Khi đến chỗ nghỉ ngơi, bọn Âu Dương Lâm đã nhóm lên một đống lửa lớn, mọi người tụ tập ở nơi gần đống lửa nhất.
Thấy Mười Một khiêng con lợn rừng trở về, Bạch Quản và Âu Dương Lâm đều lộ ra vẻ khó mà tin nổi. Săn lợn rừng không khó, nhưng nếu đi tay không, hoặc cùng lắm mang theo con dao bầu để đi săn lợn rừng, cho dù là Âu Dương Lâm cũng không nắm chắc được.
Âu Dương Lâm và Bạch Quản giật mình là bởi vì bọn họ biết sự hung dữ và sức mạnh của lợn rừng, nhưng ba cô gái Âu Dương Nguyệt Nhi, Âu Dương Ninh cùng với Phan Hiểu Kiều thì không. Trong mắt các nàng thì săn lợn rừng là một chuyện rất dễ dàng, cho nên đều không tỏ ra giật mình hay ngạc nhiên.
Đặc biệt là Âu Dương Ninh, lúc này nàng đang giương mắt lên mà nhìn con lợn rừng, không ngừng nuốt nước miếng, chẳng có tâm tư đâu mà đi suy nghĩ những chuyện khác.
Âu Dương Lâm chạy đến giúp Mười Một đỡ con lợn rừng. Nhìn Mười Một vác con lợn rừng này rất thoải mái, nhưng khi Âu Dương Lâm vừa đón lấy nó, thân thể trầm hẳn xuống. Cũng may hắn ở trong quân đội đã khổ luyện được một thân công phu cơ bản, cố sức cũng vác được con lợn rừng trên vai, không lộ cái xấu trước mặt mọi người.
Âu Dương Lâm vỗ vỗ vào con lợn rừng, cười khổ nói: "Ngươi ghê thật, con lợn này ít nhất cũng phải một trăm ký lô."
"Ừm." Mười Một khẽ đáp, đoạn đem cỏ đuổi côn trùng đến đống lửa bên cạnh, sau đó lại lập tức chạy vào trong rừng.
"Sở Nguyên!" Âu Dương Lâm hỏi: "Ngươi lại đi đâu thế?"
"Tìm đồ." Mười Một không mặn không nhạt đáp, sau đó cũng chẳng ngoái đầu lại mà chạy luôn vào trong rừng.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn theo bóng lưng Mười Một, khẽ há miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành tiếng. Vô vàn lời nói đều hóa thành một tiếng thở dài sâu lắng. Nàng ôm đầu gối ngồi bên đống lửa đang cháy hừng hực, lộ ra một vẻ cô đơn khó mà miêu tả bằng lời.
Mười Một tiến sâu vào trong rừng, cho đến khi không nhìn thấy ánh lửa phía sau nữa mới chợt triển khai thân hình, mau chóng chạy tới địa điểm vừa rồi. Giờ phút này hắn giống như một con cá bơi lội tự do trong lòng biển rộng, mặc kệ cây cối trong rừng rậm rạp đến thế nào cũng đều không thể làm tốc độ của hắn giảm bớt. Nếu có người nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ chấn động, vì tốc độ của Mười Một lúc này đã vượt quá khỏi cực hạn của nhân loại.
Lộ trình vài dặm, theo tốc độ đi của đội ngũ lúc ban ngày có thể phải mất tới mấy giờ, nhưng bây giờ Mười Một chỉ bỏ ra không đến mười phút là đã chạy tới rồi. Từ đó có thể thấy hắn có tốc độ kinh người đến mức nào.
Mười Một đi tới địa điểm xảy ra cuộc đánh nhau xem xét một chút, sau đó lại dựa theo dấu chân mà tìm về. Nhưng vừa mới đi được hai bước, đột nhiên một cơn khí lạnh thấu xương chạy dọc từ sống lưng Mười Một lên đến ót. Cơ hồ cùng lúc đó, Mười Một đột ngột xoay người lại, ánh mắt lấp lóe tinh quang nhìn quanh bốn phía.
