Đám lính của Âu Dương Bác vừa tới nơi liền nhanh chóng phong tỏa ngọn núi, không cho phép bất kỳ phương tiện nào ra ngoài. Cũng may lúc này đêm đã khuya, nếu không hành động bá đạo như vậy tất sẽ làm người khác thầm phê bình. Vì dù sao có thể ở biệt thự trong vùng này đều là những người có máu mặt.

Trên đỉnh núi đối diện, ba bóng người đứng sừng sững, trang phục mỏng manh đón gió khiến mái tóc và tà áo bay phần phật, có điều dường như họ không cảm thấy lạnh, vẫn đứng yên như trước.

"Lão Âu Dương đã đến, có nên sang chào hỏi một chút không?'' Hao Thiên nói.

Lão giả đứng giữa khẽ lắc đầu, nói: "Thôi, bây giờ không phải là lúc lộ diện."

Một người khác nói: "Hơn nữa giờ lão Âu Dương có cả đống chuyện cần xử lý, không thèm quan tâm tới chúng ta đâu."

Lão giả khẽ gật đầu, nói: "Ta thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc là ai muốn ra tay với con gái lão ấy?"

Hao Thiên nói: "Bất kể là ai cũng vậy, chuyện ngày hôm nay lão Âu Dương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cứ chờ mà xem, cùng lắm tới ngày mai hắn sẽ có hành động."

Cao thủ Long Hồn đứng bên trái lắc đầu thở dài, nói: "Hiện tại ngay cả lão Âu Dương cũng nhúng tay vào việc này, càng lúc càng lớn chuyện rồi."

Lão giả ở giữa nói: "Cứ trở về đã, thuật lại mọi chuyện cho tổ trưởng, hắn sẽ quyết định kế tiếp làm gì."

"Ừ.'' Hai người còn lại nhẹ gật đầu.

Một luồng gió lạnh thốc lên đỉnh núi, khi làn gió cuốn qua sườn núi này, ba bóng người đang đứng trên sườn núi liền biết mất trong chớp mắt.

Nếu có người thấy một màn này, nhất định sẽ dụi mắt hô to: "Gặp quỷ rồi!"

Trương Chấn lại dám ra tay với Âu Dương Nguyệt Nhi. Ngón tay cái của DK nhẹ nhàng xoa xoa sống mũi, nhếch môi mỉm cười tà mị: "Xem ra trò chơi này càng ngày càng thú vị."

Lúc này DK đang đứng trên mép sân thượng của một cao ốc, chỉ cần bước tới một bước liền ngã xuống tan xương nát thịt. Nếu là người bình thường đứng ở chỗ này đã sớm sợ đến mềm nhũn cả người, thế nhưng hình như DK như đang hưởng thụ sự kích thích này. Trên cao nhìn xuống mang lại một cảm giác cao cao tại thượng, làm cho hắn cảm thấy hưng phấn.

Trước mắt DK chính là cao ốc Trương Hân Hân ở, lúc này đêm về khuya, trong nhà Trương Hân Hân đã tắt đèn từ lâu, cả cao ốc chỉ có vài căn hộ vẫn còn sáng đèn. Trương Hân Hân không dám nói chuyện xảy ra lúc chiều cho cha mẹ, còn Sở Phàm vì muốn đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu đã bị chậm trễ do hôm trước xin nghỉ phép, nên tối nay không về nhà ngủ.

Sau lưng DK là một đôi nam nữ đứng cung kính. Nam là một người da đen cao lớn, dáng người to khỏe, nhìn có vẻ rất mạnh mẽ. Nữ là một người da vàng, dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất bình thường. Có điều, nếu như ai đó đến gần hai người này sẽ cảm giác không khí xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo, người có kinh nghiệm liền biết ngay hai người kia chính là tinh anh giẫm đạp lên vô số mạng người mà sống sót.

"Diệu." DK gọi.

"Trưởng quan." Nữ nhân kia vội vàng cung kính cúi đầu đáp. Tính tình DK nổi tiếng quái gở, lòng dạ độc ác, nếu không cẩn thận làm hắn mất vui, không thể nghi ngờ chỗ này sẽ lập tức có thêm một thi thể.

