Kinh ngạc!Ngay cả trong mắt Từ Khiêm trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc. Đám binh sĩ bình thường không nhìn ra được gì, nhưng bốn tên đặc chủng binh bên người Từ Khiêm không phải người bình thường, bọn họ đương nhiên nhìn ra Mười Một không chỉ là tiến lên hai bước đơn giản như vậy.
Hai gã quân nhân vừa động thủ nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết là có nên ra tay tiếp hay không. Nếu như Mười Một thật sự là cao thủ võ học cổ truyền, thì cho dù có thêm hai người nữa cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi.
Cổ truyền võ thuật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ không thể tiếp xúc qua. Tuy rằng quân đội giờ cũng huấn luyện các thể loại võ thuật, thế nhưng đây đều là võ thuật được chỉnh lý qua hiện đại, không thể so sánh cùng võ học cổ truyền được. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Võ học cổ là gì ? Là một chưởng tan đá, vào thời bây giờ có lẽ chỉ là mơ hão, nhưng thời xưa chắc chắn đã từng tồn tại qua. Chỉ là sau khi vũ khí nóng xuất hiện, võ học cổ mơí dần xuống dốc, đến ngày hôm nay chỉ còn lại như chín trâu mất một sợi lông. Nhưng một sợi lông này, chỉ cần học được một nửa của sợi lông này thôi, đã trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, bởi vậy mới có thể thấy sự đáng sợ của võ học cổ. Người cổ đại vì vũ khí nóng mà bỏ võ, tới cái thời vũ khí hạt nhân bay đầy trời mọi người lại hướng về cổ võ học đang dần xuống dốc.
Hai gã quân nhân không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Từ Khiêm, ý hỏi ý kiến của lão. Nếu như Từ Khiêm muốn bọn họ tiếp tục động thủ, thì cho dù bọn họ không muốn bỏ mệnh cũng sẽ cùng Mười Một liều mạng.
Thế nhưng Từ Khiêm vẫn không biểu thị gì, chỉ là hơi nheo mắt nhìn Mười Một, hình như đang nghĩ cái gì, Mười Một cũng đồng dạng đang nhìn lão, so với Từ Khiêm Mười Một trông càng thản nhiên hơn, phảng phất chẳng coi đám binh sĩ này ra gì.
Từ Khiêm cuối cùng nhẹ hít một hơi, lộ ra vẻ tươi cười, khen ngợi:" Thân thủ giỏi."
Mười Một không có lên tiếng, vẫn nhìn lão.
Từ Khiêm nói:" Ngươi là một nhân tài, ta có thể cho ngươi một cơ hội…"
Từ Khiêm còn chưa dứt lời, Mười Một đã lạnh lùng đáp:" Không."
Từ Khiêm lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, hỏi:" Không muốn suy nghĩ một chút sao ?"
Mười Một không nói, cũng không động đậy gì, vẫn trương ra bộ mặt lạnh lùng như cũ.
Từ Khiêm thở dài:" Ta đây không thể làm gì khác ngoài giải quyết việc công. Theo lệ là mang ngươi đi." Lão tuy thở dài, thế nhưng không biết trong cái thở dài này là mấy phần làm trò. Với một người quanh năm chơi chính trị thì làm trò bất quá cũng chỉ là ăn cơm bữa mà thôi.
Mười Một lạnh lùng hỏi:" Bắt ta đi ? Lý do ?"
Từ Khiêm khẽ cười:"Tự ý giết người. Lý do này đã đủ chưa ?"
Mười Một lắc đầu đáp:" Ta giết người không cần lý do."
Từ Khiêm biến sắc, vừa rồi lộ ra thần sắc trưởng giả mến tài, trong nháy mát biến thành phần tử ái quốc, cười lạnh nói:" Ngươi cho là Trung Quốc là nơi nào ? Nơi này là xã hội pháp chế, mặc kệ ngươi làm quan lớn ra sao, chỉ cần phạm pháp, đều xử lý như nhau."
Mười Một thản nhiên nói:" Cho dù bắt ta cũng không cần phiền tới quân đội chứ ?"
Từ Khiêm gật đầu nói:" Chính xác. Thế nhưng thêm một tội tàng trữ vũ khí, ta nhúng tay vào được chứ ?"
