Ngón tay Mười Một khẽ động, không thấy hắn có động tác gì thêm thì một thanh đoản đao màu đen đã rơi từ ống tay áo vào bàn tay trái. Thiên Trảm đen sì, không hề bắt mắt, chuôi đao có lẽ đã bị hư hỏng vì thời gian, bây giờ được dùng băng dính màu đen để cuốn lại, nhưng nắm nó trong tay vẫn có cảm giác rất thoải mái. Với vẻ ngoài như vậy xem chừng nếu ném nó vào đống rác cũng sẽ chẳng có ai thèm nhặt lên, nhưng khi cầm trong tay mới nhận ra sự phi thường của nó. Khi nắm chặt nó, một luồng hơi lạnh thấm qua làn da, hơn nữa dù đã trải qua rất nhiều năm tháng nhưng nó không chút rỉ sét mà vẫn vô cùng sắc bén, không thể không khen ngợi kỹ thuật luyện kim thời xưa của Trung Quốc. Đáng tiếc là kỹ thuật luyện kim tuyệt vời đó đã sớm thất truyền, mặc dù hiện nay khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển nhưng về mặt này vẫn còn kém xa thời xưa.
Con dao găm khác của Mười Một là Trảm Nguyệt thua kém Thiên Trảm rất nhiều. Có thể nói Mười Một đúc Trảm Nguyệt dựa theo Thiên Trảm, bề ngoài nó tuy cũng đen nhánh nhưng nó lại thua sút Thiên Trảm nhiều, bất kể là chất liệu, độ cứng hay công nghệ chế tạo đều kém xa.Trên lưỡi đao của Trảm Nguyệt có một vết mẻ nhỏ do va chạm với Thiên Trảm. Tuy Trảm Nguyệt không bằng Thiên Trảm nhưng Mười Một lại thích nó hơn bởi vì Thiên Trảm không phải đúc để dành riêng cho hắn, còn Trảm Nguyệt lại do chính tay hắn đúc nên.
Trong binh khí phổ có một câu nói: không có binh khí tốt nhất, thứ thích hợp với mình nhất chính là tốt nhất. Trảm Nguyệt là thanh đao thích hợp nhất với Mười Một, khi cầm nó trong tay Mười Một có thể sử dụng nó tự nhiên như một phần cơ thể vậy, loại cảm giác gắn bó như máu thịt này không thể có khi dùng Thiên Trảm. Vậy nên Mười Một có thể dùng Trảm Nguyệt sử dụng Yến Luân Hồi, nhưng không cách nào tìm được chiêu thức đặc biệt nào với Thiên Trảm, chủ yếu là do khi hắn cầm Thiên Trảm không có được cảm giác như khi cầm Trảm Nguyệt.
Mười Một buông tay, Thiên Trảm liền rơi xuống, cắm phân nửa thân đao xuống sàn nhà.
Khi tay trái Mười Một vừa buông Thiên Trảm thì Trảm Nguyệt cũng đã nằm trong tay phải hắn. Khi hắn cầm vào Trảm Nguyệt con ngươi DK đột nhiên co lại. cơ bắp toàn thân căng lên.
Với đẳng cấp của DK, hắn có thể cảm nhận rõ ràng khi Mười Một nắm Trảm Nguyệt trong tay thì khí tức trên người hắn hoàn toàn thay đổi, toàn thân tỏa ra một luồng chiến ý mãnh liệt làm cho DK cũng phải rất thận trọng, không tự chủ được để lộ ra khí thế bễ nghễ coi thường tất cả.
Nếu lúc đày Lục Dương ở đây thì sẽ nhận ra trong giờ phút này Mười Một đã rơi vào cảnh giới vong ngã. Kiếm Tông yêu cầu mỗi người đều phải chế tạo một thanh kiếm chỉ thuộc về mình là để có thể sớm đạt đến cảnh giới vong ngã. Rất nhiều người nỗ lực mà chẳng ích gì vậy mà Mười Một lại vô tình đạt được cảnh giới này. Trảm Nguyệt là đao của riêng hắn, mỗi khi cầm Trảm Nguyệt hắn sẽ bước vào cảnh giới này, dường như không có gì trong trời đát, chỉ còn lại người và đao. Khi Mười Một ở trong trạng thái như vậy, ngay cả Mười Ba cũng phải thận trọng trước đòn tấn công của hắn.
