Cùng lúc Mười Một đang chơi trò đuổi bắt trên đường, Thính Phong cùng Dương Tư Vũ cũng đang bị phục kích.

"Phanh" Một chiếc xe bảy chỗ ngồi húc vào phía sau xe BMW của Thính Phong, ba người trong xe không tự chủ được hơi nghiêng ngả một chút.

Dương Tư Vũ "A" một tiếng duyên dáng. Thính Phong cầm tay nàng, an ủi:" Tư Vũ, đừng sợ. Chuyện nhỏ mà."

Những lời này cũng không làm Dương Tư Vũ an tĩnh lại, sắc mặt nàng rất khó coi, cái kiểu tái nhợt khi bị khiếp sợ, trong ánh mắt cũng tràn đầy nỗi kinh hoàng.

Giờ phút này Dương Tư Vũ có phần bất an đứng ngồi không yên, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh, giống như là đang tìm kiếm cái gì. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lúc này, một chiếc xe màu đen có rèm che từ bên phải đuổi theo, bên trong cửa sổ thò ra một cái ống dài tối om.

Cuồng Lôi trong mắt hiện lên một tia lãnh mang, hừ mạnh một tiếng, dồn sức bẻ tay lái đâm vào chiếc xe màu đen kia. Tiếng kim loại va chạm vang lên, hai chiếc xe đồng thời biến hình (mẹ, BMW!!!,không nhịn được), chiếc xe có rèm che bị rung động dữ dội cuối cùng mất lái, một súng cũng không kịp bắn ra.

"Đáng chết." Thính Phong nắm chặt tay Dương Tư Vũ, nàng có thể cảm giác được lòng bàn tay Dương Tư Vũ lạnh như băng, lãnh nhãn bắn về phía khẩu súng đang được thu về trong chiếc xe màu đen kia, tức giận nói:" Những người kia điên rồi sao? Nơi này là nội thành!"

Cuồng Lôi từ gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt nàng và Dương Tư Vũ, không nhanh không chậm nói:" Bọn họ thực sự muốn giết chúng ta."

Thính Phong cắn răng, căm hận nói:" Tăng tốc lên, ra nội thành, tiêu diệt bọn họ!"

Cuồng Lôi gật đầu một cái, lần thứ hai nhấn ga, chiếc BMW biến thành một vệt bạc di chuyển trong biển xe cộ. Mà phía sau, vẫn có ba chiếc xe đuổi theo không bỏ. Rất nhanh, đã có hai chiếc xe một trái một phải kẹp chiếc xe BMW vào giữa.

Thính Phong nắm tay phẫn nộ quát:"Lão nương dễ bắt nạt vậy sao!?"

"Phong."Cuồng Lôi nhìn nàng qua gương chiếu hậu, nhẹ giọng quát.

Không biết là Cuồng Lôi cảnh cáo làm cho nàng phải cố kỵ, hay Thính Phong hãy còn có lý trí không nên quá xúc động, nàng hậm hực nắm chặt tay, oán hận trùng mắt về phía mấy chiếc xe đuổi theo.

Hai xe một trái một phải làm thế gọng kềm, đồng thời ép vào làm chiếc BMW lâm vào thế không thể bỏ chạy. Cuồng Lôi đột nhiên bẻ lái qua, đâm vào chiếc xe bên trái, hai chiếc xe đồng thời bị đâm, đầu xe hơi chếch đi. Cuồng Lôi cũng không đợi xe bình ổn lại, đột nhiên mạnh mẽ húc vào chiếc xe bên phải, tuy nhiên lần này hai chiếc xe không bị văng đi, ngược lại còn dính vào nhau, tia lửa không ngừng bắn ra.

Khóe mắt Cuồng Lôi thoáng thấy ngay phía bên trong chiếc xe bên phải, có một tên gia hỏa giơ súng nhắm về phía bên này. Hắn đột nhiên giẫm phanh, chiếc xe kia nhất thời không hãm phanh theo liền vọt đi, sau khi lưu lại một chùm tia lửa chói mắt thì hai chiếc xe cuối cùng cũng tách ra. Mà lúc này, bỗng nhiên " Oanh" một tiếng thật lớn, chiếc xe thương vụ bảy chỗ lần thứ hai lại đâm vào đuôi xe BMW. Cuồng Lôi cũng không có đi quản xe thương vụ kia. Bẻ tay lái, chiếc BMW hướng vào làn đường chạy nhanh đi tới. Bởi vì hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, hai chiếc xe kia nhất thời không cách nào theo kịp, chỉ có chiếc xe thương vụ bảy chỗ kia đuổi theo.

