Đường Bạch Hà.
Đường Bạch Hà chỉ cách đường Thanh Thủy vài con đường, Sở Nguyên bắt đầu từ đường Thanh Thủy đi dạo tới nơi này. Đi qua vài con đường, dọc theo con đường có nhiều cửa hàng bán đủ loại vật phẩm khác nhau. Nhưng Sở Nguyên chỉ đi một mạch mà không hề ghé chân vào bất kỳ một cửa hàng nào.
Tâm tình của hắn không phải là đi chơi, mà đang đợi. Có một việc hắn thủy chung không hiểu được, do đó chờ đợi, chờ một người đến tìm hắn.
Ngày hôm nay, hắn từ Long Hồn ra ngoài, sau đó bị Bách Biến đuổi theo, không có thời gian có thể làm cho người ta truy ra được hành tung của hắn. Ngoại trừ vào lúc giữa trưa nay, khi gặp Văn Vi ở quán cà phê Nhã Tình ngồi đó với nàng một thời gian, nhưng trong khoảng thời gian này hắn cũng không lộ diện, đến khi từ quán cà phê đi ra thì đã bị người ám sát rồi. Sở Nguyên không rõ Trương Thượng Lâu làm sao biết được hành tung của hắn? Trừ phi người cung cấp đầu mối của hắn phải là một người rất có thế lực ở kinh thành, nhưng cho dù có thế lực cũng không dễ dàng tìm được hắn chuẩn xác đến như vậy. Hắn phải tìm ra thế lực tiềm ẩn này trước một bước rồi diệt trừ nó, nếu không sau này hắn phải hành động rất cẩn thận ở kinh thành. Bởi vậy hắn cố ý lừa bọn người Bách Biến, một mình đi tới nơi này nơi nơi nhàn du, mục đích là dụ cho đối phương tìm tới hắn.
Đi ngang qua đường Bạch Hà, thấy một cửa hàng bán đàn, bỗng bên tai đột nhiên truyền đến tiếng guitar réo rắt, có người bên trong cửa hàng nhạc cụ đang đánh guitar. Một khúc đàn bi thương, thê lương. Không biết tại sao Sở Nguyên khi nghe tiếng guitar đó thì trong lòng không khỏi một trận xúc động.
Cung đàn giống như một bàn tay vô hình nhè nhẹ vuốt ve, âm huyền vô hình cứ thế tràn ngập vào lòng hắn, thấm vào đến tầng sâu nhất, rồi nổi lên tầng tầng rung động, tựa như bàn tay đó móc ra tất cả tình cảm được cất dấu từ nội tâm sâu lắng nhất, sau đó buộc lại với nhau. Có một cảm xúc nói không nên lời.
Tiếng guitar này làm cho Sở Nguyên có một loại xúc động mãnh liệt. Từng mảnh nhỏ ký ức bay tán loạn khắp đầu hắn, trong đầu hắn hiện ra một bức họa.
Thiếu nữ tuổi ước tại mười tám mười chín, mặc một cái áo rất đơn giản, dưới mặc một cái quần jean đã bạc trắng ngồi vào một bức tường ở ven đường, cúi đầu chăm chú bấm phím gẩy một cây đàn guitar bằng gỗ. Trước chân của nàng để một cái mũ, bên trong cái mũ có rải rác vài đồng xu. Còn ca khúc của thiếu nữ đang đàn hát chính là khúc nhạc mà lúc này hắn đang nghe. Điểm bất đồng dduy nhất chính là, người đánh đàn ở đây chỉ đánh đàn mà không hát.
Tất cả đều là rõ ràng, tựa như thiếu nữ này đang đứng trước mắt hắn đàn guitar, nhưng gương mặt của nàng luôn rất mơ hồ, không thể nào nhìn rõ được.
Sở Nguyên hơi mờ mịt lắc lắc đầu, ấn tượng của hắn chưa bao giờ thấy người này. Tại sao khi nghe tiếng guitar thì trong đầu đột nhiên nhảy ra một bức họa như vậy nhỉ? Có liên quan đến Mười Một hay không? Cô gái đó là ai?
