Đường Bạch Hà, cửa hàng nhạc cụ.
Mười Một vừa bước vào cửa hàng thì lập tức bị lão bản nhận ra ngay, lão bản không đợi Mười Một vào cửa đã từ bên trong lao ra, giống như thấy một thân nhân hơn mười năm không gặp, vẻ mặt kích động nói: "Ái chà, đại ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi."
"À, có guitar chưa ?"
"Có lâu rồi. Ngươi đợi chút." Lão bản lập tức chạy vào kho, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ rất đẹp được bao bọc cẩn thận, nói hơi dỗi: " Cây đàn guitar này đã để ở đây gần một tháng rồi mà không thấy ngươi tới lấy, lấy số điện thoại ngươi lưu lại gọi đến chết đi sống vẫn không gặp được. Ngươi biết không, ta lo gần chết."
Mười Một nhận hộp gỗ, đây là một cái hộp gỗ chế toàn bằng hồng mộc, trên mặt còn điêu khắc hoa văn, vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Mở khóa ra, trong hộp hiện ra một cây guitar phục cổ. Mặt của nó được chế bằng gỗ trắng, chỗ uốn cong của bụng đàn được chế bằng gỗ mân côi, viền mạ vàng, không biết đây là vàng thật hay là kim tuyến. Búng nhẹ dây đàn, lập tức phát ra thanh âm du dương dễ nghe cứ văng vẳng vọng lại. Cây guitar xịn quả thật khác hẳn, nghe qua âm sắc, âm chất và âm lượng đều không phải các cây guitar bình thường có thể so sánh được.
Mười Một lấy ra thẻ ngân hàng nói: " Ta không đem theo tiền mặt ……"
"Thẻ cũng được." Lão bản sợ Mười Một không nhận đàn, vội vàng chộp lấy thẻ, nói ngay: "Thẻ tín dụng cũng được." Nói rồi vội vàng chạy đến bên cái máy bên quầy để quẹt thẻ.
Cơ hồ khi Mười Một vừa quẹt thẻ xong thì ngay lập tức, cơ sở của dị năng tổ Long Hồn đã biết ngay.
"Reng!" Máy bộ đàm trên bàn Liệt Hỏa đột nhiên reo lên, sau đó một thanh âm nói: "Tổ trưởng, thẻ tín dụng của Băng vừa mới được sử dụng."
Liệt Hỏa chưa kịp nói gì, Tửu Quỷ ngồi uống rượu trên sofa lập tức nhảy dựng lên gào lớn: " Lập tức kiểm tra bút toán này trả ở đâu!"
"Rõ!"
Đầu đường Bạch hà.
Mười Một lấy cây guitar xong liền mang theo Tiểu Bạch đi tới nơi này, vài phút sau, từ xa xa thấy một chiếc xe địa hình chạy với tốc độ rất nhanh tới bên này.
Chiếc xe địa hình vừa trờ tới đầu đường thì dừng lại, cửa sổ chỗ lái xe lẫn cửa sổ ghế sau đồng thời hạ xuống. Hầu Tử và Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung phân biệt từ hai bên cửa sổ xe thò đầu ra vẻ mặt lo lắng nhìn quanh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Mười Một từ góc khuất đứng lên đi đến gần xe địa hình, Tiểu Bạch đang nằm bên chân hắn cũng lập tức cảnh giác, đứng lên đi theo phía sau hắn.
Hầu Tử trước thấy Mười Một, vẻ mặt kích động vừa định kêu lên, lại bị Mười Một lắc đầu chặn lại. Hầu Tử rút đầu lùi vào trong xe, sau đó kéo áo Hàn Nguyệt Dung, rồi chỉ chỉ phương hướng Mười Một đang đi. Hàn Nguyệt Dung nhìn theo hướng Hầu Tử chỉ, nhìn thấy Mười Một trên lưng đeo một cái ba lô vải, trong tay cầm một hộp gỗ dài lững thững đi tới gần, nhất thời kích động kêu "A" Một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào Mười Một, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng.
Mười Một mang theo Tiểu Bạch tiến vào bên trong xe, vừa đóng cửa cửa xe, Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung không hẹn mà cùng kêu lên: " Lão Đại ……"
"Sở Nguyên ……"
"Ừm."
Mười Một lên tiếng, hỏi: " Không ai đi theo các ngươi chứ?"
Hầu Tử lắc đầu lia lịa nói: " Yên tâm đi lão Đại, chúng ta đi tới đây rất cẩn thận."
