Thang Hữu Nghiệp giơ tay chỉ một vòng: "Kia là biển, kia là rừng cây, cớ gì ngươi bảo không có độ ẩm? "

"Hơi ẩm nước ngọt không giống hơi ẩm nuớc mặn..."

Khang Hữu Nghiệp trề môi: "Hơi ẩm không giống hơi ẩm? Đều là nước bốc lên, có gì là không giống?"

11 thấy giải thích thế là đủ, không trả lời thêm nữa. Hắn đi lại một chỗ khác xa hơn, tiếp tục "nhấm cát", đột nhiên hướng về mấy nam nhân hỏi: "Không phải từng đội đều có máy liên lạc sao?"

Vừa nhắc đến "máy liên lạc", Âu Dương Lâm lập tức lại nổi giận lôi đình: "Cũng là mấy tên ngu ngốc này, làm như mình có bản lĩnh lắm, cả máy liên lạc cũng không thèm mang! Nếu có thì tôi đâu cần phải cãi nhau với hắn làm gì, cứ cướp máy báo cho thuyền quay lại là xong..."

"Ừm... " 11 đứng lên, phủi quần cho cát rơi xuống, nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn, một là nhanh chóng tìm ra nguồn nước, hai là sớm tìm ra các đội khác đoạt máy liên lạc của họ. "

Âu Dương Lâm nhếch mép cười khổ: "Hai cách ấy, cách nào cũng không dễ. Lần này có tất cả chín đội, lên bờ tại chín nơi khác nhau trên đảo, đội nào cũng không biết các đội khác ở đâu. Diện tích chỗ này lớn như vậy anh bảo chúng ta đi tìm thế nào đây?"

Hiện tại gã đã đem tất cả hy vọng đặt lên người 11, sau khi trả lời liền cẩn thận hỏi lại: "Ăn cát kiểu ấy, thật sự có thể tìm được nguồn nước sao?"

"Không thể! " 11 đáp dứt khoát.

Không chỉ Âu Dương Lâm mà tất cả mọi người cùng ngẩn ra. Tiểu tử này có phải thần kinh có vấn đề? Biết là ăn cát không tìm được nguồn nước mà vẫn cứ đào đào nếm nếm, còn thuyết giáo cái gì là định luật hoàng kim tuyến nữa chứ?

11 vẫn rất thản nhiên đi tới chỗ ngoài cùng của bãi cát, nơi bắt đầu có cây mọc, vừa đào dưới một gốc cây vừa nói: "Định luật hoàng kim tuyến là căn cứ vào độ ẩm nền đất, hướng gió, không khí lưu chuyển, đặc điểm sinh trưởng của cây cối, tổng hợp lại để xác định dưới đất liệu có nơi mật độ nước tập trung hay không. Nhưng dù có thể xác định được thì cũng chỉ là nước dưới lòng đất, không phải trên mặt đất. Chúng ta không có thiết bị đào bới, không có khả năng lấy nước lên được..."

Âu Dương Lâm lắc đầu cười khổ: "Nói thế thì cũng bằng không!"

11 không trả lời, dùng tay gạt đất để lộ ra rễ cây, rút dao chém đứt mấy đoạn rễ rồi bỏ vào miệng nhai thử, đoạn phun ra rồi đứng lên xác định phương hướng, đi tới một thân cây khác, tiếp tục dùng tay gạt đất.

Dù không rõ rốt cuộc hắn muốn gì nhưng Âu Dương Lâm biết 11 sẽ không làm những chuyện vô tích sự, bèn lẳng lặng chờ đợi.

Nhược Thủy đi tới cạnh 11 ngồi xuống, hạ giọng chỉ hai người nghe thấy: "Thật sự rất nghiêm trọng sao?"

"Ừm... " 11 hàm hồ đáp một tiếng.

"Nếu thật sự thiếu nước, tôi có thể rút từ không khí ra. Chỗ này độ ẩm tương đối lớn, rút nước không khó lắm đâu..."

"Không nên..." 11 thấp giọng nói: "Cô không thể dùng dị năng được!"

"À... tôi cũng khong có ý định cho họ biết, chỉ cần lẳng lặng đổ nước vào bình là được rồi..."

11 không ngẩng đầu lên: "Bọn họ hỏi, cô trả lời thế nào?"

"Nói tôi đã tìm được nước?"

"Nếu họ bảo cô dẫn đi tìm nước, cô sẽ làm thế nào?"

"Cái này......" Nhược Thủy suy nghĩ một chút, thấy đúng là mình không có cách nào trả lời, đành từ bỏ ý định dùng dị năng lấy nước.

