Tửu Quỷ gãi mũi, nói: "Hình như vị hôn thê của Trương Chấn là Dương Tư Vũ rất có hứng thú với Băng. Các ngươi cũng biết, trước đây Băng đã từng bảo vệ nàng khi ở Đông Hải. Hai người đều trẻ tuổi, cô nam quả nữ ở chung lâu ngày có xảy ra chuyện gì thì cũng bình thường. Tên Trương Chấn kia biết mình bị cắm sừng, với thân phận đại thiếu gia Trương gia ở Hà Lan hắn sẽ không dễ dàng nuốt trôi cục tức này. Sau đó hắn muốn báo thù Băng, nhưng hắn sợ phiền phức nên không tự mình ra tay mà muốn mượn tay Dương gia đối phó với Băng. Không phải lúc đầu Dương gia đã ra tay với cô bé tên Nguyễn Thanh Ngữ bên cạnh Băng đó sao? Theo tin tức chúng ta có được thì lúc đó Trương Chấn có quan hệ rất tốt với Dương gia. Nhất là Dương Tam Tài, trong thời gian đó mỗi ngày Trương Chấn đều mở tiệc chiêu đãi hắn, tốn kém vô cùng. Sau khi Dương gia thất bại trong việc bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ, Từ Khiêm ra mặt bảo vệ Nguyễn Thanh Ngữ, Dương gia đành phải dừng tay. Nhưng sau đó Dương Tam Tài lại giấu giếm gia tộc, lén lút ra tay với cô bé Trương Hân Hân kia, việc này làm Băng vô cùng tức giận, ra tay tiêu diệt Cuồng bang của Dương gia. Lúc này việc Dương Tam Tài giấu gia tộc làm bậy đã bị bại lộ, thế nhưng đúng lúc đó, Dương Tam Tài lập tức bị giết. Các ngươi không nghĩ việc này quá trùng hợp sao?"
Thiên Hành gật đầu nói: "Nói tiếp đi."
Xem ra Tửu Quỷ lại lên cơn thèm rượu, hắn nuốt nước miếng, hắng giọng sau đó mới nói tiếp: "Trước khi Băng tiêu diệt Cuồng bang đã báo cho chúng ta, khi ấy hắn đã nói, Dương gia liên tiếp gây nguy hiểm cho những người bên hắn, hắn không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Thực ra chúng ta cũng có lỗi, chúng ta đã sớm biết những người bên hắn gặp nguy hiểm nhưng vẫn không quan tâm đến chuyện đó. Với tính cách của Băng, có thể nhịn được đến lúc này cũng tốt lắm rồi."
Vì Mười Một, có thể nói Tửu Quỷ đã viện mọi lý do, không tiếc cùng Liệt Hỏa nhận hết trách nhiệm, biến Mười Một thành người chịu thiệt, khiến cho người khác phải thông cảm.
Tửu Quỷ thở dài, tiếp tục nói: "Băng tiêu diệt Cuồng bang cũng chỉ muốn cảnh cáo Dương gia, nếu không thì với tính tình của hắn đã xông thẳng vào Dương gia chém giết rồi, sao lại phải tốn công như vậy? Hơn nữa sau đó hắn biết rằng mình đã gây họa nên nhanh chóng trốn đi. Thế nhưng không lâu sau đó, người của Dương gia liên tục bị ám sát, tất cả mọi người đều đổ việc này lên đầu Băng. Băng không phải là kẻ dễ bắt nạt, đang yên đang lành tự nhiên lại bị mang tiếng, đương nhiên là hắn muốn điều tra tới cùng. Trương Chấn hành động vô cùng kín kẽ, cho đến giờ chúng ta vẫn không điều tra được manh mối nào có liên quan đến hắn. Nhưng hắn đã sai lầm khi muốn bắt cóc con gái lão Âu Dương. Lần đó, không phải bọn Hao Thiên đã trùng hợp có mặt ở đó sao?"
Đồng Hổ khẽ gật đầu.
Tửu Quỷ nói: "Trương Chấn vì muốn bắt cóc con gái của lão Âu Dương nên đã lộ ra sơ hở, bị Băng tóm được, sau đó dần dần điều tra ra kẻ đứng sau những chuyện này chính là tên Trương Chấn đó. Hừm, các ngươi không nên hỏi ta sao hắn điều tra ra được, chuyện đó ta cũng không biết."
Thiên Hải nói: "Nếu như hắn điều tra được chuyện này là do Trương Chấn gây ra, với tính tình của hắn thì đã sớm chạy đi xử lý Trương Chấn rồi chứ?"
"Ôi." Tửu Quỷ thở dài, lắc đầu nói: "Có lẽ hắn cũng muốn làm thế, có điều lúc này Từ Khiêm tự nhiên lại nhảy vào, hắn bị Từ Khiêm ép, đành phải trốn chui trốn nhủi, làm gì có thời gian đi gây chuyện với Trương Chấn."
