Không biết sao họ có thể dễ dàng vượt qua đám bẫy laze, nhưng lúc này Diệu cũng chẳng còn hơi sức quan tâm đến vấn đề này. Nàng chỉ biết mình sắp chết. Phổi bị bắn thủng, còn có một viên đạn găm ở trong cổ khiến nàng đau đến mức không thể nào thở nổi. Cảm giác trên thân thể nói cho nàng, mình bị thương rất nặng, nhất là vết thương trên cổ, chính là vết thương trí mạng.
Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong giây lát mà thôi, trong mắt Diệu hiện lên vẻ tàn nhẫn, cho dù chết cũng phải kéo kẻ khác chết cùng.
Diệu bỗng nhiên nhảy ra từ góc tường, không để ý những viên đạn liên tiếp găm vào thân thể, mặc kệ làn đạn, cố sức nhảy xuống bậc thềm của cầu thang tầng năm. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Lui!" Thiếu tá quát to, nhưng lúc này Diệu đã lao đến, hắn thậm chí thấy được nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt đầy máu của Diệu. Nụ cười này làm trong lòng thiếu tá dâng lên nỗi sợ hãi.
"Oanh!" Đột nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn. Người sống trong mấy tầng gần đó đều cảm thấy sàn nhà đang rung chuyển. Tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Diệu nổ tung tóe, máu thịt văng đầy, mấy ống bạc và mấy quả lựu đạn còn lại trên người nàng đồng thời phát nổ, thiếu tá và gã quân nhân cuối cùng không kịp chạy trốn, bị bao trùm trong vụ nổ.
"Tướng quân xong rồi." Đây là ý nghĩ cuối cùng của thiếu tá trước khi chết. Hắn tuyệt vọng hộc ra một tiếng cuối cùng, đầy tiếc nuối và không cam lòng.
Trận chiến giữa thân vệ của Từ Khiêm và Diệu của Ma Quỷ, kết quả là đồng quy vu tận.
Thế nhưng mọi việc cũng không bởi vậy mà chấm dứt, tiếng nổ cực lớn làm bừng tỉnh tất cả những người trong cao ốc, thậm cả mấy cao ốc gần đó, cả đám giật mình, ngơ ngác. không biết đã xảy ra chuyện gì. Đến tận khi có người ra xem thì mới giật mình phát hiện ra, từ tầng bốn đến tầng sáu có các xác chết nằm rải rác, kinh khủng nhất chính là bậc thềm cầu thang tầng năm, màu máu lẫn với màu cháy đen, xương thịt nằm rải rác, không cái nào còn nguyên vẹn. Thấy khung cảnh như vậy mọi người đều nôn ọe liên tục.
Có một người sống ở tầng bốn, lớn gan đi từ cầu thang lên để dò xét, không cẩn thận động phải trang bị laze gắn ở cầu thang, cái ống bạc kia lập tức nổ tung, tiếng nổ không lớn nhưng quả bom lại có uy lực kinh người. Người xui xẻo này bị bi thép bắn ra từ ống bạc đục thành tổ ong, thậm chí chưa kịp kêu tiếng nào đã toi mạng.
Đến lúc chết Diệu cũng không biết hai người bọn thiếu tá hai người vượt qua ống bạc ở thềm cầu thang tầng bốn để đi lên như thế nào, cái ống bạc hồng ngoại này, đeo kính laze có thể thấy trên ống bạc có ít nhất mười tia laze phóng ra, chắn kín cả cầu thang như mạng nhện. Không thể dùng sức để xông qua, chỉ cần chạm vào một trong những tia hồng ngoại này, lập tức kích hoạt chiếc ống bạc. Cho nên cái bẫy do Diệu sắp đặt, không có thiết bị chuyên dụng thì đừng nghĩ đến việc đi qua.
Thế nhưng Diệu không thể ngờ, thiếu tá và quân nhân kia không đi từ cầu thang lên, cũng không đi thang máy, mà lại làm người nhện, leo lên tầng năm bằng đường ống ga ở phía ngoài. Sai lầm này đã khiến Diệu mất mạng, thế nhưng bọn người thiếu tá còn thảm hơn, không kịp xử lý một thi thể nào, thậm chí cũng không ai còn sống.
Từ Khiêm xong rồi! Ý nghĩ cuối cùng của thiếu tá trước khi chết đã nói rõ, tướng quân của bọn họ, xong rồi!
