Hải Thỉ, là trung tâm mua bán lớn nhất của Long Quốc, đồng thời cũng là một trong những khu kinh tế phát triển nhất ngoài kinh thành.

Tại trung tâm một con đường tên là Hải Khẩu ở Hải Thị thị khu là tòa cao ốc hai mươi bốn tầng Ma Thiên, tòa nhà này thuộc sở hữu của tập đoàn Long Duyên, cho các công ty khác thuê để làm trụ sở.

Bở vì là tòa nhà văn phòng nên lượng người ra vào rất lớn, lượng xe tư ra vào cũng rất nhiều không khiến cho bảo an quan tâm lắm, nhiều nhất cũng chỉ liếc mắt qua một cái rồi thôi. Chỉ có duy nhất một chiếc xe khiến bọn họ ấn tượng là do thân xe đầy bụi, nhìn qua có vẻ như là mới rời đương cao tốc tới đây.

Chiếc xe vừa dừng lại, từ bên trong ba người bước có ba người, lái xe là một người tóc vàng, tai deo một đôi bông tai, nhìn qua có vẻ đắt tiền, tuổi chừng hai mươi tuổi. Người này xuống xe ngáp một cái rồi nói:

- Sở ca, Dạ ca, đến nơi rồi.

Trong xe còn hai người đang ngồi, cả hai đều mang một kính đen. Hai người đó chính là Mười Một và Lãnh Dạ, mà lái xe chính là bạn sinh tử chi giao của Vịt Bầu. Bởi vì Mười Một cùng Lãnh Dạ đều không có tiện lộ diện, do đó không thể lái xe, vì thê Phì Áp nhờ một người bằng hữu tới đây hỗ trợ, chỉ là người này kỹ thuật lái xe quả thật là quá tệ đi.

Mười Một cùng Lãnh Dạ liếc mắt nhìn nhau, mỗi người mở một cửa bước xuống. Lãnh Dạ xuống xe, liền đ về phía trước xe, đưa cho tài xế một cái bọc:

- Dâm Côn, ở đây chờ chúng ta.

Ngoại hiệu của Vịt Bầu trước kia là Dâm Áp, cùng Dâm Côn va Dâm Tặc, tự xưng là Dâm Ma tam nhân, đồng thời cảm tình giữa ba người cũng rất tôst. Hầu Tử sau khi được Mười Một cứu ra, cũng là nhờ Vịt Bầu giao hắn cho Dâm Tặc an bài một nơi để dưỡng thương.

Dâm Côn mở bọ ra, bên trong là một cọc tiền, lập tức cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, nặt mày hớn hở nói:

- Dạ ca yên tâm, các ngươi không quay lại ta có chết cũng không đi đâu.

Mười Một từ trên xe bước xuống liền thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở đằng xa, hai người quan sát, đánh giá nhau một chút, nam tử kia nhếch miệng cười rồi hướng về bên này đi tới. Mười Một cũng đồng dạng hướng về phía hắn mà đi. Lãnh Dạ không nhận ran am tử kia nhưng vẫn đi sát theo sau Mười Một. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hai người vừa mới đến gần, nam tử kia đột nhiên đánh ra một quyền vào đầu vai Mười Một, Mười Một không tránh, tùy ý để một quyền nhẹ chạm vào đầu vai minh.

Nam tử cười nói:

- Tiểu tử, ngươi thật sự không có chết a.

Sắc mặt Mười Một vẫn rất bình tĩnh, trên gương mặt nhìn không ra vui mừng hay lo lắng, bình tĩnh nói:

- Diệp Kiếm.

"A a." Diệp Kiếm choàng vai Mười Một nói:

- Ta chờ các ngươi lâu rồi, nhanh lên một chút. Lão bản cũng đợi khá lâu rồi. A, được rồi, vị này có phải là Lãnh Dạ không?

Lãnh Dạ vẻ mặt vui vẻ, mỉm cười cùng Diệp Kiếm nắm tay, cười nói:

- Người chính là người Sở Nguyên nói là Tinh Hội bằng hữu Diệp Kiếm?

Diệp Kiếm haha cười nói:

- Ta la Diệp Kiếm. Ai.Nhanh lên một chút, chúng ta đi nhanh, lão bản không thích chờ người khác.

Nói xong liền lôi kéo hai người rất nhanh hướng về phía thang máy.

- Được rồi Lãnh Dạ huynh đệ.