"Ngươi có thể đột nhập vào Dương gia, Vương gia và Long gia không?''

Diệu đáp ngay không chút do dự: "Có thể."

DK nghiêng đầu nhìn nhìn nàng, miệng nở nụ cười quỷ dị. Diệu cúi gằm không dám nhìn hắn, thái dương toát mồ hôi lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Cho đến khi DK thu lại ánh mắt, nàng giống như vừa thoát khỏi một áp lực thật lớn, thở hắt ra.

DK quay đầu lại tiếp tục quan sát cao ốc ở đối diện, phòng ngủ của Trương Hân Hân ở tầng năm, lúc này trong phòng đã tắt đèn, có lẽ nàng đã đi ngủ rồi.

DK nói: "Ta cho ngươi ba ngày, ngươi phải đột nhập vào ba nhà này, bố trí một lượng thuốc nổ thật lớn. Nhớ kỹ, bố trí thuốc nổ không được để cho kẻ khác phát hiện, nếu như có người phát hiện ra thuốc nổ, ngươi chết đi."

''Rõ, trưởng quan.'' Diệu cúi đầu nói.

"Ngoài ra, nếu như có người phát hiện ngươi đột nhập, ngươi phải kích nổ ngay, thi thể của ngươi cũng không được lưu lại."

"Vâng." Diệu không chút do dự đáp, tuy nhiên sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

"Đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Nếu để ta biết ngươi bị người phát hiện mà chạy trốn..." DK gõ nhẹ đồng hồ trên tay mình, nói: "Ta biết cách sử dụng quyền hạn của mình.''

Diệu khẽ run lên, gật đầu kiên định nói: "Vâng, trưởng quan."

"Liệp Cẩu."

"Vâng, trưởng quan!" Nam tử da đen vội vàng đáp.

"Trong ba ngày, ngươi phải giết sạch người nhà của Từ Khiêm. Nhưng nhớ kỹ, Từ Khiêm nhất định phải sống."

Cơ mặt Liệp Cẩu giật giật, vừa rồi vẫn cười thầm việc Diệu phải thực hiện một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, không ngờ lại tới lượt mình nhanh như vậy. Từ Khiêm là ai? Tuy người nhà hắn không ở trong căn cứ quân khu, nhưng phòng bị xung quanh chắc chắn cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhiệm vụ này căn bản là có đi mà không có về.

DK quay đầu lại nhìn cái đầu đen đen trọc lốc của Liệp Cẩu, ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình, lạnh lùng nói: "Nếu như không thể trốn thoát hoặc nhiệm vụ thất bại, ngươi trực tiếp khởi động trang bị tự phát nổ trên đồng hồ, không được lưu lại thi thể. Rõ chưa?"

Liệp Cẩu cắn răng, gật đầu nói: "Rõ! Trưởng quan."

DK phất tay, nói: "Quay về chuẩn bị đi."

"Vâng!" Diệu và Liệp Cẩu cúi người chào DK sau đó đồng thời lui ra. DK cúi đầu nhìn Diệu và Liệp Cẩu lái xe rời đi, khóe miệng nở nụ cười tà mị: "Trương Chấn, ngươi muốn khuấy đục nước, vậy ta giúp ngươi một chút."

"Muốn loạn thì loạn cho chót, toàn bộ thiên hạ đều loạn mới thú vị."

"Hừm. Ta không tin lần này không ép được ngươi phải xuất hiện!"

------------o0o-------------

"Âu Dương tướng quân." Văn Cường đích thân tới cửa nghênh đón Âu Dương Bác, nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn. Một số người ở những biệt thự khác đứng từ xa chỉ trỏ, hận mình sao không ra tay cứu Âu Dương Nguyệt Nhi mà lại để cho tên gian thương này làm trước, bỏ lỡ một cơ hộ thật tốt làm Âu Dương Bác thiếu nợ ân tình.

Âu Dương Bác thấy Văn Cường, vẻ mặt vốn âm lãnh mới lộ ra chút tươi cười, gật đầu nói: "Văn tiên sinh. Cảm ơn ngươi."

