Hai người nằm kia 11 đều quen biết, thậm chí có thời gian từng là đồng nghiệp trong Long Hồn, Thiết Tướng và Hồng Hoa!

Lãnh Dạ và Hoả Điểu cũng lặng đi giây lát, Hoả Điểu căn bản không quen biết nên nên ngoài kỳ dị phần lớn chỉ là tò mò. Lãnh Dạ thì thật sự kinh ngạc, buột miệng kêu lớn: "Hồng Hoa?"

"Hả?" Hoả Điểu ngạc nhiên: "Anh quen họ hả?"

Lãnh Dạ so vai cười ngượng ngùng, vốn khi bước vào gã bị thân hình tuyệt đẹp của Hồng Hoa hút hết thần trí nên lúc này mới nhận bên cạnh còn có Thiết Tướng. Nam nhân nhìn nam nhân có gì thú vị chứ? Đó gọi là gì, nam nhân háo sắc mà!

"Đều là thành viên Long Hồn, bị bắt cóc mấy tuần trước!" 11 vừa nói vừa đi đến chiếc máng có Thiết Tướng, quan sát hồi lâu, khi cảm thấy không có gì nguy hiểm mới mở nắp máng ra.

"Hả?" Nghe nói hai người đều là thành viên Long Hồn, Hoả Điểu càng hết sức kinh ngạc. Ở bên ngoài, Long Hồn từ lâu đã được thần thánh hóa, thành viên Long Hồn ai cũng bí hiểm như thần long. Cả Hỏa Điểu cũng nhiều lần tự hỏi, không biết người trong Long Hồn hình dáng như thế nào? Nhưng giờ nhìn thấy thì không phải cũng có hai cái mắt, một cái miệng giống mình sao.

11 ngồi xuống kiểm tra qua Thiết Tướng, tim mạch hoạt động bình thường, hơi thở có nhanh một chút, mấy chục ống mềm nối thông với các thiết bị cạnh máng, có ống vẫn đang truyền dịch.

Tiến sĩ điên đang làm thí nghiệm gì trên người Thiết Tướng vậy?

11 tò mò kiểm tra từng ống mềm, xem chúng nối với những dụng cụ gì. Đúng lúc ấy, hai mắt Thiết Tướng bỗng mở trừng, ánh mắt giận dữ đầy gân máu nhìn đăm đăm lên trần nhà, như một kẻ thù không đội trời chung nào đó đang nấp trên đó.

"Chà!" Hoả Điểu giật mình bất giác lùi ra mấy bước, sau đó lại nghĩ thằng cha kia cũng chỉ là một con người, đâu phải cương thi âm binh gì... liền nghênh ngang tiến lên hai bước.

11 không giật mình nhưng cũng khá ngạc nhiên... "Thiết Tướng!" Hắn thử gọi nhỏ.

Cổ họng Thiết Tướng bỗng phát ra tiếng rống khẽ như dã thú, hai tay nhanh như cắt rứt những ống cắm khỏi người, còn chưa ngồi dậy đã tung một cú đấm vào mặt 11.

11 vội vàng nhảy ra sau. Thiết Tướng không thôi, vừa gầm gừ vừa từ máng thí nghiệm bò lên, đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm vào 11.

Lãnh Dạ vội hét: "Thiết Tướng, anh làm gì vậy?"

"Không ích gì đâu..." 11 nhíu mày: "Hình như hắn mất ý thức rồi."

Lãnh Dạ giật mình: "Đây là chuyện gì vậy?"

"Hừ...!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Thiết Tướng gầm lên, chân giơ cao từ trên bổ xuống đầu 11. 11m tức khắc phản ứng, dùng Nguyệt Vũ Bộ lắc lư hai lần rồi lánh ra sau Thiết Tướng. Bàn chân Thiết Tướng trệch mục tiên bổ ngay xuống nắp chiếc máng có Hồng Hoa phía sau. Lập tức một tiếng "keng" lớn vang lên, chiếc nắp kính dày vỡ tan tành, mảnh vụn rơi đầy trên người Hồng Hoa.

Lúc này 11 đã vòng ra sau Thiết Tướng, chém mạnh tay lên gáy định đánh ngất gã. Nhưng không biết vì cơ thể Thiết Tướng đã cải tạo hay sức lực 11 chưa hồi phục nên gã không ngất, chỉ bị đẩy về phía trước mấy bước.

