Tiếng còi xe cảnh sát có thể vang đến vùng Chiết Giang (nằm ở phía Nam TQ, không xa Đông Hải-Biển Đông lắm), một chuỗi dài xe cảnh sát xếp thành hàng dưới chân núi. 8,9 xe cảnh sát bị hai chiếc xe phế thiết ngăn lại ở trên đường, trông cảnh tượng giống như hai chiếc xe là cái gậy đập vô đầu rắn là chuỗi xe cảnh sát. Rồi sau đó, từ trong những chiếc xe cảnh sát xuất hiện ít nhất ba mươi người mặc cảnh phục, từng người cầm súng ngắn chen chúc trên đường lên núi. May là Hiệu Nguyên Sơn quả thực quá hẻo lánh, lân cận không có thôn trấn nào, nếu không thì tự nhiên trên trời rơi xuống một đoàn cảnh sát trang bị súng ống thì người ta chắc phải bị hù tới chết.

Trong đó một người có vẻ là đội trưởng dùng loa phóng thanh hô to:" Người trên núi nghe đây, các ngươi đã bị cảnh sát bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, chúng ta có thể xử trí theo pháp luật!"

Đội trưởng hô không ngừng ba lần, trên núi một điểm động tĩnh cũng không có. Dường như cảnh sát cũng biết mình hô như vậy là không có hiệu quả, có giống trộm cướp nào lại ngoan ngoãn đầu hàng đâu? Thế nào cũng sẽ ôm một chút tâm lý may mắn rằng chẳng thà liều mạng may ra, chứ trốn cũng không thoát, sau đó đầu hàng cũng không muộn. Mà cảnh sát cũng biết tuyệt đại đa số cướp đều nghĩ như vậy, cho nên chỉ làm như vậy cho có mà thôi. Ngay sau khi hô ba lượt mà không có động tĩnh, đội trưởng lập tức vung tay, đã có một đội cảnh sát cầm súng tiến lên trên núi.

Khi đội này đang chuẩn bị lên núi, đi ngang qua hai chiếc phế xe thì bỗng nhiên "Phanh" một tiếng từ trong rừng truyền ra, lập tức chiếc xe màu đỏ tuy bị đụng đến nát bét mà không có nổ nay "Oanh" một tiếng nổ bùng lên, vài người cảnh sát gần nhất bị luồng khí nóng cuộn ra ngoài, một vài người khác cũng bị thủy tinh, kim loại vỡ làm bị thương. Trong tích tắc đã có khoảng mười người nằm trên mặt đất đau đớn kêu oa oa, còn có vài người đầy máu nằm không nhúc nhích, không biết là sống hay chết.

Vị đội trưởng dường như đã bị dọa, đứng bên cạnh xe cảnh sát cầm loa phóng thanh mà làm hình dáng ngây ngốc giương mắt lên. Muốn trách chỉ có thể trách Đông Hải bình thường an ninh trật tự rất tốt, với lại còn có căn cứ quân sự hải quân đóng ngay bên cạnh, ai thừa cơm mà đi gây chuyện. Cảnh sát bình thường cũng chỉ bắt vài tên trộm vặt, ngày thường ngay cả trộm cầm súng cướp bóc cũng chưa thấy bóng dáng đâu, chớ nói chi là loại tội phạm dám hướng cảnh sát nổ súng trong truyền thuyết. Đừng nói là viên đội trưởng, tất cả nhân viên cảnh sát cũng đều ngây ngốc tại chỗ, nửa ngày sau mới thanh tỉnh lại, vội vàng chạy tới cấp cứu cho đồng đội bị thương. Mặt khác một ít người vây quanh viên đội trưởng, từng người nắm chặt súng nhìn vào trong rừng.

Đồng thời lúc tiếng súng vang lên, Mười Một lập tức liếc mắt về phía trong rừng. Nơi vừa phát ra tiếng súng cách hắn bốn trăm mét, suy nghĩ một chút Mười Một vẫn tiếp tục chạy về phía sườn núi. Nơi đó quả thực cách hắn quá xa, lúc chạy tới không hiểu tên kia đã chạy đi đâu rồi. Với lại lấy bản lĩnh của hắn thì Mười Một cũng sẽ không dễ dàng đến gần. Đã mất đi cơ hội cận chiến tốt nhất, Mười Một chỉ có thể sử dụng súng ngắm để giải quyết.

Đúng lúc này, cách nơi nổ súng vừa nãy khoảng năm mươi mét trong rừng, lại có một tiếng súng phát ra. Gần như đồng thời tiếng súng vang lên, chiếc xe cảnh sát của viên đội trưởng lại bị "Oanh" một tiếng bắn lên trời, những người vây quanh chiếc xe này lập tức bị văng đi. Đám cảnh sát số lượng giảm mạnh, cho nên chỉ có thể ẩn nấp, đồng thời thông báo tổng bộ trợ giúp.

