Bóng tối tuy luôn luôn huyền bí hắc ám, nhưng nếu không có bóng tối thì ánh sáng cũng sẽ không còn vẻ lung linh diễm lệ của mình. Thế giới này nếu như không có người xấu, thử hỏi người tốt có gọi là tốt thật hay không?
Ánh sáng cũng như người tốt, luôn khoác bên ngoài một lớp áo diễm lệ bắt mắt ấy. Có điều dưới lớp áo ấy, không biết có bao nhiêu con sói khoác tấm da cừu?
Trong quầy bar nhạc mở tưng bừng, ở góc khuất nhất là một lão nhân đang ngồi một mình bên một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn đặt ba chai bia đều đã bật nắp, tuy nhiên cả ba vẫn còn đầy ắp. Lão nhân ngồi đó đã gần hai tiếng đồng hồ, lần lượt gọi ba chai bia song không hề nhấp một giọt.
Ông chủ quầy đã đến mấy lần, nhưng lần nào cũng chỉ đứng từ xa nhìn tới bằng ánh mắt ái ngại, từ đầu đến cuối chưa dám tiến lên nói chuyện. Nhìn bộ dạng ông ta, có vẻ như rất nể sợ lão nhân này.
Hiện mới chỉ khoảng bảy giờ tối, còn chưa đến giờ mở cửa. Nhưng hôm nay các nhân viên phục vụ đã đi làm trước mấy tiếng đồng hồ, lại ăn mặc gọn gàng đứng thành hai hàng bên cửa như đang chuẩn bị đón tiếp một đại nhân vật.
Cuối cùng, trong sự thấp thỏm chờ đợi của ông chủ quầy, ba thanh niên trẻ đầy khí thế bước vào.
Nhìn thấy ba người, chủ quầy lập tức lấy lại tinh thần, mặt nở nụ cười nghề nghiệp, bước lên lễ phép: "Dương thiếu gia!"
Thanh niên được gọi là Dương thiếu gia đi giữa khẽ gật đầu cao ngạo, không thèm nhìn chủ quầy mà đảo mắt kiểm tra một hồi, đoạn hỏi: "Đã sắp xếp ổn chứ?"
Chủ quán tươi cười: "Tất nhiên! Dương thiếu gia có việc, chúng tôi đâu dám không nể mặt!"
Dương thiếu gia cười nhạt, đang định quay ra thì một người cùng đi chợt sầm mặt, ghé tai gã nói thầm mấy câu rồi chỉ về phía lão nhân đang ngồi.
Chủ quán lúc đó mới kín đáo thở dài, khẽ rung nhẹ cơ thể béo phệ đoạn kéo khăn giấy liên tục lau mồ hôi. Dương thiếu gia nhìn theo hướng gã bạn chỉ, mắt tối đi, trầm giọng: "Chu lão bản, chuyện này là thế nào?"
"Việc này... việc này..." Cơ thịt trên mặt Chu lão bản giật liên hồi, ấp úng một lúc không thể thốt lên lời. Dương thiếu gia hừm một tiếng nặng trịch, trừng mắt nhìn ông ta: "Chẳng phải ta đã nói tối nay ta bao trọn hả? Thế nào, hay không muốn làm ăn nữa?"
"Không... không... không phải...!" Chu lão bản hoảng hốt cuống cuồng, thở dài thườn thượt: "Dương thiếu gia, quả thật hôm nay ngoài cậu tôi không tiếp đón bất cứ ai khác..."
Dương thiếu gia chỉ thẳng vào lão nhân, lớn tiếng: "Thế kia là cái gì? Sao lão ta vào đây được!?"
Trán Chu lão bản vã mồ hôi, khuôn mặt béo núc áp sát bên tai Dương thiếu gia, nói khẽ: "Người này nhất định đòi ngồi ở đây, bảo là đã hẹn trước với khách..." Không đợi Dương thiếu gia nổi cáu, ông ta lập tức tiếp lời: "Tôi cũng đã đuổi nhưng người đó... người đó lai lịch không vừa, dân thường như tôi đâu dám..."
"Á à...?" Dương thiếu gia nhếch mày, cười lạnh: "Lai lịch không vừa? Lai lịch gì?"
Chu lão bản ghì thấp giọng: "Người của Bộ chính pháp!"
Sắc mặt Dương thiếu gia có chút trầm xuống... Bộ chính pháp đúng là không phải loại thiếu gia như gã có thể coi thường. Đây là một bộ lớn, quản lý cả nội vụ và tư pháp của Nhà nước, có thể nói là một cơ quan ai cũng muốn kết giao, cả mấy vị quan chức trong Dương gia thường ngày cũng phải lôi kéo đi lại với các lãnh đạo bộ này. Nếu thực sự chỉ vì chút chuyện nhỏ mà kết oán với người của Bộ chính pháp, khéo ngày mai Dương lão gia lại lóc hết da trên người gã không chừng.
