"Tranh giành vị trí tộc trưởng?" Lần này người lên tiếng là Yêu Cơ, nàng hỏi: "Việc Vương gia đuổi giết ngươi thì có liên quan gì đến chuyện lựa chọn tộc trưởng?"

Mười Một giải thích: "Tộc trưởng Vương gia đột ngột qua đời, chưa kịp lựa chọn người kế nhiệm, các trưởng lão tranh giành vị trí này với nhau. Đúng lúc này Vương gia lại biết được tung tích của ta, bọn họ liền thỏa thuận, nếu như ai có thể giết ta báo thù cho tộc trưởng thì người đó chính là tộc trưởng tiếp theo."

Các vị tổ trưởng, phó tổ trưởng đều cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra Vương gia đuổi giết Mười Một vì lý do hoang đường như vậy. Không những không giết được Mười Một lại còn tiền mất tật mang, cũng không biết các trưởng lão trong Vương gia có tức đến mức đập bàn đập ghế không.

Yêu Cơ hỏi: "Chuyện này ngay cả chúng ta cũng không biết, ngươi biết được tin này từ đâu?"

"Đó là chuyện riêng của ta." Mười Một từ chối trả lời không chút khách khí.

Yêu Cơ cũng không vì vậy mà tức giận, nhìn về phía Thiên Hành.

Thiên Hành cười khẽ, hỏi: ''Những kẻ tấn công ba đại gia tộc đêm qua là người của ai?"

Mười Một lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, lúc ấy ta đang bị người của Vương gia và Dương gia đuổi giết. Không phải các ngươi đã có manh mối rồi sao?"

Thiên Hành lắc đầu cười nói: "Ngươi nghe ngóng tin tức nhanh thật."

Thiên Hành chờ giây lát, thấy Mười Một không nói gì mới nói thêm: "Được rồi, ta tạm thời tin tưởng ngươi, chúng ta sẽ điều tra chuyện của Trương Chấn và DK. Còn ngươi, ngươi bị thương, hai ngày này hãy ở nhà tĩnh dưỡng, nếu có việc cần, chúng ta có thể sẽ gọi ngươi đến đây bất cứ lúc nào."

Mười Một gật đầu. Nói chuyện với mấy kẻ tai to mặt lớn này một lúc mà hắn nói nhiều bằng cả năm nói chuyện bình thường, hơn nữa lại không thể sơ hở chút nào, việc này khiến tinh thần Mười Một hao tổn rất lớn. Phải biết rằng những kẻ này đều là cáo già, trong lời nói đều có ẩn ý, nếu là bị bọn họ nắm thóp thì hắn hết đường thoát. May mà Mười Một là một người cẩn thận, lời nói của hắn không có chút sơ hở nào.

Sau khi Mười Một cúp máy, Thiên Hành hỏi mọi người: "Các ngươi nghĩ sao về những gì Băng nói?"

Thiên Hải liếc nhìn Tửu Quỷ, nói: "Những thứ này đều là lời của một mình hắn, chúng ta không có gì để phân biệt hắn nói thật hay giả cả."

Yêu Cơ trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Thế nhưng trong lời nói của hắn không có sơ hở."

Thiên Hải nói: "Không có lỗ thủng mới là kỳ lạ, quá hoàn mỹ trái lại sẽ trở nên không hoàn mỹ."

Đồng Hổ nói: "Ngươi nghĩ hắn đang nói láo?"

Thiên Hải nói: "Hắn nói láo không ta không dám chắc, nhưng trước khi mọi việc được kiểm chứng thì ta vẫn hoài nghi."

Lúc này, Tửu Quỷ lại không cãi nhau với hắn mà trở nên trầm mặc, ngồi yên không nói gì.

Thiên Hành hỏi: "Liệt Hỏa, Tửu Quỷ, hai người các ngươi nghĩ sao?"

Liệt Hỏa lắc đầu, Tửu Quỷ lại khôi phục vẻ cợt nhả như trước, vừa cười vừa nói: "Ta thì có ý kiến gì chứ, ngươi là lão đại, ngươi nói là được."

Thiên Hành cười khổ, lắc đầu, hỏi những người khác: "Các ngươi nghĩ sao?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Đồng Hổ nói: "Ta cũng giống Thiên Hải, trước khi mọi việc được kiểm chứng, ta không thể hoàn toàn tin tưởng hắn."

Thiên Hành lại hỏi: "Tử Báo?"