Thiên Hành trầm ngâm nói: "Ngươi nói cũng rất có lý, việc của Trương Chấn chúng ta sẽ điều tra. Nhưng việc này liên quan đến Trương gia của Hà Lan, cần phải hết sức thận trọng. Việc của Từ Khiêm thì sao? Con trai của hắn và con gái lão Vương không lẽ cũng bị Trương Chấn sai người giết?"
Tử Báo nói: "Nếu thật sự như vậy, kẻ này thật độc ác."
Yêu Cơ cười lạnh, nói: "Trương gia bọn họ vốn lập nghiệp từ xã hội đen, ngày nay đã trở thành bác chủ một phương ở Hà Lan, chuyện này cũng chẳng đáng gì. Thằng nhóc Trương Chấn kia nếu không đủ độc ác thì cũng không xứng làm người kế nhiệm của con cáo họ Trương kia."
Tửu Quỷ lắc đầu nói: "Việc của Từ gia ta cũng không biết ró, có điều ta nghĩ có lẽ việc này không liên quan đến Trương Chấn. Hắn có gan lớn đến đâu thì cũng không dám động đến Từ Khiêm. Từ Khiêm ghê gớm hơn Dương gia rất nhiều."
Thiên Hành gật đầu nói: "Như vậy, người giết người của Từ gia có lẽ là kẻ khác. Có lẽ chính là đám người đã tập kích ba đại gia tộc tối nay."
Thiên Hải mở miệng nói: "Người giết người của Từ gia, có thể chính là Băng."
Tửu Quỷ lập tức kêu oan cho Mười Một: "Không phải hắn!"
Thiên Hải cười lạnh nói: "Sao ngươi dám khẳng định như vậy? Hơn nữa những lời ngươi nói lúc trước chỉ là từ một phía. Chứng cớ đâu?"
Tửu Quỷ trợn mắt nói: "Ngươi có chứng cớ Băng gây ra chuyện này?"
Thiên Hải cười khẽ, nói: "Không, nhưng hắn là kẻ đáng nghi nhất."
Tửu Quỷ vỗ bàn kêu lên: "Bây giờ là xã hội của pháp luật, muốn làm gì cũng cần có chứng cớ, không có chứng cớ ngươi không thể tùy tiện kết tội hắn. Nếu như giờ ta nói chuyện đó là do ngươi làm, ngươi nghĩ sao?"
Thiên Hải trừng mắt nói: "Ngươi đang cưỡng từ đoạt lý!"
Tửu Quỷ phản bác: "Ngươi chỉ cây hoa mắng cây hòe, bẻ cong sự thật,..."
"Ngươi..."
"Được rồi!" Thiên Hành mở mồm ngăn hai người lại. Hai người này không biết tại ngày sinh tháng đẻ không hợp hay đời trước có nợ nần gì với nhau mà chỉ cần bọn họ vừa chạm mặt liền mở miệng chửi nhau. Thiên Hành lắc đầu, nói: "Dù là Băng hay Trương Chấn thì chúng ta đều điều tra. Yêu Cơ, việc này giao cho Lang tổ."
"Được." Yêu Cơ gật đầu đáp.
Thiên Hành nói thêm: "Đồng Hổ, Hổ tổ các ngươi đã điều tra được gì về đám người tối nay chưa?"
Đồng Hổ là tổ trưởng của Hổ tổ, đầu trọc lốc, mày rậm mắt to, nhìn qua vẫn còn khá trẻ nhưng thật ra hắn đã hơn bảy mươi rồi. Đồng Hổ sờ sờ cái đầu trọc của mình, nói: "Đám người xông vào Long gia và Vương gia đều không bị tổn thất gì, hơn nữa bọn họ đều che mặt, từ băng ghi hình cũng chẳng thu được manh mối gì. Nhưng có thể khẳng định là, hai nhóm người này đều có kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, tuyệt đối không phải những kẻ tầm thường. Đội ngũ xông vào Dương gia thì có bốn người chết, bỏ lại một chiếc xe bị hỏng, dựa trên biển số xe... Phải rồi, camera của Vương gia và Long gia cũng quay lại được số xe của đám người đó, ta đã cho người điều tra tất cả. Có tổng cộng sáu chiếc xe, đều là xe ăn trộm. Chúng ta vừa gọi điện thông báo cho chủ của sáu chiếc xe này, sáu người này không hề biết gì, khi nhận được điện thoại của chúng ta mới biết mình bị mất xe. Theo lời khai của những người này, chúng ta phỏng đoán rằng thời gian xe bị trộm là khoảng từ mười giờ đến mười hai giờ. Mặc dù ăn trộm xe ở ba vị trí khác nhau, nhưng thời gian hành động lại rất ăn khớp với nhau, do đó chúng ta có lý do để tin rằng ba nhóm người này đều nghe lệnh của một người hay một tổ chức nào đó."