Mười phút sau cảnh sát đến, bởi vì có một người xui xẻo đi trước làm gương, cho nên cảnh sát tiến lên thận trọng từng ly từng tý một, sợ không may gặp phải cạm bẫy. Bọn họ rất may mắn, từ bậc thềm cầu thang tầng bốn đến tầng năm họ phát hiện một ống bạc, dùng thiết bị chuyên dụng dò xét mới biết thì ra đây chính là một thiết bị bẫy hồng ngoại. Đám cảnh sát không khỏi khiếp sợ, âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình không xông lên một cách lỗ mãng.
Mời chuyên viên gỡ bom tới, mất một lúc lâu mới gỡ bỏ được ống bạc nhìn như vô hại nhưng thực ra lại cực kỳ nguy hiểm này. Trong khoảng thời gian này, cảnh sát đã xử lý xong những vị trí khác.
Tổng cộng tìm được mười thi thể ở hiện trường, ngoài ra còn có một người bị mê man do trúng thuốc mê, trong mười thi thể kia, ngoại trừ người dân xui xẻo kia, có một người bị chết bởi khí độc trong thang máy, ba người được tìm thấy trong một căn vòng bừa bộn ở tầng bốn, những người khác đều chết ở trên cầu thang. Thê thảm nhất là chỗ ở cầu thang tầng năm, có hai cái xác nam giới bị nổ tanh bành cùng với một đống thịt nát xương tan không biết nên chắp vá như thế nào, căn bản không thể biết là nam hay nữ.
Cảnh sát nhanh chóng tra được thông tin của những người này, kết quả quả thật khiến cho người ta phải lác mắt, chín người trong đó đều là quân nhân đến từ Thành Xuyên.
Điều này nói lên cái gì, kẻ ngu cũng biết.
Một đội quân nhân chiến đấu với kẻ địch chưa rõ là ai trong một cao ốc dân cư mà trước đó cảnh sát lại không hề hay biết, thậm chí không nhận được chút tin tức gì. Chuyện này khiến cho cục trưởng cục cảnh sát ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, lập tức sai người phong tỏa tin tức, đồng thời báo cáo lên cấp trên.
Sự việc lớn như vậy đương nhiên là không thể giấu diếm, nhất là trong cái thời buổi hỗn loạn này. Tất cả thế lực lớn lập tức vận dụng các thủ đoạn của mình nhanh chóng tìm hiểu được nội tình, kết quả làm cho mọi người đều phải trợn mắt há mồm, khó có thể tin.
Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài theo đủ loại con đường, trong nhất thời, kinh thành chấn động. Thậm chí việc này còn gây chấn động lớn hơn nhiều so với thảm án của Từ gia, những vụ nổ ở ba đại gia tộc, tộc trưởng Vương gia bị giết!
Bởi vì việc này liên quan đến thượng tướng quân đội, tổng tư lệnh quân khu Thành Xuyên, Từ Khiêm! Từ Đại Thương!
Mặc kệ lý do của Từ Khiêm là gì, nhưng là tất cả mọi người đều nhận định một điểm, Từ Khiêm xong rồi, đời quân nhân của hắn đã kết thúc rồi! Thậm chí có thể đoán rằng không lâu nữa hắn sẽ bị đưa ra trước tòa án binh.
Thời của Từ Khiêm, chấm dứt rồi!
"Từ Khiêm xong rồi." Trong một biệt thự ở ngoại ô kinh thành, Lục Đạo cầm một ly rượu đỏ, cười nói với vẻ hả hê: "Tên DK đáng ghét này cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt."
Người nghe của hắn chỉ có Mười Ba, không thể phủ nhận Mười Ba là một người nghe rất tốt, nhưng cũng là một người nghe khiến cho người khác phải tức giận, bởi căn bản ngươi không biết hắn có đang nghe mình hay không. Giống như lúc này, hắn ngồi đó cúi đầu nghịch đao, phảng phất như ngoài thanh đao đó ra không có chuyện gì có thể gây hứng thú cho hắn. Lục Đạo tốn nhiều nước miếng như vậy, cũng không biết hắn nghe vào được mấy câu. Tương kế tựu kế, chuyển thủ thành công. Đây là kế hoạch của Lục Đạo, kế hoạch của hắn rất đơn giản, Từ Khiêm muốn bắt người, vậy hắn cứ bắt, đồng thời phối hợp với hắn, rút hết những người của Vận Mệnh về. Nhưng, bắt người cũng không dễ như vậy. Trước đó, Lục Đạo đã bảo Cuồng Triều báo trước cho Vịt Bầu, Nguyễn Thanh Ngữ và Trương Hân Hân, hắn còn bảo Vịt Bầu cho Nguyễn Thanh Ngữ đeo thiết bị truy tìm, thứ này có trong nhà Mười Một. Vịt Bầu cảm thấy một cái không đủ an toàn bèn cho Nguyễn Thanh Ngữ mang thêm mấy cái thiết bị truy tìm, nào thì vòng cổ, nhẫn,... tất cả đều gắn thiết bị truy tìm hoặc máy ghi âm cỡ nhỏ. Nhưng Trương Hân Hân cũng không tốt số như Nguyễn Thanh Ngữ, có Vịt Bầu ở bên cạnh giúp đỡ, may mắn Mười Một từng đưa cho nàng một chiếc điện thoại của đặc công cao cấp, chiếc điện thoại này cho dù bị tháo pin, vẫn có thể nhờ nó mà truy tung tín hiệu. Cuồng Triều nói với nàng lúc nào cũng phải mang chiếc điện thoại này theo, bất luận thế nào cũng không được rời ra.