Tiếng guitar đánh xong một đoạn rồi ngừng lại, đồng thời cũng kéo tâm thần của hay không kéo trở về thực tại. Hắn quay đầu hướng về cửa hàng bán đàn nhìn nhìn, cửa hàng nhạc cụ này không lớn, chỉ rộng khoảng năm, sáu mươi met vuông. Cửa chính làm bằng thủy tinh, xuyên qua thủy tinh có thể thấy bên trong có bày vài cỗ dương cầm, trên vách tường treo đầy guitar và violin, trong góc còn có vài cây đàn nhị, dựng thẳng thân lên, hai quầy thủy tinh để đầy các loại sáo và tiêu. Mấy thứ này chiếm không nhiều không gian lắm, thoạt nhìn có chút cũ kỹ.
Bên trong cửa hàng nhạc cụ chỉ có mỗi một một trung niên nam tử đang ngồi. Trong tay nam tử này còn có một thanh guitar gỗ, vừa rồi chính là hắn chơi đàn guitar.
Sở Nguyên đứng ở cửa ngây người trong chốc lát rồi mới bước vào, lão bản ngẩng đầu thấy đã có khách hàng đến thăm. Vội buông cây guitar xuống đứng dậy tươi cười nói: "Xin hỏi cần gì?"
Sở Nguyên không đáp lại. Mà là ngẩng đầu nhìn trên vách tường nơi treo mấy cây guitar.
Lão bản đi đến bên cạnh hắn, cười hỏi: "Muốn mua guitar hả?"
"Ừm!" Sở Nguyên đáp: "Xem thôi."
Lão bản giới thiệu: "Muốn mua loại guitar nào? Cửa hàng nhạc cụ chúng tôi mặc dù quy mô không lớn, nhưng có đủ loại cả. Guitar dổ điển, guitar nguyên thanh, guitar hoạt luân, guitar điện, guitar bass ……"
Sở Nguyên nói: "Nguyên thanh."
Lão bản gỡ xuống từ trên tường một cây guitar nguyên thanh bằng gỗ, nói: " Đây là nguyên thanh guitar được làm từ ba mảnh, ngài xem đi."
Sở Nguyên với tay cầm lấy cây đàn, tùy ý búng tay vào dây đàn, hỏi: "Bao nhiêu?"
"Ba trăm năm mươi tệ."
Sở Nguyên lại chỉ vào một cây guitar treo ở góc xa nhất hỏi: "Cây kia thì sao?"
Lão bản cười nói: "Ngài tinh mắt lắm." Nói rồi hắn lại gỡ cây guitar kia xuống, giới thiệu: " Cây này là nguyên thanh guitar đơn bản. Là thuộc loại cấp bậc trung đẳng trong số guitar mộc."
Sở Nguyên tùy ý gẩy gẩy sợi dây rồi trả lại cho lão bản. Hỏi: " Còn có loại nào tốt hơn không?"
Lão bản cười khổ nói: "Đây là guitar đơn bản bằng gỗ đó. Đó là loại cấp bậc cao nhất trong số các loại guitar. Bình thường chỉ khi đăng đàn diễn tấu mới dùng tới nó. Từ âm chất, âm sắc đến âm lượng thì loại guitar ba mảnh không thể nào so được với loại guitar đơn bản. Mặt của nó được làm từ bạch tùng, phải dùng gỗ phong có tuổi vài chục năm thậm chí trăm năm, tìm từ vô số những loại gỗ khác nhau mới tinh tuyển ra một miếng gỗ thượng đẳng làm mặt. Mặt lưng bình thường làm bằng gỗ mân côi hoặc là gỗ hồng mộc. Loại guitar này quả thực là cực phẩm trong số mộc guitar."
Sở Nguyên nhìn khắp nơi, miệng hỏi: " Các ngươi có loại đó không?"
Lão bản bật cười nói: " Loại cực phẩm guitar này sản lượng cực nhỏ, phải đặt hàng trước. Nhưng không nhất định có thể làm được."
Sở Nguyên nhìn hắn, đạm thanh hỏi: " Ngươi có thể giúp ta lùng một cây được không?"