"Máy bộ đàm đâu?"
Hầu Tử móc ra một tai nghe đưa tới, đồng thời tự mình cùng Hàn Nguyệt Dung đều đeo tai nghe lên.
Mười Một đeo tai nghe lên nói: " Cuồng Triều."
Tai nghe truyền ra tiếng thanh âm khê nặc của Cuồng Triều: "A a, chào mừng ngươi trở về."
"Trong khoảng thời gian ta rời đi có chuyện gì xảy ra ?"
Cuồng Triều nói: " Sau khi ngươi mất tích, Hắc Ám Thập Tự giải tán. Ta và Nhược Từ bí mật triệt tẩu, bây giờ đã phân tán, tạm thời coi như an toàn. Lãnh Dạ cũng đi rồi, hắn bây giờ nhận quân hàm trung tá, làm một sĩ quan quân đội cho bộ đội đặc chủng Trung Quốc."
"Ồ? Bọn họ tha cho các ngươi chạy sao?"
Cuồng Triều đương nhiên biết " Bọn họ " mà Mười Một vừa nói là ám chỉ ai, vội giải thích: " Chúng ta bí mật triệt li, tất cả sự chú ý của bọn họ lúc đó đều tập trung vào những thế lực Trần gia còn sót lại, đến khi phát giác ra thì chúng ta đã triệt không còn một dấu vết nào. Coi như là Lãnh Dạ cũng có nghĩa khí, không giữ chúng ta lại, bằng không đến một người cũng không chạy được."
"Bây giờ an toàn rồi chứ hả?"
"Ừm. Chúng ta bây giờ đều ẩn tàng không lộ mặt ra, bọn họ muốn tìm được chúng ta cũng rất khó khăn."
"Các ngươi không nhận nhiệm vụ chứ?"
"Vẫn, nhưng nhiệm vụ lớn thì không dám nhận, sợ bị tra ra. Bây giờ chỉ dám nhận mấy nhiệm vụ linh tinh nho nhỏ thôi, để Hầu Tử và Nguyệt Dung ra mặt, ta và Nhược Từ phụ trách khóa đuôi. Hơn nữa không phải lấy danh nghĩa của Hắc Ám Thập Tự. Yên tâm đi, chúng ta làm rất sạch sẽ, bọn họ cho dù muốn tra ra cũng không dễ dàng đâu."
Hầu Tử xen vào nói hưng phấn nói: " Lão Đại. Bây giờ ngươi trở lại rồi, có phải là chúng ta sẽ có thể đại náo một hồi không? Nửa năm nay ta thiếu chút nữa chết vì buồn rồi,"
Mười Một lắc lắc đầu không trả lời, mà hỏi tiếp: " Tứ đại gia tộc như thế nào ?"
Cuồng Triều đáp: " Khi ngươi và Trần gia …… buối tối hôm ngươi tới Trần gia, Âu Dương Bác suất lĩnh bộ đội dùng thế sét đánh không kịp bưng tai áp đảo các thế lực còn sót lại của Trần gia lúc đó vẫn còn chưa biết. Tài sản tiền bạc cũng bị quét sạch, Trần gia bây giờ tựa như chuột qua đường, không có chỗ đứng ở Long Quốc nữa."
"Có người đào tẩu không ?"
"Có, nhưng rất ít. Bọn họ vừa nghe phong thanh, trước khi Âu Dương Bác đánh tới đã chạy ra khỏi Long Quốc rồi."
Mười Một nhíu mày nói: " Cấp trên mặc cho bọn hắn đào tẩu như vậy sao ?"
Cuồng Triều giải thích nói: " Bọn họ vượt biên mà. Hơn nữa mọi việc đã sớm chuẩn bị trước, vừa nghe phong thanh đã bỏ của chạy lấy người."
"Có biện pháp truy tra bọn họ đi đâu không ?"
"Vì chúng vượt biên, không đăng kí tư liệu xuất cảnh, ta cũng không tìm thấy bọn chúng hiện ở đâu." Dừng một chút, Cuồng Triều lại hỏi: " Trần gia chỉ còn lại vài người không quan trọng, đâu cần phải đuổi tận giết tuyệt ?"
Mười Một nói lạnh lùng: "Trảm thảo trừ căn." Mười Một nói chuyện mặc dù ngữ khí rất bình thản, nhưng trong cái bình thản ấy lại ẩn chứa sát ý nồng đậm. Cũng chỉ người ở đây mới biết được sát ý của hắn vì sao mà đến.