Điều mà đám Mười Một phải làm đó là bình tĩnh chờ đợi Từ Khiêm hành động, chờ hắn bắt hai cô gái nảy, Mười Một sẽ nhảy ra làm anh hùng. Đương nhiên, lần này hắn không làm anh hùng đơn độn. Điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch của Lục Đạo chính là, thông báo cho Long Hồn đến, để bọn họ làm nhân chứng. Nếu có thể gọi cảnh sát tới thì càng tốt, càng nhiều người thì càng loạn, việc này lan truyền càng nhanh. Nếu như không phải tình thế bây giờ không thích hợp, Lục Đạo có lẽ mời tất cả nhân vật đầu não ở kinh thành đến xem chứ chả chơi.
Một kế hoạch đơn giản mà hiệu quả, nhưng chẳng ai ngờ kế hoạch vốn không theo kịp sự biến hóa, tên biến thái DK kia chẳng biết tại sao lại sai Diệu âm thầm bảo vệ Trương Hân Hân. Trong Ma Quỷ, Diệu cũng không tính là sát thủ đỉnh cấp, nhưng cũng tuyệt đối không phải những tay mơ chưa từng thấy qua máu tươi có thể so được với nàng, bời vì nàng có mặt, không chỉ giúp cho Trương Hân Hân không bị hại, đồng thời cũng làm cho ''chứng cứ phạm tội'' của Từ Khiêm sớm lộ ra. Việc này đương nhiên là khiến Lục Đạo vô cùng vui mừng, tuy nhiên mọi việc không xảy ra theo bố trí của hắn, loại cảm giác không thể khống chế toàn cục này làm hắn rất căm tức, thế nhưng có thể làm gì được đây? Hắn có thể đoán được lòng người, nhưng những kẻ biến thái như DK và Mười Một thì hắn đoán không ra, tên điên DK kia luôn làm việc theo ý thích của mình, chưa bao giờ hành động như lẽ thường, có trời mới biết đến cùng hắn vừa ý Trương Hân Hân ở điểm nào mà lại không tiếc hao tổn nhân thủ để bảo vệ nàng.
Có DK tồn tại, xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn quá lớn.
"Ngươi đừng quá cao hứng.'' Thanh âm của Long Uy bỗng vang lên trong sảnh: "Nguyễn Thanh Ngữ đã bị bắt đi.''
"Ha ha, không sao." Lục Đạo cười nói: "Hắn muốn chắc chắn nên ra tay với cả hai người, kết quả là mua dây buộc mình. Làm càng nhiều, sai càng nhiều. Hiện tại người của chúng ta đã đuổi theo rồi, chỉ cần cứu được người liền mọi sự tốt lành. Hơn nữa, đây chính là cơ hội để Mười Một khôi phục thanh danh."
Uống xong ly rượu đỏ trong tay, trong mắt Lục Đạo hiện lên vẻ cuồng nhiệt, khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị, cười mà không phải cười, nói: "Trận đại hỗn chiến sắp bắt đầu rồi." Trương Hân Hân được Diệu liều mạng bảo hộ, Nguyễn Thanh Ngữ cũng không được may mắn như nàng, nhất là lúc này, bằng hữu tốt của nàng là Vịt Bầu lại "lâm trận bỏ chạy".
Sau khi nhận được điện thoại của Cuồng Triều, Vịt Bầu bí mật gọi Thanh Ngữ ra, không để cho mẹ nàng biết, sau nói kế hoạch của Lục Đạo cho nàng. Nguyễn Thanh Ngữ do dự một chút sai đó không dị nghị gì, nàng cũng không người động thủ là Từ Khiêm, chỉ biết là có người muốn gây bất lợi cho Mười Một, lần này là cơ hội để Mười Một giải quyết chuyện này. Vì Mười Một, nàng nghĩa vô phản cố đồng ý, với điều kiện chuyện đó không ảnh hưởng tới mẹ nàng.