May là Mười Một không tấn công DK, tuy lúc cầm Trảm Nguyệt hắn đã có ý định sử dụng Yến Luân Hồi nhưng sau khi phát hiện DK đề phòng cẩn thận hắn đành từ bỏ ý định này. Mười Một khẽ buông tay, Trảm Nguyệt rơi xuống, cùng lúc đó DK cũng khẽ thở phào.
"Pặc!" Trảm Nguyệt đồng dạng cắm ở trên sàn nhà, nhưng là không có Thiên Trảm chọc vào sâu.
DK nhìn thanh Trảm Nguyệt cong cong trông rất bình thường này, sau đó nhìn Mười Một, hắn mỉm cười, gật đầu nói: "Lựa chọn rất sáng suốt."
Mười Một lạnh nhạt nhìn hắn, hỏi: "Tiếp đó thì sao?"
DK nhếch miệng, hất cằm về phía chiếc bàn. Mười Một hiểu ý, thong dong đi đến cạnh chiếc bàn, đứng đối mặt với DK.
DK thò tay rút ra từ trong người hai khẩu súng lục giảm thanh giống hệt nhau, hỏi hắn: "Chơi trò lắp súng chưa?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Mười Một thản nhiên nói: "Ngươi muốn chơi lắp súng với ta?"
DK nhếch mép, nở nụ cười rất đẹp, không thể phủ nhận mỗi lần hắn cười đều mang theo vẻ tà mị, khiến cho người khác bị hấp dẫn. DK đặt hai khẩu súng lên bàn, nói: "Đương nhiên không đơn giản như vậy. Nhưng ngươi có thể yên tâm, trò chơi này rất công bằng. Cái khẩu súng này đều không có đạn, người tìm được đạn có thể nổ súng. Trong phòng này đã giấu sẵn sáu viên đạn, có điều ta để cho thủ hạ của ta giấu, ngay cả ta cũng không biết hắn giấu ở đâu, vậy nên ta cũng phải tìm giống ngươi."
Mười Một nhanh chóng nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng lại nhìn DK.
"Thế nào?" DK hỏi.
Mười Một khẽ gật đầu, hắn biết DK rất kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không ăn gian. Nếu như hắn nói mình không biết đạn giấu ở đâu, vậy chắc chắn hắn không biết. Hơn nữa người giấu đạn kia rất chuyên nghiệp, để lại nhiều manh mối thật thật giả giả, vừa rồi Mười Một chỉ liếc mắt đã phát hiện tám, chín chỗ có thể giấu đạn. Nhưng DK nói chỉ có sáu viên đạn chỉ có sáu miếng, nói cách khác những chỗ đó có thể chỉ giấu vài viên, thậm chí không giấu viên nào. Nếu chọn nhầm chỗ để cho đối phương giành được lợi thế thì sẽ đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhưng trò chơi này vốn là một ván bạc, đánh cược xem ánh mắt của ai chuẩn hơn, số may hơn.
Dk thấy Mười Một gật đầu liền đẩy một khẩu súng cho hắn. Mười Một cầm lấy súng xem xét kỹ, bằng cảm giác và sức nặng của súng hắn không cần tháo băng đạn ra cũng biết trong súng không có đạn.
DK cũng cầm lấy khẩu súng kia, khua khua. Hai người giống như đã hẹn trước, đồng thời tháo rời khẩu súng ra. Không biết DK che giấu thực lực hay tốc độ tháo súng của hắn là như vậy, Mười Một và hắn gần như cùng lúc đặt bộ phận cuối cùng lên bàn, chênh nhau chưa đến 0.1 giây. Mười Một nhanh hơn DK chưa đến 0.1 giây.
Trong khoảnh khắc đặt bộ phận cuối cùng xuông, DK lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như cũng không ngờ Mười Một lại nhanh tay hơn hắn. DK khẽ gật đầu, nhìn Mười Một với vẻ khen ngợi, DK lấy ra một đồng tiền xu, hỏi: "Bắt đầu chứ?"
Mười Một khẽ gật đầu. Hai người đứng mặt đối mặt, cả hai đều rất ung dung, tựa hồ cũng không bận tâm đến trận đấu sinh tử sắp tới.