Trên sườn núi, Cuồng Lôi cũng lộ ra vẻ mặt giật mình. Hai súng bắn nổ hai chiếc xe, người này quá trâu rồi.

Dùng súng bắn làm nổ tung bình xăng là tình tiết chỉ có trong phim, ngoài hiện thực xác xuất xảy ra rất hi hữu. Xuyên thấu lực của đạn rất lớn, nhất là đạn của súng ngắm, thường thì vừa ma sát với mặt ngoài bình xăng, đánh ra tí tia lửa thì viên đạn đã xuyên qua bình xăng rồi. Cho nên khi bắn vào bình xăng, 98% khả năng tiếp theo là xăng cứ tồ tồ chảy ra. Mặc dù Cuồng Lôi không có kinh nghiệm thực chiến. nhưng điểm lý luận này hắn vẫn có. Tuy nhiên hắn cũng biết nhiều cao thủ có khả năng bắn nổ bình xăng, ví dụ như thiết cát xạ kích trong truyền thuyết. Tuy nhiên loại kỹ thuật bắn có độ khó siêu cao này không phải tùy tiện cá nhân nào cũng có thể làm được, cho dù là một tay súng bắn tỉa cố hết sức cũng không chắc có thể làm được. Cho nên hai súng đã bắn nổ hai chiếc xe, Cuồng Lôi mới có thể giật mình.

Khi Cuồng Lôi vẫn còn đang bàng hoàng thì Mười Một đã lên lưng trừng núi. Hắn cũng không biết Cuồng Lôi bây giờ núp chỗ nào. Tuy nhiên không biết cũng không có nghĩa là tìm không thấy chỗ mà Cuồng Lôi ẩn núp ban đầu, bởi vì Cuồng Lôi trước đó đã ở chỗ này bắn một súng, cho nên với bản lĩnh của Mười Một tìm ra xạ kích điểm cũng không phải là việc khó.

Khi tới nơi thì tiểu Cuồng Lôi đã vắng mặt, nhưng mà đống bừa bộn trên mặt đất cùng vài nhánh cây bị giẫm nát đã để lại manh mối rõ ràng. Mười Một lần theo dấu vết rất nhanh tìm được nơi Cuồng Lôi ẩn núp.

Khi Mười Một tìm được Cuồng Lôi, tên mập cư nhiên một điểm cũng không phát hiện ra, thể hình béo phì đã thế lại còn ngồi xổm xuống được, giơ súng lên non nửa đầu dường như vẫn đang tìm kiếm mục tiêu. Đi tới phía sau hắn, vỗ nhẹ một cái, tên mập này như bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, theo bản năng hướng súng về phía sau.

Mười Một gạt súng đi, đồng thời nói nhỏ:" Là ta."

Cuồng Lôi sững sờ nhìn vào hóa trang của Mười Một, hình dáng rất bất đồng so với ban đầu. Tuy nhiên khi Thính Phong và Mười Một nói chuyện, hắn biết Mười Một là người đi xe thể thao màu đỏ, mà người nhảy ra khỏi xe màu đỏ mà hắn nhìn thấy lúc trước chính là người này, hẳn là không có sai. Với lại giọng hắn rất trẻ, không hợp với vẻ ngoài già nua, vừa nghe đã biết là dịch dung.

Cuồng Lôi bỏ tay ra, nhưng vẫn âm thầm cẩn thận đề phòng, hỏi:" Ngươi làm sao tìm được ta?"

Mười Một nhìn về phía sau bĩu môi:" Ngươi không dọn dẹp dấu vết. Muốn tìm ngươi cũng không khó."

Cuồng Lôi giật mình, nhưng cũng không day dưa ở vấn đề này, hỏi:" Tên kia là…"

Mười Một thò tay lấy hai khẩu súng dưới chân Cuồng Lôi, nói:" Vương bài sát thủ của Ma Quỷ."

"Tên kia thật lợi hại." xem tại TruyenFull.vn

"Nga" Kiểm tra hai cây súng trong tay một chút, một cây còn tám phát, một cây khác còn có chín phát. Đem một cây đeo lên lưng, một cây khác cầm ở trong tay, hỏi:" Họ đâu?"

"Trốn đi rồi." Mười Một lại nhìn chung quanh nói:" Ngươi cũng tìm chỗ trốn đi, nhưng đừng đi tìm bọn họ." Nói xong, lại chìa tay nói:" Hộp đạn."