Thiên Hành hỏi: "Điều tra mấy cái thi thể kia chưa?"
"Điều tra rồi." Đồng Hổ nói: "Hơn nữa đã tra được thông tin về bọn họ."
''Họ là ai?"
"Tích!" Hình ảnh các tổ trưởng trên màn hình đột nhiên biến mất, thay vào đó là bốn tấm hình và thông tin dày đặc ở phía dưới.
Đồng Hổ tiếp tục nói: "Một người tên là Vương Siêu Nhân, thường gọi là Nhân Tử, sinh ra ở huyện Khánh Phong ở vùng đông bắc, gia cảnh nghèo khổ, trong nhà có mẹ già, vợ và một con nhỏ. Lúc mười bảy tuổi từng nhập ngũ, đi lính ở biên giới ba năm. Lúc hai mươi tuổi thì xuất ngũ, tham gia một đội lính đánh thuê tên là Huyết Tiên. Người thứ hai tên là Thiệu Đức Lộc, thường gọi là Thọ Tinh..."
Bốn người này đều là thành viên của đội lính đánh thuê Huyết Tiên. Sau khi Đồng Hổ giới thiệu xong, màn hình lại hiện lên khuôn mặt các vị tổ trưởng, Đồng Hổ tiếp tục nói: "Huyết Tiên là một đội lính đánh thuê được thành lập mười một năm trước, cho đến nay đã là đời thành viên thứ hai. Đội trưởng hiện nay của Huyết Tiên là Mạc Thất Minh, biệt hiệu là Hạt Tử. Huyết Tiên tổng cộng có chín thành viên, hoàn toàn ăn khớp với tư liệu mà Dương gia cung cấp. Huyết Tiên thường xuyên hoạt động ở biên giới, thường nhận các nhiệm vụ như vận chuyển thuốc phiện. Việc họ tấn công Dương gia, ta nghi rằng có kẻ nào đó thuê họ."
Thiên Hành gật đầu nói: "Dù sao trước tiên phải bắt hết năm tên còn lại đã."
Đồng Hổ nói ra: "Ta đã ra lệnh rồi, ai nhìn thấy người của Huyết Tiên, có thể ra tay bắt giữ mà không cần báo cáo, nếu như họ dám chống cự thì có thể giết ngay tại chỗ."
"Ừ." Thiên Hành dựa lưng vào ghế, nói: "Các ngươi có cho rằng đám người tấn công Long gia và Vương gia cũng là lính đánh thuê được kẻ khác thuê?"
"Khả năng này là rất cao." Đồng Hổ nói.
Thiên Hành suy nghĩ một chút, nói: "Đồng Hổ, sử dụng mạng lưới tình báo của quân đội điều tra xem trong thời gian gần đây có những nhóm lính đánh thuê nào đến kinh thành."
"Rõ."
Thiên Hành thở ra một hơi, cười khổ nói: "Thật là phiền phức." Lập tức gõ cái bàn nói ra: "Được rồi, mọi người nghĩ sao về chuyện này? Kẻ chủ mưu liệu có thể là ai?"
Tửu Quỷ mở miệng đầu tiên: "Việc này sao mà đoán được, dù sao cũng không phải là thằng nhóc Băng kia, giờ hắn vẫn còn đang bị đuổi giết."
Mọi người đều mỉm cười, lão Tửu Quỷ này không lúc nào quên biện hộ cho Mười Một.
Thiên Hành nói: "Nói đến Băng, Đồng Hổ, người của Âu Dương Bác giờ đến đâu rồi?"
"Sắp đến núi Liệp Tuần rồi." Đồng Hổ đáp.
"Núi Liệp Tuần?" Thiên Hành ngạc nhiên hỏi: "Băng dụ người của hai nhà Vương, Dương đến núi Liệp Tuần?"
Đồng Hổ nói: "Ừm, hơn nữa bọn họ đã đến đó."
"Hắn muốn làm gì?" Thiên Hải hỏi: "Chẳng lẽ hắn không biết núi Liệp Tuần là cấm địa của Long Hồn sao?"
"Chỗ đó còn gọi là cấm địa sao...." Thiên Hành cười nói: "Nhưng ở núi Liệp Tuần có một trại huấn luyện của quân đội, nhưng quân số cũng chẳng là bao. Ta nghĩ có lẽ hắn muốn lợi dụng căn cứ quân sự này."