Mười Một lại hỏi: " Thanh Ngữ, còn …… Hân Hân, các nàng như thế nào ?"
Lúc này Hầu Tử cướp lời " Lão Đại, Thanh Ngữ không sao đâu. Mẹ nàng đã xuất viện rồi, bây giờ cùng ở với nàng, chính là ở căn nhà mà ngươi mua đó. Bây giờ nàng vừa học vừa làm, làm đến hai việc. Mà mẹ nàng cũng y như thế, cả ngày đều không thấy bóng người đâu cả."
"Công việc ?" Mười Một hỏi: " Họ không có tiền sao?"
"Có." Hầu Tử nói: " Ta đưa cho họ tiền mà. Nhưng hai mẹ con nhà này cùng một tính tình, chết sống cũng không nhận. Tự mình ra ngoài làm công kiếm tiền."
Mười Một khẽ gật đầu, đây mới là Nguyễn Thanh Ngữ mà hắn biết, chấp nhận bụng đói cũng không muốn nhận ân huệ của người khác. Đây chính là chỗ mà Mười Một hâm mộ nàng nhất. Nàng rất cố chấp, cũng rất kiên cường. Bất quá Mười Một không ngờ Nguyễn Thanh Ngữ làm đến hai việc, hôm nay hắn đi bệnh viện thì thấy nàng đang quét dọn phòng Trương Hân Hân, thấy nàng rất quen thuộc với vật dụng trong phòng, hẳn là thường xuyên tới đó giúp đỡ. Nàng quả là một cô gái đặc biệt, vừa học, vừa làm hai việc, còn phải chiếu cố cho Trương Hân Hân.
Lúc này, Hầu Tử đột nhiên cười hề hề thần bí nói: " Lão Đại, ngươi phải cẩn thận một chút."
Mười Một liếc mắt nhìn hắn kỳ quái, hỏi: " Cẩn thận cái gì ?"
"Cái tên Trương Viễn đó, hắn suốt ngày cứ quấn quít lấy Thanh Ngữ. Dường như rất thích nàng."
"Trương Viễn ?" Mười Một ngẫm nghĩ một lát rồi nói: " Tên bác sĩ hả ?"
"Đúng. Đúng là hắn. Cái tên thư sinh đó, ta nhìn hắn không hợp nhãn. Lão Đại, muốn ta ……" Nói rồi, Hầu Tử làm động tác cắt cổ.
Mười Một lắc lắc đầu, lại hỏi: " Hân Hân thì sao?" Vừa nhắc đến tên của này, ngữ khí của hắn lại mang theo sự cảm thương khó hiểu.
Cũng như vậy, nghe đến tên này, Hầu Tử cũng cúi đầu, thở dài nói: " Vẫn thế. Không tỉnh lại."
Mười Một " Ồ " Một tiếng, lại hỏi: " Vịt Mập có giúp Thanh Ngữ không ?"
Nhắc tới Vịt Mập, Hầu Tử lại trở nên linh hoạt, lập tức nói: "Có. Mỗi buổi sáng hắn đều lái xe đưa nàng đi học, buổi tối đón nàng về, do đó ngươi đừng lo, Vịt Mập tiểu tử rất lanh lợi, có việc gì đều trước tiên báo cho chúng ta biết." Dừng một chút. Hầu Tử nói: " Lão Đại, Vịt Mập quả thực điên rồi."
Mười Một không nói gì, mà là lẳng lặng nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử tiếp tục nói: " Tên tiểu tử đó, bây giờ ngoại trừ theo chúng ta làm việc, thì suốt ngày ở nhà huấn luyện mấy cái khí tài của ngươi một cách điên cuồng không cần mạng."
"Làm việc? Với các ngươi ?"
"Ừm." Hầu Tử gật đầu nói: " Ta và Hoàng Hậu đi làm nhiệm vụ thì cũng phải có người lái xe, ta thấy kỹ thuật của Vịt Mập cũng không tệ lắm. Bảo hắn đi theo chúng ta làm ăn."
Mười Một " Ồ " Một tiếng rồi không nói nữa..