Từ Khiêm vừa nói, đã có một gã quân nhân bên cạnh hướng ra chiếc xe việt dã làm một cái thủ thế. Lập tức một gã quân nhân từ trong xe đi ra, đồng thời cầm theo túi du lịch chứa súng ống tới.
Mười Một nói:" Ta có mang theo giấy phép dùng súng, mang theo súng thì có làm sao ?"
"Thế nhưng những khẩu súng này chưa đăng ký. Hơn nữa..." Từ Khiêm giơ lòng bàn tay ra. Quân nhân cầm túi vội vàng mở túi, chọn một khẩu súng đưa tới tay lão.
Từ Khiêm ngắm nghía khẩu súng một lúc, nói:" Trên này... ghi là sản suất tại Trùng quốc, ngươi buôn lậu sao ? a không đúng..." Lão cẩn thận nhìn một chút, nói:" Đây là sản xuất tại Tiểu trùng quốc..."
Lão đem súng đưa trả lại cho thủ hạ, than thở:" Ngươi thật là thần thông quảng đại, ngay cả súng ống Tiểu Trùng Quốc cũng có thể thu tới tay. Ta không thể không bội phục ngươi a."
Mười Một không nói gì.
"Không thể nói gì chứ gì ?" Từ Khiêm cười cười, bỗng sắc mặt biến đổi nói:"
Ta hiện tại tình nghi ngươi chính là gián điệp của nước khác, tàng trữ vũ khí trái phép, cố ý giết người, ta cần phải tạm giam ngươi tra xét."
Đồng thời, những binh sĩ đi sát lại Mười Một một bước, đem Mười Một vây lại thành một vòng, chỉ cần Từ Khiêm hạ lệnh, bọn họ sẽ không chút do dự lao tới người hắn. Quân nhân là lực lượng trọng quốc nhất, gián điệp mà đến phá phách tổ quốc ? Bọn họ dù giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Mười Một lạnh lùng quét mắt nhìn những người này một lần, cuối cùng lại rơi lên người Từ Khiêm. Hắn chậm rãi đút tay vào trong túi.
"Xoát!" Ba gã quân nhân đứng cạnh Từ Khiêm, còn có hai gã quân nhân vừa
xông lên định bắt Mười Một đồng thời móc súng lục ra chĩa vào Mười Một:" Không được nhúc nhích!"
Mười Một chậm rãi rút ví ra, rồi lấy ra một tấm thẻ trông rất giống chứng nhận của cảnh sát, chỉ là trên mặt ghi "Quốc an cục" phía dưới là mấy dòng chữ vàng " Chứng nhận công tác".
Binh sĩ xung quanh nhìn thấy chứng minh công tác trong tay Mười Một, tuy không nói gì nhưng trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Tác chứng của Quốc An Cục ? Vậy thì không có khả năng là gián điệp a ? Vậy là có chuyện gì xảy ra?
Không thể không nói những binh sĩ này tố chất thực rất cao, không có châu đầu bàn luận, lại càng không có ai lên tiếng. Chỉ là trong mắt bọn họ hiện lên sự buông lỏng.
Biểu tình Từ Khiêm không rõ là đã đoán được trước hay không, cười lạnh nói:" Quốc An Cục ? Tốt, đem giấy về kiểm tra thật giả coi."
Những lời này phải nói là quá tuyệt, thứ nhất là có thể ám chỉ bọn lính giấy chứng nhận đó có thể là đồ giả, không có kiểm tra qua thì không biết có phải hay không. Thứ hai là thời gian kiểm tra không biết là năm khỉ tháng ngựa nào mới xong, mà đã vào tay Từ Khiêm rồi, thịt tới tay mà muốn nhả ra là không có chuyện, lúc đó thật hay giả, thả hay bắt cũng phải xem sắc mặt Từ Khiêm ra sao.
Mười Một cũng biết bản thân không thể để cho Từ Khiêm bắt đi, bằng không cho dù Long Hồn đứng ra đem hắn đi, sợ rằng đã mất nửa cái mạng rồi. Mười Một lạnh lùng nhìn Từ Khiêm:" Ngươi không để ý đến mặt mũi ngươi sao?"
"Mặt mũi ?" Từ Khiêm lắc đầu:" Cái gì để ý mặt mũi ? Ta là cảnh, ngươi là cướp, cảnh bắt cướp là chuyện thường tình."