"Ha ha, không có gì, không có gì. Âu Dương tướng quân, mời vào trong." Văn Cường dẫn Âu Dương Bác đi đến biệt thự của Văn gia, phía sau các đội binh sĩ súng đạn đầy đủ, trùng trùng điệp điệp vây quanh bảo hộ, trận thế nhìn qua cũng đủ dọa người. Âu Dương Bác đi vào biệt thự của Văn gia, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Văn tiên sinh, Nguyệt Nhi đâu?"

Văn Cường chỉ trên lầu, cười nói: "Âu Dương tiểu thư bị kinh động, lại trúng gió lạnh nên hơi cảm cúm, uống thuốc xong liền ngủ rồi. Con gái của ta đang ở bên cạnh nàng, ha ha, Âu Dương tướng quân có lên thăm nàng một lát không?"

Âu Dương Bác trầm ngâm một chút, cuối cùng lắc đầu nói: "Thôi, trước tiên cứ để nó ngủ một lát đã, đừng quấy rầy."

"Không vấn đề, không vấn đề. Âu Dương tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy, có thể ở nhà ta là may mắn của chúng ta, có muốn cũng không được ấy chứ. Ha ha ha ha." Văn Cường tươi cười sảng khoái, dẫn Âu Dương Bác ngồi xuống rồi tự mình ngồi bên cạnh pha trà.

Âu Dương Bác phất tay, bốn binh sĩ ở sau lưng hắn liền rời khỏi. Văn Cường thấy vậy đoán ngay được Âu Dương Bác có việc riêng muốn nói, bèn ra hiệu cho mấy người hầu lui ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, phòng khách rộng lớn vậy lúc này chỉ còn hai người Âu Dương Bác và Văn Cường.

Âu Dương Bác nhìn Văn Cường, nét mặt đang nghiêm nghị thả lỏng ra phần nào, hỏi: "Nghe nói Văn tiên sinh không đơn giản chỉ là thương nhân?''

Văn Cường đang pha trà, nghe vậy liền cười nói: "Ha ha, cũng là làm việc vì quốc gia mà thôi."

Âu Dương Bác khẽ gật đầu, trên đường đến đây hắn nhận được điện thoại của quân khu báo rằng Âu Dương Nguyệt Nhi đã được cứu thoát an toàn, lúc này đang ở trong nhà Văn Cường. Âu Dương Bác lập tức tra xét hồ sơ của Văn Cường, lần kiềm tra này làm hắn cũng phải giật mình, độ bảo mật hồ sơ của Văn Cường cực cao, ngay cả với quyền hạn của hắn cũng không thể tra xét, trừ khi báo cáo để trung ương phê chuẩn thì mới có quyền xem.

Âu Dương Bác liền ý thức được ngay Văn Cường không phải là người thường. Chỉ có ba loại người mà quyền hạn của hắn cũng không thể tra xét, một là thành viên của Long Hồn, hai là đặc vụ cấp cao, ba là đặc công cao cấp. Cho nên vừa gặp mặt, câu nói kia Âu Dương Bác làm như chỉ thuận miệng nói ra, nhưng thực ra hắn đang âm thầm thăm dò. Mà lão hồ ly Văn Cường cũng biết ngay ý tứ của Âu Dương Bác, kín đáo tiết lộ một chút thông tin về mình.

Âu Dương Bác biết thân phận của những người như Văn Cường không thể tùy tiện nói ra, hắn nói "vì quốc gia làm việc" đã là lộ ra quá nhiều rồi.

Âu Dương Bác cũng không hỏi vấn đề này nữa, quay sang hỏi: "Nguyệt Nhi có bị thương không?" Âu Dương Bác vừa đến đây liền tới Văn gia ngay, còn chưa nhìn thấy tình trạng thê thảm ở biệt thự của Âu Dương Nguyệt Nhi.

"Không có việc gì, không có việc gì. Chỉ là có chút kinh hãi thôi.'' Văn Cường xua xua tay, cười nói: "May mà tiểu tử Sở Nguyên kia chạy đến, không thì thật sự có phiền toái rồi."

Với mạng lưới tin tức của Văn Cường, hắn đã sớm biết Mười Một có quan hệ không tệ với người nhà của Âu Dương Nguyệt Nhi nên cũng không giấu diếm.

"Sở Nguyên?'' Âu Dương Bác hơi giật mình, hỏi: ''Là hắn cứu Nguyệt Nhi?"