Lão bản giật mình nói: " Ngươi phải muốn tìm guitar độc bản hả? Loại guitar này nhưng rất quý, người bình thường không đủ tiền trả đâu ……"
Sở Nguyên rút ra thẻ ngân hàng nói: "Tiền không quan trọng. Ta chỉ cần cây guitar tốt nhất."
Lão bản nhất thời mặt mày hớn hở nói: "Không có vấn đề, ta có cách. Cam đoan có thể tìm được cây độc bản mộc guitar tốt nhất cho ngài." Cũng khó trách lão bản cười hoác ra như vậy, người mua guitar ở đây chủ yếu là mua loại guitar ba mảnh, rất hiếm có người mua đơn bản guitar, chứ đừng nói là độc bản mộc guitar. Từ khi hắn mở tiệm đến bây giờ, đây là người thứ nhất mở miệng muốn mua loại guitar cấp bậc cao nhất. Cấp bậc càng cao, lại càng đắt tiền, mà hắn cũng lời lớn, chỉ cần bán được một cây như thế thì không biết phải bán bao nhiêu cây guitar cấp bậc thấp mới bằng.
ooo
Khi Sở Nguyên và lão bản thảo luận chi tiết về việc mua guitar xong, thì ở trong một gian phòng tối thui ở Bắc Kinh …..
Nói phòng này tối, kỳ thật cũng không tối. Nhưng rèm cửa sổ toàn bộ đều kéo kín, không để ánh sáng lọt vào, hơn nữa gian phòng này trước giờ không bật đèn, do đó từ bên ngoài nhìn vào, gian phòng này một mạch đều tối đen. Nếu không phải biết phòng này có người ở, những người hàng xóm sẽ cho là phòng đó là một căn nhà bỏ hoang. Nhưng cho dù có người ở, hàng xóm trước bây giờ cũng chưa thấy qua chủ nhà.
Bởi vì... Chủ nhân căn phòng này trước giờ không xuất hiện bao giờ.
Lúc này, trong phòng sương khói tràn ngập. Chỉ cần cửa phòng sẽ thấy bên trong tất cả đều là một khoảng sương trắng mang mang. Ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng phát ra từ màn hình máy vi tính, trừ nó ra không có nguồn sáng nào khác.
Một thân ảnh ngồi ở phía trước máy vi tính, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Hai tay gõ bàn phím rất nhanh. Sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt, gần như trắng đến không có chút máu nào, tóc hắn rất dài. Trùm cả xuống mặt. Khóe miệng hắn còn ngậm một điếu thuốc lá với tàn thuốc rất dài điểm lửa đã cháy gần đến gốc rồi, nhưng chưa từng thấy hắn đi gạt tàn thuốc bao giờ. Có thể là hắn không có thời gian, cũng có thể là quên mất trong miệng có một điếu thuốc, toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt cả vào màn hình, ngoài ra hắn không nghe thấy, không hỏi gì cả.
Bỗng dưng, trong tai nghe của hắn truyền ra một thanh âm hùng hậu, thanh âm này nói tiếng Trung Quốc, chỉ là tiếng đó rất bập bẹ. Bất luận kẻ nào vừa nghe cũng có thể biết ngay là hắn vừa mới học: "Cuồng Triều …… như thế nào rồi?"
Cuồng Triều vẫn gõ bàn phím rất nhanh, miệng đáp: "Đừng làm ồn. Phiền toái quá đi."
"Ngươi …… chết đi, ta …… gấp mà ……"
"Hic hic!" Trong tai nghe truyền ra một tiếng cười đầy nữ tính, nói: "Bổn đản Hầu Tử, là ngươi muốn ta chết sớm."
"Nhược Từ …… ngươi …… ngậm…… ta nhắm lại …… à, ồ!"
Nhược Từ hừ nhẹ một tiếng nói: " Là ngươi muốn học tiếng Trung Quốc. Học mãi mà những không giống, còn chửi người ta."
Hầu Tử nhất thời nghĩ không ra phải nói như thế nào, gấp đến độ gầm lên.
Cuồng Triều thở dài, lắc đầu tiếp tục gõ bàn phím.
Trong tai nghe lại truyền ra tiếng nữ tính kia: "Hầu Tử, đừng làm ồn nữa."