Đang đợi thang máy thì đột nhiên Diệp kiém quay đầu lại hướng Lãnh Dạ cười nhắc nhở:

- Từ nay về sau không được ăn nói lung tung, bây giờ đã không còn Tinh Hội nữa. Chúng bây giờ chính là phân đà ở Ôn Thành của Thanh Bang, nếu còn nói chúng ta là người Tinh Hội sẽ khiến lão bản mất hứng.

Lãnh Dạ gật đầu, sự thật về Tinh Hội cùng Thanh Bang đã sớ điều trả ra rồi. Nếu không Mười Một cùng không thong qua Tiểu Đao và Diệp Kiếm liên lạc với Thanh Bang. Chỉ là Lãnh Dạ chính là không nhịn được hỏi:

- Thanh Bang chính là bang hội lớn nhất phương Đoong, bọn họ rất nghiêm khắc, các ngươi làm sao gia nhập vào được?

Diệp Kiếm lộ thần sắc đắc ý, nói:

- Sauk hi Sở Nguyên rời đi, Tiểu Đao ca ca mặc dù tiếp quản Tinh Hội nhưng cớ rất nhiều người không phục hắn. Cuối cùng Tinh Hội chia ra thành ba phái, trong đó Tiểu Đao ca ca cùng ta là phái yếu nhất. Ai, đoạn thời gian đó thật khổ sở, cả ngày đều lo lắng mình có thể bị người của mình giết chết bất kỳ lúc nào, ngay cả ra khoải cửa cũng phải rất cẩn thận. Sau Tiểu Đao ca ca không biết thông qua gì đó mà liên lạc được với một phân đà của Thanh Bang, đầu nhập vào Thanh Bang, mang theo ta cùng tới bái người quản lý phân đà Dư Hàng làm sư phụ.

Lãnh Dạ tò mò hỏi:

- Cứ như vậy?

- Đương nhiên không phải, sư phụ tuyển đồ đệ rất nghiêm khắc, đưa ra cho chúng ta rất nhiều nan đề, cuối cùng chúng ta thông qua hết toàn bộ khảo nghiệm mới đồng ý thu nhận chúng ta.

Lãnh Dạ nhìn thoáng qua Mười Một cũng không nói lời nào. Hai người đều biết phân đa chủ của Thanh Bang đồng ý thu nhận Tiểu Đao cùng Diệp Kiếm chủ yếu là vì dể mắt đến hoạt động kinh tế cùng địa bàn ở Ôn Thành.

Diệp Kiếm liếm liếm môi, có chút đắc ý nói:

- Sauk hi chúng ta có chỗ dựa là Thanh Bang, lại mang theo nhân mã quay lại, chỉ dùng hơn một tháng thời gian thu hồi toàn bộ địa bàn của Tinh Hội trước kia, còn khuếch trương lên rất nhiều. Bây giờ Tiểu Đao ca ca đang tiến hành chính sách thép, bất cứ ai nói một lời phản đối hắn, ngày hôm sau liền mất tích. A a, ta nói cho các ngươi biết, bây giờ ở Ôn Thành, thế lực của Tiểu Đao ca ca là lớn nhất, tất cả các bang hội khác đều phải xem sắc mặc của ca ca mà hành sự.

Lãnh Dạ bĩu môi, trong long nói thầm:

- Không phải xem sắc mặt hắn hành sự mà là không dám chống lại Thanh Bang.

Thanh Bang và Hồng Môn thật ra chỉ là một.

Nói cho chính xác thì Thanh Bang và Hồng Môn, một là hắc bang lớn nhất thế giới Hồng Môn, xúc tu trải rộng khắp các quốc gia phương Đông. Thanh Bang mặc dù thế lực không trải rộng như Hồng Môn nhưng cũng tuyệt không phải là yếu, ngay cả bang hội Hắc Long nổi tiếng ở Tiểu Trùng Quốc cũng không dám tùy ý chọ hai bang hội này. Bởi vì hai bang hội này thật sự quá lớn, đắc tội không ít người, từng có người gây mâu thuẫn muốn cho hai bang hội này tiêu diệt lẫn nhau nhưng đáng tiếc, những người lãnh đạo của hai bên quan hệ, liên lạc mật thiết, sẽ không dẽ dàng động can qua. Thanh Bang thế lực so ra kém Hồng Bang là vì bọn hộ tuyển người rất nghiêm khác. Người trong giới đều truyền rằng "Nhập Than thượng thiên nang, ly thanh nan thượng thiên"(ND – Ý câu này là gia nhập thanh bang còn khó hơn lên trời, mà rời Thanh Bang thì lại càng khó hơn).Thanh Bang tuyệt đối không cho phép tồn tại phản đồ, cho nên một khi phát có hành vi, sẽ chịu đại hình thiên đao vạn quả(ND – Vạn đao róc thịt, giống như lăng trì vậy). Trừ phi sư phụ tự nguyện chịu thay đệ chịu tam đam cửu động (ND – Một loại hình phạt tàn khốc =.="" Tên nào muốn tìm hiểu thì liên hệ ta sẽ thí nghiệm thử trên bản thân ngươi hehe ^_^)thì mới có thể giảm nhẹ hình phạt. Nhưng chuyện sư phụ đứng ra gánh bớt tội trước giờ chưa từng xảy ra.