Hầu Tử tiếp tục nói: " Bình thường có việc thì hắn theo chúng ta hành động, không có việc gì thì hắn cả ngày ở trong nhà ngươi, loay hoay với mấy thứ khí tài huấn luyện của ngươi. Ta thấy hắn liều mạng như vậy, cũng thay ngươi chỉ điểm cho hắn một chút." Nói rồi Hầu Tử dương dương tự đắc, dường như Vịt Mập trong thời gian ngắn ngủn này đã từ một tên du côn biến thành một siêu nhân cứu cả thế giới, còn tất cả những việc này đều là do công lao của Hầu Tử vậy
Mười Một hỏi: " Vịt Mập bây giờ còn ở nhà không ?"
"Cái này ……" Hầu Tử gãi gãi đầu, hắn chỉ khi nào có nhiệm vụ thì mới tìm Vịt Mập. Do đó cũng không biết hắn bây giờ đang làm gì, phỏng chừng vẫn còn ở nhà huấn luyện không cần mạng.
Cuồng Triều nói trong tai nghe: " Không đâu. Trưa hôm nay Vịt Mập đi ra ngoài đưa mẹ con Thanh Ngữ đi mua vật dụng thường ngày. Bây giờ còn chưa về."
"Trong nhà có người không ?"
"Không, không có Vịt Mập, Nguyễn Thanh Ngữ thời gian này hẳn là còn ở trường học, mẹ nàng mụ mụ đang ở cơ quan."
"Được." Mười Một nói với Hầu Tử: " Hầu Tử, đi Nguyệt Quang Nhai."
"Ờ." Hầu Tử lên tiếng, lập tức khởi động xe rồi chạy đi.
"Được rồi, Sở Nguyên." Xe chạy được một lúc, Cuồng Triều hỏi: " Trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu ?"
"Ta gia nhập Long Hồn. Thăm dò vài sự tình."
"Cái gì!?" Cuồng Triều và Hầu Tử đồng thời kêu lên.
Hàn Nguyệt Dung hỏi: " Nhưng Thanh Ngữ không phải nói ngươi mất trí nhớ rồi sao?"
Hầu Tử một bên gật đầu như giã gạo, muốn biết rốt cuộc trên người Mười Một đã phát sinh việc gì. Thanh Ngữ rõ ràng nói hắn mất trí nhớ mà, theo như ý của Mười Một, hình như là hắn không mất trí nhớ, mà cố ý gia nhập Long Hồn? Cuồng Triều mặc dù không nói gì, nhưng xem ra hắn cũng đang nghe rất chú ý.
"Ta làm bộ." Mười Một đạm thanh nói: " Chỉ làm bộ mất trí nhớ mới có thể xâm nhập Long Hồn."
Cuồng Triều hỏi: " Ngươi vào Long Hồn để làm chi ?"
"Tìm hiểu vài việc." Dừng một chút, Mười Một nói: " Cuồng Triều, giúp ta làm vài việc."
Cuồng Triều đáp không đắn đo gì: "Được."
"Người sáng lập Long Hồn có danh hiệu là ' thủ Lĩnh ', giúp ta kiểm tra tư liệu của hắn."
"A a, ta tra xét hơn nửa năm rồi, đến bây giờ vẫn không biết người sáng lập thần bí này tên là gì." Cuồng Triều nói như vậy cũng đúng theo dự tính của Mười Một, sự thật sau khi Mười Một mất tích, hắn không tiếp tục truy tra chuyện của người sáng lập nữa. Cho dù hắn tìm được, nếu Mười Một không còn thì đâu có tác dụng gì.
"Còn nữa, ta muốn tư liệu cụ thể về Thiên Độ Trấn, tốt nhất là những tư liệu cổ đại. Tư liệu năm trăm năm trở lại đây."
Cuồng Triều giật mình nói: " Ngươi muốn nó để làm gì? Nghe nói Thiên Độ Trấn gần nhất phát sinh cái gì ngàn hồn lấy mạng, mọi thứ lộn tùng phèo, bộ ngươi cũng cảm thấy hứng thú à."
Mười Một không nói nguyên nhân cho hắn, nhưng trực giác của hắn cảm thấy, năm trăm năm trước Cửu Vĩ Hồ một mực phạm án ở Thiên Độ Trấn, còn Tiểu Bạch bây giờ cũng chỉ ở Thiên Độ Trấn móc tim người ta, việc này trong đó khẳng định có liên quan gì đây. Thiên Độ Trấn, khẳng định còn cất dấu những bí mật không muốn người biết.
"Còn nữa." Mười Một nói: " Tìm tất cả tư liệu về Ngõa Khả tướng quân ở Thái quốc. Hầu Tử, Hoàng Hậu, các ngươi cũng chuẩn bị một chút, chúng ta có thể sẽ đi Thái quốc."