Mười Một nhìn đám binh sĩ đang vây khốn hắn:" Chỉ bằng bọn chúng ?"
"Thế nào ? Khinh thường quân nhân Trung Quốc chúng ta sao ?"
Mười Một không đáp hỏi ngược lại:" Nếu như ta muốn giết ngươi, ngươi cho rằng bọn họ có thể cản được ?"
Từ Khiêm sắc mặt phát lạnh, cười nói:" Giết ta ? Ngươi dám sao ?"
Mười Một tiến lên trước một bước, nói:" Thử xem ?"
Cùng lúc bước tới, trên người Mười Một tỏa ra một cỗ khí tức kinh khủng.
Từ Khiêm cảm nhận thấy một cỗ sát khí dày đặc đến mức có thể trở thành thực thể, đang vây quanh lão. Trong khoảnh khắc, lão như đặt mình vào trong một tảng băng, cảm giác lạnh đến thấu xương làm lỗ chân lông cũng phải dựng đứng lên, ngay cả máu cũng gần như đông cứng lại.
Sắc mặt Từ Khiêm bị kiềm hãm, lão không nghĩ tới Mười Một lại có trình độ đáng sợ như vậy. Là một người quân nhân, từng vô số lần lên chiến trường, Từ Khiêm đương nhiên hiểu sát khí biểu hiện cho cái gì. Không chỉ đơn giản là phải giết vô số người, mà còn phải vô số lần đối mặt với cái chết, giãy dụa,
chống cự cầu sinh qua.
Uy hiếp, lão lần đầu tiên cảm giác được uy hiếp của cái chết đến gần như vậy. Dù cho thời trẻ lão từng lên chiến trường, xung phong trong mưa bom bão đạn cũng không cảm giác được áp bách ấy đến gần như vậy.
Cắn răng, Từ Khiêm mạnh mẽ đứng thẳng lưng trong luồng sát khí nồng nặc kia, hàn mang trong mắt ngày càng tăng lên. Lão cũng động sát khí, bởi rõ ràng, một người có tiềm năng lớn như vậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành đối thủ đáng sợ nhất. Nếu như lão không cùng Mười Một có xung đột, lão thật ra rất muốn bồi dưỡng thêm cho hắn, để tương lai cho lão sử dụng. Thế nhưng điều đó đã không thể thành hiện thực, một người có tiềm chất đáng sợ như vậy, nếu như lão không ăn được, thì phải đạp đổ, để tránh gây hậu hoạn.
Hai người bắt đầu âm thầm giao phong, không ai mở miệng nói, bọn họ đều hiểu đối phương đang dùng sát khí uy hiếp bản thân mình.
Hai bên giao phong bắt đầu chuyển từ ám đấu minh tranh. Âm mưu gì cũng vứt đi hết, chỉ có kết quả là một người bị người còn lại đánh bại mới thôi.
Đây chính là lời tuyên chiến!
Từ Khiêm dưới ánh mắt băng lãnh cũng tràn đầy tức giận, cho tới bây giờ chưa ai dám bất kính với lão, thượng tướng duy nhất của Trung Quốc, Mười Một là người duy nhất, và chắc chắn sẽ là người cuối cùng.
Quân nhân hầu cận bên người biết hai người đã âm thầm giao phong, ngay tại lúc Từ Khiêm tuôn ra sát khí, năm tên này vốn quen thuộc đã nhận ra, liền bao quanh người Từ Khiêm. Hai người vừa xông lên cũng nhanh chóng trở lại bên người lão. Thế nhưng bọn họ vừa trở lại, đã phải lãnh đủ sát khí của Mười Một hướng tới, lạnh kinh khủng, đáng sợ kinh khủng, ngay cả một bước bọn họ cũng không dám động đậy, bọn họ cảm giác như mình là ếch trước miệng rắn, khí tức tử vong như chui qua lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể bọn họ.
Năm tên quân nhân lộ ra thần sắc sợ hãi, không tên nào dám vọng động.
Đồng thời, đám binh sĩ đang vây quanh Mười Một vô ý thức lùi lại một bước, đám binh sĩ này đều chưa qua thử thách trên chiến trường, có người thậm chí còn bị làn khí lạnh bức cho xanh mặt, môi trắng bệch, hai chân run cầm cập.