Cảm giác nguy hiểm, một cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt. Dường như ở sâu trong mảnh rừng rậm tối tăm kia có một ác ma khát máu đang giương rộng cái miệng to như chậu máu, lén lút quan sát hắn.
Mười Một đứng tại chỗ chẳng hề động đậy, hai mắt mở trừng nhìn về khu rừng tối đen phía trước, không cả dám nháy đến một cái. Cái thứ còn chưa biết là người hay thú, đang ẩn nấp trong bóng tối kia đem lại cho hắn một thứ cảm giác nguy hiểm thực quá mãnh liệt, nhưng hắn lại chẳng thể biết được nó đang nấp ở nơi nào, nhưng dựa vào trực giác hắn biết nó đang nấp ở đâu đó trong góc rừng này, ngầm quan sát hắn.
Lúc này mắt trái Mười Một đã lặng lẽ xảy ra biến hóa, cả đồng tử màu đen nhanh chóng khuếch tán trong thời gian chưa đến một giây, toàn bộ mắt trái đều biến thành màu đen kịt. Nếu bây giờ là ban ngày và có người nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ đến ngất xỉu, bởi vì bộ dáng của Mười Một lúc này thật sự rất đáng sợ.
Hệ thống nhìn quét bằng nhìn của mắt trái vừa được khởi động, những hình ảnh xanh xanh đỏ đỏ sau nháy mắt đã truyền về đại não. Cũng không biết tiến sĩ điên rốt cuộc đã làm như thế nào mà thực hiện được điều này, chỉ bằng vào con mắt này là đủ để cho các nhà khoa học từng đạt giải Nobel trên thế giới phải cúi đầu xấu hổ trước lão.
Trong hệ thống nhìn quét bằng nhiệt, chỉ có ba loại màu sắc là đen, đỏ và xanh lục, màu đen là thứ không có sinh mệnh, màu xanh lục là sinh vật có sinh mệnh nhưng nhiệt độ cơ thể thấp, tỷ như cây cối, hoa cỏ, mấy cái này ở Mười Một trong mắt tất cả đều là màu xanh biếc. Màu đỏ là sinh vậy có nhiệt độ cơ thể bình thường, nhiệt độ cơ thể càng cao, màu sắc lại càng là đỏ thẫm.
Giờ phút này, trong mắt Mười Một, ngoại trừ màu xanh biếc vô tận ra, còn có rất nhiều những điểm màu đỏ lốm đốm tạo nên những hình dáng khác biệt. Đó đều là chim chóc dã thú đang ngủ hay hoạt động ở vùng lân cận, trừ những thứ này ra, ở phía trước hắn còn có một hình người màu đỏ, kẻ này nửa người nấp sau một thân cây.
Khi nhìn thấy bóng người này, Mười Một không chút do dự lập tức rút ra con dao dã chiến, dùng sức ném đi. Con dao dã chiến vạch ra một vòng cung, "phập" một tiếng đâm vào thân cây kẻ kia ẩn nấp, còn kẻ vốn tránh ở sau thân cây đã nhảy tránh ra.
Kẻ này còn chưa rơi xuống đất, ngay sau đó một thanh loan đao đã bay vút đến theo hình vòng cung quỷ dị.
Mười Một tính toán thập phần chuẩn xác, vào lúc kẻ kia nhảy tránh được con dao dã chiến, hắn đã tính được điểm cao nhất kẻ kia có thể nhảy đến và chỗ đặt chân, không hề do dự ném Trảm Nguyệt ra theo thủ pháp Yến Luân Hồi.
Trảm Nguyệt xoay tròn cực nhanh và bay vút đi theo một góc độ cực kỳ quỷ dị, nếu kẻ này là người thì gần như trăm phần trăm là sẽ bị Trảm Nguyệt rạch tan yết hầu. Nhưng người có thể khiến Mười Một sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, sao có thể là người thường.
Người thần bí phản ứng cực nhanh, hắn thò tay trái ra, chọc thẳng tới chỗ Trảm Nguyệt. Trong tầm nhìn của Mười Một lúc này, những vật thể chết hay không có nhiệt độ cơ thể đều không hiện ra, nhìn vào chỉ là một màu đen vô tận, cho nên Mười Một không nhìn thấy trong tay hắn có vật gì không.
