng không có tức giận, trải qua nhiều lần tranh luận với nàng, hắn nhưng thật ra hiểu rõ tiểu nữ oa này mỗi khi nàng bực bội, chỉ biết là lời nói của nàng chọc cho hắn tức chết. Hắn nhẹ nhàng từ tốn nói:

“Trẫm thật sự không phải vì các nàng mà đến.”

Đám nữ nhân kia không thật an phận, ở trong hậu cung âm thầm làm loạn khiến cho chướng khí mù mịt. Trừng phạt các nàng cũng tốt, để cho các nàng bớt đi sự cao ngạo.

“Vậy ngươi tới đây làm cái gì?”

Lãnh Loan Loan tuyệt không tiếp nhận thịnh tình của hắn, lạnh lùng tỏ vẻ mình không chào đón hắn.

Hiên Viên Đêm hạ mắt nhìn xuống, từ khi nào thì hắn liền trở thành người không được hoan nghênh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia, ai, chỉ sợ cũng chỉ có mình nàng dám dùng thái độ như vậy đối với hắn. Bất quá dù sao, hắn cũng chỉ cho phép mình nàng đối đãi với hắn như thế, nếu đổi là người khác, thì hắn đã sớm lôi ra ngoài xử trảm từ lâu.

“Trẫm với tiểu hoàng hậu là vợ chồng, tự nhiên ta phải tới chỗ tiểu Hoàng hậu của ta rồi.” Hôn sự không phải là giả, hắn thật lòng muốn lập nàng làm Hoàng hậu. Hơn nữa điều tối trọng yếu đó là, hắn đối với nàng có hứng thú. Hiện tại có nàng ở bên người, hắn đương nhiên muốn thăm dò trên người nàng rốt cuộc cất dấu bao nhiêu chuyện thần kỳ, cũng thuận tiện cho việc bồi dưỡng cảm tình. Tốt nhất là nàng không cần phải trừng mắt lãnh đạm với mình như vậy.

Lãnh Loan Loan đảo mắt trợn trắng, nam nhân này da mặt thật đúng là dày. Mình tỏ vẻ không chào đón hắn, vậy mà hắn còn nói cái gì bồi dưỡng cảm tình. Hắn thật sự sẽ không đem thân thể nhỏ bé của nàng chú ý đi? Nhớ lại lúc ở thời hiện đại, nàng từng xem qua một quyển sách, trong đó nói rằng hoàng cung chính là một tòa đại kỹ viện xa hoa, phi tần đều là kỹ nữ, các nàng chính là bán mình cho riêng hoàng đế. Hoàng đế quyền uy lớn lao, có tiền có thế, không chừng còn có cái gì biến thái ham mê. Tỷ như thích trẻ nhỏ, yêu người cùng giới....

“Đã tới buổi trưa rồi, tiểu Hoàng hậu, chúng ta dùng bữa đi.”

Hiên Viên Đêm làm như không nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Lãnh Loan Loan, dù sao hôm nay hắn là hạ quyết tâm muốn ở bên nàng. Vừa lúc đến giờ dùng cơm trưa, hắn phất phất tay sai cung nữ chuẩn bị đồ ăn.

Một lát sau, cung nữ, bọn thái giám mang theo từng khay thức ăn, xếp thành đội đi ra. Đem đồ ăn từng món bưng ra bày thành một bàn đầy ắp.

Đồ ăn thật đa dạng, từ rau xanh cho đến thịt rán..., mùi thơm nức mũi.

Lãnh Loan Loan nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, liền cầm lấy đũa làm bằng ngà voi gắp một miếng thức ăn nhỏ bỏ vào trong miệng. Nàng nhai nhẹ nhàng, biểu tình giống như đang thưởng thức cái gì bảo vật vậy.

Hiên Viên Đêm kỳ quái nhìn nàng, ngày thường hậu cung phi tần ở trước mặt hắn dùng cơm đều là cực kì nhã nhặn, cử chỉ tao nhã vạn phần. Nhưng thật ra tiểu Hoàng hậu của hắn tuy rằng cử chỉ tao nhã, nhưng nhìn biểu tình của nàng lại như thế nào cảm thấy không giống như đang dùng bữa?

“Thế nào?”

Nhìn nàng chậm rãi nhấm nuốt, vẻ mặt thản nhiên. Hiên Viên Đêm nhịn không được liền mở miệng hỏi.

Lãnh Loan Loan buông đôi đũa làm bằng ngà voi xuống, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn:

“Ngự thiện phòng nên thay đổi đầu bếp.”

Bàn thức ăn này ở tửu lâu bình thướng có thể xem như sắc hương mỹ vị, nhưng là ở trong miệng của Lãnh Loan Loan thì có điều khủng hoảng. Trước ở Lãnh phủ, nàng ăn không quen thức ăn do đầu bếp nấu, cho nên nhũ mẫu phải đích thân xuống bếp nấu thức ăn cho nàng.