Cuồng Lôi từ trên người lấy ra bảy, tám hộp đạn còn dính đất đưa cho hắn, những chiến lợi phẩm này đều là Mười Một lấy từ trong tay ba chuẩn vương bài.

Nhận được đạn dược Mười Một liền ẩn thân đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước, dường như nghĩ tới cái gì, lại quay người nhỏ giọng nói:" Nếu như gặp hắn, đừng nổ súng với hắn,mà dùng năng lực."

Cuồng Lôi gật đầu xong Mười Một mới tiếp tục ra ngoài, tìm một bụi cỏ rậm rạp nhẹ nhàng cúi xuống. Xem xét sức gió, điều chỉnh kính một chút, sau đó liền nằm yên không cử động.

Đối với cuộc chiến bắn tỉa, thời gian chờ đợi không có ý nghĩa quá lớn. Nếu như hai bên đều là tay súng bắn tỉa, cuộc chiến đấu sẽ là so tính nhẫn nại của hai bên, nhẫn nại không ngừng buộc đối phương phải đi ra, rồi nổ súng trước sẽ là người thắng.

DK vừa rồi hai súng bắn nổ hai chiếc xe sau cũng không xuất hiện nữa, giờ phút này không biết cũng đang núp ở bụi cỏ nào, cùng lẳng lặng chờ con mồi xuất hiện.

Mặc dù hai bên đều biết, thời gian kéo dài càng lâu, đối với Mười Một lại càng có lợi. Bởi vì khi cảnh sát Đông Hải đến tiếp viện triển khai khám xét núi, lúc ấy sẽ vô cùng khó khăn. Tuy nhiên bản thân đối với điểm này cũng không để ý, vẫn cùng Mười Một chơi giết thời gian.

Dưới chân núi cảnh sát cũng bị dọa cho sợ, trung gian chỉ có vài người cẩn thận chạy ra, đem đồng bạn bị thương cõng lên lưng rồi trốn đi không dám lộ diện.

Thời gian, vừa nhàm chán lại vừa khẩn trương, chờ đợi một giờ đồng hồ sau,cuối cùng từ xa truyền đến tiếng xe cảnh sát. Nhóm cảnh sát tiếp viện đầu tiên cuối cùng cũng đã tới!

Hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát, ánh đèn xanh đỏ giao nhau, "ò é" chạy nhanh tới chân núi. Đến dưới chân núi, xe còn không kịp dừng lại ổn định, từ cửa đã nhảy ra một đống cảnh sát mặc trang phục thống nhất. Mội đám người mặc áo đen đi tới ba chân bốn cẳng (NV: thất thủ bát cước- bảy tay tám chân) đưa thương binh lên xe cứu thương.

DK tựa hồ không có hứng thú với những người ở dưới chân núi, cũng không thấy hắn nhân cơ hội ngăn cản. Cảnh sát dọn dẹp toàn bộ thương binh xong, cũng không hứng thú hô tuyên ngôn khai chiến, một đội cảnh sát có võ trang đầy đủ trực tiếp lên núi.

Đúng lúc này, ở sườn núi đột nhiên "Bịch!" một tiếng, ngay sau đó một xe cảnh sát lại "Oanh!" một tiếng thật lớn, sóng xung kích ảnh hưởng tới một bộ phận người, chỗ còn lại vội vàng tìm chỗ núi. DK hoặc là không bắn, đã bắn một súng thì phải có thương vong nhất định, hắn tính toán chuẩn xác rồi bắn lập tức đã có mười mấy người mất đi sức chiến đấu. Dưới chân núi cảnh sát nghiến răng thống hận nhưng cũng đành chịu, bọn họ ngay cả bây giờ cũng không biết đối phương núp ở đâu.

Đồng thời DK nổ súng Mười Một lập tức tìm được vị trí của hắn, ngay cả thời gian nhắm cũng không có trực tiếp hướng về phía đó nổ một súng. Tuy nhiên sau khi một súng này nổ ra, hắn đã biết mình bắn trượt rồi, bởi vì sau khi hắn nổ súng, cách xa ba, bốn thước so với vị trí lúc đầu một bụi cỏ dại nhẹ nhàng lay động, mặc dù mức độ lắc lư rất nhẹ nhưng vẫn bị Mười Một phát hiện. Thực lực bọn họ đã lên thần, chỉ cần đối phương nổ một súng là đã có thế thoải mái xác định vị trí, kết thúc đối phương. Chỉ là đối với DK mà nói thì khó có thể thực hiện được.