Thiết Tướng như bị chọc giận cực độ, hai tay giơ cao, mặt ngửa lên trời rống một tiếng điên cuồng. Tất cả các đồ kim loại trong căn nhà bị chấn động, phát ra những tiếng ken két chói tai.

"Aaaaaaaaa....!" Thiết Tướng rống lên tiếng thứ hai, cánh tay hạ xuống vươn về phía 11.

11 nhanh chóng bước tránh qua một bên. Bỗng nhiên một khúc kim loại lớn phía sau Thiết Tướng bay vụt lên, lao vút qua bên cạnh gã về phía trước.

Lãnh Dạ và Hoả Điểu chỉ thấy một tia trắng loé sáng, rồi "ầm" một tiếng khoan thủng lỗ to trên tường gạch. Nếu 11 không tránh kịp, e rằng cú đập vừa rồi có thể khiến hắn hộc máu tại trận, còn như người thường thì chắc chắn xương tan thịt nát rồi.

Hoả Điểu há hốc mồm, mặt nghệt ra không tin nổi. Kia đúng là người ư? Có ai từng thấy người có thể làm kim loại bay lên, còn có thể dùng làm vũ khí như thế chứ?

Nét mặt Lãnh Dạ cũng đầy vẻ kinh ngạc, tuy gã biết có sự tồn tại của những người dị năng, nhưng bình sinh chỉ mới thấy qua 11 dùng tay không tạo băng, chưa nghĩ đến người có dị năng về kim loại. Không biết tiểu tử 11 kia có thể tạo ra băng khối để đập người khác không?

11 hiển nhiên không có thời gian nghĩ nhiều như hai gã, bởi tất cả các thứ kim loại trong phòng, dao kéo, vỏ hộp, ốc vít... đều đang bay loạn lên, dù thi triển Nguyệt Vũ Bộ hắn cũng mấy lần chút nữa bị đập trúng. Bị mấy thứ này đánh vào người không phải là chuyện đùa, dưới sự điều khiển của Thiết Tướng bất cứ vật nào cũng mang lực sát thương rất mạnh, chỉ cần một mẩu sắt nhỏ cắt qua cổ, bảo đảm sẽ làm cho đầu cổ chia lìa.

Dần dần 11 bắt đầu nổi cơn giận. Không phải hắn không có cơ hội phản công mà ngược lại, nếu ra tay thì từ nãy tới giờ Thiết Tướng đã bỏ mạng mấy lần rồi. Nhưng 11 không thể làm như vậy...

Nếu Thiết Tướng chết trong tay hắn, mối thù giữa hắn và Long Hồn càng không thể hóa giải, như vậy kế hoạch lần này với 11 sẽ trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Toan tính đó khiến 11 không thể dùng sát chiêu, mà võ công thông thường với Thiết Tướng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì, cho nên 11 càng luác càng rơi vào bị động.

Lãnh Dạ và Hoả Điểu hiển nhiên nhận ra 11 đang gặp nguy, nhưng lại không thể giúp được gì. Lãnh Dạ không cần nói, Hoả Điểu cũng lo liên lụy đến Vận Mệnh. Nếu gã giúp 11 giết Thiết Tướng, Long Hồn tất sẽ sống chết với Vận Mệnh, điều này không chỉ với Vận Mệnh mà còn đối với kế hoạch lớn của 13 là không hay chút nào. Cho nên cả hai gã chỉ có thể đứng một bên nôn nóng, lòng thầm mắng 11 lắm chuyện, đây hoàn toàn là do hắn tự chuốc lấy thôi.

Trong nhà hiện giờ là một cảnh tượng tan hoang, các mảnh kim loại bất kể lớn hay nhỏ bay loạn xạ khắp nơi, càng lúc càng dày đặc. Lãnh Dạ và Hoả Điểu bất đắc dĩ phải lui ra khỏi phòng, nếu còn đứng trong đó e rằng hai gã sẽ chết trước cả 11.

Cuối cùng 11 cũng không thể tránh né mãi, bèn tri triển Nguyệt Vũ Bộ vòng ra sau lưng Thiết Tướng, dùng ngón tay xỉa mạnh vào yếu huyệt trên cột sống gã.