“Phải đổi đầu bếp sao?” Hiên Viên Đêm nửa tin nửa ngờ cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, ân, hương vị cũng giống như mọi khi mà. “Tiểu Hoàng hậu cảm thấy khó ăn sao?”

Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái, hoài nghi hắn có phải ăn sơn hào hải vị nhiều quá hay không, đến nỗi vị giác cũng đến hỏng mất.

“Đổi.”

Lạnh lùng nói ra một chữ, đó là quyết định của nàng.

Hiên Viên Đêm nhíu nhíu đôi mày kiếm, được rồi. Thấy nàng kiên quyết như thế, vậy đổi đi sao.

“Người....”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương, Hứa công công ở ngoài điện cầu kiến. Nói là có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo Hoàng Thượng.”

Hiên Viên Đêm còn chưa kịp nói xong, thì nghe được tiếng cung nữ ở ngoài cửa nói Hứa Mậu muốn gặp hắn.

Hắn nhíu nhíu mày, có chuyện trọng yếu gì mà khiến cho hắn phải quấy rầy mình vào lúc dùng bữa?

“Cho hắn vào đi.”

“Tham kiến Hoàng thượng, nương nương.” Hứa Mậu quỳ lạy nói.

“Đứng lên đi.” Hiên Viên Đêm thản nhiên nói,“Có chuyện gì trọng yếu sao?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, có một phong thư từ hoàng cung Dạ Liêu gửi tới.” Hứa Mậu đem thư hàm trình lên, rồi đứng ở một bên.

“Dạ Liêu?” Hiên Viên Đêm môi bạc khẽ nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, không biết bọn họ lại đang muốn làm cái trò gì? Đem thư hàm mở ra xem, bất chợt hắn tức giận đến xanh mặt.

“Chết tiệt, bọn họ cư nhiên đem chủ ý đánh tới trên đầu Thiên đệ.” Lời lẽ trong thư mang giọng điệu uy hiếp, nếu hôn sự với Thiên đệ không thành, bọn họ sẽ gặp lại trên biên ải. Hừ, chẳng lẽ Thiên Diệu ta lại sợ Dạ Liêu hắn sao?

Lãnh Loan Loan vươn tay cầm lấy thư tín trên tay Hiên Viên Đêm, dường như không nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Hứa Mậu. Hậu cung nữ tử dám can thiệp việc triều đình? Chính là thấy Hoàng Thượng không mở miệng, nên hắn cũng đành im lặng.

Lãnh Loan Loan nhìn thư hàm, rốt cục hiểu được Hiên Viên Đêm vì sao lại tức giận như thế. Dạ Liêu quốc hoàng đế tự cường thế, rõ ràng là xem thường Thiên Diệu. Bất quá, muốn Hiên Viên Thiên chấp nhận hôn sự? Ánh mắt chợt thoáng hiện lên sự không hiểu quang mang, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Vì cái gì? Bởi vì hắn đối với mình ôn nhu? Hay là tại hắn cùng lão ba giống nhau?

“Dạ Liêu, nên diệt.”

Lãnh Loan Loan lạnh lùng phun ra bốn chữ, đôi mắt sắc bén phụt ra quang mang lãnh lệ không thể xâm phạm.

“Tiểu Hoàng hậu có ý kiến hay gì không?” Hiên Viên Đêm nghe nàng nói như vậy, nhãn tình sáng lên. Nữ oa này cũng không phải là đứa nhỏ bình thường, chẳng những bình tĩnh lại có trí tuệ tuyệt đỉnh.

“Bắc Bang.” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói.

“Bắc Bang?” Hiên Viên Đêm nỉ non, đột nhiên ánh mắt sáng lên rạng rỡ. Đúng vậy, hắn như thế nào không nghĩ tới? Bắc Bang cùng với Dạ Liêu quốc cũng là ngầm lục đục với nhau, sao không lợi dụng Bắc Bang, làm cho bọn họ đấu đá lẫn nhau.

“Tiểu hoàng hậu của trẫm quả nhiên thông minh.” Hiên Viên Đêm chớp mắt đứng lên, “Trẫm hiện tại liền triệu Thiên đệ tiến cung thương nghị việc này.”

“Đừng quên đổi đầu bếp khác đấy.”

Giờ tý, thấy Hiên Viên Đêm bước nhanh ra khỏi phòng, Lãnh Loan Loan liền nói với theo.

“Là.” Hiên Viên Đêm quay đầu lại, tà tứ cười.“Xin tuân theo mệnh lệnh tiểu Hoàng hậu.”

Nói xong, hắn tiêu sái rời đi, lưu lại một chuỗi tiếng cười.

Hứa Mậu hướng Lãnh Loan Loan cáo lui, trong lòng lại không ngừng suy đoán. Tiểu hoàng hậu này cư nhiên như thế lợi hại, ngay cả Hoàng Thượng luôn luôn cao ngạo nhưng lại cũng nghe lời của nàng. Này đến tột cùng là chuyện tốt hay là không tốt đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play