<TABLE class=MsoNormalTable style="mso-cellspacing: 0in; mso-padding-alt: 0in 0in 0in 0in" cellSpacing=0 cellPadding=0 border=0><TBODY><TR style="mso-yfti-irow: 0; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-lastrow: yes"><TD style="BORDER-RIGHT: #ece9d8; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: #ece9d8; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-BOTTOM: 0in; BORDER-LEFT: #ece9d8; WIDTH: 100%; PADDING-TOP: 0in; BORDER-BOTTOM: #ece9d8; BACKGROUND-COLOR: transparent" width="100%">
Âu Dương Ninh lúc này cũng mặc bộ chiến phục đen thẫm, tóc tết lọn xoắn, càng nổi bật nước da trắn ngần. Hai chị em đi bên nhau đúng là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, nếu không phải danh tiếng của Âu Dương Nguyệt Nhi quá lớn, e là nhan sắc của cô còn bị Âu Dương Ninh qua mặt.
Nhược Thủy thì bề ngoài luôn có vẻ yếu đuối, một vẻ nhu mì dễ khiến người ta rung động, lúc này dù mặc chiến phục song bộ dạng vẫn tỏ ra nhút nhát bẽn lẽn, tuy không thể sánh bằng Nguyệt Nhi hay Âu Dương Ninh song cũng là một mĩ nữ hiếm thấy. Thường ngày dù đứng ở đâu cũng đều là hạc lập quần kê, nhưng đi bên cạnh hai đóa hoa Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh, vô hình trung Nhược Thủy lại trở thành nền tô điểm.
Ba cô gái vừa xuất hiện ở đại sảnh, lập tức có người lấy điện thoại ra điên cuồng chụp. Tiếng la hét, gào thét đinh tai nhức óc "Âu Dương Nguyệt Nhi! Âu Dương Nguyệt Nhi!" cứ hết vang lên chỗ này lại rộ lên ở chỗ khác, liên tục không ngớt.
Âu Dương Lâm tứ giận vẹt đám đông đến trước mặt Âu Dương Nguyệt Nhi, gầm lên: "Làm ồn cái gì?" Làm sĩ quan, hầu như ngày nào cũng phải gào toác cổ vỡ họng, chính nhờ sự "rèn luyện" ấy mà tiếng gầm của gã thực sự thành công mỹ mãn. Cả đại sảnh chói tai, nhất thời trở nên im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào gã.
Âu Dương Lâm tiếp tục gầm lên: "Đang là trò chơi, không phải show diễn ca nhạc! Muốn xin chữ ký, muốn chụp ảnh đợi đến buổi diễn hãy làm đi! Ai còn dám đến làm phiền, đừng trách ta đánh cho cha mẹ cũng không nhận ra!"Đoạn lại hừm mạnh một tiếng, kéo tay Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đi đến chỗ 11.
Đa số mọi người đều biết thân phận của Âu Dương Lâm nên dù ít nhiều bất bình cũng không dám mạo muội. Một số ít người không biết, sau khi hỏi qua biết thằng cha thô lỗ này là con trai Tư lệnh Quân khu 3 đồng thời còn là anh trai Âu Dương Nguyệt Nhi, lập tức không dám ho he gì nữa. Những thanh âm hậm hực oán trách chốc lát biến mất tăm ảnh, chỉ có mấy người quen mặt Âu Dương Nguyệt Nhi là vẫn còn thì thào to nhỏ.
Âu Dương Ninh giơ ngón tay cái hướng về phía Âu Dương Lâm, tán thưởng: "Anh trai, đáng mặt đàn ông lắm!"
Âu Dương Lâm ưỡn ngực, khẽ ngửa cổ hừm một tiếng đáp lại. Cô bé lập tức buông luôn một câu: "Đúng là bản chất không thể đổi, vừa khen một cái là hiện nguyên hình. Ba mươi tám đối tượng kia hẳn cũng chạy mất dép là vì thế đấy..."
Đúng lúc đó, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng "Nguyệt Nhi!", tức thì thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh. Ba thanh niên và một cô gái trẻ ăn vận lòe loẹt bước vào, đi thẳng một mạch tới chỗ mấy anh em đang đứng.
Thanh niên đứng giữa ánh mắt đầy tình ý nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi, cất giọng dịu dàng: "Nguyệt Nhi, đã lâu không gặp!"
"Uhm..." Âu Dương Nguyệt Nhi lịch sự mỉm cười: "Tiểu Bảo, chào anh!" Đoạn quay sang ba người kia chào hỏi: "Anh Hải, anh Dương, Hiểu Kiều, chào mọi người!"
Âu Dương Ninh tru mỏ đế thêm một câu: "Hoa si Tiểu Bảo!"