Dương thiếu gia đảo con ngươi hai vòng, cho Chu lão bản lui xuống rồi đổi hẳn vẻ cao ngạo, tươi cười bước đến trước bàn lão gia, mỉm cười: "Xin chào lão tiên sinh, không biết nên xưng hô với ông thế nào? Tôi là Từ Tử Dương, cha tôi chính là Từ Thiên Bình của Quốc Vụ Viện!"
Lão nhân chậm rãi ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc qua mặt đối phương. Tướng mạo ông ta khá bình thường, thuộc loại lẫn vào dám đông là không thể tìm ra. Đáng chú ý nhất là chỉ là một vết sẹo mờ trên góc trán, có vẻ là dấu tích từ thời trai trẻ.
Thấy vẻ thờ ơ của lão nhân, trong lòng Từ Tử Dương không khỏi tức tối song vẫn cố mỉm cười: "Nghe nói lão tiên sinh là người của Bộ chính pháp? Bộ chính pháp tôi cũng quen không ít lão tiền bối, có điều hình như ngài trông rất lạ. Chúng ta chưa từng gặp nhau phải không?"
Ông già chăm chú nhìn chai bia trên bàn, trước sau vẫn không đoái hoài gì đến gã thiếu gia. Trong mắt Từ Tử Dương lóe lên một tia sáng thâm hiểm, song ngay lâp tức lại dùng tiếng thở dài che đi, trên mặt vẫn treo nụ cười: "Phải rồi... tôi không có ý gì, chỉ là hôm nay Khoa văn trường chúng tôi thi đấu thể thao giành giải nhất, các bạn trong khoa đều rất cao hứng muốn ăn mừng. Tôi có ý định bao trọn cả nơi này, tối nay tất cả cùng quậy một trận..."
Lão nhân nhếch mắt liếc nhìn gã, nhãn thần lộ rõ vẻ căm ghét, chỉ một thoáng rồi dịch trở lại trên chai bia như thể ba cái chai đó còn có sức hút hơn cả kẻ đang nói chuyện với mình.
Từ Tử Dương không khỏi bị một phen chưng hửng, trên mặt đã lộ ra nét tăm tối. Bất kể lúc nào hay ở đâu, chỉ cần nhắc nhẹ đến thân phận của cha gã thì dù có là ai cũng phải nể mặt vài phần. Không nể mặt Từ Thiên Bình sao? Ở Kinh thành này ai không biết Từ Tử Dương là quý tử của Từ Thiên Bình, Từ Thiên Bình lại là con trai của Thượng tướng Từ Đại Thương? Mà Từ Đại Thương lại chính là một trong số ít đồng ngữ của Thượng tướng Âu Dương Bác tư lệnh Quân khu 3 Trung Quốc. Ngoài ra mẹ Từ Tử Dương còn là Đại tiểu thư Dương gia, một trong ba Đại gia tộc Kinh thành. Gia thế hiển hách như thế, tại kinh thành này Từ Tử Dương hoàn toàn thoải mái tung hoành. Thường ngày chỉ cần kênh ra thân phận của cha là ngay cả những nhân vật tầm cỡ trong quân chính cũng phải khách sáo, đâu có giống như lão già quái đản này!
Tuy trong bụng đầy tức tối nhưng Từ Tử Dương sinh trưởng trong cửa quan, từ nhỏ đã biết những quy tắc bất thành văn của quan trường, trước khi chưa chứng minh được thân phận lão già này là thật hay giả thì gã không dại gì đắc tội. Đạo của kẻ làm quan chính là như vậy, có thể tránh thì tuyệt đối không nên gây sự với người khác, nhất là với những người lai lịch đang nghi ngờ, bằng không chỉ một câu nói thất thố cũng đủ khiến cả đời đừng hòng ngoi lên được.
Từ Tử Dương gặng ho một tiếng che đi vẻ gượng gạo, cố mỉm cười: "Mong lão tiền bối đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý đuổi ông đi. Ông chịu ở đây cũng là nể mặt đám tiểu bối chúng tôi lắm, có điều nhỡ lúc mấy đứa bạn học của tôi điên lên chỉ sợ sẽ làm phiền đến ông, khi ấy mong ông cũng bỏ quá cho...!"
Lão nhân cầm một chai bia lên lắc qua lắc lại, trước sau ánh mắt vẫn chỉ chăm chú vào cái chai, cất giọng khinh khỉnh: "Nói xong chưa?"