Văn Cường đưa trà tới, trên mặt vẫn duy trì nụ cười xã giao, gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc ấy ta đang phê duyệt tài liệu tại thư phòng thì bỗng nghe thấy tiếng súng vọng tới, lập tức sai thủ hạ ra ngoài tra xét mới biết là tiếng súng truyền tới từ biệt thự của Âu Dương tiểu thư. Ta lúc ấy hoảng lên, ha ha, vội vàng dẫn người đến đó. Chỉ là khi đến nơi thì mọi việc cũng đã xong xuôi, hơn nữa Sở Nguyên cũng ở đó. Vừa thấy hắn, ta liền thở phào, biết rằng Âu Dương tiểu thư chắc chắn không gặp chuyện gì. Ha ha."

Âu Dương Bác nhận lấy chén trà, lịch sự uống một ngụm tượng trưng, nâng chén trà cười nói: "Lần này thật sự phải cảm ơn ngươi.''

Văn Cường giang tay cười nói: "Cám ơn cái gì, ta từ đầu tới cuối có làm gì đâu, chỉ là tiếp nhận Âu Dương tiểu thư mà thôi. Ài, nói tới cũng thật xấu hổ, may mà Sở Nguyên đến trước một bước, không thì lúc ta đến chỉ sợ cũng đã muộn."

Âu Dương Bác đặt chén trà xuống, hỏi: "Nghe nói tiên sinh biết Sở Nguyên?"

"Có biết, ta biết hắn từ mấy năm trước. Tên đó cũng thật là khó lường, ha ha." Văn Cường vừa nói, vừa âm thầm quan sát nét mặt Âu Dương Bác. Nhưng mà Âu Dương Bác ở địa vị cao đã lâu, cũng là một lão hồ ly, muốn nhìn ra được điều gì quả thật rất khó.

"Vậy bây giờ Sở Nguyên đang ở đâu?" Âu Dương Bác hỏi.

Văn Cường lắc đầu nói: "Hắn giao Âu Dương tiểu thư cho con gái của ta sau đó đi mất. Ngươi cũng biết, hiện tại hắn không nên công khai lộ diện. Nhưng cũng phải nói, Sở Nguyên quả thực rất quan tâm Âu Dương tiểu thư.... Bản thân hắn cũng gặp một đống phiền toái, nhưng vừa biết Âu Dương tiểu thư xảy ra chuyện liền vì nghĩa quên thân chạy đến."

Âu Dương Bác nhẹ nở nụ cười. Thấy nét cười của hắn, Văn Cường thoáng chau mày thầm nghĩ: "Ồ, thật không thể ngờ, nhìn thần sắc của lão Âu Dương thì dường như cũng không phản đối chuyện con gái hắn và Mười Một? Xem ra tiểu tử này qua cửa rồi."

Văn Cường từng giao tiếp với vô số người, rất giỏi quan sát nét mặt người khác. Vừa nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương Bác, hắn liền đoán được ngay ông ấy rất có hảo cảm với Mười Một, không phản đối quan hệ giữa hắn với Âu Dương Nguyệt Nhi. Tin tức này mà lộ ra bên ngoài, khẳng định sẽ làm cho người kinh ngạc hơn cả nổ bom nguyên tử. Nhưng Văn Cường rất thông minh, hắn lập tức lựa chọn quên việc này đi, coi như không biết gì hết.

Lúc này, từ trên lầu vang lên tiếng bước chân, Âu Dương Bác quay đầu nhìn liền thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang từ trên lầu đi xuống. Cô gái này thấy Âu Dương Bác ngồi trong phòng khách cũng không bất ngờ, trái lại gật đầu mỉm cười với hắn một cách tự nhiên. Nguồn tại http://Truyện FULL

Văn Cường vội vàng giới thiệu: "Đây là con gái của ta, Văn Vi.'' Sau đó, hắn ngẩng đầu hỏi: "Sao con đã xuống rồi? Âu Dương tiểu thư đâu?''

Văn Vi nói: "Nguyệt Nhi ngủ rồi, con sợ cô ấy tỉnh lại sẽ khát nước cho nên xuống lấy trước một ly.''