Bỏ rơi được hai chiếc xe, nhưng mà chiếc xe thương vụ kia lại giống như khúc xương dăm bám theo, không ngừng báo cáo hành tung của bọn hắn. Khi ra vùng ngoại thành, phía sau chiếc BMW cùng chiếc xe thương vụ kia lại kéo tới ba chiếc xe khác. Không lâu sau, hai chiếc xe bị bỏ lại kia cũng đuổi tới, lúc này phía sau bọn họ đã có năm chiếc đuổi theo.

Cuộc truy bắt hữu kinh vô hiểm dẫn đến vùng ngoại thành, trên đường xe cộ và người đi đường cứ ít dần, một công lý sau đã đến một con đường nhỏ rất khó gặp xe đi qua.

Lúc này, ba chiếc biến thành năm chiếc mới bạo gan đuổi theo, từ xa hướng bọn họ nổ súng.

"Phanh!" Một viên đạn bắn tới xuyên một lỗ qua đuôi xe, viên thứ hai bắn vọt qua đánh trúng kính chắn gió "Ba" một tiếng, ngay lập tức trên mặt kính xuất hiện một vết rạn trông như cái mạng nhện. Ngay sau đó lại là một viên khác, cứ thế đánh vào đuôi xe, không đến một lát chiếc đuôi xe đã chi chít như tổ ong. Mà đối phương cứ nổ một súng, là Dương Tư Vũ lại nắm tóc hét lên một tiếng.

Nhìn chiếc xe yêu quý của mình bị người chà đạp, Thính Phong nghiến răng thống hận, từ hàm răng gằn ra từng tiếng lạnh như băng:" Mẹ, bà đây không phát uy, các ngươi thực sự dám khi dễ ta sao!?"

Một lời nói xong, Thính Phong bỗng nhiên nện một quyền lên vết rạn trên kính chắn gió."Ba" một tiếng, cả mặt kính chắn gió biến thành từng mảnh nhỏ. Đồng thời, không biết từ đâu xuất hiện một luồng gió mạnh dữ dội, cuồn cuộn nổi lên cuốn những mảnh thủy tinh nhỏ như thiên nữ tán hoa về phía năm chiếc xe đuổi theo.

Thủy tinh không đáng sợ, nhưng mà thủy tinh đang phi nhanh trong chân không thì so với đạn lại càng đáng sợ. Trong trạng thái chân không, dù là chỉ đem một trang giấy bình thường phi qua cũng có thể dễ dàng cắt người thành hai nửa. Dị phong cơn lốc lúc này đã hình thành trạng thái chân không, tuy nhiên nàng có thể nắm trong tay phạm vi tấn công của luồng bão táp, ít nhất Dương Tư Vũ tránh bên người nàng không có một chút xíu nào gió thổi qua. Nhưng mà bão táp thình lình xuất hiện lại là chuyện cực kỳ khủng bố.

Trăm khối thủy tinh nhỏ tốc độ nhanh hơn cả đạn toàn bộ tập kích vào năm chiếc xe phía sau. Những mảnh thủy tinh nhỏ không gặp chút trở ngại nào xuyên qua lớp vỏ xe, chỉ trong chớp mắt năm chiếc xe đã biến thành tổ ong, còn những mảnh thủy tinh đi qua thì dính đầy máu tươi. Rất nhanh, năm chiếc xe này không ai khống chế hoặc là đâm vào đại thụ, hoặc là lật xe, từng chiếc xe lần lượt dừng lại. Mà những người bên trong chiếc xe đã sớm bị phân thành từng mảnh sau trận thủy tinh kia…

Thính Phong thu tay lại, oán hận hướng về phía sau nhổ ra một ngụm nước miếng, hít một hơi rồi ngồi trở lại vị trí.

Dương Tư Vũ từ đầu luôn ở trong trạng thái hoảng sợ, những chuyện bên cạnh không tạo thành cảm giác nào với nàng, cho đến khi Thính Phong ôm nàng, nàng mới hơi hơi an tĩnh lại một chút. Sau đó, Cuồng Lôi qua gương chiếu hậu liếc mắt trách cứ Thính Phong, Thính Phong cũng không để ý tới hắn. Cuồng Lôi cũng đành chịu lặng lẽ gửi tới căn cứ Long Hồn một cái tin tức, tin tưởng rằng không bao lâu sau xác chết trong năm chiếc xe kia sẽ có người đến dọn dẹp.