Tiểu Bảo nhìn Âu Dương Ninh cười xòa: "Tiểu Ninh, hơn năm không gặp lại xinh đẹp hơn rồi!"
Âu Dương Ninh trừng mắt: "Thôi xin, câu đó xưa như trái đất rồi! Lần sau cố nghĩ ra cái gì khác được không?"
"Được, lần sau nhất định đổi câu khác!" Tiểu Bảo không hề bận tâm đến thái độ của Âu Dương Ninh, tươi cười gật đầu.
Nhược Thủy ghé sát tai 11, nhỏ giọng: "Bốn người này đều là cốt cán Thiếu Hoàng Phái. Tiểu Bảo tên đủ là Trương Bảo Toàn, một trong Bát đại thiếu gia, hiện là Thiếu tá dưới trướng Âu Dương Bác. Cha hắn là Trương Đức Khai, vốn là Phó tư lệnh Quân khu 3, vừa được thắng chức Tư lệnh Quân khu 5, mẹ hắn chính là Bí thư thành ủy Vệ Thiên. Tiểu bảo và ba anh em Âu Dương lúc nhỏ ở chung trong Đại viện quân khu, si mê chị Nguyệt Nhi ngay từ lúc đó, đến nay đã hơn 20 năm vẫn chưa bỏ cuộc, vì thế mới có biệt danh Hoa si. Cẩn thận, hắn là tình địch số 1 của anh đó!"
Cô tủm tỉm cười, nói tiếp: "Người mặc quần áo trắng tên Phan Hải, là con trưởng Phan Hữu Phú, chủ tịch Tập đoàn vàng bạc Cự Phú. Cô gái bên cạnh là em hắn, Phan Hiểu Kiều, cũng sẽ ở cùng đội với chúng ta hôm nay. Người còn lại là Mạc Tử Dương, con trai Trưởng ty đặc biệt số 2, Mạc Gia Huy."
"Ty đặc biệt số 2?" 11 nghi hoặc nhìn Nhược Thủy.
Nhược Thủy giải thích: "Ty đặc biệt số 2 là một đơn vị biên chế bí mật thuộc cục Quốc An. Quốc An có cả thảy có 15 đơn vị như vậy, lần lượt đánh số từ 1 đến 15, chủ yếu phụ trách trinh sát điều tra, vây bắt gián điệp đặc vụ nước ngoài. Nghe nói trong đó có cả người của Hổ Tổ Long Hồn nằm vùng..."
11 gật đầu biểu thị đã hiểu. Cuộc dã ngoại sinh tồn hôm nay bề ngoài là tụ tập vui chơi, kỳ thực Thiếu Hoàng Phái đang ngầm lôi bè kết phái, tăng cường sức nặng cho tiếng nói trên vũ đài chính trị của mình.
Thái độ Âu Dương Lâm đối với Tiểu Bảo rõ ràng tốt hơn nhiều so với người khác, tiến lại vỗ nhẹ vào vai gã, cởi mở: "Tiểu Bảo, đến khi nào vậy?"
Tiểu Bảo mỉm cười: "Tôi tới chiều qua, vốn định gọi điện mời mấy người đi ăn nhưng lại sợ Nguyệt Nhi không thích, đến giờ mới gặp được mọi người."
Âu Dương Lâm cố tình nghênh mặt bác lại: "Có gì đáng sợ chứ? Mọi ngươì đều là bạn chơi với nhau từ nhỏ, ăn bữa cơm thì có gì khó khăn?"
Tiểu Bảo hiểu hàm ý câu "mọi người đều là bạn" của Âu Dương Lâm, song chỉ xoa mũi cười xòa. Âu Dương Lâm bước tiếp qua chào hỏi hai anh em Phan Hải và Mạc Tử Dương, rõ ràng rất quen biết mấy người này. Sau một hồi hàn huyên, gã quay sang giới thiệu mấy người với 11 và Nhược Thủy.
Tâm trí Tiểu Bảo trước sau vẫn chỉ hướng đến Âu Dương Nguyệt Nhi, trong khi hai người kia lại hoàn toàn để ý tới Âu Dương Ninh nên không hề chú tâm đến lời giới thiệu của Âu Dương Lâm, cùng lắm chỉ dừng ánh mắt ở Nhược Thủy giây lát. Nghe nói 11 chỉ là một người làm công cho một công ty may mặc Triết Nam, Phan Hải và Mạc Tử Dương thậm chí còn không thèm mất đến một câu xã giao, chỉ có Phan Hiểu Kiều là như phát hiện được con mồi săn mới, thỉnh thoảng lại đá mắt về phía 11.
Phía bên kia, Tiểu Bảo và Âu Dương Nguyệt Nhi cũng qua lại vài câu khiến đám đông tức tối nghiến răng kèn kẹt, song lại chẳng thể làm gì hơn. Một con trai của Thượng tướng, một quý tử của Trung tướng, Thượng tướng nắm đại quyền ở Quân khu Kinh thành trong khi Trung tướng lãnh đạo Quân khu 5, những kẻ tại đây dù thân phạn thế nào cũng không ai dám mạo muội...