"À...?"
"Nói xong thì có thể cút được rồi!"
Sắc mặt Từ Tử Dương sầm xuống, mắt lóe hung quang chằm chằm nhìn lão nhân, một lúc lâu mới miễn cưỡng ép ra nụ cười nhạt: "Vậy tôi không làm phiền!"
Nói đoạn đứng dậy quay đi, hằn học nghiến rít hai hàm răng, nháy mắt ra hiệu cho Chu lão bản vẫn đứng từ xa quan sát. Chu lão bản lập tức hiểu ý, líu ríu bước lại.
Từ Tử Dương kéo ông ta vào một góc vắng, thì thào mấy câu. Có vẻ như gã Chu lão bản làm việc gì đó rất khó khăn bởi thỉnh thoảng lại thấy ông ta nhăn mặt liếc nhìn về phía lão nhân. Nhưng một khi Dương thiếu đã muốn, dù có là việc khó đến đâu Chu lão bản vẫn không thể không gật đầu, về phần trong lòng nghĩ thế nào thì e chỉ có bản thân ông ta mới rõ.
Từ Tử Dương có vẻ rất hài lòng với thái độ của Chu lão bản, vỗ vai ông ta tán thưởng vài câu rồi một mình đi ra khỏi quán. Trong khi đó thì Chu lão bản mặt dài thượt, nặng nề bước đến trước bàn lão nhân, cười nói qua loa vài câu, vòng vo mãi mới nói rõ mục đích: Từ thiếu gia muốn mời ông di giá lên ngồi tầng hai.
Cũng may lão nhân cũng không quá khó hầu, nghĩ một hồi cũng gật đầu nhận lời. Chu lão bản như vừa đánh một trận đại thắng, nhẹ nhõm dẫn khách lên tầng trên. Cùng lúc đó, Từ Tử Dương gọi điện thoại cho cha hắn...
"Cha, con không gây chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi Bộ chính pháp có một người thế này thế này không... Liên quan gì đến con à? Đương nhiên là liên quan rồi! Hôm nay khoa con thi đấu được vô địch, con bao cả quán cho cả khoa ăn mừng ai ngờ lão già này cứ ì ra không đi. Cha nói xem một lão già sáu bảy mười ở lì trong quán bar làm gì? Cha đã từng gặp người già nào đến những nơi như thế này chưa?... Con bớt kiếm chuyện đi à?... Con đâu muốn kiếm chuyện... Vốn dĩ con cũng không có ý định đuổi lão ta đi, chỉ là lão ta tự đến nói là người của Bộ chính pháp. Nghe nói con là con của cha, lão còn nói ngay trước mặt con Từ Thiên Bình là cái thá gì, gặp lão ta đến thở cũng không dám... Lão còn bảo con biến đi, cha nói xem có tức không? Tên ạ? Lão không chịu nói tên với con. Đặc điểm? Hình như cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một lão già, à... trên trán lão có một vết sẹo…"
Trở lại trong quán, bộ mặt của Từ Tử Dương đã trở nên hoàn toàn khác, liên tục phát những tiếng cười lạnh nhằm lên tầng hai. Vừa thấy bộ dạng gã ta, hai tên bạn biết ngay ai đó sắp gặp xui xẻo rồi...
Quả nhiên Từ Tử Dương nháy mắt ra hiệu, cả hai cùng cười tít mắt bước lại: "Dương thiếu!"
"Theo ta!" Từ Tử Dương hùng hổ bước lên tầng. Không cần gã dặn dò, hai tên bạn đã biết phải làm gì. Ba tên thanh niên hợp thành hình tam giác vây quanh chiếc bàn lão nhân đang ngồi tay gõ vào mặt bàn hệt như đám xã hội đen trong phim đang gây sự...
Từ Tử Dương thay đổi hẳn thái độ khiêm tốn khi trước, cất giọng âm u quái đản: "Lão tiên sinh, thật sự là người của Bộ chính pháp?"
Từ đầu đến cuối lão nhân chỉ nhìn ra cửa cầu thang, đến một cái liếc mắt cũng không chịu mất cho ba gã công tử.
Từ Tử Dương cười lạnh: "Lạ thật, vừa rồi tôi gọi điện hỏi, Bộ chính pháp hình như không có người già như ông thì phải?"
Lão nhân nhạt giọng: "Cha ngươi cũng không dám điều tra ta, ngươi là cái thá gì?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sắc mặt Từ Tử Dương trầm xuống, mắt thoáng hiện một vệt hung quang nhưng rất nhanh giấu đi, miệng cười khinh khỉnh, chậm rãi: "Phải rồi, cha tôi thật sự không dám điều tra ông nên tôi đã gọi điện hỏi ông nội. Hừm, ông nội tôi ông có nghe nói chứ?"