Sau nửa giờ, bọn Cuồng Lôi cuối cùng cũng đến Hiệu Nguyên Sơn trước Mười Một một bước.

"Đến rồi." Cuồng Lôi dừng xe lại nói.

" Ân. " Thính Phong gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Dương Tư Vũ. Lúc này Dương Tư Vũ đã dần dần khôi phục lại, mặc dù còn có chút tái nhợt, ánh mắt cũng có chút đờ đẫn, tuy nhiên ít nhất đối với ngoại giới đã có phản ứng. Khi nghe Cuồng Lôi nói "Đến rồi." Dương Tư Vũ lập tức nhìn xung quanh, làm như đang tìm kiếm bóng dáng Mười Một. Sau khi không phát hiện bóng dáng Mười Một, nàng hướng ánh mắt về phía Thính Phong.

Thính Phong cười với nàng, lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện cho Mười Một, cố ý bấm vào nút loa.

Điện thoại vang lên hai tiếng nối mạng. Lập tức đường dây được nối, bên trong truyền ra tiếng "Oanh oanh" của động cơ ô tô chuyển động.

"Chúng ta đến rồi." Thính Phong nói.

"Nga." Trong điện thoại truyền ra âm thanh của Mười Một. Nghe được âm thanh này, Dương Tư Vũ mới bỏ xuống.

Lúc này, trong điện thoại di động truyền ra tiếng "Két" một tiếng, ngay sau đó là "Oanh" một tiếng, nghe như là tiếng hai xe va chạm. Thính Phong và Cuồng Lôi liếc nhau một cái rồi hỏi:" Ngươi gặp phiền toái?"

Mười Một không trả lời, nói:" Ở giữa sườn núi có ba phần mộ nằm cùng một chỗ, bên cạnh phần mộ có ba tảng đá vây quanh đại thụ, dưới tàng cây ta chôn ba khẩu súng nhắm. Lấy nó ra. Tìm vị trí nấp, ta sau mười phút nữa sẽ tới, ngoài ta ra bất kể thấy ai thì nổ súng."

"Ba phần mộ? Ba tảng đá? Ba cây?" Thính Phong ngẩng đầu nhìn lên núi không nén nổi mở miệng, trên núi từng phần mộ màu trắng hiện lên rất rõ ràng. Nhiều mộ như vậy mà tìm trong đó ba cái, chỉ có mười phút thời gian, liệu kịp sao ?

Dường như là nghe ra băn khoăn của Thính Phong, Mười Một nói:" Phần mộ ấy ở giữa sườn núi, lân cận chỉ có ba phần mộ ấy ở cùng một chỗ. Mặt trên ghi tên là…"

Nói ra tên ba người trên bia mộ, Mười Một tiếp tục nói:" Cây kia ở bên cạnh phần mộ, ngươi chỉ cần phải tìm ba tảng đá một thân cây là được rồi."

"Được rồi." Thính Phong gật đầu nói:" Ta sẽ đi tìm. Mười phút sau gặp."

"Ân." Không đợi Thính Phong kịp nói gì nữa, Mười Một lập tức ngắt điện thoại.

Thu hổi điện thoại, Thính Phong hướng về Cuồng Lôi nói:" Đi thôi. Trước đi tìm mộ."

Cuồng Lôi gật đầu. Không nói gì quay người dẫn đầu. Trên đường đi, Thính Phong kéo tay Dương Tư Vũ sát phía sau. Lên đến giữa sườn núi, bọn họ rất nhanh tìm thấy phần mộ theo lời Mười một. Cái mả này đích thực rất đặc biệt, liếc mắt là có thể nhận ra, bởi vì nó là ba đời đồng táng mộ. Nói là ba tòa, thực ra chỉ có một tòa phần mộ, phân thành ba bậc. Phía tầng trên cùng là ông nội và bà nội, chính giữa là con trai, con dâu, phía dưới cùng là cháu trai, cháu dâu. Đồng táng như vậy tuy hiếm gặp nhưng không phải không có, huống chi giữa sườn núi chỉ có đúng một cái mả như vậy, cho nên ba người cũng không có mất nhiều thời gian để tìm ra.