11 vẫn thấp giọng: "Không cần lo, tôi sẽ tìm được nguồn nước!"

Nhược Thủy thở dài, trở lại chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống chờ.

Đầu tiên mọi người còn tò mò nhìn 11 đào đào ăn ăn, lâu dần tự nhiên thấy nhàm. Lúc này triều đã bắt đầu rút, Âu Dương Ninh xăng xái định chạy ra chơi sóng. Nếu không phải là Âu Dương Lâm gắt gao lôi lại, e rằng nha đầu khùng này thật sự sẽ nhảy vào trong nước, thử xem mùi vị bị sóng cuốn đi là như thế nào.

Từ lúc lên bờ đến lúc nước triều xuống là khoảng hai tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, 11 đã đào ra khá nhiều hốc trên mặt đất, vừa đào vừa "ăn" vừa nghe ngóng.

Thấy nước biển đã lui hẳn, Âu Dương Lâm xác định không còn gì nguy hiểm nữa mới dám buông Âu Dương Ninh ra. Vừa được tự do, cô bé không kịp đợi lao tới trên bờ cát, rối rít tìm nhặt vỏ ốc vỏ sò. Khang Hữu Nghiệp cùng Bạch Quản và Trương Hoàng cũng thừa cơ đi xuống tìm tôm cá còn sót lại, tựu trung hắn ta vẫn không hề tin lời 11 và Âu Dương Lâm.

Nhược Thủy bị Âu Dương Ninh lôi đi cùng nhặt vỏ ốc, Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi lại, một mực nhìn theo 11 đào bới. Phan Hiểu Kiều hết nhìn Nguyệt Nhi lại nhìn sang 11, phảng phất như phát hiện chuyện lạ, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Âu Dương Lâm đứng dậy chạy một vòng quanh bìa rừng, thử xem có may tìm được nguồn nước hay không, kết quả đương nhiên tay trắng quay về. Vừa tới nơi, nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp đang đổ nước vào mũ chuẩn bị nấu hải sản, gã vội chạy lại quát lớn: "Tiểu Khang, ngươi điên à? Không phải ta đã nói phải tiết kiệm nước hả? "

Khang Hữu Nghiệp hừ lạnh một tiếng, tháo bi đông bên hông ra chuẩn bị đổ vào mũ. Âu Dương Lâm xông lên toan cướp chiếc bình lại, Khang Hữu Nghiệp giật tay ra, trợn mắt nhìn gã: "Ta dùng nước của ta, liên can gì đến ngươi?"

"Được lắm! Được lắm! " Âu Dương Lâm đỏ mặt tía tai: "Nước của ngươi ngươi cứ dùng, đến lúc khát chết cũng đừng xin của ta!" Nói rồi hừ to một tiếng, bất mãn bỏ đi.

Khang Hữu Nghiệp nghiêng bình đổ hết nước bên trong vào mũ, đoạn quay sang Trương Hoàng chìa tay: "Cho tôi bình nữa!"

Trương Hoàng thoáng giật mình, một tay giữ bi đông, lui lại: "Đừng đùa được không? Chúng ta bây giờ đúng là không đủ nước, anh đừng lãng phí như vậy!"

Khang Hữu Nghiệp trừng mắt hằn học: "Cậu tin lời hai thằng điên kia à? Trương Hoàng, từ đó đến giờ đã có lúc nào tôi gạt cậu chưa? Ta không tin, lại đi tin bọn chúng?"

"Không phải tôi không tin anh, nhưng đúng là lần này chúng ta có khiếm khuyết..."

"Trương Hoàng!" Khang Hữu Nghiệp điên tiết, ném mạnh chiếc bình không xuống cát, quát lớn: "Ta lúc nào cũng coi cậu là bằng hữu, thế mà bây giờ dám không tin tưởng ta?"

Bạch Quản thấy căng, đành đi tới dàn hòa: "Thôi nào, cãi nhau to cũng có được gì đâu?"

Khang Hữu Nghiệp hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Trương Hoàng nữa. Bạch Quản lúc ấy mới ngồi xuống bên hắn ta, hạ giọng: "Tiểu Khang, cậu hôm nay làm sao vậy? Không giống mọi ngày chút nào, có phải vì Nguyệt Nhi đối với cái tay Sở Nguyên ấy......"

Khang Hữu Nghiệp lại quát lớn: "Đừng có nói như thế! Tiểu tử kia cái gì cũng không hiểu, còn dám giả bộ lão tử trước mắt ta. Sớm muộn lão tử cũng lột da hắn ra, cho hắn biết ai mới là lão tử..."