- Được rồi, Sở Nguyên. Ngươi khi nào rảnh về Ôn Thành một chuyến a. Tiểu Huệ rất muốn gặp lại ngưoi, hơn nữa ngươi vẫn còn nợ nó một lần.

Mười Một quay đầu nhìn hắn, nhưng không hề nói gì.

Diệp Kiếm ha ha cười to:

- Nha đầu nói ngươi thất hứa với nàng một lần. Nói là gải mạo phụ huynh đến trường học nhưng cuối cùng không ngờ lại chạy mất, ha ha ha.

Diệp Kiếm hốt nhiên sắc mặt trầm xuống, tiếng nói pha chút hận thù:

- Hừ, nha đầu đó tuổi còn nhỏ mà đã sớm yêu đương nhăng nhít. Còn có tên khốn khiếp kia, dám động đến muội muội ta. Lão tử tìm người đánh cho hắn một trận. May mà hắn thông minh, nếu hắn còn dám dây dưa với tiểu Huệ nữa, ta thể nào cũng đích thân cho hắn một trận.

Mười Một yên lặng nhìn Diệp Kiếm, cảm giác như vừ mới cách xa một thời gian ngắn mà hắn đã thay đổi rất nhiều.

"Đinh!" Thanh máy cuối cùng cũng tới, ba người bước vào trong, Diệp Kiếm ấn vào một nút, thang máy chậm rãi đi lên trên.

- Ah, được rồi.

Diệp Kiếm lại nhắc nhở:

- Lát nữa, gặp đại Lão Bản, nói chuyện cẩn thận một chút, ta cùng Tiểu Đao ca ca trước mặt sư phó nói tốt cho bọn ngươi rất nhiều. Sư Phó mới miễn cưỡng đáp ứng giúp các ngươi mời một đại lão bản. Hắc hắc, cũng bởi vì các ngươi là Hắc Ám Thập Tự nổi danh nếu không đại lão bản sẽ không gặp các ngươi đâu.

Lúc này. Thang máy dừng lại ở đại sảnh lầu một. Trước cửa có rất nhiều nguowì, một đoàn người tiến vào bên trong thang máy. Diệp Kiếm, Mười Một cùng Lãnh Dạ cũng không tiện nói nhiều,đứng chờ thang máy đi lên.

"Đinh!" Thang máy đi tới lầu hai mươi bốn, cửa thang máy chầm chậm mở ra, đập vào mắt trước tiên là bàn tiếp tân, đứng sau bàn tiếp tân là hai cô gái. Trên tường sau lưng hai cô gái có dòng chữ rất to Thiên viễn ngoại mậu công ti (Công ty xuất nhập khẩu Thiên Viễn)

Nhìn thấy ba người đi tới, hai cô gái làm ra một động tác chào, một âm thanh êm ái vang lên:

- Chào ngài!

Diệp Kiếm dẫn dẫn hai người đi đến cuối hành lang. Vừa mới đi tới cuối hành lang, ba người liên bị một đám vệ sĩ mặc tây phục chặn lại, Diệp Kiếm quay đầu cười nói:

- Kiểm tra theo thông lệ thôi, đại lão bản không thể tùy tiện gặp người khác.

Nói xong liền là người đầu tiên giơ hai tay lên cho bọn họ kiểm tra.

Lãnh Dạ đưa tay ra sau, ngay khi thấy vậy tất cả hắc y nhân đều rút súng ngắm vào Lãng Dạ.

Diệp Kiếm hoảng sợ vội la lên:

- Chờ một chút, Lãnh Dạ, không được làm loạn ở đây.

Lãnh Dạ ôm quyền tỏ ý xin lỗi, mỉm cười nói:

- Ta không biết bọn họ lại có phản ứng như vậy, ta chỉ là tự mình giao nộp vũ khí cho họ mà thôi

Diệp Kiếm không tức giận mà nói:

- Ngươi không biết người bên trong là ai chăng, nơi này có quy củ rất nghiêm ngặt, nếu không ….

- Biết rồi, biết rồi.