Ở bên cạnh phần mộ quả nhiên có một gốc đại thụ, bao quanh là ba khối đá lớn xếp thành hình chữ Phẩm品

Ba người đi vào dưới cái cây, Thính Phong giẫm giẫm vài cái, nói:" Chính là cái cây này."

"Ân." Cuồng Lôi lên tiếng, xắn tay áo ngồi xuống bắt đầu đào. Tuy nhiên hắn quá béo, bụng bự quả thực rất bất tiện, lúc ngồi xuống bụng gần như căng ra một vòng, gây trở ngại cho hai tay.

May mà Mười Một chôn khẩu súng rất nông. Cuồng Lôi chỉ đào vài cái liền có ba khẩu súng ngắm.

Ba cây súng này là chiến lợi phẩm lần trước Mười Một tiêu diệt ba đại chuẩn vương bài được Ma quỷ bồi dưỡng, lúc ấy Mười Một không tiện mang theo, tìm đại một cái địa phương dễ thấy để giấu rồi sau quay về lấy. Ba khẩu súng này trông giống súng ngắm bình thường, tốc độ bắn nhanh, lực xuyên thấu rất mạnh, uy lực so với vua đánh lén * còn mạnh hơn, lúc trước Lãnh Dạ cũng chịu thiệt thòi dưới súng này.Đồ tốt như vậy Mười Một cũng không tùy tiện quăng đi, cho nên sau trận chiến ấy hắn đã lén lút giấu hàng đi.

Cuồng Lôi cầm lấy một cây nhìn hồi lâu, cuối cùng hơi biến sắc nói:" Đây là loại súng ngắm gì? Ta từ trước tới giờ chưa từng thấy."

Thính Phong cũng cầm lấy một cây nói:" Không biết, đại khái là báo cáo lần trước nói không tìm thấy khẩu súng ngắm nào. Không ngờ lại bị hắn giấu ở chỗ này."

Sau đại chiến lần trước, cảnh sát đến thu dọn hiện trường đã phát hiện, sáu thi thể trên mặt đất đều chết bởi đánh lén từ cự ly xa, nhưng mà bọn họ xới tung cả quả núi lên nhưng không tìm thấy khẩu súng ngắm nào. Báo cáo này sau đó được Tửu Quỷ phái Thính Phong và Cuồng Lôi đến xem qua, tuy nhiên bọn họ cũng không tìm thấy, lúc ấy liền đoán Mười Một đã mang đi rồi. Chỉ là không ngờ hắn không mang đi mà lại giấu ở đây.

Cuồng Lôi mờ khẩu súng trong tay kiểm tra một chút, tấm tắc nói:" Nó được thiết kế rất kỳ quái, có phần không phù hợp theo nguyên lý." Hắn lấy ra một viên đạn, giơ lên trước mắt nói:" Ngay cả đạn cũng được chế tạo đặc biệt, so với đạn bình thường có bất đồng lớn."

"Kệ đi." Thính Phong đem cả ba cây ném cho Cuồng Loi, nói:" Ngươi nhanh đi mai phục tiếp ứng cho hắn đi chứ."

Cuồng Lôi ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: « Còn cô ? »

"Chúng ta?" Thính Phong bĩu môi nói:" Đương nhiên là trốn đi rồi. Ngươi không phải không biết là ta không thích chơi súng, huống chi đây là súng ngắm. Hơn nữa, loại chuyện nguy hiểm này đương nhiên là lũ đàn ông các ngươi đi làm. Chẳng lẽ còn muốn hai nữ hài tử chúng ta đỡ đạn cho ngươi? "

Cuồng Lôi nghe không nén nổi đổ mồ hôi lạnh, Thính Phong mặc dù có xu hướng bạo lực nhưng quả thực không thích dùng súng. Nếu không lúc bị năm chiếc xe truy đuổi đã không phải dùng năng lực mà cầm súng sống mái với bọn họ rồi.

Cuồng Lôi vác ba cây súng lên lưng, nói:" Các ngươi đi trước trốn đi, nhớ chú ý một chút." Nói đến "Nhớ chú ý" hắn liền ném cho Thính Phong một cái ánh mắt.

Thính Phong hiểu ý gật đầu, liền đem theo Dương Tư Vũ rời đi.

*: bổn dịch giả không rành về súng ống lắm, ai biết khẩu súng ngắm nào được xưng là vua mà tên lại có liên quan đến đại bàng thì pm để mình sửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play