Bạch Quản chợt lắc lắc đầu: "Người kia, không đơn giản đâu!"

"Không đơn giản....?" Khang Hữu Nghiệp khịt mũi cười lạnh: "Một thằng nhân viên quèn mà không đơn giản? Không đơn giản tại sao chỉ là đi làm công?"

"Cậu thấy thật sự hắn chỉ là nhân viên quèn?"

Khang Hữu Nghiệp chau mày: "Anh nói vậy có ý gì?"

"Một nhân viên xuất nhập khẩu, có thể biết nhiều như vậy hay không? Định luật hoàng kim tuyến chúng ta cả nghe chưa từng nghe qua, làm sao hắn biết được? "

Khang Hữu Nghiệp cười lạnh: "Hắn lừa các ngươi, cũng chỉ có các ngươi ngu như vậy mới tin...!"

Bạch Quản trầm mặc liễu một hồi, đột nhiên hỏi: "Tiểu khang, cậu có khát nước không?"

Khang Hữu Nghiệp thoáng lặng ngươi: "Cái gì? "

"Cậu có khát không?"

"Không hề!"

Bạch Quản nhặt chiếc bình trên mặt đất lên, đưa cho Khang Hữu Nghiệp: "Bây giờ cậu không khát, lúc nữa khát rồi cậu sẽ biết, cảm giác đó chỉ muốn chết còn hơn. Đổ nước lại bình đi, đến khi tìm được nguồn nước lấy ra nấu cũng không muộn...!"

Khang Hữu Nghiệp đẩy mạnh chiếc bình khỏi tay Bạch Quản, cố chấp: "Ta làm là không có làm lại. Các ngươi không ăn hả? Được, ta ăn một mình!"

Nói rồi nhặt đám tôm cá nhặt được bỏ vào mũ, lúi húi nhóm lửa bắt đầu "nấu".

Bạch Quản lắc đầu, thở dài, cũng không nói thêm, chỉ đặt chiếc bình bên cạnh Khang Hữu Nghiệp rồi đứng dậy bỏ đi.

Phía xa, Âu Dương Ninh đã bỏ giầy, vừa cười vừa chơi trò đuổi bắt với sóng biển. Chín người trong đội, chỉ có cô bé phút này vẫn vô tư, cái gì cũng không cần lo lắng.

Hiển nhiên từ xa Âu Dương Ninh vẫn thấy Âu Dương Lâm đang cau tít mày nói gì đó với Âu Dương Nguyệt Nhi, biết ca ca lo lắng vì chuyện không có nước, nhưng cô bé một mảy may cũng không có cảm giác chuyện này có gì là vấn đề. Có anh trai chị gái bên cạnh, cho dù trời sập cũng có hai người đó lo rồi. Còn tên đầu gỗ kia... Mặc dù thâm tâm rất không muốn thừa nhận, nhưng cô bé không thừa nhận cũng không được... 11 thật sự rất có bản lĩnh! Âu Dương Lâm và Nguyệt Nhi đã không những một lần kể lại chuyện 11 cứu thoát họ. Dù lần nào nghe Âu Dương Ninh cũng thấy phiền toái, nhưng lại cũng có cảm giác 11 thật sự rất lợi hại. Chị gái bị bắt đi, chính là hắn tìm ra hành tung cứu lại. Anh trai bị bắt cóc, cũng chính là hắn một mình đột nhập căn cứ quân sự, đại náo một hồi rồi cứu ra. Một mình đại náo cả căn cứ... nghĩ lại bộ tư lệnh của cha mình, một mét hai bước cũng đều có lính gác. Nếu thật sự có một ngày phải chạy vào, Âu Dương Ninh chắc mình chỉ cần hai bước đã bị đạn bắn thành tổ ong rồi. Một người có bản lĩnh như vậy, nếu không phải mình thật sự rất ghét hắn, có lẽ cũng tạm kết làm bằng hữu được (!).

Chỉ là, tại sao mình lại ghét hắn như vậy? Ghét cái gì ở hắn chứ?

"Phì phì...!" Âu Dương Ninh nhổ ra hai miếng nước bọt, lầu bầu: "Nghĩ đến hắn làm gì? Đầu gỗ là đầu gỗ, càng nhìn càng mất hứng!"

Nhược Thủy đi tới hỏi: "Tiểu Ninh, thế nào rồi? Đứng một mình lẩm bẩm gì vậy?"

"À... Không có gì...!" Âu Dương Ninh có tật giật mình, đỏ mặt: "Nước biển vào miệng, người ta nhổ ra thôi mà!" Dừng một chút lại hỏi: "Tiểu Nhu, chị thấy đầu gỗ có thể tìm được nước không?"