"Da!" Hầu Tử hưng phấn vỗ tay kêu lên: " Rốt cục có việc làm."
Hàn Nguyệt Dung nhắc nhở nói: " Hầu Tử, ngươi chú ý lái xe."
Hầu Tử hình như rất sợ Hàn Nguyệt Dung, nghe vậy lập tức để hai tay lên vô lăng.
Hàn Nguyệt Dung nói: " Ngõa Khả tướng quân, ta biết người này. Là bạo chúa lớn nhất ở Tam Giác Vàng Thái quốc, có làm ăn với ' Ma Quỷ '. Hắn có rất nhiều thủ hạ, nếu ngươi muốn đối phó với hắn, chỉ sợ phải chuẩn bị đầy đủ mới được."
"Ừm." Mười Một không phản đối.
Trong tai nghe, Cuồng Triều nói: "Được. Ngoại trừ việc đầu tiên hơi khó khăn, hai việc sau rất đơn giản. Thế thôi hả?"
"Tạm thời vậy thôi, ta sẽ tìm ngươi sau."
"Không thành vấn đề, bây giờ ta phải đi làm việc. Giữ liên lạc nhé."
Dọc theo đường đi Hầu Tử nói liên tu bất tận, lúc đầu Mười Một còn miễn cưỡng đáp lại vài câu, về sau đơn giản là hắn nhắm mắt lại không để ý nữa, nhưng Hầu Tử vẫn như trước tự mình nói mình nghe. Đây là Hầu Tử, nếu tìm được một khắc an tĩnh không nói lời nào thì hắn đã không phải là Hầu Tử mà Mười Một biết nữa. May mà lúc này ngồi bên cạnh Hầu Tử là Hàn Nguyệt Dung. Nếu là Lãnh Dạ thì hai tên sắc lang cùng kẻ tung người hứng, chỉ sợ Mười Một nửa đường đã phải xuống xe ngoắc xe taxi rồi
Xe chạy hơn một giờ thì tới Nguyệt Quang Nhai. Nơi này là nhà Mười Một, đồng thời cũng là nhà Nguyễn Thanh Ngữ. Cách biệt nửa năm, một lần nữa hắn trở lại nơi này, quả thật có rất nhiều hồi ức đáng nhớ. Nhất là …… Mười Một đứng ở cửa building, nhớ lại lúc trước Trương Hân Hân ngộ tập ở chỗ này mà bị thương.
"Lão Đại ……"
Mười Một liếc nhìn Hầu Tử, nói: " Các ngươi ở đây chờ ta."
"Gì cơ." Hầu Tử đột nhiên kêu lên: " Lão Đại, ngươi làm sao dẫn theo con chó này ?"
Hàn Nguyệt Dung cũng mặt lộ vẻ quái lạ, nói: " Đây là một con chó hồ ly."
"À, ta hiểu rồi." Hầu Tử nói làm vẻ thông minh: " Lão Đại, có phải là ngươi định huấn luyện một nhóm chó cảm tử mang bom không ?"
Không chỉ Hàn Nguyệt Dung, đến cả Mười Một cũng chưa hiểu được ý tứ của Hầu Tử.
Hàn Nguyệt Dung giật mình nói: " Chó cảm tử mang bom là cái gì ?"
Hầu Tử giải thích: " Là gắn bom trên người con chó, bảo nó đi chịu chết đó. Không hổ là lão Đại, quả là thông minh."
Hàn Nguyệt Dung không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đầu óc Hầu Tử này đều là chuyện chiến tranh.
"Ngao ô ……!" Tiểu Bạch nhe răng ra, lộ ra bộ dáng hung tợn gầm gừ nhìn Hầu Tử. Nếu ngày nào đó Mười Một thật sự có ý tưởng đem nó ra làm chó cảm tử gì đó, khẳng định người thứ nhất mà nó xé xác là tên heo mập trước mắt này. Mặc dù Hầu Tử cũng không mập, nhưng Tiểu Bạch đâu thèm phân biệt cơ bắp hay là mỡ.
"Tiểu Bạch." Mười Một gọi một tiếng, Tiểu Bạch lúc này mới thu hồi vẻ hung tợn, ngoắc ngoắc đuôi không thèm quan tâm đến con heo mập đó nữa, để lại phía sau Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung hai người nhìn nhau.
Hầu Tử giơ ngón tay cái lên, thở dài nói: " Không hổ là lão Đại, nuôi được một con chó có cá tính như vậy."