"Đinh!" Một tiếng kim loại va chạm khẽ vang lên, Trảm Nguyệt tựa hồ đã va vào một thanh chủy thủ làm tóe ra ánh lửa. Tiếp theo đó, Trảm Nguyệt không ngờ lại dán chặt vào thanh chủy thủ kia, sau khi xoay tròn mấy vòng thì lại bay trở về chỗ Mười Một.
"Ý?" Người thần bí phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, hiển nhiên hắn không ngờ một vật chết như thanh chủy thủ kia có thể linh hoạt được như thế.
Mà lúc này, Mười Một đã nhào người đến, đón lấy thanh Trảm Nguyệt đang bay trở lại, sau đó một đao hung hăng chém tới người thần bí.
Người thần bí giơ thanh chủy thủ trong tay lên ngăn cản, trong tiếng kim loại trong trẻo vang lên, những tia lửa nho nhỏ thoáng qua rồi vụt tắt. Trong ánh lửa chỉ kéo dài trong thời gian không đến không phẩy không một giây, cả hai đã nhìn rõ bộ dạng của nhau.
Người thần bí bỗng nhiên vung quyền phải đánh tới Mười Một còn đang ở giữa không trung, còn Mười Một cũng đưa quyền trái lên đỡ theo bản năng. "Bình!" một tiếng vang lên, Mười Một đang ở trên không trung không có chỗ mượn lực lập tức phải chịu thiệt, bị đánh cho lộn vài vòng trên không trung rồi mới rơi được xuống đất.
Hai chân vừa mới chạm xuống đất, Mười Một lập tức đem Trảm Nguyệt để ngang trước ngực, lạnh lùng nói: "Là ngươi ư?"
Người thần bí không đáp, bỗng dưng chạy xuyên vào trong rừng. Tốc độ của hắn giống như quỷ mị, rõ ràng người còn đứng chỗ kia, nhưng chỉ lắc thân thể một cái, liền lập tức biến mất chỉ để lại một bóng mờ. Mười Một cũng lập tức đuổi theo, liền phát hiện ra hai cỗ thi thể.
Cho dù không phải là kẻ kia giết, chắc chắn cũng có liên quan tới hắn.
"Vút!" Một bóng đen từ trong rừng tùng lao ra, còn chưa kịp thấy rõ hắn trông như thế nào thì bóng dáng đã mất hút rồi. Ngay sau đó lại có một bóng người khác nhảy ra, tốc độ cũng gần tương đương với cái bóng trước, đuổi sát theo sau. Hai người truy đuổi nhau làm chim chóc đang ngủ trên cây bay lên dáo dác, bọn chúng đều bay ra thật xa rồi mới dám quay đầu lại nhìn, cái đầu nhỏ không được phát triển cho lắm còn đang thầm suy nghĩ hai vật kỳ quái mang lại cho chúng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia rốt cuộc là cái giống gì?
Mười Một chạy rất nhanh, đây đã là tốc độ toàn lực của hắn rồi, nhưng dù có tăng tốc thế nào, thủy chung hắn vẫn không có biện pháp tiếp cận người phía trước. Mà người thần bí này dường như đang muốn dẫn hắn đi đâu đó, vẫn cứ chạy lững lờ ở phía trước.
Hai người truy đuổi nhau chừng hơn hai mươi phút, phía trước thoáng truyền đến tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá. Mười Một khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo. Với tốc độ của hai người, khoảng cách vài trăm mét chỉ cần chưa đến một phút. Mười Một lao ra khỏi rừng cây, trước mắt trở nên sáng sủa. Lúc này hắn đã ở phía trên vách núi đen ngòm, bên dưới chính là biển rộng mênh mông. Sóng biển vỗ vào những vách núi đá dựng đứng làm phát ra những tiếng ầm ầm dữ dội, thanh thế tuy mạnh mẽ hùng vĩ nhưng lúc này Mười Một lại chẳng có tâm tình đâu mà thưởng thức, toàn bộ tâm ý của hắn đều đang tập trung vào kẻ đã dừng lại phía trước.