Huống hồ, dù không nói tới bối cảnh gia đình thì chức vị của bản thân mấy gã trong quân đội cũng đều không phải thấp, hiện đã là cấp tá, nỗ lực thêm vài năm nữa leo lên Tướng quân cũng không phải chuyện không thể. Người như thế, làm bạn đương nhiên tốt hơn làm địch rồi!
Trong tiếng thì thào to nhỏ của đám đông, lại có ba người bước vào đại sảnh. Hai trong số ba người này 11 đã từng gặp hôm qua, Khang Hữu Nghiệp và Bạch Quản. Người còn lại hắn không biết, có lẽ chính là Trương Hoàng mà Khang Hữu Nghiệp đã nhắc tới.
Quả nhiên Nhược Thủy xác nhận ngay: "Người kia là Trương Hoàng, anh Lâm còn gọi là Tiểu Hoàng, cha hắn chính là Trương Anh, Chủ tịch tập đoàn Hoàng Thất. Câu lạc bộ Hoàng Thất này chính là một trong những sản nghiệp thuộc tập đoàn đó..."
Lúc Khang Hữu Nghiệp bước vào, sắc mặt Tiểu Bảo lập tức trở lạnh, nhìn về phía hắn ta hừm một tiếng nặng trịch. Không riêng anh ta, mà ngay cả Phan Hải và Mạc Tử Dương cũng ngoảnh mặt đi, làm như không nhìn thấy mấy người họ.
11 đều đã quan sát thấy hết điều đó, quay sang Nhược Thủy hỏi nhỏ: "Họ từng có khúc mắc?"
"Mâu thuẫn lớn thì không có, nhưng va chạm thì thường xuyên. Trong Thiếu Hoàng Phái mấy người này chẳng ai chịu phục ai, thường xuyên vì chuyện ai phải nghe ai mà lời qua tiếng lại..."
11 khẽ "uh" một tiếng, không hỏi gì thêm. Khang Hữu Nghiệp làm ngơ như không trông thấy mấy người Tiểu Bảo, vừa bước vào đã lớn tiếng: "Được rồi, đã đến giờ xuất phát. Mọi người đều đã chuẩn bị xong, giờ hãy ra bến tàu theo đội lên thuyền. Vẫn như cũ, mỗi thuyền dán một thẻ màu, hãy căn cứ theo màu sắc của thẻ tham gia mà lên thuyền cho đúng đội. Đừng lên nhầm thuyền đội khác, bằng không chưa ra trận đã bị bắt làm tù binh rồi!"
Đại sảnh rộ lên tiếng cười, mọt tiếng hét lớn: "Nếu có thể bị Âu Dương Nguyệt Nhi bắt làm tù binh, dẫu bị bắn chết cũng vui lòng!"
Nguyệt Nhi mỉm cười không nói gì, sắc mặt Khang Hữu Nghiệp hơi sầm xuống nhưng tức thì đổi ngay vẻ tươi cười: "Không nên lãng phí thời gian, chúng ta lập tức xuất phát. Sau khi lên thuyền, trò chơi sinh tồn dã ngoại chính thức bắt đầu!"
"Yeah!" Đám người hưởng ứng bằng những tiếng gáo thét quái đản, thi nhau ùa ra ngoài. Bến tàu cách chỉ có ba dãy phố, đi bộ cùng lắm mất năm sáu phút.
Khang Hữu Nghiệp đến trước mặt ba anh em Âu Dương, gật đầu: "Anh Lâm, Nguyệt Nhi, Tiểu Ninh, Hiểu Kiều, chúng ta xuất phát thôi!"
Sắc mặt Tiểu Bảo càng vô cùng khó coi, quay lưng về phía Khang Hữu Nghiệp, lại hừm lên một tiếng nặng trịch.
Âu Dương Lâm vỗ nhẹ vai Tiểu Bảo, nói: "Đi thôi, gặp lại trên đảo. Đến khi ấy cậu đừng có nương tay!"
Gương mặt Tiểu Bảo gắng ra vẻ tươi cười, gật đầu: "Yên tâm đi, tôi sẽ không thua anh đâu!"
"Ha ha, được, tôi đợi anh!" Âu Dương Lâm đấm nhẹ vào cánh tay gã. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Giúp tôi chăm sóc Nguyệt Nhi. Nếu Nguyệt Nhi bị thương, tôi chỉ hỏi tội anh thôi đấy!"
"Vớ vẩn, nó là em gái tôi, đến lượt anh hỏi tội tôi chắc?" Âu Dương Lâm cười, vẫy tay chào Phan Hải và Mạc Tử Dương rồi kéo đoàn rồng rắn bước ra cửa.
