Gạt một kẻ đang lao tới ra, bỗng dưng mắt Mười Một sáng lên. Hắn nhìn thấy phía trước có một đám người được bảo vệ đang dò dẫm đường đi. Trong đó có một đại hán cầm bật lửa soi đường, còn ba đại hán khác dùng sức đẩy người mở đường. Phía sau người này là một nhóm người khác, được bảo vệ kỹ càng, gồm một người mặc vét chừng bốn mươi tuổi, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn có một lão già ôm một cháu bé nữa. Phía sau bốn người già trẻ này là ba người khác nữa, cùng với bốn người "mở đường" kia tạo thành vòng tròn bảo vệ cho người ở giữa, phàm là ai tới gần đều bị bọn họ quyền đấm cước đá đuổi đi.
Khóe miệng Mười Một nhếch lên cười lạnh lùng, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra được mục tiêu, Mạc Cơ cùng Đồng Tiễn. Còn lão nhân kia, Mười Một cũng đã xem qua hồ sơ của lão, lão tên Hà Bỉnh, là cựu thành viên của bang. Vốn lão nhân này không phải mục tiêu của Mười Một, chỉ trách lão xui xẻo.
Đến lúc Mười Một còn cách đoàn người này chừng hơn mười mét, bỗng nhiên hắn nhích một bước, cả người như dịch chuyển tức thời đến trong vòng bảo vệ của đám vệ sĩ. Hai tay Thiên Trảm cùng Trảm Nguyệt xuất hiện trên tay của Mười Một, Trảm Nguyệt nhẹ nhàng quét qua một đường. Trong nháy mắt ba tên vệ sĩ bọc hậu sắc mặt như bị nghẹn lại, ôm cổ họng đau đớn quỳ sụp xuống, sau đó đổ ập xuống mặt đất.
Mà Mười Một cũng không dừng lại, vai hắn đụng mạnh vào lưng một tên bảo tiêu đứng sát bên cạnh Mạc Cơ. Chỉ nghe một tiếng "Rắc" giòn tan, tên bảo tiêu này chưa kịp kêu tiếng nào đã bị đánh văng ra ngoài, đầu đụng mạnh vào vách tường bên kia rồi mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Mạc Cơ cùng Đồng Tiễn lập tức quay đầu nhìn về phía Mười Một. Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy có một trận gió lạnh quất qua trước mặt. Thanh Trảm Nguyệt rạch một đường thẳng tắp từ đỉnh đầu xuống trán Mạc Cơ, thế đi cũng chưa dừng lại, tiếp tục quét về phía Hà Bỉnh đang ôm đứa cháu nhỏ. Tay hắn rút Thiên Trảm từ trong viền mắt Đồng Tiễn ra, trở tay một cái rồi thọc mạnh vào cổ tên bảo tiêu cầm bật lửa. Khi hắn rút dao về, Mạc Cơ, Đồng Tiễn, Hà Bỉnh cùng đại hán cầm bật lửa đồng thời mềm nhũn ra, ngã xuống đất.
Khi Bỉnh thúc ngã xuống mặt đất, trên tay vẫn còn ôm đứa bé chỉ mới có sáu, bảy tuổi. Kỳ quái chính là, đứa bé này chỉ mở to con mắt mà không khóc, thế nhưng vài giây sau, từ trên cổ đứa bé cùng Hà Bỉnh đồng thời phun ra một vòi máu. Bỉnh thúc nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình dắt cháu ra ngoài đi chơi một chút, cuối cùng cả ông lẫn cháu đều táng mạng ở nơi này. Lão lại càng không ngờ tới được, trên đời lại có kẻ máu lạnh đến như vậy, ngay cả một đứa bé sáu tuổi cũng không tha.
Động tác Mười Một liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi, một hơi giết sạch toàn bộ người đi phía sau, ngay cả ba bảo tiêu đi trước mở đường còn chưa kịp phản ứng. Cũng không trách được, xung quanh đều là tiếng la hét ầm ĩ, mà động tác Mười Một lại quá nhanh, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc bất quá chỉ có hai giây, bất luận kẻ nào cũng không thể phản ứng kịp.
Khi mà hắn rút Thiên Trảm từ cổ đại hán cầm bật lửa ra, gã bảo tiêu bị hắn dùng vai đánh bay mới bay qua trước mặt ba người bọn họ. Ba người này cả kinh, còn chưa kịp quay đầu lại, đột nhiên người đứng giữa cảm thấy hai bên thái dương như bị chùy sắt đánh vào, trong tai nổ vang một tiếng, sau đó cái gì cũng không biết nữa. Mười Một hai tay cầm dao đấm vỡ hai bên xương sọ người này, rồi trở tay cầm dao xuyên thủng thái dương của hai người bên cạnh, khi hắn rút dao ra, ba người này đã chết đến nỗi không thể chết được nữa.