Người này chạy đến trên vách núi đen thì ngừng lại, đứng thẳng tắp nơi đó, quay lưng về phía Mười Một. Vừa rồi đã chạy như điên, vậy mà không ngờ hắn lại chẳng hề đỏ mặt hay thở dốc, dường như vẫn có thừa sức lực. Còn Mười Một hơi thở có phần thay đổi, dù sao hơn hai mươi phút liên tục duy trì tốc độ cao nhất, chạy mười mấy cây số đường rừng, cho dù là thân thể đã cải tạo qua cũng có chút không chịu nổi.
"Lại gặp mặt rồi, Mười Một." Kẻ phía trước chậm rãi xoay người, gương mặt đập vào mắt Mười Một thình lình lại là một con người rất quen thuộc, nhưng trước nay lại chưa từng chính thức lộ mặt.
Mười Một không hề giật mình, lúc người kia phát ra một tiếng "ý" thì hắn đã nhận ra rồi. Hít một hơi thật sâu, Mười Một chậm rãi nói: "Mười Ba."
Không ngờ người này lại là Mệnh Vận Mười Ba, nhân vật cấm kỵ khiến người ta nghe đến là kinh hồn táng đởm, không lâu trước đây đột nhiên biến mất khỏi sự theo dõi của Long Hồn. Chẳng ai ngờ hắn lại xuất hiện ở chỗ này, càng không ngờ được là Mười Một lại có thể gặp gỡ hắn nơi biển rộng mênh mông này.
Đôi mắt sáng như mặt giếng cổ của Mười Ba nhìn chăm chú vào Mười Một, một lát sau thì khẽ gật đầu.
Người diện đối diện nhìn đối phương, không động thủ thêm lần nữa, cũng không mở miệng nói chuyện thêm, chỉ đứng lẳng lặng như vậy.
Xem xét từ một vài phương diện, Mười Ba và Mười Một thật sự rất giống nhau, chẳng phải là nói đến vẻ ngoài của bọn họ, mà là ánh mắt và thần thái của họ. Vẻ lạnh lùng giống nhau, vẻ không nói đến tình người cũng giống nhau. Có điều sự lạnh lùng Mười Ba chủ yếu là được giấu vào bên trong, còn cái lạnh của Mười Một thì hầu như đều hiển hiện ra bên ngoài.
Một hồi lâu sau, Mười Ba lên tiếng phá vỡ cục thế căng thẳng này trước: "Ngươi vừa rồi ra chiêu rất kỳ lạ, là ngự kiếm thuật của Kiếm tông ư?"
"Ừm." Ánh mắt Mười Một vẫn luôn hướng về phía tay trái Mười Ba, mặc dù bây giờ hai tay Mười Ba đã trống không, nhưng Mười Một biết vừa rồi lúc hắn đỡ Trảm Nguyệt đã sử dụng thanh Thiên Trảm vốn thuộc về mình.
Trảm Nguyệt là thanh chủy thủ mà Thạch Lực của Kiếm tông dùng hết tâm sức cộng với bao nguyên liệu quý báu mới chế tạo ra nổi, cho dù là phải đối đầu với loại dao quân dụng tốt nhất do Thụy Sư quốc sản xuất cũng vẫn có thể chiếm thế thượng phong. Mặc dù Trảm Nguyệt còn chưa làm được đến mức chém sắt như chém bùn, nhưng chuyện đặt sợi lông lên thổi thì đứt là cái chắc. Nhưng trong lần đầu va chạm với Thiên Trảm, Trảm Nguyệt không ngờ lại bị mẻ mất một miếng nhỏ. Từ đó có thể thấy được, Trảm Nguyệt so ra rốt cuộc vẫn kém Thiên Trảm, thật không biết ngàn năm trước người Long Quốc cổ đã chế tạo ra Thiên Trảm bằng cách nào.
Hai người sau khi đối thoại đơn giản một câu, lại tiếp tục chìm vào câm lặng.