Lãnh Dạ chậm rãi rút sung lục đưa cho một tên vệ sĩ bên cạnh, đồng thời hướng về phía hắn cười cười. Tên vệ sĩ vẫn không biểu hiện gì, tiếp nhận sung. Bắt đầu tra xét cẩn thận người của hắn.

Bên kia Mười Một cũng đồng dạng không tránh được bị kiểm tra, cũng may hắn đã nghĩ trước điểm này, Thiên Trảm dấu ở trong giầy, cho nên chỉ bị tịch thu một khẩu súng lục.

Xác định ba người không còn gì có thể uy hiếp, một tên vệ sĩ mới mở cửa nói:

- Mời đi tiếp.

Ba người đi vào trong, bên trong là một gian phòng họp rộng, ngồi ở cuối phòng, tại ghế thượng tọa là một người chừng bốn năm mươi tuổi, trên đầu thưa thớt tóc bạc, mặc một bộ đồ màu sang, da tay màu cổ đồng, gương mặt có góc cạnh rõ ràng, trong mắt lóe quang mang. Nam tử này đúng là trưởng lão của tổng đà Giang Nam Thanh Bang, Vu Quang Hải. Ngồi bên phải Vu Quang Hải là một nam tử tầm bốn mươi tuổi, có vẻ là một người trung lương, mà Tiểu Đao lại đang đứng sau lưng người này, vậy người này hẳn là người quản lý của phân đà Dư Hàng, cũng là sư phụ của Tiểu Đao và Diệp Kiếm, Triệu Diễn.

Chính lúc này Lãnh Dạ quan sát đang cầm một chén trà ngồi bên trái Vu Quang Hải, hơi sửng sốt một chút, người này không phải ai khác, chính là tổng tài tập đoàn Long Duyên, Long Hải Du.

Khi ba người vừa tiến vào, Vu Quang Hải quan sát kỹ Mười Một và Lãnh Dạ. Lãnh Dạ có một chút ngạc nhiên rồi hồi phục, còn Mười Một từ đầu đến cuối không có chút biểu hiện gì. THậm chí ngay cả ánh mắt không hề di chuyển, tập trung hoàn toàn trên người Vu Quang Hải.

Lúc này Long Hải Du mới chậm rãi buông chén trà, nhìn Mười Một một chút rồi cười nói:

- Đã lâu không gặp.

Mười Một cùng Lãnh Dạ đều không nói gì, mà lúc này cũng đến bên cạnh Tiểu Đao đang đứng sau lưng Triệu Diễn.

Long Hải Du cười nói:

- Sở Nguyên, ngươi vẫn như vậy a. Được rồi, quên giới thiệu, đây là một trong ba đại trưởng lão của Thanh bang, Trưởng lão tổng đà Giang Nam của Thanh Bang Vu gia. Bên cạnh là người quản lý phân đà Dư Hàng, Triệu gia.

"A a." Triệu Diễn mặt lộ vẻ cười cười nói:

- Trước mặt sư phó cùng Du Tổng Tài, vãn bối quả thật không dám xưng là gia.

Theo quy định ngầm, "Gia" là một loại tôn xưng, không phải để kính người nhiều tuổi mà để chỉ bối phận của người được xưng hô. Cũng như bọn họ gọi Long Hải Du là Du Tổng cũng là một loại tôn xưng.

Thanh Bang từ lúc thành lập đến nay không hề có long đầu(hay còn gọi là bang chủ), nghe nói lúc mới thành lập long đầu của Thanh Bang chết ngoài ý muốn, chưa kịp tuyên bố người tiếp nhận vị trí long đầu. Mà ba vị đại nguyên lão trong bang cũng không ai phục ai, cuối cùng tạo thành cục diện ba bên. Từ đó về sau Thanh Bang chỉ có ba Đại Trưởng Lão, không có xuất hiện long đầu nào. Cho nên bây giờ thế lực lớn nhất chính là ba đại trưởng lão, đại sự trong bang đều là do ba vị trưởng lão thương nghị cùng quyết định.

"Ha ha." Long Hải Du cười to hai tiếng, hướng Mười Một nói:

- Được rồi, Sở Nguyên. Ta nghe nói ngươi muốn tìm Vu gia, ngẫm lại chúng ta cũng đã lâu không gặp. Nhân dịp này tới đây gặp ngươi, ngươi không trách ta không mời mà đến chư?

Mười Một nhàn nhạt trả lời:

- Ngươi là chủ, ta là khách.