Âu Dương Bác đứng dậy, nói lời cảm ơn: "Phiền cháu chiếu cố Nguyệt Nhi rồi."

Văn Vi cười nói: "Bác đừng khách khí, cháu và Nguyệt Nhi là bạn bè mà."

Văn Vi nói chuyện phiếm với Âu Dương Bác một lúc, sau đó đi rót một ly nước ấm, xin phép rồi lên trên lầu lại.

Sau khi Văn Vi lên lầu, Văn Cường mới cười nói:

"Âu Dương tướng quân chắc vẫn chưa biết? Con gái của ta và Âu Dương tiểu thư không chỉ là bạn tốt, gần đây hai đứa nó còn góp vốn, chuẩn bị thành lập một công ty mạng."

"Ồ?" Âu Dương Bác chớp mắt. Hắn biết Âu Dương Nguyệt Nhi đứng tên thành lập một công ty mạng, nhưng những việc này này hắn chưa bao giờ hỏi qua. Hơn nữa, con gái phát triển sự nghiệp của mình, thân là phụ thân, hắn đương nhiên rất vui vẻ, rất ủng hộ. Có điều không ngờ Nguyệt Nhi lại góp vốn cùng con gái Văn Cường. Vừa rồi hắn để tâm quan sát Văn Vi, cô gái này thấy hắn cũng không hề bối rối, thần sắc ung dung, là người đã quen giao thiệp với những nhân vật lớn. Hơn nữa vừa rồi nói chuyện cùng hắn khá là khôn khéo, gây được hảo cảm với người khác. Âu Dương Bác không khỏi gật đầu, vui mừng vì con gái mình có thể có một người bạn tài giỏi như vậy.

Bởi Văn Cường đã cứu con gái mình, Âu Dương Bác nói chuyện với hắn vô cùng khách khí, không hề tự cao tự đại. Hai người nói tán gẫu một lúc, bỗng có binh sĩ ở ngoài cửa lên tiếng: "Báo cáo!"

Âu Dương Bác đang muốn nói "Vào đây", lập tức ý thức được đây là nhà của Văn Cường, nếu như hắn nói những lời này thì hơi có vẻ đổi khách thành chủ. Cũng may Văn Cường rất tinh ý, không để hắn phải khó xử, mỉm cười sau rồi đó tự đi ra mở cửa. Đương nhiên, hành động này cũng có ý nịnh nọt Âu Dương Bác.

Đứng ngoài cửa là một vị trung úy, chức vụ của hẳn có lẽ là đại đội trưởng hoặc phó đại đội trưởng. Vị trung úy này đi đến trước mặt Âu Dương Bác, cúi chào: "Tướng quân!"

Âu Dương Bác gật đầu hói: "Tra được gì rồi?"

Vị trung úy nói: "Tại biệt thự của Âu Dương tiểu thư xảy ra bắn nhau, tổng cộng có ba bên tham gia, một bên là bảo tiêu của Âu Dương tiểu thư, một bên là đám cướp, một bên nữa thì không rõ. Nhưng vừa rồi thuộc hạ đã hỏi bảo tiêu của Văn tiên sinh, họ nói bên thứ ba kia là bạn của Âu Dương tiểu thư."

Âu Dương Bác gật đầu nói: "Những việc này ta biết rồi."

Trung úy tiếp tục báo cáo: "Hiện trường tổng cộng có hai bảy thi thể, trong đó mười lăm cái là của đám cướp, trong đó có bốn người bị bắn chết ở bên ngoài. Theo kết quả khám nghiệm hiện trường, có một tên bị chết do bị súng ngắn bắn trúng chỗ yếu, hẳn là do bảo tiêu của Âu Dương tiểu thư bắn chết. Ba tên còn lại bị chết bởi súng tiểu liên, hẳn là do bên thứ ba kia giết chết. Có mười một tên cướp chết ở trong phòng. Trong đó bốn người bị giết bằng chủy thủ, còn lại bảy người đều bị bắn chết bằng súng ngắn. Người ra tay giết chúng kỹ thuật bắn súng cực cao, hầu như phát nào cũng đều trí mạng. Mười hai thi thể còn lại đều là bảo tiêu của Âu Dương tiểu thư."