Tử Báo giật mình nói: "Hắn không lớn gan đến mức lợi dụng quân đội để chống lại hai đại gia tộc đấy chứ?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Có lẽ không phải." Thiên Hành cười nói: "Chố đó có căn cứ quân cứ quân sự nên hai nhà Vương, Dương cũng không dám làm quá tay, do đó khó có thể phát huy được sức chiến đấu cao nhất, ta nghĩ đây chính là mục đích của Băng. Nếu không thì chỉ năm người bọn họ làm sao chống lại được hơn trăm người? Có giỏi đến đâu thì cũng không chống lại được nhiều người như vậy...."
Nói xong, Thiên Hành lắc đầu cười khổ: "Năm người dám tấn công hơn một trăm người, thật là điên cuồng."
Thiên Hải liếc nhìn Liệt Hỏa và Tửu Quỷ, nói: "Hắn chính là người điên."
Tửu Quỷ trừng mắt cãi lại: "Ngươi mới là người điên, cả nhà ngươi đều bị điên. Việc đó gọi là tài cao gan cũng lớn, hiểu không?"
Mọi người đều bật cười, lão Tửu Quỷ này quả thật rất đáng yếu, ít ra khi có mặt hắn, bầu không khí sẽ bớt căng thẳng.
"Được rồi." Thiên Hành nói: "Tuy căn cứ quân sự đó trực thuộc Long Hồn, nhưng binh sỹ trong đó tuyệt đối không được tham gia chuyện này. Liệt Hỏa, lát nữa ngươi thông báo cho căn cứ kia, không có mệnh lệnh của tổng bộ thì không ai được phép ra ngoài, cũng không để cho kẻ khác vào trong căn cứ, người của Long Hồn như băng cũng không ngoại lệ. Ngoài ra, dù phía ngoài có động tĩnh gì thì bọn họ cũng không được nhúng tay, phải đợi đến khi người của Âu Dương Bác đến."
"Biết rồi." Liệt Hỏa gật đầu đáp.
"Như vậy được không?" Thiên Hải hỏi: "Băng đối đầu với hai đại gia tộc, chúng ta thật sự sẽ không quản chuyện này mà để cho Âu Dương Bác xử lý? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến Long Hồn chúng ta."
Thiên Hành không đáp mà lại hỏi: "Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào là tốt nhất?"
Thiên Hải nói: "Ta tự ra tay bắt hắn về."
Tửu Quỷ lập tức gào lên: "Thôi đi, ngươi ra tay thì không bằng để ta ra tay. Ngươi đánh thắng được ta sao?"
Thiên Hải hừ một tiếng, nhưng không phản bác gì. Cùng một cấp độ, lực tấn công của dị năng giả vượt xa người học võ, đây là điều ai cũng công nhận. Đánh với Tửu Quỷ? Có chống lại được quyền cước của hắn cũng không đề phòng được dị năng quỷ dị của hắn, môt khi bị nước của hắn trói lại, dù ngươi mạnh mẽ đến đâu cũng đừng mong trốn thoát được, cuối cùng chỉ có thể đứng yên để cho hắn muốn làm gì thì làm.
"Được rồi, các ngươi đừng tranh cãi nữa." Thiên Hành vẫy tay nói. Ngay cả Thiên Hành cũng rất đau đầu vì Tửu Quỷ. Cái đáng sợ nhất ở Tửu Quỷ không phải là khả năng lải nhải của hắn mà là cái tính tình trẻ con, dai như đỉa, hay thù vặt,.. của hắn. Người ta nói càng già càng trẻ, Tửu Quỷ đã thể hiện mấy từ này một cách vô cùng xuất sắc.
Thiên Hành nói: "Về chuyện của Băng, ý ta là tạm thời mặc kệ hắn. Việc của hắn chiến đấu với hai nhà Vương, Dương, giấu giếm được thì giấu giếm, không giấu giếm được thì cứ đổ hết lên đầu Âu Dương Bác, nói đó là một cuộc diễn tập thực chiến. Ừm, xem ra hắn chọn chỗ cũng không tồi, trên núi Liệp Tuần quả thật có trại huấn luyện. Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng không tránh khỏi trách nhiệm trong chuyện này. Việc này xử lý thế nào còn phải xem ý của Âu Dương Bác, nếu như lão Âu Dương chịu thả người..."
"Đợi chút." Tửu Quỷ lập tức kêu ầm lên: "Chúng ta vẫn còn cần Băng, đừng quên hắn là người mà Vấn Thiên chọn."
"Ta biết." Thiên Hành nói: "Nếu không ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn sau khi hắn gây nhiều chuyện như vậy. Tửu Quỷ, cả Liệt Hỏa nữa, chờ sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi phải quản lý hắn cho tốt. Còn nữa, nhớ viết báo cáo nộp cho ta."
Nói xong, Thiên Hành cười khổ: "Hiện giờ ta cũng đang nghĩ xem báo cáo ta gửi cho cấp trên phải ghi như thế nào đây."