"Cạch." Cái bật lửa trên tay đại hán lúc nãy đến bây giờ mới rơi xuống mặt đất, ánh lửa lập lòe vài cái rồi tiếp tục sự nghiệp chiếu sáng. Dưới ánh đèn lé loi, hoàn toàn có thể thấy được nằm đó một bãi thây người chết vô cùng kinh khủng.
"A!!!" Một giọng nữ cao tới 80 dB thét lên, ngay cả không khí cũng như rung động theo. Tiếng thét này như một tín hiệu, ngay sau đó toàn bộ những người xung quanh đều chuyển hướng nhìn về phía xung quanh chiếc bật lửa, rồi dùng toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa mẹ mà hét lên. Chỉ là trong lúc mọi người còn đang la hét kêu cha gọi mẹ, không ai chú ý tới một bóng người dính đầy máu tanh đã biến mất trong bóng đêm. Mười Một nói với Cuồng Triều: "Gọi cho Tuyết Linh Nhi, đã xong."
Cuồng Triều hỏi:
-Giết người đã xong, còn phóng hỏa?
Mười Một vừa đi vừa nói:
-Tuyết Linh Nhi cùng Hỏa Điểu phóng hỏa xong thì từ cổng sau rời đi, không cần phải tụ họp lại.
Cùng lúc đó, Tuyết Linh Nhi đã nhận được tin, nàng liền đi vào một căn phòng karaoke, rồi lấy ra một cái chai lớn đựng một ít chất lỏng. Nàng té nước trong chai xuống màn, bàn, bất cứ thứ gì dẫn lửa được. Cuối cùng lấy bật lửa ra bật.
"Phụp." một tiếng, cả căn phòng đã chìm vào biển lửa, khói bốc lên nhanh. Hỏa thế nhanh chóng lan vào bàn trà cùng những thứ đồ gỗ, tiện đà cháy lụn cả rèm cửa, đồ vải trong phòng. Tuyết Linh Nhi ngẩng đầu nhìn nắp phun nước trên trần nhà, nàng đã khóa nước lại, giờ cho dù thế nào cũng không có nước chảy ra đâu. Lại nhìn hỏa thế một chút, cho dù không lan ra ngoài thì cũng đủ xóa sạch dấu vết, liền xoay người bỏ đi.
*
**
Lầu hai, bên chân Hỏa Điểu đã có bốn băng đạn rỗng cùng vô số vỏ đạn. Trong quán bar đã không còn người, trên cầu thang lầu hai đầy thi thể, không có ai dám trở lên. Bĩu môi một cái, Hỏa Điểu móc ra một quả lưụ đạn, giật chốt rồi ném xuống lầu.
"Oành!" Tiếng nổ mạnh của lựu đạn truyền đến, kèm theo đó là tiếng gào khóc thảm thiết từ bên ngoài. Hỏa Điểu hé miệng cười, không thèm để ý quả lựu đạn mình vừa ném ra có làm bị thương người vô tội không, hắn tùy tiện khiêng súng tự động nhàn nhã đi về phía quầy bar, tiện tay cầm lấy một cái bật lửa. Hắn châm lửa lên rồi quăng cả cái bật lửa lên trên quầy bar. Trong quán bar có không ít rượu nồng độ cao, sau pha oanh tạc của Hỏa Điểu lúc nãy, nơi nơi đều đã bị rượu vấy lên. Lửa vừa bén, hỏa thế đã lập tức lan ra, cả quầy bar đã chìm trong biển lửa.
*
**
Khi cảnh sát, xe cứu thương, xe cứu hỏa đến, bên ngoài hộp đêm đã bị một đám người vây quanh xem, ngay cả xe cứu thương, xe cảnh sát, xe cứu hỏa cũng khó khăn lắm mới chen vào được. Sau khi tiến vào được hiện trường, cảnh sát lập tức duy trì trật tự hiện trường, các nhân viên cứu thương, phòng cháy chữa cháy cũng tự động triển khai làm việc.
Lúc này ở đầu đường vô số xe cộ đang đỗ chen chúc nhau, trong đó trong một chiếc xe, Liệt Hỏa sắc mặt tái mét nhìn tòa nhà lớn đang bốc khói đen. Mà ngồi bên cạnh lão, Tửu Quỷ thì lại bất đắc dĩ cười khổ: "Tiểu hỗn đản này thật là khó đoán a." Rồi lão thở dài: "Còn tưởng hắn trực tiếp đến Dương gia, chúng ta đã đến tận cổng Dương gia đợi rồi, kết quả hắn lại tới đây."
Liệt Hỏa nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt thập phần khó coi.
Tửu Quỷ vỗ vai an ủi:
-Tính rồi, việc này cũng không thể trách được tiểu hỗn đản, Dương gia kia thật là quá mức mà.