Một mảnh kim loại nhỏ bay nhanh như sao xẹt đến bên hông 11. Suy nghĩ thoáng qua, cuối cùng hắn quyết tâm dù bị thương cũng phái đốn ngã Thiết Tướng trước...

"Xoẹt!" mảnh kim loại lao thẳng vào bên trái bụng 11, xuyên từ bên nọ qua bên kia, ngón tay hắn cũng đồng thời điểm mạnh vào huyệt cột sống của Thiết Tướng.

Thời gian như ngừng lại, cả hai đều giữ yên tư thế bất động, các mảnh kim loại bay khắp nơi cũng dừng lại, nổi lập lờ trong không khí.

Bỗng nhiên các mảnh kim loại đồng loạt rơi xuống, phát ra những tiếng loẻng xoẻng hỗn tạp, Thiết Tướng lắc lư mấy cái rồi từ từ nhắm mắt, ngã về phía trước.

11 nhanh chóng bước lên đón lấy gã, quét sạch một khoảng sàn nhà rồi để Thiết Tướng nhẹ nhàng nằm xuống, không quản chính mình cũng đang bị thương, trước tiên vạch mí mắt Thiết Tướng ra kiểm tra.

Nghe bên trong đã yên tĩnh lại, Lãnh Dạ và Hoả Điểu mới dám trở vào. Lãnh Dạ sờ trán Thiết Tướng, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Không biết!" 11 lắc đầu, quả thực hắn không rõ trên người Thiết Tướng đã xảy ra chuyện gì. Thiết Tướng không giống như bị khống chế mà ngược lại, rơi vào trạng thái cuồng loạn.

Cuồng loạn là chỉ trạng thái khi một người tức giận, căng thẳng hay sợ hãi đến cực độ, tự nhiên loạn động không còn điều khiển được bản thân. Người rơi vào trạng thái này không phân biệt bạn hay thù, cứ thấy xuất hiện trước mắt là tấn công không nương tay, đến khi mọi người đều ngã hoặc sức lực bản thân suy kiệt mới thôi. Từng có người mộng du bị rơi vào trạng thái cuồng loạn, giết hết cả nhà rồi phá hoại đồ đạc, đến khi sức lực suy kiệt cũng tự tử luôn. Chuyện này từng làm chấn động cả thế giới, trở thành một kỳ án không thể phá giải. Nhiều nhà tâm lý học cũng chính từ vụ án này bắt đầu nghiên cứu trạng thái cuồng loạn của con người.

"Có cách gì không?" Lãnh Dạ nhìn quanh cười khổ sở. Sức phá hoại của những người dị năng thật đáng sợ, không dùng dao súng mà phá tan tành cả ngôi nhà.

11 suy nghĩ, đoạn vỗ vỗ vào Thiết Tướng: "Mang họ đi!"

"Mang điiii...?"

Hoả Điểu trợn mắt. Gã không quen biết Thiết Tướng và Hồng Hoa, hai người này sống hay chết đâu liên quan gì? Huống hồ hiện giờ ba gã tự lo cho mình còn không xong, tha theo hai cái xác sống này có phải là tự tử không chứ?

Lãnh Dạ không nói gì, chỉ dùng hành động thể hiện sự ủng hộ với 11. Gã tiến lên vác Thiết Tướng lên vai, nghĩ một lúc chuyển sang cho Hoả Điểu, chính mình thì chạy đến ôm Hồng Hoa nhác lên.

Ôm một thiếu nữ dù sao cũng hơn phải vác một gã đàn ông!

11 hiển nhiên biết rõ, mang theo Thiết Tướng và Hồng Hoa lúc này là rất không sáng suốt, nhưng hắn có toan tính xa hơn. Thiết Tướng hay Hồng Hoa sống chết hắn không quan tâm, cái hắn quan tâm là lợi ích bản thân. Hoặc đưa hai người này đi theo, hoặc bỏ họ ở lại rồi quay lại cứu sau, giữa hai cách 11 chọn lựa cách thứ nhất. Nếu cứ thoát ra rồi quay lại cứu người, nhỡ Thiết Tướng và Hồng Hoa bị giết hay bị đối phương mang đi, mọi mạo hiểm của 11 từ trước tới giò xem như đổ sông đổ bể.