Chuyện sau đó thì cũng đơn giản, Vịt Bầu lôi hết thiết bị truy tìm trong nhà Mười Một ra, xem chừng hắn còn hận không thể không treo thiết bị truy tìm từ đầu đến chân Nguyễn Thanh Ngữ. Có những thiết bị truy tìm này, Nguyễn Thanh Ngữ cũng an tâm hơn nhiều, nàng trở lại phòng để đánh lừa những kẻ muốn bắt cóc, mặc đồ ngủ lên giường đi ngủ.
Về phần Vịt Bầu, sau khi sắp xếp xong xuôi liền chạy mất tăm, đây cũng là ý của Lục Đạo, hắn đã cảnh cáo nếu như Vịt Bầu có mặt ở đó, rất có thể hắn sẽ bị giết chết.
Lục Đạo phỏng đoán không sai, chỉ một lát sau, một nhóm tám người lặng lẽ đến cao ốc Vân Thiên, có ý định trước hết tiêu diệt những cứ điểm ngầm của Vận Mệnh, nhưng kết quả làm cho họ phải lác mắt, người của Vận Mệnh không ngờ đã rút lui sạch sẽ. Thượng úy chỉ huy nhóm này tuy cảm thấy hơi bất thường nhưng vẫn quyết định hoàn thành nhiệm vụ là trên hết, bí mật đột nhập vào nhà Nguyễn Thanh Ngữ. Đương nhiên, bọn hắn cũng không quên việc ''chiếu cố'' Vịt Bầu ở trong nhà Mười Một, may mắn Vịt Bầu đã sớm "chạy trốn", nếu không thì hắn sẽ giống như lời Lục Đạo nói, bị nhóm người này giết chết. Có thể diệt trừ tay chân của Mười Một, Từ Khiêm cũng rất vui lòng, dù sao trong mắt hắn Vịt Bầu cũng không phải người tốt lành gì.
Vận Mệnh rút lui, Vịt Bầu không ở nhà, may là mục tiêu chủ yếu của họ là Nguyễn Thanh Ngữ đang ''ngủ say'' trong nhà. Nhóm quân nhân này dùng thuốc mê làm cho Nguyễn Thanh Ngữ và mẹ nàng đều mê man, sau đó bắt lấy Nguyễn Thanh Ngữ đã bị thuốc mê làm cho bất tỉnh, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sau đó lặng lẽ rút lui.
Ngay lúc thiết bị dò tìm trên người Nguyễn Thanh Ngữ biểu hiện nàng đã bắt đầu di chuyển, ở một ga ra tầng ngầm, một chiếc xe tải đã đỗ suốt năm ngày rốt cuộc cũng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Từ Khiêm đã mua dây buộc mình, chính sự điên cuồng, chính sự cừu hận đã hại hắn. Thế nhưng Mười Một bọn họ không phải cũng đang đùa với lửa sao? Lục Đạo chỉ nói đến những điểm lợi trong kế hoạch của mình mà không nói đến cái dở trong đó, tất cả mọi người đều có vẻ hưng phấn, chỉ có mình Lục Đạo biết lần này bọn họ lộ diện sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, kế hoạch này được chẳng bằng mất, sự nguy hiểm cũng lớn hơn nhiều so với kết quả đạt được. Đương nhiên, đây là đối với Mười Một, đối với Vận Mệnh, lợi còn hơn hại nhiều. Dù sao loại việc bán đứng minh hữu như thế này, Lục Đạo cũng quen rồi.
Từ đầu tới cuối, Lục Đạo không hề nói tới khả năng tệ nhất trong kế hoạch này, bởi hắn biết rõ, một khi nói ra, khẳng định Mười Ba sẽ không đồng ý. Đừng nhìn vẻ xem thường sinh tử của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mười Một gặp thương tổn, nhất là lại bị người một nhà ám hại.
Đại hỗn chiến cũng đã sắp bắt đầu, từ giây phút chiếc xe ra khỏi gara, Lục Đạo biết tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình.
Lục Đạo cầm chén rượu đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm qua lớp kính. Bầu trời đêm nay rất sáng, nhưng không hề có sao, chỉ có vầng trăng cô độc giữa không trung, ẩn sau làn mây mỏng manh, tựa như được phủ lên một tấm màn mỏng trong suốt, như ẩn như hiện.
Lục Đạo uống một ngụm rượu đỏ, liếm liếm bờ môi, nhìn ánh trăng đẹp đẽ mà mờ ảo ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt chưa từng có, thấp giọng lẩm bẩm: "Tối nay, sẽ có rất nhiều người chết, thật đáng mong đợi...''