Tên béo bên cạnh lập tức tiếp lời: "Ông nội của Dương thiếu chính là Thượng tướng Từ Đại Thương Tư lệnh Quân khu Thành Xuyên." (Thành Xuyên: Thành Đô và Tứ Xuyên)
Lúc trước nghe Chu lão bản nói lão nhân là người của Bộ chính pháp, cả hai tên dều không dám làm liều. Giờ Từ Tử Dương tỏ thái độ như vậy, rõ ràng bảo lão già này là giả mạo. Nếu đã là giả mạo thì dễ rồi... Gã béo đi cùng lập tức ngồi vắt chân lên bàn, ăn nói không còn kiêng nể gì nữa.
"Hây, Đại Hùng..." Tên gầy hơn thốt lên vẻ quái đản: "Đừng có tùy tiện báo danh Từ thượng tướng chứ, có kẻ són ra quần mất! Đừng nói Từ thượng tướng, chỉ là tên của ông ngoại Dương thiếu cũng đủ doạ ngã mấy chục người một lúc rồi..."
Hai gã công tử kẻ tung người hứng, tự lấy làm đắc ý, không hề nhận ra khoé mép lão nhân đang nhếch một nụ cười đầy khinh miệt.
Từ Tử Dương hùa theo cũng cười lên ha hả, chợt hắn vỗ trán làm ra vẻ hổ thẹn: "Ây a, quên mất không giới thiệu với ông..."
Gã chỉ vào tay tên gọi Đại Hùng: "Đây là Hùng Triển Báo, ông nội chính là Hùng thiếu tướng Phó tư lệnh Quân khu 3. Cha hắn cũng rất cừ, là Phó chánh án Toà án thành phố. Vị này là Dư Giai Vĩ, cha của Tổng giám đốc tập đoàn Mãn Phúc, mẹ còn là Phó thị trưởng Lam Kinh cơ đấy..."
Ba tên cùng oang oang giới thiệu thân thế hiển hách của đồng bọn, tuy từ ngữ rất khiêm tốn nhưng mặt đắc ý không biết đâu mà kể, chẳng khác những hào quang hiển hách kia đều thuộc về chính bản thân chúng. Còn lão nhân từ đầu đến cuối vẫn không thèm để ý, thậm chí không thèm đá mắt nhìn sang lấy một lần. Ánh mắt ông ta thủy chung vẫn dán vào cửa cầu thang...
Nhìn vẻ coi thường đó, đừng nói kẻ luôn cao ngạo hống hách như Từ Tử Dương, cả hai tên kia cũng không kiềm nổi tức giận.
Từ Tử Dương nháy mắt cho Dư Giai Vĩ. Tên này lập tức hiểu ý, gõ nhẹ mặt bàn, cao giọng: "Này ông già, nghe nói ông là người của Bộ chính pháp? Bộ chính pháp chúng tôi quen không ít, sao chưa từng gặp ông? Không phải là mạo nhận đấy chứ hả?"
Từ Tử Dương mặt đỏ gay: "Giai Vĩ chớ nói bừa, dù thế nào người ta cũng là lãnh đạo...!" Gã cố tình nhấn mạnh hai chữ "lãnh đạo", vẻ đầy châm biếm.
Hùng Triển Báo không chịu kém: "Dương thiếu, thời này chuyện giả làm quan chức cũng đâu có gì lạ? Mấy ngày trước chẳng phải còn có người mạo nhận Thượng tá, lừa ăn lừa uống bên ngoài, lại còn lừa cả tình cả tiền người ta... Ba người chúng ta tuy chẳng có kinh nghiệm gì, nhưng cũng không thể để người khác lừa dễ dàng được."
"Cũng phải, cũng phải..." Từ Tử Dương vừa đắc ý vừa cố làm ra vẻ khó xử: "Hay là thế này... Lão tiên sinh, có thể cho chúng tôi xem Thẻ công tác không? Hà hà... chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là đề phòng vẫn hơn, ông nói có phải không? Tin là lão tiên sinh cũng không trách mấy người trẻ chúng tôi không hiểu chuyện chứ?"
Lão nhân không hề có ý lấy Thẻ công tác, cũng có vẻ như tai ông ta bị điếc, chỉ chăm chăm nhìn ra cửa... Bất chợt, cặp mắt như vô thần của ông ta chợt phát ra ánh sáng khiếp người, tựa như một con yêu tinh đói khát chợt phát hiện ra con mồi, càng nhìn dán vào cửa...
Ba gã công tử ngây ra, theo bản năng cũng quay đầu nhìn xuống...