Từ lúc nhìn Thấy Long Hải Du, Mười Một biết lần một trong ba đại trưởng lão của Thanh Bang đồng ý gặp hắn không phải là công lao của Tiểu Đao, Diệp Kiếm mà tất cả đều là do Long Hải Du. Nếu không Long Hải Du cũng không có lý do ngồi ở đây, hơn nữa Vu Quang Hải có vẻ coi thường bọn họ. Dù sao Hắc Ám thập tự mặc dù danh khí lớn nhưng trong mắt Thanh Bang và Hồng Môn cũng chỉ là một tổ chức lính đánh thuê nhỏ nhoi. Tại Đông phương đáng để cho Thanh Bang, Hồng Môn để ý tới cũng chỉ có Đại Quyển. Mười Một mấy ngày trước nhận được tin tức, nghe nói đại lão bản chấp nhận gặp bọn họ, còn cho rằng Tiểu Đao và Diệp Kiếm có chút mặt mũi, bay giờ mới biết được là do Long Hải Du đứng phía sau thúc đẩy.

Long Hải Du ra vẻ giật mình, lắc đầu nói:

- Ai, lần này làm chủ là Vu gia.

"Ha ha." Vu Quang Hải nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mặt lộ vẻ hòa ái cười nói:

- Du tổng không cần phải khách khí như vậy. Được rồi, bọn họ chính là hai tiểu bối mà ngươi nói sao? Đuwọc, đích xác là không tồi.

Nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một chút, Vu Quang Hải lại nói:

- Người trẻ tuổi, nghe nói Hắc Ám Thập Tự các ngươi cùng Đại Quyển đánh một trận, giết bốn người của đối phương sao?

Mười Một lãnh đạm trả lời:

- Đúng.

- Oh? Vậy các ngươi mất mấy người?

Mười Một mặt không chút biểu tình nói:

- Không có.

Vu Quang Hải khẽ cười nói:

- Người trẻ tuổi, nói dối là không tốt a.

Mười Một không lên tiếng, lặng lẽ nhìn hắn.

"Khục!" Lãnh Dạ ho nhẹ một tiếng cười nói:

- Vu gia chúng tôi không có nói sạo a. Bên chúng tôi bị thương nặng hai ngươi, nhưng đều đã an toàn, cho nên không tính là tổn thất.

Phía đối diện có Vu Quang Hải cùng Triệu Diễn có chút động dung, chỉ có Long Hải Du là vẫn mân mê ly trà, bên mép lộ ra tia cười, không biết đang suy nghĩ gì.

- A a. Quên đi. Chúng ta không thảo luận chuyện này.

Vu Quang Hải lại đặt chén trà xuống, khẽ cười nói:

- Các ngơi tìm ta có mục đính gì ta cũng hiểu, ta cùng lão đại của Đại Quyển cũng có chút giao tình. Nhưng là … - hắn cố ý kéo dài, nhấn mạnh nói – – giao tình cũng không phải là quá tốt a.

Mười Một mặt không chút biểu tình nói:

- Một yêu cầu.

Vu Quang Hải hơi ngẩn ra nói:

- Chuyện gì?

Lãnh Dạ biểu moi, cười nói:

- A a, Vu gia ý của Sở Nguyên là, chỉ cần ngươi giúp chúng ta, chúng ta có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu.

Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu:

- Đương nhiên cũng không thể vượt quá năng lực của chúng ta.

- Ha ha ha ha …… yêu cầu?

Vu Quang Hải vỗ vỗ vai Long Hải Du cười to, làm cho Long Hải Du suýt nữa là rớt chén trà đang cầm trong tay:

- Các ngươi có năng lực đáp ứng một yêu cầu của ta?

Long Hải Du nhẹ hắng gọng một tiếng nói:

- Vu gia, bọn họ mặc dù chỉ nói bằng lời, nhưng làm sinh ý với bọn họ thì bảo đảm ngươi không phải thất vọng.

"Oh?" Vu Quang Hải có vẻ hứng thú hỏi:

- Làm ăn như thê nào?

Long Hải Du không trả lời mà hỏi lại:

- Ngươi không biết Hắc Ám Thập Tự nổi danh như thế nào sao?

Vu Quang Hải mỉm cười nói:

- Nghe nói tại Long Quốc công khai thương mại nghề lính đánh thuê. Điểm ấy cũng đáng để hân thưởng, có đảm khí.

Long Hải Du lắc đầu nói:

- Không đúng, nói nói vậy Hắc Ám Thập Tự không đủ trở thành cái đinh trong mắt chính phủ. Bọn họ cũng không phải khống chế không được mà ra lệnh hủy diệt.

- Ah? Còn có chuyện này sao? Du tổng, ngươi cho là ta không có theo dõi tin tức sao, đừng có dùng chuyện này hí lộng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play