Liệt Hỏa tức giận trừng mắt liếc lão, nói:
-Hắn căn bản không phải là người của Long Hồn! Hoành hành vô kỵ, mục vô pháp kỷ. Hắn có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không? Chúng ta giờ phải giải quyết ra sao ?
Tửu Quỷ gãi cái đầu rối bời, cười khổ:
- Ta không biết. Ngươi là tổ trưởng, quyết là việc của ngươi.
Liệt Hỏa trùng mắt đến nỗi con mắt cũng thiếu điều rớt ra, oán hận nói:
-Ngươi cũng có một phần trách nhiệm! Đừng quên ngươi là phó tổ trưởng, mà hắn còn dựa dẫm vào ngươi nữa! Text được lấy tại Truyện FULL
"Được rồi, ta phụ trách." Tửu Quỷ giơ hai tay đầu hàng: "Nói với Thiên Hành việc Dương gia giao cho ta. Được chưa?"
"Giao cho ngươi cái rắm!" Liệt Hỏa nghẹn giọng nửa ngày mới phun ra được một câu nói tục, tức giận nói: "Ngươi phụ trách? Ngươi còn tưởng rằng ta không biết ngươi là loại thích bao che sao? Ngươi còn ước gì cho sự càng nháo càng tốt, quấy đục nước cho hắn béo cò!"
Tửu Quỷ cười khổ nói: "Ngươi nghĩ ta đi đâu thế?"
Lão móc ra một cái chai vắt bên hông, nói:
-Được rồi, cũng lớn tuổi rồi, xuống lỗ lúc nào cũng không biết nữa, giận dữ như vậy làm gì. Uống ngụm rượu cho bớt nóng.
Liệt Hỏa bị hắn chọc vui, đẩy bình rượu ra nói: "Ngươi tìm hắn về đây lập tức cho ta, coi chừng đấy."
Đúng lúc này, trên bầu trời văng vẳng một tiếng "Phanh" rất nhỏ, nhưng Tửu Quỷ cùng Liệt Hỏa lập tức đã nghe thấy. Hai người sắc mặt nhẹ biến, một trái một phải mở cửa xuống xe, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn một tòa nhà cao ốc cách đây hơn một cây số.
Liệt Hỏa nhíu mày nói: "Súng ngắm."
"Ừm." Tửu Quỷ gật đầu, rồi cúi người nói với tài xế: "Tiểu Hoàng, lập tức xem xem có chuyện gì xảy ra."
Tiểu Hoàng là lái xe phụ trách việc chở Tửu Quỷ cùng Liệt Hỏa, nghe vậy liền xuống xe chen vào trong biển người. Qua vài phút sau hắn đã trở về, nhỏ giọng nói với hai người:
-Tổ trưởng, phó tổ trưởng, Tôn Uy bị bắn chết. Lúc này cảnh sát đã chạy tới tất cả các điểm có thể bắn tỉa xung quanh.
Liệt Hỏa cùng Tửu Quỷ nhìn nhau, Tửu Quỷ lắc đầu:
-Bọn họ có tới cũng không tìm được người đâu. Đó là sát thủ chuyên nghiệp, khẳng định không để lại đầu mối gì.
Liệt Hỏa hít một hơi:
-Làm thật sạch sẽ, tất cả những nhân vật đứng đầu Cuồng bang không ai còn sống sót...
"À không!" Liệt Hỏa trong mắt lóe lên một đạo quang mang khiếp người, trầm giọng nói: "Còn một."
Tửu Quỷ cười khổ:
-Chắc là không kịp rồi, tiểu hỗn đản đã ra tay là mục tiêu không thể nào chạy thoát.
Liệt Hỏa oán giận đập lên lưng ghế.
Tửu Quỷ nói: "Quên đi, dù sao những người này cũng không phải là người tốt gì, đã chết thì chết đi."
Liệt Hỏa tức giận nói: "Ta không quan tâm bọn họ chết hay không, ta lo lắng hậu quả sẽ rất khó giải quyết."
Tửu Quỷ nặng nề thở dài, ngẩng cổ tu một hơi rượu trắng, không nói gì nữa.
Mà lúc này, ngay cả lực lượng cảnh sát vây quanh hộp đêm Trân Châu cũng trở nên hỗn loạn. Tôn Uy là nhân vật đứng hàng hai trong Cuồng bang, hôm nay không có mặt ở trụ sở, vừa rồi nhận được tin tức liền chạy tới, ai ngờ vừa xuống xe đã bị bắn chết. Cảnh sát một mặt khống chế trật tự dân chúng xung quanh, một mặt lập tức phái người đến những địa điểm khả nghi xung quanh. Thế nhưng cảnh sát vừa tới nơi, sát thủ đã sớm biến mất, hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn đầu mối gì, ngay cả vỏ đạn thuốc súng cũng không còn. Có thể thấy rằng, sát thủ giết Tôn Uy sau khi ra tay vẫn rất bình tĩnh dọn dẹp một phen mới rời đi. (còn tiếp)