Một lát sau, Mười Một đặt câu hỏi: "Tại sao dẫn ta tới nơi này?"
Mười Ba hỏi lại: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"
"Đảo."
Mười Ba hướng về phía dưới chân Mười Một, khẽ hất hất hàm nói: "Ở dưới chân ngươi là một căn cứ ngầm khổng lồ."
Mười Một không hề bất ngờ nói: "Căn cứ mà Huyết Mân Côi dùng để bồi dưỡng chiến sỹ cải tạo gien?"
"Ừm." Mười Ba thản nhiên đáp.
Mười Một nhìn vào hai mắt hắn, hỏi: "Tại sao lại nói cho ta biết?"
"Theo ta đến đây." Mười Ba lui ra phía sau hai bước, giữ một đoạn khoảng cách hợp lý nhất với Mười Một, sau đó mới xoay người, đi xuống dưới vách đá trước.
Mười Một do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo Mười Ba, cùng xuống dưới vách đá.
Phía trên vách núi đen ngòm có một con đường nhỏ uốn lượn gập ghềnh nối thẳng với bờ biển dưới đáy vách núi, con đường này không hề có dấu vết được đào bới đẽo gọt qua, hoàn toàn là do bị sóng biển đánh vào nhiều năm tạo thành. Càng đi xuống dưới, tiếng sóng biển lại càng lớn, những con sóng dữ dội nối nhau va vào vách đá rồi vỡ tan ra, tạo thành những trận mưa bụi đầy trời.
Dưới đáy vách núi đầy những tảng đá kỳ lạ đứng gần nhau san sát, Mười Một kỳ quái nhìn quanh khắp nơi, phía trước đã không còn đường để đi rồi. Đúng vào lúc này, một khối đá bên cạnh chợt vang lên một tiếng "cạch" khe khẽ, sau đó chậm rãi tự dời sang bên cạnh, phía dưới nền nham thạch không ngờ lại có một dãy cầu thang đi xuống.
Mười Ba đi vào trước, Mười Một theo sát phía sau. Sau khi hai người đều đi vào cầu thang, tảng đá lớn trên đỉnh mới chậm rãi đóng lại, chỉ chốc lát sau thì hoàn toàn che lấp ở cửa động phía trên, cả một tia ánh sáng cũng không thể len vào. Đến lúc này Mười Một cũng chưa thể phát hiện ra được tảng đá này rốt cuộc di động kiểu gì.
Lúc tảng đá lớn khép lại, thông đạo đã trở nên tối đen bỗng lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hai hàng đèn trên trần động đã chiếu sáng toàn bộ nơi này.
Hàng cầu thang này rất ngắn, chỉ chừng hơn mười bậc là đã đến tận cùng, bên dưới cầu thang là một gian hầm không lớn không nhỏ, ngoài dãy cầu thang kia thông với cửa ra, bốn phía đều là nham thạch, chỉ có duy nhất một cánh cửa kim loại được khảm vào giữa bức tường nham thạch đối diện.
Mười Ba đi đến trước cánh cửa kim loại, cũng không thấy hắn có động tác gì, cánh cửa kim loại giống như thang máy này tự động mở sang hai bên, mặt sau cánh cửa không ngờ lại thật sự là một chiếc thang máy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Vào đi." Mười Ba đi vào thang máy rồi nói với Mười Một. Giọng điệu của hắn rất kiên quyết, cứ như là đang ra lệnh.
Mười Một lại không hề tỏ vẻ gì, đi theo vào trong. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau đó cả không gian dường như hơi lung lay một chút rồi không có cảm giác gì nữa. Có điều Mười Một có thể cảm giác được, chiếc thang máy này đang hoạt động, không phải di động lên trên xuống dưới, mà là trượt sâu vào bên trong.
Đúng vào lúc này, trong chiếc loa trong thang máy bỗng dưng phát ra tiếng nói: "Hoan nghênh tiến vào căn cứ ngầm siêu cấp."
Mười Một ngẩng đầu nhìn thoáng chiếc cameras treo ở góc trên, cất tiếng: "Lục Đạo?"