Tử Báo nói: "Ta cũng vậy."

Yêu Cơ cũng nói: "Tuy ta khá tin lời của hắn, nhưng trước khi mọi việc rõ ràng thì cẩn thận vẫn hơn."

Thiên Hành gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Vì vậy, trước khi kiểm chứng được Băng nói thật hay nói dối thì Liệt Hỏa, Tửu Quỷ, các ngươi phải trông chừng hắn, đừng để cho hắn gây phiền phức gì."

Thiên Hải nhíu mày nói: "Thiên Hành, ngươi làm như vậy dường như không ổn?"

Hắn còn chưa dứt lời, Tửu Quỷ vội la lên: "Lão đại Thiên Hành nói ngươi cũng dám nghi ngờ? Ngươi ăn gan hùm mật gấu phải không? Ngươi muốn lợi dụng việc công để trả thù riêng?"

Thiên Hải liếc nhìn hắn, không thèm để ý, tiếp tục nói: "Dựa theo quy định, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, hắn phải bị Hổ tổ canh chừng. Thiên Hành để mặc hắn tự do bên ngoài, việc này không đúng với quy định."

Thiên Hành phất tay ngăn Tửu Quỷ đang muốn mở miệng, mỉm cười, nói với Thiên Hải: "Ngươi cảm thấy ta đang thiên vị Băng phải không?"

Thiên Hải không nói gì, nhưng tỏ vẻ thừa nhận.

Thiên Hành thở dài nói: "Dựa theo quy củ, quả thật nên giao Băng cho Hổ tổ trông giữ. Nhưng sáng hôm nay có người gọi điện thoại cho ta, hắn nói hắn muốn bảo vệ Băng. Ôi, ta không thể không nể mặt người này, cho nên lần này cứ coi như ta đã thiên vị Băng."

Thiên Hành vừa nói những lời này, tất cả mọi người đều ngây ra, ngay cả Tửu Quỷ cũng há hốc miệng. Thiên Hành nói thẳng trước mặt mọi người là mình thiên vị? Việc này chưa từng xảy ra với người công chính nghiêm minh như Thiên Hành, rốt cuộc ai đã gọi điện cho hắn? Ai mà có thể khiến Thiên Hành không thể không nể mặt?

Thiên Hành vẻ sững sờ của mọi người, cười khổ, nói: "Các ngươi không cần đoán, hầu hết các ngươi đều chưa gặp người này, nhưng khẳng định là đã nghe tên của hắn."

''Là ai?" Tổ trưởng Hổ tổ Đồng Hổ hỏi về vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.

Thiên Hành khẽ thở dài, có vẻ như không muốn nhắc tới cái tên này. Thế nhưng hắn vẫn mở miệng, chậm rãi nói ra một cái tên khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ: "Thiên Cơ."

"Hút.." Tiếng hít sâu vang lên, cái tên này quả thật làm cho bọn họ vô cùng khiếp sợ.

Thiên Cơ, nhân vật thần bí nhất Long Hồn, gia nhập Long Hồn hơn hai mươi năm trước, nhưng rất nhanh đã mai danh ẩn tích. Nếu như chỉ có thế còn chưa đủ để khiến cho mấy lão quái vật trong Long Hồn như bọn họ quan tâm, dù sao Thiên Cơ vẫn còn rất trẻ tuổi.

Thế nhưng hơn hai mươi năm trước, Thiên Cơ đã làm một việc kinh thiên động địa, khiến cho tất cả mọi người phải nhớ kỹ cái tên này.

Đáng tiếc là sau chuyện đó, Thiên Cơ đã mai danh ẩn tích không rõ tung tích. Trong Long Hồn, ngoại trừ vài người thì không ai biết thân phận thật của Thiên Cơ, thậm chí còn chưa từng thấy mặt hắn vậy nên không thể tìm được hắn. Thiên Cơ nhanh chóng nổi lên, lại nhanh chóng biến mất, cho đến tận ngày hôm nay.

"Hắn đã mất tích hơn hai mươi năm trước sao?" Tửu Quỷ nhỏ giọng nói.

Thiên Hành lắc đầu nói: "Chẳng qua là hắn đã ẩn cư. Chuyện hai mươi năm trước, là công hãy là tội cũng rất khó phân định. Thiên Cơ nghĩ rằng chính hắn đã gây ra bi kịch, vì thế hắn quyết trừng phạt bản thân, mai danh ẩn tích."