Mấy người họ đi rồi, Phan Hải nhổ một bãi nước bọt, hằn học: "Mẹ kiếp Khang Hữu Nghiệp, ỷ thế đại cổ đông không xem chúng ta ra gì!"
Mạc Tử Dương cũng phẫn nộ không kém: "Tiểu Bảo, cục hận này anh thật sự có thể nhịn sao?"
Tiểu Bảo vẫn cười cười: "Không nhịn thì sao? Đánh lộn à? Xin các vị, đánh hắn tôi còn sợ bẩn nắm tay!"
Phan Hải hậm hực: "Thế thì phải làm gì? Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh đều bị hắn xếp vào đội của chúng rồi!"
Tiểu Bảo xoay cổ tay, cười lạnh: "Hắn xếp thế nào là chuyện của hắn, đừng quên trò chơi có thể bắt cóc người đội khác!"
"Đúng rồi...!" Phan Hải giơ tay vỗ mạnh vào trán, tỉnh ngộ: "Tiểu tử nhà anh đúng là sáng suốt, chẳng trách không thấy sốt sắng chút nào. Mẹ kiếp, thì ra đã có hậu chiêu..."
Mạc Tử Dương phấn khích: "Vậy thì còn chờ gì nữa? Chúng ta mau lên đảo, đi tìm đội của chúng, tìm cơ hội bắt cóc Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh về..."
Tiểu Bảo lắc đầu coi thường: "Đội của chúng, mấy tay Khang Hữu Nghiệp đương nhiên không ra gì, đáng bận tâm nhất chỉ là Âu Dương Lâm. Thằng cha này về chiến thuật và kinh nghiệm dã ngoại đều không thua gì tôi, đáng tiếc lại ở cùng đội với Khang Hữu Nghiệp. Có tên họ Khang, A Lâm sẽ không thể làm đội trưởng, thế thì ưu thế lớn nhất của chúng xem như bằng không. Khang Hữu Nghiệp này đã ngu dốt còn quá tự cao, trong khi đội mình toàn là hàng bỏ đi lại còn muốn thể hiện trước Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh, ngông cuồng đến mức không thèm mang theo cố vấn. Tên ngu xuẩn này, đến chữ chết cũng không biết viết thế nào mà. Một tổ hợp rác rưởi như thế, chỉ cần mấy người khác trong đội chúng ta không quá gà mờ thì chiến thắng chúng mấy hồi! Đi thôi, nếu mấy anh bạn của chúng ta thật sự sức chiến đấu quá thấp thì bố trí cho đi chết hết, chỉ cần họ kiềm chân được Âu Dương Lâm là chúng ta có thể nước đục thả câu, bắt Nguyệt Nhi và Tiểu Ninh về. Mấy thứ hàng phế phẩm như Khang Hữu Nghiệp, đừng hòng ngăn nổi chúng ta...!"
Thương lượng xong "đại kế bắt cóc", ba gã mặt mày hớn hở gia nhập vào đại quân lên thuyền.
Gần một trăm người cả nam lẫn nữ, trang phục dã chiến rằn ri đủ loại, hào hứng rầm rộ tiến ra bến tàu. Người qua đường đã quen với cảnh đó, thậm chí không ít người đang tập thể dục buổi sáng vẫn thản nhiên làm việc riêng của mình. Hiển nhiên cư dân khu vực này đã quen với việc mỗi tháng trong sẽ có vài ngày như vậy.
Tại bến tàu có gần chục chiến du thuyền đậu ngay ngắn, trên mũi mỗi chiếc thuyền đều dán một tấm bìa giấy với một màu riêng biệt, người cầm thẻ bài màu nào sẽ lên các con thuyền tương ứng màu đó.
Mấy người 11 bước lên chiếc du thuyền dán bìa trắng. Diện tích trong khoang loại du thuyền này rất nhỏ, 10 người miễn cưỡng mới vào vừa bên trong.
Trong khoang có một dãy bàn ngăn lắp chìm vào vách thuyền. Mặt bàn đang mở, đặt một đống đủ loại dao súng.
11 đảo mắt nhìn qua, biết ngay súng trên bàn đều là giả, tuy rất giống thật song không thể lừa được người thường xuyên tiếp xúc với vũ khí như hắn. Có điều dao thì lại thật, là dao quắm đi rừng và dao dã chiến cùng một kích cỡ, ngoài ra còn có một số dao găm quân dụng. Những con dao này đều chế tác khá tinh vi, cầm khá đằm tay, xem ra Thiếu Hoàng Phái đã bỏ ra không ít tiền của.<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:truyenfull.vn:office:office" /><o:p></o:p>
</TD></TR></TBODY></TABLE>
<o:p></o:p>