DK búng nhẹ ngón tay, đồng tiền xu bay lên không trung, xoay vài vòng sau đó rơi xuống.
"Coong!" Đồng tiền rơi xuống sàn nhà làm vang lên một tiếng động thanh thúy, Mười Một và DK đặt hai tay lên bàn gần như cùng lúc. Đôi tay hai người chớp động, từng bộ phân nhanh chóng được lắp thành một khẩu súng.
Sau hai giây, khẩu súng p74 trong tay hai người đã lắp được hơn phân nửa, gần như sắp hoàn thành, hai người đều cảm nhận được một thứ áp lực khó hiểu. Ánh mắt DK sáng ngời, lộ ra vẻ hưng phấn, nụ cười trên mặt càng lúc càng xán lạn. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác sôi sục như vậy, trong trại huấn luyện của Ma Quỷ hắn luôn đúng đầu về mọi mặt, sau khi rời khỏi trại huấn luyện cũng cực hiếm khi gặp được đối thủ nào làm hắn phải e ngại, cho dù thỉnh thoảng xuất hiện người như vậy thì cũng đều chết trong tay hắn. Vì vậy hắn cảm thấy rất cô đơn, cảm giác trống trải vì không có đối thủ gần như khiến hắn phát điên. May là trên đời còn có một người hắn không thắng được là Mười Ba, chỉ có sự tồn tại của hắn mới giúp cho DK không nổi điên. Càng may mắn là sau Mười Ba hắn lại gặp Mười Một, tuy bây giờ Mười Một vẫn chưa lớn mạnh hoàn toàn nhưng chỉ với biểu hiện của hắn bây giờ đã đủ khiến DK phải chịu áp lực không nhỏ.
"Tạch...!" Một tiếng động rất nhỏ làm cho DK phải biến sắc, đây là tiếng động khi lắp ống giảm thanh. rốt cục Mười Một nhanh hơn hắn một chút, vừa hoàn thành bước cuối cùng Mười Một liền lao về phía một góc giường.
Mười Một vừa lao ra thì DK cũng đã hoàn thành bước cuối cùng, chỉ chậm hơn tầm 0.3, 0.4 giây. DK lắp súng xong không di chuyển, mà lại chụp lấy chiếc đèn bàn ở trên bàn. Trong lúc đó, hắn liếc qua mặt bàn, lộ ra vẻ dở khóc dở cười, Mười Một không lắp băng đạn. Đương nhiên DK cũng không lắp, hai băng đạn rỗng vẫn nằm nguyên trên bàn.
"Bụp!" Chiếc đèn rung lên. Lực phát đập này của DK rất chuẩn, không đập nát đèn bàn nhưng đủ để làm cho viên đạn giấu trong đèn bàn văng ra. Viên đạn rơi từ chụp đèn ra, DK bắt lấy, nhanh chóng đút vào nòng súng.
"Cạch!" Súng đã lên nòng, DK vung tay giương súng thẳng về phía Mười Một, gần như cùng lúc Mười Một cũng giương súng về phía hắn. Hai họng súng đen ngòm chĩa về nhau, sau đó, tiếng ''bụp'' vang lên cùng lúc.
Tuy hai người nổ súng, nhưng tiếng súng hòa lẫn vào nhau, nghe như chỉ có một tiếng. Căn phòng rất nhỏ, hai người lại đứng gần nhau, rất khó tránh né, chỉ có thể tránh cho viên đạn trúng vào chỗ yếu hại. Mười Một nhắm vào mắt trái của DK, DK nhanh chóng nghiêng cổ sang phải, viên đạn không thể bắn trúng hắn, nhưng viên đạn sượt qua khuôn mặt hắn tạo thành một vết đứt, cắt đứt vài sợi tóc. Mục tiêu của DK là mi tâm Mười Một, nhưng hắn cũng tránh được, viên đạn cũng tạo thành một vết máu trên má Mười Một.
Ván đầu tiên, hai người bất phân thắng bại.
Sau khi bắn và tránh đạn của đối phương hai người lại lao về hai hướng khác nhau. Mười Một lao về tấm ảnh cưới treo trên giường còn DK lao về phía tủ quần áo.