Thiên Hải hỏi: "Vậy sao hơn hai mươi năm sau hắn lại xuất hiện? Hơn nữa còn muốn bảo vệ Băng, quan hệ của hắn và Băng như thế nào?"

"Ta không biết." Thiên Hành lắc đầu nói: "Thiên Cơ vì muốn bảo vệ Băng nên đã chấp nhận trở lại Long Hồn." Thiên Hành thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Các ngươi cũng biết, sau khi Vấn Thiên qua đời, ngành của hắn không có ai quản lý, phải nhờ mấy vị tiền bối quán xuyến. Hiện giờ, Thiên Cơ chính là người thích hợp nhất để kế nhiệm Vấn Thiên..."

"Ta phản đối!" Thiên Hải ngắt lời, nhưng lại không nói hắn muốn phản đối cái gì. Thực ra không phải hắn không muốn nói mà là không thể nói. Ngành đặc thù kia vô cùng quan trọng với Long Hồn, ở đây có vài vị phó tổ trưởng còn chưa có quyền biết về ngành này, vì vậy Thiên Hải không thể nhắc đến nó trước mặt bọn họ, đó chính là vi phạm quy định.

Thiên Hành thở dài, lộ ra vẻ mỏi mệt, khẽ tựa người vào ghế, nói: "Việc Thiên Cơ có thể kế nhiệm Vấn Thiên hay không, chúng ta cứ từ từ. Chuyện của Băng cứ quyết định như vậy đi. Mọi người có ý kiến gì không?"

Mọi người đều không lên tiếng, bọn họ không nói gì tức là đều đã ngầm đồng ý.

Thiên Hành gật đầu nói: "Nếu không ai có ý kiến gì, vậy thì tan họp. Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, đừng lãng phí thời gian để cãi nhau. Tan họp."

Tất cả mọi người hơi cúi chào Thiên Hành, mà Thiên Hành cũng hơi cúi người chào bọn họ. Không thấy hắn có động tác gì nhưng màn hình đột nhiên lóe lên sau đó đen kịt.

Sau khi Thiên Hành rời đi, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt rất phức tạp. Lý do khiến bọn họ băn khoăn không còn chuyện gì khác ngoài việc Thiên Hành muốn để Thiên Cơ kế nhiệm Vấn Thiên.

Ngành mà Vấn Thiên phụ trách có vai trò rất quan trọng với Long Hồn, họ cũng không muốn giao ngành quan trọng này cho một người hoàn toàn xa lạ quản lý, nếu không khi xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng.

"Đi thôi." Liệt Hỏa vỗ vai Tửu Quỷ. Thiên Hành xử lý chuyện của Mười Một như vậy là chuyện vui đối với tổ Dị năng, nếu quả thật Mười Một bị Hổ tổ giải đi, với tính tình của hắn không chừng sẽ lại gây chuyện. Mười Một như một con nhím khắp người đầy gai, ngươi cầm không được, cắn cũng không xong, bỏ thì tiếc mà giữ lại thì lại phiền thức. Nếu như có thể tận dụng tốt, hắn chính là một vũ khí vô cùng lợi hại. Nếu như làm không tốt, vậy chẳng khác gì mang bom hẹn giờ trên người, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Tửu Quỷ thờ ''phù'' một tiếng, chẳng biết là thở phào hay thở dài. Sau đó hắn cầm điện thoại của mình, nói vài câu với mọi người sau đó rời đi cùng Liệt Hỏa.

"Tổ trưởng..." Thiết Ưng bước đến cạnh Thiên Hải, nhỏ giọng nói với hắn.

Thiên Hải phất tay ý bảo hắn đừng nói gì, nói: "Thiết Ưng, ngươi phái người đi theo dõi Trương Chấn. Mặt khác, ngươi tự mình tìm kiếm kẻ tên DK kia, sau khi tìm được cũng đừng đánh rắn động cỏ, cứ theo dõi hắn sau đó báo cáo lại cho ta."

Thiết Ưng chần chừ nói: "Thế nhưng DK trốn rất kỹ, chúng ta không điều tra được hắn đang ở đâu."

Thiên Hải cười lạnh, nói: "Vừa rồi ngươi không nghe Băng nói sao? DK muốn tiếp cận cô gái tên Trương Hân Hân kia. Ngươi cứ âm thầm trông chừng nàng, sớm muộn hắn cũng thò mặt ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play