Âu Dương Bác nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Văn Cường thấy vậy không khỏi rung động trong lòng, lập tức biết rằng Âu Dương Bác đã động sát cơ. Hắn không biết rằng, bảo tiêu của Âu Dương Nguyệt Nhi đều do Âu Dương Bác tỉ mỉ an bài, trong đó có vài người là binh lính cũ do chính tay hắn điều đến.

Trung úy tiếp tục nói: "Bảo tiêu của Âu Dương tiểu thư chết toàn bộ. Nghe những người ở gần nói, đám cướp kia còn một tay bắn tỉa, nhưng chúng ta không tìm được tay bắn tỉa đó, chỉ sợ lúc này hắn đã cao chạy xa bay rồi.

Sắc mặt Âu Dương Bác lạnh lùng, hỏi: "Tra được gốc gác của bọn chúng không?"

"Vâng." Trung úy nghiêm người, đáp: "Theo tin tức tình báo, tạm thời nghi ngờ đám cướp này là một đội lính đánh thuê đến từ phương tây, tên là Hoàng Kim Hạt Tử."

"Hoàng Kim Hạt Tử?" Âu Dương Bác nhíu mày.

Trung úy nói: "Hoàng Kim Hạt Tử là một đoàn lính đánh thuê cỡ trung ở phương tây, tạo thành bởi quân nhân xuất ngũ của nhiều nước, ban đầu quân số bọn họ khoảng một trăm hai mươi người. Sáu năm trước, Hoàng Kim Hạt Tử tiếp nhận một nhiệm vụ trong chiến tranh, hơn nửa chết trong chiến dịch đó, gần năm mươi người sống sót hầu như đều tàn phế. Sau cuộc chiến, Hoàng Kim Hạt tử đã bị xóa sổ khỏi giới lính đánh thuê, sau này cũng không có tin tức gì về họ nữa. Hiện giờ vẫn chưa thể khẳng định đám cướp đó là Hoàng Kim Hạt Tử, bọn thuộc hạ chụp hình bọn họ chuyển về cơ quan tình báo để thẩm tra đối chiếu tư liệu thêm."

Âu Dương Bác trầm giọng hỏi: "Vì sao bọn chúng lại đến đây?"

Trung úy do dự một chút, nói: "Tạm thời không thể tra được. Nhưng có người thuê bọn chúng làm việc này."

"Ai?" Vừa dứt lời, Âu Dương Bác liền nhận ra mình tức giận quá nên hồ đồ mất rồi. Người đã chết sạch, làm sao còn có thể tra được ai thuê?

Quả nhiên, vị trung úy đáp: "Xin lỗi, tướng quân. Tạm thời chúng ta vẫn chưa điều tra ra."

"Có thể tra được bọn chúng sáu năm nay đã ở đâu không? Thời gian gần đây tiếp xúc với với ai?"

Vị trung úy lắc đầu nói: "Cơ quan tình báo đang điều tra, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức gì."

Âu Dương Bác nghĩ ngợi, nói: "Bảo cơ quan tình báo điều tra xem bọn họ nhập cảnh thế nào, thời gian, địa điểm. Ngoài ra, sau khi nhập cảnh thì tiếp xúc với kẻ nào."

"Rõ!"

"Ngoài ra, điều tra xem ai cung cấp súng ống đạn dược cho chúng!"

"Rõ!"

Âu Dương Bác thở ra một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lập tức hỏi: "Đúng rồi, bọn chúng có xe chứ?"

Trung úy đáp nhanh: ''Vâng, tướng quân. Có tổng cộng ba chiếc xe, hiện nay vẫn đang ở hiện trường."

"Điều tra xuất xứ của chúng chưa?"

"Đã điều tra, nhưng ba chiếc xe đều là đồ ăn trộm, giấy tờ cũng là giả, không có manh mối."

Âu Dương Bác híp mắt, trong mắt hiện lên chút thâm trầm, thấp giọng nói: "Hành sự thật cẩn mật. Xe ăn trộm, giấy tờ giả, đám người nước ngoài chắc chắn không thể tự mình kiếm được những thứ này. Tra! Nhất định phải điều tra được ba chiếc xe này là do ai cung cấp!"

"Rõ!" Trung úy nghiêm trang cúi người, đáp lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play