Mười Một vẫn còn đang ổn định lại thân thể, nhưng chỉ gần như là 0 giây sau lập tức lăn về hướng ngược lại." Vù" một tiếng xé gió truyền tới, viên đạn bay tới nhanh chóng cắt vài gốc cỏ dại trước người Mười Một, gọt mất vài sợi tóc của hắn, nhưng vẫn chưa tạo thành tổn thương cho hắn. Nếu hắn không nhanh chóng ứng biến, mà để cho viên đạn tiếp xúc với da đầu thêm vài căng tí mét nữa thì hắn đã bay lên nóc tủ rồi. Tuy là như thế, nhưng Mười Một không tránh khỏi giật mình, vì sao tốc độ thay đạn của súng trong tay DK lại nhanh hơn rất nhiều so với Mười Một?

Nhưng căn bản không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này, hắn chuyển sang khẩu súng sau lưng, vừa tới tay là hướng về nơi đó bắn một phát súng. Một súng bắn ra này Mười Một cũng không quan tâm là có trúng mục tiêu hay không, ôm lấy hai khẩu súng nhanh chóng đổi vị trí. Một mặt chạy, một mặt thay đạn cho hai khẩu súng.

Trên đường chạy trốn, bỗng nhiên lại "Bịch" một phát Mười Một bỗng dưng kinh hãi, muốn tránh nhưng cũng không kịp. So với phát súng trước thì không có một dấu vết nào, ngay cả sát khí cũng không cảm giác được, chỉ có nghe âm thanh mới biết là hắn đã nổ súng nhưng khi đó thì đã muộn. Nếu đổi lại là một người khác, một súng này là không có đường trốn, đó cũng là tuyệt chiêu bách chiến bách thắng của DK. Nhưng Mười Một không phải là người thường, huống chi cơ thể của hắn đã bị cải tạo nhiều lần, đã sớm vượt xa cực hạn của người bình thường, ngay cả thần kinh phản xạ cũng nhanh hơn so với cao thủ hơn mười lần.

Gần như đồng thời tiếng súng vang lên, Mười Một thân thể không tự chủ được ngửa xuống dưới, viên đạn đáng lẽ phải găm vào huyệt Thái Dương lại bay qua chóp mũi, cuối cùng đánh vào một cây khô bên cạnh, một miếng vỏ cây bay ra để lại một lỗ đạn sâu không thấy đáy. Tuy là tránh được một đòn chí mạng, nhưng khoảng chân không nhỏ do viên đạn tạo ra đã kịp gọt đi một ít thịt trên mũi Mười Một.

Gien phục hồi sửa chữa tự động khởi hành, khi Mười Một ngẩng lên, trên chóp mũi đã trở lại như bình thường, ngoài việc trên mũi còn vương ít máu thì căn bản không nhìn ra được mũi hắn từng bị thương. May mà vết thương rất nhỏ, năng lượng mất đi không nhiều lắm, nếu không giống như lần trước mất đi toàn bộ thể lực thì, kế tiếp ngay cả một gậy cũng không chống đỡ được.

Lúc này, khẩu súng trên tay trái của Mười Một đã thay đạn xong, Mười Một một tay nâng súng hướng DK nổ một phát, tiếp tục ẩn thân chạy tiếp.

Bắn một tay! Nếu Lãnh Dạ mà nhìn thấy thì chắc chắn đã kêu trời kêu đất hô quái vật. Lực phản chấn của súng ngắm rất lớn, một tay cầm súng đến cả giữ cũng không nổi nói gì đến nhắm chuẩn xác vào mục tiêu. Cho nên một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp là phải biết bắn một tay chỉ là trò hề không thực tế.

Nhưng mà thân thể Mười Một đã không thuộc về phạm trù nhân loại, ngay cả xương sọ hắn đã đạt đến mức lựu đạn nổ ngay bên cạnh cũng không sao, lực phản chấn của súng ngắm chẳng là cái gì. Cho dù là hắn duỗi thẳng tay, sau đó tìm một cây búa đập lên tay hắn cũng chẳng thèm rung lấy một cái.

Trên núi, trong khi chiến đấu hai người liên tục thay đổi vị trí hướng về đối phương nổ súng, tiếng súng nọ nối tiếp tiếng súng kia, không hề bị gián đoạn. Đối với cấp độ cao thủ như bọn hắn, chỉ cần nổ súng khai mạc là đã không thể dừng lại nữa rồi, trừ phi là hết đạn, hoặc một trong hai bên phải chết.

Mười Một và DK đều là sát thủ đứng ở đầu sổ, luận thực lực hay kinh nghiệm thì DK tốt hơn, nhưng mà Mười Một lại không phải là người bình thường, cho nên tổng hợp thực lực cũng miễn cưỡng coi là bằng nhau. Bởi vậy, hai người sống mái được nửa ngày nhưng hai bên chưa có thương vong nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play