Hầu Tử dùng Trung Quốc lắp bắp nói: "Hoàng …… hậu …… ngươi ……"
"Câm miệng. Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là Hoàng Hậu, gọi ta Hàn Nguyệt Dung."
"Hàn …… à, ồ!." Hầu Tử lại dùng tiếng Anh lưu loát nói: " Tên quỷ quái đó khó kêu lắm."
Hoàng Hậu giận mắng: " Ngươi nói lại một lần thử xem."
Hầu Tử đầu hàng nói: " Được rồi, ta đầu hàng, không nói chuyện với ngươi nữa, có việc quan trọng hơn. Cuồng Triều, ngươi tìm kiếm được gì rồi?"
Cuồng Triều vừa gõ, vừa thuận miệng nói: "Có người theo chúng ta tranh đoạt quyền khống chế mấy cái camera giám thị."
"Ừm!" Nhược Từ nói tiếp: "Đối phương cũng là cao thủ, hơn nữa nhân số không ít."
Hoàng Hậu nói: " Làm sao đột nhiên lòi đâu ra nhiều cao thủ truyenfull.vn như vậy?"
Hầu Tử giở ngữ khí châm chọc ra nói: " Năm nay, cao thủ không đáng giá nữa rồi."
Nhược Từ một lần nữa hừ một tiếng rất mạnh, ngưng chốc lát rồi nói: " Hắn thật còn sống không? Vụ nổ đó Cuồng Triều đã ghi lại cho chúng ta xem mà, không có khả năng có người còn có thể sống sót sau cú nổ đó." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Hầu Tử nói vẻ bất mãn: "Ngoại trừ lão Đại."
"Nhưng ……"
"Nhất định còn sống." Hầu Tử nói: "Thanh Ngữ nói nàng đã thấy lão Đại, lúc ấy còn có người đến giết hắn …… à, Cuồng Triều, những người tranh đoạt đó có thể là bọn muốn giết lão Đại hay không? Bọn họ cũng tìm hắn?"
"Không biết." Cuồng Triều nói: "Nhược Từ, ngươi bên đó tùy thời chuẩn bị xâm nhập IP của đối phương."
"Đã sớm chuẩn bị rồi. Chỉ chờ ngươi thôi."
Cuồng Triều nhanh chóng lôi mấy cái email đầy virus ra. Gõ rất mạnh vào bàn phím, trầm giọng nói: "Xâm nhập!"
Nhược Từ bên kia không đáp lại, chỉ nghe những tiếng gõ bàn phím rất mạnh.
Một hồi sau, chiến tranh truyenfull.vn bắt đầu tràn ngập.
Dùng hệ thống máy móc kiểm soát trên đường tìm kiếm Sở Nguyên cũng chỉ là biện pháp trong khi không có biện pháp. Sau khi từ miệng Thanh Ngữ biết được Sở Nguyên vẫn còn sống, Cuồng Triều và Nhược Từ tìm mọi biện pháp, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra đầu mối gì về Sở Nguyên. Cuối cùng một hacker đột phát ý tưởng, nghĩ đến việc dùng hệ thống kiểm soát trên đường để tìm người. Mặc dù đây là một công tác khổng lồ, nhưng đối với với đám có kỹ thuật truyenfull.vn đạt tới mức như thế này thì chỉ là một khó khăn nho nhỏ mà thôi. Nhưng khi bọn Cuồng Triều chuẩn bị xâm nhập vào hệ thống máy vi tính kiểm soát đường bộ thì lại phát hiện còn có người đã đi trước bọn họ, chiếm cứ hệ thống kiểm soát rồi. Cho nên mới dẫn phát ra một cuộc chiến tranh đoạt như vậy.
Hàn Nguyệt Dung tắt hệ thống tai nghe. Hơi lo lắng nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ.
Hầu Tử ngồi trên sofa cũng đóng hệ thống truyền thanh, hỏi: "Nghĩ gì đó?"
Hàn Nguyệt Dung quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: "Bọn họ có thể tìm được hắn không?"
"Nhất định được chứ." Hầu Tử nói giọng khẳng định: "Chúng ta có hacker cao thủ thứ ba và thứ bảy. Có bọn họ hai người liên thủ, hơn nữa lại còn thêm một loạt các cao thủ hacker ở phía sau. Ở Trung Quốc hẳn là không có ai có thể ngăn chặn bọn họ được."