Ở gần mấy hôm, Nhược Thủy đã biết Âu Dương Ninh nói "Người xấu" "Bại hoại" "Đầu gỗ" đều là chỉ 11, chỉ cười cười: "Chị cũng không rõ. Nhưng ta tin nếu hắn nói tìm được thì nhất định là có thể tìm được!"

"Tại sao chị tin hắn như vậy?"

"Bằng hữu vốn nên tin tưởng lẫn nhau..."

"Người ta không phải là bằng hữu, không cần phải tin tưởng hắn!" Âu Dương Ninh bất bình giơ chân đá mạnh vào nước, bọt sóng bay tung.

Giỡn sóng một hồi, Âu Dương Ninh lại hỏi: "Tiểu Nhu, chị đã ở rừng rồi sao?"

"Rồi!" Nhược Thủy gật đầu: "Lúc trước khi huấn luyện có ở qua một thời gian..."

"Huấn luyện? Huấn luyện cái gì? "

Nhược Thủy le lưỡi, lập tức chạy chữa: "Là tập quân sự!"

"Có đúng không? Trước kia chị học trường gì vậy? Trường ngưòi ta tập quân sự chỉ có vào sân vận động tập đi đội ngũ..."

"À... mỗi nơi một khác mà..."

Âu Dương Ninh không hề để ý tới nụ cười gượng gạo của Nhược Thủy, tiếp tục hỏi: "Vậy chị có biết đầu gỗ nói có thật không?"

Nhược Thủy nhíu mày: "Nói câu nào?"

"Hắn nói ở lâu trong rừng, người ta sẽ bị cái gì đó, thiếu nước cái gì đó...!" xem tại TruyenFull.vn

Nhược Thủy gật đầu: "Cái này là thật, bên ngoài rừng người ta cảm giác không khí rất thanh khiết, nhưng đi sâu vào bên trong lại khác hẳn. Chủ yếu là mùi lá cây mục, còn có mùi xác động vật chết. Rừng càng dày thì không khí càng khó lưu thông, các mùi khó ngửi không thoát được, rất dễ khiến người ta váng đầu, thậm chí còn cảm giác buồn nôn... "

"Hây...." Âu Dương Ninh xua tay lia lịa, năm mặt: "Đừng nói nữa, càng nghe càng thấy sợ... "

Nhược Thủy mỉm cười: "Còn một chuyện nữa, lúc vừa vào rừng người ta có thể thấy cảm giác rất mới mẻ, nhưng ở lâu cảm giác sẽ thay đổi. Lúc nào xung quanh cũng là cây, mở mắt nhắm mắt, bất kể đi tới chỗ nào tất cả đều giống nhau như đúc. Cứ thế vài ngày, người yếu thần kinh sẽ thấy khó chịu, thậm chí còn có thể lên cơn... Cho nên Sở Nguyên nói càng vào rừng càng thấy khát, chị thấy rất đúng..."

Âu Dương Ninh cười: "Giống nhau như vậy, trước kia thật sự chị đã ở trong rừng?"

"À... nhà chúng ta ở Kinh Châu. Kinh Châu còn nhiều rừng lắm, lúc bé rất hay chạy trên núi chơi, không nhiều thì cũng biết một ít... "

Lúc này, Âu Dương Ninh nhìn thấy Khang Hữu Nghiệp đã nấu xong "nồi" hải sản, vội vàng bưng đến chỗ Âu Dương Nguyệt Nhi. Khoảng cách xa không nghe ra bọn họ nói gì, chỉ thấy Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng lắc đầu, hiển nhiên đang cự tuyệt uống bát "Yêu tâm thang" của Khang Hữu Nghiệp.

Âu Dương Ninh lại giơ chân đá thốc bọt nước, cằn nhằn: "Ta không thích Tiểu Khang chút nào!"

Nhược Thủy không rõ sao cô bé đột nhiên nói như vậy, hỏi lại: "Tại sao? "

"Không tại sao, chỉ là không thích, cứ nhìn thấy là ghét! Hoa si Tiểu Bảo còn đỡ hơn một chút, bất quá hắn cũng không xứng với chị ta. Nhiều nhất là bạn bè, không thể làm chồng chị ta được... " Dừng một chút, co bé kể lại: "Nói cho chị biết, đừng nhìn Tiểu Bảo hôm nay mà nhầm, kỳ thật hắn rất hung hãn đấy. Có một lần hắn đi ăn nhặt trong cơm ra một con ruồi, lập tức trở về dẫn theo người tới đập bể cả quán. Vì việc này, cha người ta vẫn mắng hắn suốt đấy..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play