Lãnh Dạ thì không nghĩ nhiều như vậy, gã là loại người luôn đặt hưng vong quốc gia lên trên hết, bao nhiêu năm vì quốc gia lăn lộn trong xã hội đen như vậy còn không một lời oán thán, giờ cứu sống hai thành viên Long Hồn đương nhiên là chuyện tuyệt đối phải làm! Dù 11 nói bỏ mặc e rằng Lãnh Dạ cũng sẽ thuyết phục hắn cứu họ, huống hồ 11 lại ra lệnh mang theo.

Lãnh Dạ bước tới, nhẹ nhàng phủi những mẩu thủy tinh trên người Hồng Hoa, nhân tiện thưởng thức một chút vẻ đẹp tuyệt mỹ của thiếu nữ. Thân hình Hồng Hoa thật hấp dẫn đến mê li, dù đang bất động như xác chết cũng khiến người ta phải rung động tâm can.

Từ mũi Hồng Hoa bỗng phát ra tiếng gừ nhỏ, mí mắt giật nhẹ vài cái. Theo kinh nghiệm trước, Lãnh Dạ vội nhảy tránh sang bên, chỉ lo Hồng Hoa cũng đột nhiên tung cho gã một đấm. Không có thân thủ nhanh lẹ như 11, Hồng Hoa mà đấm chắc gã sẽ lãnh đủ!

"Chà, lại nữa rồi sao?" Hoả Điểu giật bắn mình, vác Thiết Tướng toan bỏ chạy. Đối diện với quái vật điều khiển kim loại, đánh không được giết cũng không xong, không chạy thì còn biết làm gì?

Mắt Hồng Hoa từ từ mở to, đôi mắt đầy gân máu nhưng không có sự nổi giận và lạnh lùng như Thiết Tướng, chỉ mơ màng vô định.

11 đến gần, gọi nhỏ: "Hồng Hoa!"

Đồng tử Hồng Hoa đảo tròn, dừng lại trên mặt 11, đầu tiên còn mơ hồ, đoạn như hồi phục được chút ít thần thái, kêu khẽ: "Băng…!" Bất giác ngoẹo sang bên, hôn mê trở lại.

Lãnh Dạ lấy lại vẻ tự tin, ngượng ngùng bào chữa: "May quá, còn tưởng lại thêm một người khùng nữa chứ! Hà, cô ấy sao lại nhớ được cậu, còn Thiết Tướng sao lại không nhận ra?"

11 lặng lẽ lắc đầu: "Đi thôi!"

"Ừ!" Lãnh Dạ vội tiến lại ôm Hồng Hoa nhác lên, theo sau 11 đi ra cửa.

Vừa ra đến cửa, gã chợt nhớ ra, hất đầu về phía mất căn nhà bên cạnh: "Bọn Hầu Tử liệu cũng ở đây không?"

"Đi xem thử!" 11 không phản đối.

Hoả Điểu không khỏi thở một hơi não nề. Cứu hai người đã là cố gắng tối đa, nếu lại thêm hai người nữa thì thà tự tử còn hơn!

Mở cánh cửa đầu tiên, lập tức trong nhà xông ra mùi hôi thối. 11 lách vào dạo một vòng rồi nhanh chóng trở ra. Bên trong không người, chỉ có một vucng nước bẩn bốc mùi chua loét, còn có mấy dụng cụ điều trị và một bình nước quả chưa dùng hết.

Mở cánh cửa thứ hai, cũng y như vậy...

Cho đến căn nhà thứ ba...

"Kẹt kẹt!" 11 vặn khóa, đẩy cửa, lập tức ngửi thấy một mùi chua rất giống mùi ở ngôi nhà đầu tiên, nhưng có cái gì đó khác biệt...

Ngôi nhà tối đen không có chút ánh sáng. Vận công lên mắt, hắn nhận ra trong cái hốc góc tường có một người...

Người này như đang quỳ mà cũng như đang ngồi, thân hình ẩn trong bóng tối, nếu không nhờ hơi thở yếu ớt có lẽ 11 cũng không chú ý ngay đến cái góc này.

Nghe tiếng mở cửa, người ở góc nhà từ từ ngẩng đầu lên. Bốn mắt gặp nhau, sắc mặt 11 lại đột nhiên thay đổi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play