"Nếu không phải Trung Quốc thì sao?" Hàn Nguyệt Dung nhắc nhở nói: "Đừng quên, nếu xếp hạng hacker thì Cuồng Triều chỉ xếp thứ ba. Trước hắn còn có hai người nữa. Cho dù không phải là hai người đó xuất mã, có mấy người đứng sau liên thủ thì Cuồng Triều chưa chắc ứng phó được."
Hầu Tử cười khổ nói: "Ngươi dường như không hy vọng chúng ta tìm kiếm được lão Đại."
"Hừ hừ!" Hàn Nguyệt Dung trừng mắt nhìn hắn, nổi giận mắng: "Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Nói cho ngươi biết, ta là người hy vọng có thể tìm được hắn nhất ở đây. Nhưng tìm kiếm thì cứ tìm kiếm, làm việc cũng là phải phải cẩn thận. Ngươi có biết thân phận của chúng ta một khi bại lộ ra, thì không có kết quả tốt lành gì đâu."
"Ừm!" Hầu Tử co hai chân lên ghế, nói: " Bây giờ Lãnh Dạ đi rồi, Cuồng Triều, Nhược Từ, một đám hacker và chúng ta đều thoát ly chính phủ, nếu bị bọn họ phát hiện, quả thật chắc chắn sẽ không buông tha chúng ta."
Hàn Nguyệt Dung lườm hắn nói: " Coi như hơi hơi hiểu biết."
Hầu Tử nhếch miệng cười cười, lập tức lại thở dài.
Hàn Nguyệt Dung hỏi: "Thở dài gì thế?"
Hầu Tử lắc đầu nói: " Chỉ là hơi đáng tiếc. Trước kia lão Đại, ta, còn có Lãnh Dạ. Hơn nữa Cuồng Triều. Đại sự kiểu gì chúng ta cũng đã làm qua. Chỉ cần chúng ta bốn người liên thủ, chuyện gì đều có thể đạp bằng. Ra rất hoài niệm việc trước kia."
Hàn Nguyệt Dung hừ nhẹ một tiếng nói: " Đáng tiếc cái gì. Lãnh Dạ đâu có theo chúng ta, chung quy trước sau cũng phải đi thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn có một đặc vụ bên người mới an tâm?"
Hầu Tử lắc đầu nói: " Ta hiểu rõ hắn, mặc dù hắn làm việc cho chính phủ, nhưng tuyệt sẽ không bán đứng chúng ta đâu. Hắn vẫn là đồng bọn của chúng ta."
"Hừ, coi chừng đồng bọn của ngươi lại hại chết ngươi."
Hầu Tử cười nói: "Ngươi cũng là đồng bọn của chúng ta."
Hàn Nguyệt Dung không khỏi tức giận nói: "Ta vì Sở Nguyên đã cứu ta một mạng mới nguyện ý gia nhập, nếu không chỉ bằng vài người các ngươi, ta nhìn không thấy ai hợp nhãn cả."
"Ai, ngươi nói như vậy hả ……"
Tới đây thì trong tai nghe đột nhiên truyền ra tiếng Nhược Từ: " Xâm nhập thành công."
Cuồng Triều đáp: "Nhược Từ! Ngươi giúp chúng ta phòng thủ. Phòng ngừa bọn họ phản công, thuận tiện đứng giữa tiếp ứng. Chia ba người tiếp tục truy tra địa chỉ IP của bọn họ, còn lại toàn lực giành lấy quyền khống chế kiểm soát hệ thống. Tìm kiếm Sở Nguyên."
"Được."
Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng không nói nữa. Bây giờ mới là bắt đầu chính thức, mặc dù bọn họ đều là cao thủ, nhưng đối mặt với chiến tranh ảo này thì căn bản chẳng làm gì được. Cái duy nhất có thể là chờ đợi.
Đêm.
Đêm nay rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta phát lạnh.
Trong phòng tối đen, Cuồng Triều gạt tàn thuốc, tựa vào lưng ghế rít một hơi, thì thào lẩm bẩm: "Sở Nguyên, ngươi rốt cuộc ở đâu?"